Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Có lẽ bởi chàng ấy nói quá nhiều lần nên ta đã gần như tin vào điều đó. Ta thực sự nghĩ rằng ta có thể đứng bên cạnh chàng ấy.

Thẳng đến khi Khương Cẩm Nguyệt xuất hiện. Nàng đứng bên cạnh Gia Hổ Quân, quần áo tung bay như tiên nữ. Mọi người đều khen ngợi nàng, nam thanh nữ tú, vô cùng xứng đôi. Còn ta chỉ có thể mặc bộ quần áo của cung nhân, giữ vững lễ nghi mà nhìn nàng.

Trên tay bê thức ăn ngon cùng với rượu nồng, đôi mắt ta cụp xuống. Ta chỉ là cung nhân mà thôi, mà cung nhân thì không có tư cách ngẩng đầu trước mặt chủ nhân.

Gia Hổ Quân có tham vọng rất lớn. Ta cũng dần nhận ra điều này.

Rồi đột nhiên một ngày nọ, chàng ấy hỏi ta có muốn giúp chàng không.

Ta ngạc nhiên: "Huynh nói chuyện chẳng có lương tâm gì hết, ta làm sao mà không giúp huynh được?"

Chàng tựa hồ có chút do dự: "Việc này rất mạo hiểm..."

Ta càng ngạc nhiên hơn: "Có nguy hiểm hơn việc bán tranh giả không?"

Gia Hổ Quân cười lớn, đưa tay nhéo nhéo mặt ta. Ngày hôm đó, cuối cùng ta cũng biết được kế hoạch của chàng ấy.

Hoàng hậu không có con nhưng gia đình bên ngoại lại hùng mạnh. Thế nên người cũng có khả năng sẽ hỗ trợ một hoàng tử lên ngôi. Nhìn quanh cung điện, hoàng tử nào cũng có mẹ.

Ai có thể phù hợp hơn Gia Hổ Quân?

Chàng mất mẹ từ khi còn nhỏ và chẳng có ai để nương tựa.

Gia Hổ Quân đã dạy ta một điều, bảo ta "vô tình" thuyết phục Nguyên Phúc, sau đó để Nguyên Phúc thuyết phục hoàng hậu.

Khi đó, Gia Hổ Quân mới mười lăm tuổi. Lần đầu tiên ta cảm thấy ánh mắt của chàng ấy thật xa lạ.

Từ đó trở đi, ta sẽ chọn thời điểm thích hợp để trò chuyện với Nguyên Phúc để nói về những điều thú vị.

Ta kể rằng hồi nhỏ ta gặp một con chó hoang, thấy nó đói lắm nên cho nó một cái bánh bao. Ai biết con chó này coi ta như ân nhân, đi theo ta mấy dặm, còn nằm ở cửa không chịu rời đi.

Nói về Lưu công công, người trước đây từng làm việc vặt. Lúc đó hắn gầy yếu, không làm được việc nặng, suốt ngày bị đánh mắng. Hoàng hậu thấy hắn còn nhỏ, không đành lòng liền ban thưởng cho hắn một ít thuốc và cho hắn một ít đồ ăn. Hôm nay Lưu công công đã là người đứng đầu Nội vụ, chăm lo mọi việc đâu ra đấy. Nhưng hắn luôn ghi nhớ lòng tốt của hoàng hậu, trung thành với hoàng hậu và tuân theo những gì hoàng hậu nói.

Nghe xong, Nguyên Phúc mỉm cười và nói: "Đối với những người đã quen với khó khăn, dù ta chỉ đánh rơi một viên kẹo thì đó cũng là một tấm lòng nhân ái lớn lao đối với họ".

Hôm khác, hoàng hậu đỡ trán thở dài vì sao người mãi không có con.

Ta lấy hết can đảm quỳ xuống dưới chân người: "Nương nương, người là quốc mẫu, hài tử trong hậu cung này, người nào đều chẳng phải là con của người?"

Hoàng hậu gần như hiểu được ý ta ngay lập tức.

Nguyên Phúc cũng đột nhiên nghĩ tới điều gì đó: "Phu nhân, nô tỳ chợt nhớ tới, trong Thất Lan cung còn có Cửu hoàng tử, hắn từ nhỏ đã thiếu ăn thiếu mặc... nếu ta có lòng tốt cho hắn vài thứ...."

Ta cũng đúng lúc bổ sung một câu: "Cứ như vậy, Cửu hoàng tử cô đơn bất lực, chắc chắn sẽ coi Hoàng hậu như mẹ ruột của mình."

Hoàng hậu ra lệnh: "Đi tra xem Cửu Hoàng tử năm nay bao nhiêu tuổi."

Chuyện này quan trọng, Nguyên Phúc đã đích thân đi điều tra.

Huynh ấy báo cáo với hoàng hậu: "Cửu hoàng tử khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, tiền ăn quần áo đều bị cắt giảm, ngoại hình xanh xao gầy gò vì đói."

Hoàng hậu nghe vậy, không giấu được vẻ phấn khích trong mắt: "Thật đáng thương, một đứa trẻ ngoan, sao lại bị nuôi dạy thành như thế này."

Nhưng ta lại cười khúc khích, thầm nghĩ.

Để trông đáng thương, Gia Hổ Quân đã nhịn đói mấy ngày, lại tìm được mấy bộ quần áo bẩn thỉu, rách rưới mới có thể có được bộ dạng đó. Để cho hoàng hậu nhìn thấy trạng thái khốn khổ của mình.

Sau đó, hoàng hậu đã dùng một số biện pháp để đưa Gia Hổ Quân về Khôn Ninh cung. Gia Hổ Quân từ một đứa trẻ bị bỏ rơi trong cung điện lạnh lẽo trở thành Cửu hoàng tử do chính hoàng hậu nuôi dưỡng. Chuyện đã xong nhưng trong lòng ta luôn cảm thấy có chút áy náy. Nguyên Phúc đối xử với ta rất tốt. Nhưng ta đã lợi dụng huynh ấy.

Gia Hổ Quân luôn gõ đầu ta, mắng ta ngu ngốc. Tất nhiên là ta sẽ đánh trả mạnh hơn. Nếu ta thực sự ngu ngốc, làm sao ta có thể trở thành tiểu đệ của Nguyên Phúc? Làm thế nào ta có thể trở thành người Khôn Ninh cung của hoàng hậu với tư cách là một cung nhân thân cận.

Ta phản bác: "Thất Lan cung mưa gió bao bọc, không có ta, ngươi đã cóng chết rồi!"

Chàng không phản bác mà chỉ nhìn ta mỉm cười.

Sau khi Gia Hổ Quân dời đến Khôn Ninh cung, ta cung kính quỳ xuống trước mặt hắn chúc mừng: "Chúc mừng điện hạ, tâm nguyện của ngài đã thành rồi."

Chàng ấy không hài lòng kéo ta lên. Ta vẫn nhắm mắt, quỳ dưới đất.

Phàm là người sống trên đời đều cần phải tự nhận thức vị trí của bản thân ở đâu.

Khi Gia Hổ Quân sống ở Thất Lan cung, ta có thể đánh vào đầu chàng ấy và gọi chàng ấy là Hổ Quân ca ca, đôi lúc còn trêu đùa huynh ấy là ca ca thối.

Nhưng bây giờ, chàng chính là Cửu hoàng tử đáng kính. Ta không thể tự nhiên như trước được nữa.

Gia Hổ Quân còn muốn nói thêm gì nữa, ta lẩm bẩm: "Lúc trước ta có một người muội muội, tên là Lạc Xuân... Điện hạ có biết nàng ấy chết như thế nào không?"

Gia Hổ Quân cau mày hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Lạc Xuân có dáng người duyên dáng, Tam hoàng tử yêu nàng và muốn lấy nàng làm thiếp. Ngày hôm đó, Lạc Xuân vui vẻ gả ra ngoài trên chiếc kiệu nhỏ. Nhưng đến ngày thứ hai, tin về cái chết của nàng ấy liền truyền đến. "

"...Tại sao?"

Ta nhìn lên trời: "Lạc Xuân là cung nữ bên cạnh hoàng hậu, còn tam hoàng tử là con trai của quý phi."

Tam hoàng tử chỉ đưa ra một tia yêu thích. Hoàng hậu lại thản nhiên dâng thứ đó đến tay. Khiến quý phi có chút nghi hoặc. Lỡ như Lạc Xuân là nội gián thì sao? Lỡ như nàng ta phản bội rồi gây ra chuyện thì sao? Tóm lại, cuộc sống của Lạc Xuân đã bị hủy hoại một cách đơn giản như vậy đấy.

Lúc đó Nguyên Phúc đôi mắt đỏ hoe nói với ta: "Hãy nhớ rằng, mạng sống của nô tì chẳng phải là mạng sống của chính họ, nó chỉ là một công cụ mà thôi."

Chúng ta chẳng khác gì đồ vật cả. Nếu chủ nhân muốn vứt đi, hay thay đổi hoặc cho đi. Tất cả chúng ta đều phải chấp nhận

Nguyên Phúc cũng nói rằng muốn sống thì phải luôn tự biết mình và không bao giờ được mơ tưởng viển vông. Ta luôn ghi nhớ nó. Ta không nghĩ về những thứ không thuộc về mình và ta cũng chẳng dám nghĩ về chúng.

Ta chỉ là cung nhân mà thôi.

Sau khi Gia Hổ Quân chuyển tới Khôn Ninh cung, ta hầu như không thể làm gì để giúp chàng ấy. Chàng ấy đã thiết lập được mạng lưới riêng của mình và chàng cũng không cần liên lạc với thế giới bên ngoài thông qua ta nữa.

Ta tưởng duyên phận của ta và chàng ấy đến đây là kết thúc. Nhưng chàng đã đã lợi dụng bóng tối và lẻn vào phòng ngủ của ta một cách bí mật.

"Đệ đã phớt lờ ta mấy ngày nay, có phải đệ nên giải thích cho ta không?"

Ta hoảng sợ, vì sợ khiến người khác để ý.

"Điện hạ, ngài điên rồi à?"

Chàng nghiêm túc nói: "Đừng gọi ta như vậy."

Ta lúng túng gãi chăn: "Điện hạ, buổi tối trời trở lạnh, ngài nên về nghỉ ngơi sớm đi."

"Đệ đang làm gì vậy, đứng dậy và đi với ta nào."

Ta chưa kịp phản ứng thì đã bị chàng kéo lên. Cứ như vậy, ta loạng choạng đi bộ một đoạn, vậy mà lại đến Thất Lan cung.

Lòng bàn tay của Gia Hổ Quân hơi nóng. Hơi nóng lan dọc theo kẽ ngón tay, tiến thẳng vào tim ta.

Gia Hổ Quân đưa cho ta một chiếc hộp: "Hôm nay là sinh nhật của đệ, năm nào ta cũng chuẩn bị quà cho đệ, năm nay cũng không ngoại lệ."

Chàng dừng một chút, lại bổ sung: "Sau này cũng sẽ không có ngoại lệ."

Ta nhìn chiếc hộp gỗ tinh xảo trước mặt mà chẳng dám mở ra.

Gia Hổ Quân thúc giục: "Mau mở ra xem có thích không."

Bên trong chiếc hộp, một viên dạ minh châu khổng lồ nằm lặng lẽ.

Ánh trăng chiếu rọi. Nhưng mọi thứ dường như không thể sánh bằng thứ ánh sáng tỏa ra từ viên ngọc đó.

Hồi lâu, cuối cùng ta cũng tìm lại được giọng nói của mình: "Điện hạ, ta không xứng nhận được thứ như vậy...."

Gia Hổ Quân duỗi ngón tay ra: "Suỵt, đừng nói chuyện."

Đêm im lặng. Ta dường như nghe thấy tiếng hai trái tim đang đập.

Gia Hổ Quân hạt châu và đưa lên. Tim ta cũng lơ lửng.

Chàng đột nhiên nói: "Sau này ta sẽ đính hạt châu này lên Cửu phượng miện của ngươi."

Ta vội bịt miệng hắn: "Hoàng tử! Người đang nói nhảm cái gì vậy?"

Cửu phượng miện – vương miện chín con phượng hoàng, thứ chỉ có hoàng hậu, hoàng quân mới có thể đội.

Ta bịt miệng chàng lại nhưng không giấu được nụ cười trong mắt chàng. Lúc ấy, ánh trăng, ánh sao, ánh ngọc sáng ngời. Lại dường như cũng không rõ ràng như đôi mắt của chàng.

Ta chợt cảm thấy trong đời mình, chỉ cần có một khoảnh khắc như vậy là đủ rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro