Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Tôi mới nghỉ phép được nửa ngày, sao lại xảy ra chuyện nữa rồi! Theo như Ploy nói, lúc đầu, Winnie ở trong văn phòng của William, sau đó con bé chạy ra ngoài hỏi Ploy rằng bố nhỏ con bé đang ở đâu. Ploy bảo tôi sẽ quay lại ngay, kêu con bé ngoan ngoãn ở đây đợi tôi một lát. Không ngờ đến, chưa qua được bao lâu, lại không thấy con bé đâu nữa! Cô ấy hoài nghi, có thể Winnie đã chạy ra ngoài tìm tôi.

[ Cô đã kiểm tra camera chưa, có chắc là đã nhìn thấy Winnie rời khỏi công ty không? Có biết con bé đi về hướng nào không?]

Ploy: [ Camera cho thấy Winnie đã rời khỏi công ty, sếp cũng dẫn người tìm kiếm ở xung quanh...]

Tôi an ủi Ploy, sau đó mở bản đồ ra xem những nơi Winnie có thể đến. Winnie không biết tôi đi đâu, vậy con bé biết tìm tôi ở đâu? Đứa trẻ vẫn còn nhỏ nên chưa thể đi xa được, nếu vẫn ở gần công ty thì chắc chắn sẽ tìm ra.

Con bé sẽ đi đâu? Hay là con bé đã quay trở lại công ty rồi?

Nghĩ như vậy, để xác minh suy đoán của mình, tôi đến thẳng công ty để xem camera, thời gian bắt đầu từ lúc Winnie rời khỏi công ty.

Quả nhiên, nửa tiếng sau, con bé đã quay trở lại. Lúc đó quầy lễ tân đang tiếp khách, con bé cũng không cao nên cũng không ai chú ý đến con bé.

Mà lúc này, con bé đang ngồi trong phòng họp ở tầng mười! Tôi thở phào nhẹ nhõm, vội vàng gọi điện thoại cho William.

[Tôi tìm được Winnie rồi, con bé vẫn ở trong công ty, anh mau quay lại đi."]

Tôi cảm ơn nhân viên bảo vệ và đi lên tầng mười.

Gõ cửa phòng họp: "Có ai không? Tôi vào được không?"

Giọng tôi trầm xuống, trong phòng truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ. Cửa mở, Winnie thò đầu ra ngoài, xác nhận chỉ có mình tôi ở đây nên đã kéo tôi vào trong.

Con bé mếu máo: "Bố nhỏ... "

Tôi bế con bé lên: "Winnie, nói thật với chú đi, có chuyện gì xảy ra vậy? Sao cháu lại trốn ở đây?"

Winnie hơi do dự, ôm cổ tôi cọ cọ lấy lòng.

Tôi xụ mặt nói: "Làm nũng cũng chẳng có ích gì, đứa bé biết nói dối sẽ chẳng ai thích đâu."

Winnie lúc này mới mở miệng nói: "Chú nhỏ nói, nếu cháu muốn chú ấy làm bố của cháu, thì cháu phải gọi chú là bố nhỏ... Sau này cháu sẽ có hai người bố!"

Quả nhiên là có liên quan đến William!

"Vậy tại sao Winnie lại muốn chú ấy làm bố cháu?"

Winnie bĩu môi: "Bố mẹ cháu sắp có cục cưng mới rồi! Winnie không thích bọn họ nữa! Winnie muốn tìm bố mẹ mới cho mình! Winnie muốn làm cục cưng duy nhất trong nhà cơ!"

Cục cưng mới?

"Mẹ cháu mang thai sao? Winnie không thích có em sao?"

Winnie gật đầu, kiên định nói: "Không được! Winnie muốn làm cục cưng duy nhất của bố mẹ cơ!"

Cái này..... Dù sao đây cũng là chuyện gia đình của William, nên tôi cũng không thể nhúng tay vào được. Ngay khi tôi vẫn còn đang rối rắm, William đã đến.

Khi Winnie nhìn thấy anh ấy, con bé ôm chặt cánh tay tôi, khiến tôi cảm thấy hơi mất tự nhiên.

"Cháu không muốn về! Chú, như chú đã nói, chỉ cần cháu gọi chú Lego là bố, cháu sẽ không phải về nữa! Cháu muốn ở lại làm cục cưng của hai người!"

William cau mày: "Winnie, đây không phải là lý do khiến cháu bỏ đi! Mau lại đây."

Winnie không nói nữa, càng ôm chặt cánh tay tôi hơn, không có ý định nghe lời William.

Tình thế rơi vào bế tắc, nên tôi chỉ còn cách tự mình đứng ra hòa giải: "Winnie, sau này chú Lego cũng sẽ có cục cưng riêng của chú, cháu hãy ngoan ngoãn về nhà đi, được không?"

"Chú nói dối! Hai chú đều là con trai thì có con thế nào được! Winnie sẽ là cục cưng duy nhất của hai chú!"

Winnie ra dáng người lớn, tỏ vẻ "chú đừng có mà lừa cháu".

Tôi dở khóc dở cười nói: "Vậy chú Lego sẽ đi tìm dì khác để sinh cục cưng... "

"Vợ!"

Tôi còn chưa nói xong đã bị William cắt ngang, sắc mặt anh ấy đen lại: "Vợ ơi, sao em có thể nói muốn có con với người khác trước mặt Winnie chứ!"

Tôi:?

Tôi điên cuồng lườm William, còn chưa có dỗ được đâu, mà anh ấy đã làm loạn lên làm gì!

Winnie buông tôi ra, tức giận đến há hốc mồm.

"Bố nhỏ không được sinh con với người khác! Winnie là cục cưng duy nhất của bố nhỏ mà!"

Nói xong, công chúa nhỏ càng tức giận hơn. Tôi lại dỗ con bé, cuối cùng tôi còn phải móc ngoéo ngón tay rồi thề với Winnie, thì con bé mới tin lời tôi nói.

Làm công nhân khổ lắm!

Lợi dụng thái độ mềm lòng của con bé, tôi gọi Ploy đến đưa con bé về nghỉ ngơi. Phòng họp tầng mười yên tĩnh trở lại, chỉ còn lại tôi và William.

Trước khi William mở miệng gọi tôi là vợ, tôi đã vội vàng nói: " Sếp, anh không nên lợi dụng tôi để nói dối Winnie, một lời nói dối sẽ cần vô số lời nói dối nữa mới giải quyết xong việc. "

William ho nhẹ một tiếng: "Anh không có nói dối Winnie."

"Sự việc đúng như lời Winnie nói, vốn dĩ anh trai và chị dâu đã hứa với Winnie sẽ không sinh đứa thứ hai, con bé sẽ là cục cưng duy nhất trong nhà, không nghĩ tới, chị ấy lại mang thai ngoài ý muốn, chị dâu cũng không nỡ phá thai, nên đã quyết định sinh ra, vì thế khiến con bé tức giận, nên nói nhất định phải đổi bố mẹ."

Tôi bày ra vẻ mặt phức tạp, nói: "Vậy chuyện này thì liên quan gì đến tôi?"

William đảo mắt: "Chuyện này... thực ra chính là..."

"Chính là cái gì?"

"Là bởi vì anh thích em, nên mới gây ra....... kết quả."

Tôi nheo mắt: "Xảy ra khi nào?"

William trả lời ngay lập tức: "Ba năm trước..."

"Quả đúng như vậy..." Tôi lẩm bẩm, có lẽ từ lúc William đích thân phỏng vấn tôi, tất cả chuyện này đã được tính toán từ trước.

Chợt nhớ tới một chuyện, rồi tôi chợt nhìn về phía William:

"Anh mất trí nhớ thì làm sao nhớ được những chuyện này? Đây là anh đã nhớ lại hay là căn bản anh hoàn toàn không mất trí nhớ?"

William chua xót nói: "Anh không lừa em, anh thực sự từng mất trí nhớ. Nut thấy hai chúng ta ba năm rồi mà vẫn không có gì tiến triển, nên trước đó không lâu, cậu ta đã tặng anh một cuốn truyện, nói hoàn cảnh của chúng ta rất giống nhau. Anh chỉ không ngờ sau khi đọc cuốn truyện đó xong, ngày hôm sau, anh bị tai nạn dẫn đến mất trí nhớ, trong lúc nhất thời, coi truyện và cuộc sống hiện thực là một. Khi anh nhớ lại, mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi. Nên anh đã làm theo những gì mà Nut nói, thử xem đâu là điểm mấu chốt của em."

Anh ấy vừa nói, vừa cười khổ: "Khi đó anh đã nghĩ đến, nếu như em bài xích sự đụng chạm của anh, anh sẽ từ bỏ mối quan hệ này. Nhưng mà, điều anh không thể ngờ tới chính là, mọi thứ đều nằm ngoài dự liệu của anh. Lego, em không bài xích anh, em cũng có tình cảm với anh đúng không? Ít nhất, em có thể chấp nhận đối tượng của mình là đàn ông."

Nghe William nói, khiến tôi hoang mang hồi lâu.

"Nhưng..." Tôi cau mày. "Làm sao anh có thể chắc chắn là anh thích tôi? Rõ ràng là chúng ta chưa từng gặp mặt..."

William hơi nhướng mày: "Anh chỉ nhìn em một lần liền muốn bên cạnh em."

"Chỉ vậy thôi sao?" Tôi kinh ngạc.

"Còn chưa đủ sao?" Khóe miệng William nhếch lên.

Gió lùa qua khe rèm, lay động những góc rèm. Tôi sững sờ trước sự thẳng thắn của William.

"Sếp, tôi nghĩ chúng ta vẫn nên làm...ưm..."

William giữ cằm tôi, trực tiếp chặn môi tôi lại, không cho tôi cơ hội từ chối. Nụ hôn có tính xâm lược gần như nuốt chửng tôi. Tôi chống tay lên ngực anh ấy, cố đẩy anh ấy ra.

"Sếp......"

Tôi chưa kịp nói xong, anh ấy đã nhân cơ hội hôn sâu hơn. Tôi cảm thấy đầu mình nổ tung, cảm giác đó lạ đến nỗi khiến tim tôi đập thình thịch. Tôi chỉ cảm thấy mình nóng đến mức như sắp tan chảy, suy nghĩ đình trệ, tai ù đi. Rất lâu sau, tôi nghe thấy William cười khúc khích.

Anh ấy cười nhạt, nói: "Lego, em xem, em cũng có cảm giác với đàn ông."

Tôi cũng không nhớ rõ, ngày hôm đó cuối cùng kết thúc thế nào. Tôi chỉ nhớ mơ hồ, tôi đã đồng ý thử ở bên William. Hiển nhiên cứ thử là tiêu đời.

Tôi cũng thành công lấy được cuốn truyện Tổng tài bá đạo mà Nut tặng William. Đó là một cuốn truyện ABO. Tôi thật sự muốn đánh chết cái tên bác sĩ nhưng lại muốn làm ông mai này.

Cũng may là trí nhớ của William chỉ bị xáo trộn trong vài ngày, nếu không mọi thứ sẽ rắc rối lắm! Sau khi thổ lộ với tôi, William càng trở nên liều lĩnh hơn, còn ngang nhiên ở lại nhà tôi.

Tôi cũng thay sô pha ở phòng khách bằng chiếc sô pha còn đắt hơn cả tiền tôi thuê căn hộ này. Cuối cùng gia đình của sếp cũng đi du lịch về, nên Winnie đã bị tóm lại.

Thế nhưng, công chúa nhỏ vẫn gọi William bố, nhìn thấy tôi thì sẽ gọi tôi là bố nhỏ. Cho dù bất kể ai khuyên bảo đi nữa, con bé cũng không chịu nghe.

Cuối cùng, mẹ William ra mặt nói với anh trai William: "Vậy thì nghe theo Winnie đi, dù sao dưới tình huống của William cũng không thể có con được, anh đã không giữ lời hứa với con gái của mình, thì cũng không thể trách con bé muốn đổi bố mẹ được."

Vì vậy, mỗi cuối tuần miễn là có Winnie ở nhà, đều khiến tôi và William luống cuống tay chân. Tôi cũng đột ngột có thêm một gia đình. Đương nhiên, sau khi chơi với Winnie được một tháng, William đã bỏ cuộc. Anh ấy đóng gói con bé sang nhà mẹ, lôi kéo tôi đi chơi, nói chúng tôi phải đi hưởng tuần trăng mật.

Trước khi đi, tôi vẫn đang viết giấy nghỉ phép:

"Sếp, nếu là tuần trăng mật, thì thuộc loại xin nghỉ phép kết hôn, còn phải phiền anh phê duyệt."

William bám vào người tôi như keo dính: "Nếu là nghỉ phép để kết hôn, sao bé cưng còn gọi anh là sếp, chẳng phải em nên gọi anh là gọi chồng sao?"

Mặt tôi không biến sắc đá bay con chó bám người này đi.

"Nếu anh không duyệt, vậy em sẽ ở nhà với Winnie."

"Duyệt... Anh chắc chắn phải duyệt rồi ."

William vội vàng phê duyệt đơn nghỉ phép, còn xu nịnh mà viết cẩn thận tỉ mỉ. Mặt tôi không biến sắc đóng máy tính lại, sau đó bàn giao công việc cho Ploy.

Sau khi William gọi vợ đến lần thứ n, tôi mới đi ra.

Dù sao, trong một gia đình, có một cái não yêu đương là đủ rồi! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro