Chương 8 : Sự thay đổi bất ngờ
Vương Tuấn Khải túc trực bên giường bệnh của Vương Nguyên liên tục hai tuần. Ngoại trừ lúc về nhà tắm có nhờ Hạ My chăm sóc anh, thời gian còn lại cậu đều dính sát bên người anh. Tuy sắp chịu không nỗi nhưng vừa thấy anh sắp tỉnh liền phấn chấn trở lại.
- Ưm...!
Không được! Phải giấu anh ấy mọi chuyện! Để ảnh khoẻ hẳn đã, nếu không lại không cho mình chăm sóc!
Nghỉ vậy nên cậu vội thẳng lưng, vờ như không để ý đến Vương Nguyên, lấy điện thoại ra nghịch, nhán nhạt nói.
- Tỉnh rồi sao?
- Tuấn Khải?
- Ừm! Còn chưa khoẻ thì nằm im đi!
- Anh hôn mê bao lâu rồi?
- Hai tuần!
- Hôn lễ của hai em xong chưa?
- Rồi!
- Hạ My đâu?
- Đang ở nhà dưỡng thai!
- Hả?
- Lúc vào đây tôi mới biết cổ mang thai 2 tháng!
Có điều không phải con của tôi! Nhưng không nói cho em biết đâu!
- Ừ! Vậy thì tốt rồi!
Em vui là tốt rồi! Anh cũng... rất... vui!
Xem đi! Xem đi! Rõ ràng là rất đau lòng mà còn cố cười! Cho em ghen chết luôn, để coi sau này còn dám nhường tôi cho người ta không? Kaka!
- Vậy em về chăm sóc cho em ấy đi! Gọi Hải Đông đến chăm sóc cho anh được rồi!
Còn dám nhắc tới người đàn ông khác! Xem mai mốt tôi trị em thế nào!
- Bị hắn doạ một trận còn không sợ?
- Hải Đông... đã nói gì với em?
- Nói rất nhiều! Tôi cho hắn một trận, chắc chắn sau này tôi sẽ làm cho hắn cùng tên Hải Triều lập ra hội 'Móc bọc Song Hải'!
- Sao có thể như vậy?Anh ấy không phải người xấu, em sao có thể đánh anh ấy...? Anh muốn gặp Hải Đông!
Vương Tuấn Khải đè Vương Nguyên đang có xúc động muốn rời giường xuống.
- Nằm im!
Khoảng cách hơi gần thì phải. Vương Nguyên cố không nhìn vào mắt cậu nhưng...
Sao còn chưa buông ra? Nhìn gì vậy chứ? Nè kê mặt vào làm gì?...
Tôi chính là cố ý trêu chọc em đó, để em phải nhớ kỉ rằng: Người duy nhất làm cho con tim em đập mạnh là tôi, chính là tên Vương Tuấn Khải này!
- Mặt sao đỏ vậy?
- Em tránh ra một chút đi.....Anhḥ hơi thiếu oxi!
- Vậy sao?
Vậy có cần tôi 'hô hấp nhân tạo' cho em không?
Đáng ghét còn thổi vào lỗ tai mình!
Nhìn mặt anh đỏ tới sắp trích ra máu cậu mới hài lòng ngồi thẳng dậy.
- Em... đang giận anhḥ hả?
- Sao?
- Từ đầu đến giờ vẫn chưa nghe em gọi một tiếng anh!
Tôi đã gọi em bao nhiêu tiếng anhḥ sau này sẽ bắt em gọi lại bằng anh gấp 100 lần!
- Bởi vì thấy lo cho người ta tôi rất giận, rất ghét! Đợi khỏi tôi sẽ không còn là em anh nữa nên cố mà tận hưởng đi! Sao này tôi sẽ giành tất cả thời gian cho 'vợ yêu'! Không nhớ đến ai nào hết!
- Đối xử với người bệnh như vậy! Độc ác!
- Lảm nhảm gì đó?
- Không có gì!
Nhìn người kia bực tức lấy chăn trùm kín đầu, Vương Tuấn Khải cười thầm một tiếng.
Phải bắt đầu 'nâng cấp bà xã' mới được! Xem sau này em còn lạnh lùng được không!
Hai tháng sau, Vương Nguyên xuất viện. đưa Vương Nguyên về nhà, tuy luôn tỏ ra lạnh nhạt nhưng chăm sóc anh cực kì chu đáo không cho anh chạm tay vào việc gì, về nhà lại bắt anh tiếp tục ở nhà, bản thân cũng ở bên chăm sóc cho anh.
- Ngồi xuống đi! Tôi vào hâm miếng cháo gà cho !
Nhìn cậu quay lưng đi vào bếp Vương Nguyên lại thấy rầu rỉ. Hai tháng nằm viện, thái độ của cậu thật lạ. Không chịu gọi Anhḥ không nói, lại hay cười một mình, cơ thể cũng hơi suy yếu, lâu lâu lại 'sơ ý' ngả lên người anh, có lúc lại 'sơ ý' ngả mà chạm môi vào môi anh.( Chỉ là sơ ý thôi mà :)))
Chẳng lẽ mấy người sắp làm cha, thể chất và tinh thần đều không ổn định như vậy? Cũng không nghe nói em ấy nhắc đến Hạ My hay là đứa nhỏ gì hết?
- Cháo lúc sáng mới nấu! Hâm lại rồi! Ăn đi cho nóng!... Nhìn gì? Sao không ăn đi?
- Dù sao cũng sống chung 5 năm rồi! Em không nhận anh thật hả?
- Ừ!
Không sao! Cũng đến lúc thật sự buông tay rồi!
- Thôi em về chăm sóc cho Hạ My đi! Chừng nào trở lại bệnh viện tái khám anh sẽ nhờ Hải Đông!
- Bị tôi đánh một trận mà còn dám đến thăm là gan rồi! Làm sao có thể cùng đi riêng với nhau? Con cọp cái ở nhà cho anh ta đi sao?
- Hải Đông có vợ rồi sao? Sao không nghe anh ấy nói?
- Thất vọng lắm sao? Phân trâu có hoa nhài rồi! Tránh xa người ta một chút đi!
- Anh biết rồi! Vậy anh sẽ nhờ...!
- Khó gần như vậy thì còn ai để nhờ? Mấy đối tác hả?
- Ờ...! Anh đi một mình cũng được! Thôi em về đi, để bà bầu một mình không tốt đâu!
- Không đâu! Có Hải Đông chăm sóc cho cô ấy rồi!
- Hả? Sao lại như vậy?
- Thì chính là anh ta làm cho vợ sắp cưới của tôi có thai, tôi bắt đền thì... anh ta giao vợ sắp cưới của mình lại cho tôi rồi!
- Hả? Cái này...!
Vương Nguyên hoảng sợ tới đứng lên. Cậu cũng đứng lên, dồn anh vào tường vừa cười xấu xa vừa nói.
- Tôi sẽ không ở trong căn nhà này với thân phận là em mà là chồng của em!
- Tuấn ... Khải!... Thật ra anhḥ và Hải Đông chỉ... chỉ giả vờ đính hôn thôi!
- Biết rồi! Cũng biết lý do rồi!
- Chúng ta không thể!
- Tại sao? Vì tôi là một tên cướp làm em xấu hổ?
- Không phải!
- Vì tôi nghèo?
- Không phải!
- Hay vì tôi không đẹp, không cho em cảm giác an toàn, không có tài, không thông minh,không...!
- Không phải! Không phải! Không phải!
Vương Tuấn Khải ép Vương Nguyên vào tường không cho anh bỏ chạy, nâng cằm anh lên dịu dàng an ủi.
- Sao lại khóc?
Cậu hôn lên nước mắt của anh, hôn đến đôi môi anh đào nhưng bị tránh đi. Lại nghe anh nói.
- Tôi hơn cậu 5 tuổi!
- Ừ!
- Tôi không đẹp!
- Công nhận!
- Tôi nhàm chán!
- Chính xác!
- Tôi là anhḥ của cậu!
- Đã từng!
- Tình cảm anhh ̣ em của chúng ta đang rất tốt đẹp mà!
Cậu lại lưu manh dựa sát vào người cô, tay ôm lấy eo anh thật chặc.
- Cái này thì không hề! Đối với người anhḥ như em, tôi luôn có ý muốn bảo vệ, muốn gần gũi, thậm chí là độc chiếm! Tôi cứ nghĩ đơn giản là mang ơn nhưng... sau khi em đính hôn... tôi mỗi đêm đều nghĩ: lúc hai người kết hôn hắn sẽ ôm em như thế nào, hôn em như thế nào, sẽ...!
- Đừng nói nữa! Xin cậu đừng nói nữa!
#MITOM
27.8.2017
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro