PHIÊN NGOẠI
• Beta: Phù Sinh Nhược Mộng
*Tình yêu là một quyết định lâu dài
Buổi chiều thứ sáu, văn phòng tràn ngập bầu không khí náo nhiệt của ngày cuối tuần đang đến gần. Lưu Công rời khỏi chỗ ngồi, rót ly cà phê thứ sáu trong hôm nay, lúc đi ngang qua Trương Triết Hạn, bị anh duỗi chân ngăn cản.
"Á." Lưu Công nhanh chóng lùi lại một bước, "Hù chết em, sao vậy?"
Trương Triết Hạn đoạt lấy cà phê trong tay cậu ta: "Uống ít chút, không sợ buổi tối không ngủ được à."
"Sợ gì chứ, vụ án đã kết thúc, gần đây sóng yên biển lặng, em còn định về nhà chơi game suốt đêm."
Sau đêm mưa chấn động lòng người kia, vụ án của Lý Nguyệt bị lật lại xét xử, bọn họ tìm được trong ngôi nhà mà Bành Xung bị giết một bức thư do chính tay ông ta viết ra, bên trong giải thích những thông tin ẩn giấu về vụ đắm tàu năm 2009 và còn có chân tướng vụ án diệt môn 912. Có lẽ đã lường trước được chuyện mình sẽ sớm bị diệt khẩu, ông ta đem chứng cứ thu thập được lúc đó gửi ở quầy lễ tân khách sạn cùng ngày đi công tác. Cảnh sát đã nắm được đầy đủ chứng cứ, bắt giữ thành công Lý Nguyệt, vụ án giết người hàng loạt ở Lĩnh An hoàn toàn kết thúc.
Nghĩ đến đây, Lưu Công tò mò hỏi: "Đúng rồi, đêm đó anh đã sớm chạy tới Tứ Quý Hoa Viên, rốt cuộc đã nhìn thấy gì? Sinh viên đại học bị thương kia không phải là nghi phạm mà Mạnh Tiêu bắt được sao? Sao hai người lại biết nhau? "
Trương Triết Hạn thần bí nháy mắt với cậu: "Cái này à, nói ra rất dài, chờ ngày nào đó tâm tình tôi tốt lên rồi sẽ nói cho cậu biết. "
Đồng hồ treo tường vừa vặn điểm tới năm giờ rưỡi, Trương Triết Hạn tắt máy tính, nhấc chân rời đi: "Đến giờ rồi, kết thúc công việc. "
Lúc đi ra khỏi cửa cục cảnh sát gặp được Mạnh Tiêu đang chuẩn bị tan tầm, anh vẫy vẫy tay: "Mạnh lão sư, thật trùng hợp, có muốn tôi cho anh đi nhờ một đoạn không?"
Mạnh Tiêu lắc đầu, chỉ vào một bóng người nào đó đứng cách đó không xa: "Không cần, hai người đừng ở trước mặt tôi dính nhau là được, đi nhanh lên."
Trương Triết Hạn cũng nhìn thấy người nọ, nói lời tạm biệt với Mạnh Tiêu liền vội vàng đi tới, vừa đến trước mặt, một chiếc áo khoác sơ mi lớn đã khoác lên người anh.
Cung Tuấn cau mày, thay anh chỉnh sửa cổ áo khoác: "Lúc anh ra ngoài lại không xem dự báo thời tiết, nhiệt độ đã giảm xuống, sao lại không mặc quần áo em đã chuẩn bị cho anh?"
"Anh quên mất." Trương Triết Hạn đứng đó, để cậu giúp mình cuộn lại tay áo dài một chút, sau khi mặc xong, hướng về phía cửa kính xe soi thử, "Quần áo của em sao lại lớn như vậy, nhìn anh như béo lên."
Cung Tuấn kéo anh lên xe: "Của từ nhà tài trợ đó, buổi chiều chụp ảnh xong trực tiếp mang tới, mặc tạm đi, về nhà đổi lại."
Hai người đều ngồi vào trong xe, Cung Tuấn lại bổ sung: "Màu sắc này làm anh thêm nổi bật, thật sự rất đẹp, tuyệt đối không béo chút nào."
Trương Triết Hạn nhìn trái nhìn phải trong gương, ừm, không sai, càng nhìn càng thuận mắt.
Thời tiết đầu thu hơi lạnh, cậu mở nửa bên cửa kính xe, Cung Tuấn nghiêng mặt, tóc trước trán bị gió thổi rất loạn, cậu nghiêm túc nhìn về phía phong cảnh ngoài cửa sổ, ánh mắt sáng lấp lánh, có một vẻ ngây thơ vô tội.
Trương Triết Hạn không nhịn được, thừa dịp chờ đèn đỏ giúp cậu vuốt tóc: "Hôm nay sao lại yên tĩnh như vậy? Buổi sáng đến bệnh viện tái khám, bác sĩ nói gì? "
"Bác sĩ nói có thể giảm dần lượng thuốc. Lần này em đổi sang loại thuốc mới, nếu thuận lợi, nửa tháng nữa có thể ngừng thuốc hoàn toàn."
Trương Triết Hạn vui mừng khôn xiết: "Đây là chuyện tốt mà, sao nhìn thế nào cũng thấy em rầu rĩ không vui. "
Cung Tuấn nói thật: "Hôm nay anh thật sự muốn em về nhà với anh sao? "
"Chỉ có việc này à?" Trương Triết Hạn thở phào nhẹ nhõm, "Khẩn trương cái gì, không phải em chưa từng gặp ba mẹ anh, hồi nhỏ em còn tới nhà anh ở, quên rồi sao?"
Đó là một mùa hè đặc biệt nóng bức, nóng đến mức bây giờ nghĩ lại, Trương Triết Hạn vẫn còn nhớ rõ cái loại sóng nhiệt nóng hổi đập vào mặt. Anh đưa Cung Tuấn trốn khỏi viện phúc lợi, tìm được một trường trung học gần đó, bay qua lan can. Trong kỳ nghỉ hè, trường học chỉ có mấy nhân viên bảo vệ tuần tra, thời tiết quá nóng, lúc này cả trường không thấy người nào, anh kéo Cung Tuấn lẻn vào hồ bơi trong trường, cởi áo vớ, bùm bùm một tiếng liền nhảy xuống.
Làn nước mát mẻ xua đi hơi nóng trên người, anh bơi qua lại một vòng, vừa ngước mắt liền nhìn thấy Cung Tuấn còn đang ngơ ngác đứng bên hồ bơi, liền vẫy tay gọi cậu: "Xuống đi, mát lắm, không lừa em đâu."
Cung Tuấn lộ vẻ khó xử: "Em không biết bơi."
Trương Triết Hạn ha ha cười to: "Nhìn em cao lớn như vậy mà lại không biết bơi."
Anh bơi đến bên thành bể bơi và đưa tay về phía cậu: "Đến đây, anh dạy em."
Cung Tuấn đi về phía trước, bỗng nhiên trượt chân một cái, ngã xuống bể bơi.
Trương Triết Hạn rất muốn phàn nàn cậu đứng thế nào cũng đứng không vững, nhưng vẫn lập tức lặn xuống nước, vớt cậu lên.
Cung Tuấn ra khỏi nước vẫn nhắm chặt hai mắt, Trương Triết Hạn vỗ vỗ mặt cậu: "Này, đừng giả vờ, hồ bơi nông như vậy mà."
Thấy Cung Tuấn vẫn không có phản ứng gì, anh có chút lo lắng, bắt đầu lay cậu: "Đừng náo nữa, trời nắng thế này, em nằm đây là muốn phơi nắng à."
Nhưng mà gương mặt thanh tú của thiếu niên vẫn như cũ bất động, tựa như ngừng thở.
Trương Triết Hạn sợ hãi, anh vừa lớn tiếng kêu cứu, vừa học theo những gì nhìn thấy trên TV, cúi đầu, dùng miệng truyền không khí cho cậu, rồi dùng sức ấn ngực cậu.
Lặp lại vài lần, Cung Tuấn run rẩy mãnh liệt, phun ra vài ngụm nước, cuối cùng cũng mở mắt ra.
"Anh Triết Hạn..."
Trương Triết Hạn không chắc liệu cậu có thấy mình hô hấp nhân tạo cho cậu hay không, anh dùng vạt áo thun tùy ý lau vết nước trên miệng, đỏ mặt nhìn sang bên cạnh: "Dọa chết người, sớm biết em không biết bơi thì đã không dẫn em đến đây."
Lúc này, bảo vệ nhà trường nghe thấy tiếng kêu cứu của cậu vội vàng chạy tới: "Hai học sinh ở kia, trường học đóng cửa, không cho phép tự mình xuống hồ bơi, rất nguy hiểm có biết không. Số điện thoại của cha mẹ các cậu là bao nhiêu, tôi liên lạc cho các cậu."
Trương Triết Hạn thầm kêu không tốt, kéo Cung Tuấn dậy chạy ra ngoài, một đường chạy về nhà. Quần áo hai người đều ướt sũng nên đêm đó dứt khoát giữ Cung Tuấn ở lại nhà anh.
Cung Tuấn đương nhiên là nhớ rõ đoạn hồi ức này, chỉ là thời gian trôi qua, quan hệ của bọn họ đã khác, cậu còn chưa nghĩ ra nên đối mặt với cha mẹ Trương Triết Hạn như thế nào.
Trương Triết Hạn phát hiện ra sự bất an của cậu, vỗ vỗ tay cậu an ủi: "Nhìn em sợ kìa, cha mẹ anh cũng không thể ăn thịt em được đâu."
"Em sợ họ không thể tiếp nhận em."
"Có gì mà không thể tiếp nhận được, con trai bảo bối của bọn họ tự mình chọn bạn trai, mũi ra mũi mắt ra mắt, đẹp trai biết bao."
Cung Tuấn vẫn do dự: "Anh Triết Hạn, nếu không hay là quên đi."
Trương Triết Hạn nghiêm mặt nói: "Dừng lại. Nếu em còn như vậy anh sẽ coi như em định bội tình bạc nghĩa, ai bảo em trêu chọc anh trước, hiện tại lại không muốn chịu trách nhiệm?"
Cung Tuấn không dám nói nữa, lại không biết nên giải thích như thế nào, suy nghĩ nửa ngày mới ủy khuất trả lời một câu, "Em không có".
Trương Triết Hạn cười hài lòng, đậu xe vào gara. Anh xuống xe, lấy đồ từ trong cốp xe ra ngoài, ước chừng mang theo năm túi lớn.
Cung Tuấn nhận lấy túi từ trong tay anh: "Sao lại đem nhiều đồ như vậy? "
Trương Triết Hạn khóa xe, dẫn cậu đi về phía trước: "Lần đầu tiên em tới cửa, mang theo thêm chút đồ vật chuẩn xác không sai. Tất cả đều là anh dựa theo yêu thích của cha mẹ chuẩn bị, yên tâm đi."
Cung Tuấn không nghĩ anh lại suy nghĩ chu toàn như vậy, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào. Trương Triết Hạn ngoắc ngoắc bàn tay trống rỗng của cậu: "Cảm động? Biết anh tốt chưa, hừ hừ."
Gõ cửa, nghênh đón bọn họ là mẹ của Trương Triết Hạn. Tạp dề trên người mẹ Trương còn chưa tháo, thấy bọn họ vào cửa, vội vàng cười nghênh đón.
Bà nhìn thấy Cung Tuấn cầm trên tay rất nhiều đồ, vừa nhận lấy vừa quở trách con trai mình: "Sao con lại đem tất cả đồ cho người ta cầm chứ, tay con đâu?"
Trương Triết Hạn hai tay đút túi, nhún vai: "Em ấy tình nguyện, cũng không phải do con ép."
Cung Tuấn tiếp lời: "Dì, là con muốn cầm, dì đừng trách anh ấy."
Mẹ Trương bất đắc dĩ lắc đầu, vội vàng bắt Trương Triết Hạn đi làm việc: "Đi giúp mẹ bưng canh gà lên."
Trương Triết Hạn nhướng mày: "Con thật vất vả mới trở về một chuyến, vừa tới đã chỉ bảo con làm việc, cha con đâu?"
Mẹ Trương nhìn thoáng qua Cung Tuấn, giải thích: "Cha con có hẹn ăn tối với bạn bè rồi, tối nay không về."
Trương Triết Hạn nghe được ý tứ trong lời nói, ngại Cung Tuấn ở đây, không nói thêm gì, chỉ đáp một tiếng "À" rồi kéo cậu cùng vào phòng bếp phụ một tay.
Chuyện liên quan đến nấu cơm, Trương Triết Hạn cơ bản chỉ đóng vai trò là linh vật, không bao lâu sau anh liền bị coi là phần tử gây rối bị mẹ ruột đuổi ra khỏi bếp.
Anh bật TV xem đến chán chê, bữa tối rất nhanh đã được bưng lên bàn.
Trương Triết Hạn nhìn một bàn đầy thức ăn cảm khái: "Mẹ, mẹ nấu cho người ăn hay là cho heo ăn, nhiều quá."
Mẹ Trương trừng mắt nhìn anh một cái, anh mới ngoan ngoãn ngừng nói.
Hương vị của mẹ luôn khiến người ta nhớ đến, Trương Triết Hạn đang ăn, phát hiện tâm tình Cung Tuấn rõ ràng trở nên sa sút, anh gắp một đũa thức ăn vào bát của cậu, dùng khẩu hình hỏi: Có sao không?
Cung Tuấn cong khóe miệng, trả lời: Không sao.
Trương Triết Hạn liếc mắt một cái liền biết, đây là không muốn mình lo lắng, giả vờ cứng rắn.
Tên nhóc lừa đảo này, khả năng quản lý biểu cảm vẫn không có tiến bộ gì cả. Nhớ nhà đi, aiii.
Trầm mặc một lúc, mẹ Trương dẫn đầu cầm ly lên: "Cha Tiểu Triết không có ở nhà, hôm nay để ta nói vài câu đi. Tuấn Tuấn, hoan nghênh con đến nhà chúng ta, nếu con đã lựa chọn Tiểu Triết, Tiểu Triết cũng lựa chọn con, vậy con cũng đã là một thành viên của gia đình chúng ta, dì không có mong muốn nào khác, chỉ hy vọng hai con có thể sống tốt, thật sự nghiêm túc đi trên con đường này."
"Còn có chút lời, dì từ lâu đã muốn nói với con, nhưng lại sợ sẽ cho con áp lực, hiện tại con đã lớn, dì nghĩ con hẳn là có thể hiểu được ý tứ của dì. Tuấn Tuấn, cuộc sống khó tránh khỏi có đường bằng phẳng cùng hiểm cảnh, mặc kệ trước kia như thế nào, hiện tại trước mắt mới là quan trọng nhất. Con là một đứa trẻ tốt bụng và mạnh mẽ, dì chúc con mọi thứ suôn sẻ, những ngày sau này có thể hạnh phúc mỗi ngày."
Cung Tuấn giơ ly lên, chân thành kính xuống ly trà này: "Cảm ơn dì."
Cậu từng vô số lần tin rằng, Trương Triết Hạn là nơi linh hồn phiêu bạt của cậu thuộc về, là ý nghĩa duy nhất trong cuộc đời hoảng loạn.
Là anh đột nhiên đi vào sinh mệnh của cậu, mang đến màu sắc cùng ánh sáng, là anh dốc hết toàn lực, lần nữa kéo cậu lên từ bên bờ vực. Nếu như không có anh, cậu không biết mình hiện giờ sẽ ở nơi nào, càng không dám hy vọng xa vời có thể lần nữa có được "nhà".
Đã lâu lắm rồi cậu không có giấc mơ đẹp, đây là giấc mơ đẹp nhất mà cậu thấy cho đến nay.
Ăn cơm tối xong, mẹ Trương tiễn bọn họ đi. Trương Triết Hạn cùng mẹ ôm tạm biệt: "Con đi đây, mẹ đừng nhớ con quá, tuần sau con sẽ về."
"Biết rồi." Mẹ Trương cũng đi về phía trước ôm Cung Tuấn, "Hai đứa ở chung phải hòa thuận, đừng cãi nhau. "
"Mẹ, mẹ cho rằng bọn con giống như cha mẹ sao, bọn con rất tốt."
Mẹ Trương vỗ vỗ anh, cho dù trong lòng có nhiều luyến tiếc hơn nữa, cũng đành phải để cho bọn họ rời đi: "Dù bận rộn đến đâu cũng phải nhớ gọi điện về nhà đó."
"Được."
Vừa mới ra khỏi cửa liền có một trận gió thổi vào mặt, Cung Tuấn đứng trước giúp Trương Triết Hạn chặn lại, chờ gió ngừng mới kéo anh về bên người, cầm lấy bàn tay hơi lạnh của anh, bỏ vào trong túi của mình.
Trương Triết Hạn nhìn xung quanh gara, đang nhớ lại xe đậu ở khu nào, liền nhìn thấy một bóng người quen mắt đang dựa vào bên cạnh xe anh. Người này hẳn là đã chờ rất lâu, dưới chân đầy tàn thuốc lá.
Anh vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, đi về phía trước, chào hỏi người đàn ông: "Cha."
Cung Tuấn cũng đi tới, cung kính cúi đầu: "Cảnh sát Trương. "
Cha Trương ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ, rõ ràng là có chuyện muốn nói.
Vẫn là Trương Triết Hạn phá vỡ bế tắc trước: "Sao cha lại ở đây? Mẹ nói cha có hẹn không về, chúng con đã ăn xong đang chuẩn bị đi."
Cha Trương nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, hỏi: "Hai đứa đi đâu?"
"Về nhà thôi, buổi tối còn có thể đi đâu." Trương Triết Hạn không thèm cùng cha quanh co đùa giỡn, trực tiếp vạch trần, "Cha, nếu cha có chuyện gì cứ nói thẳng đi, con không sao đâu, mệt mỏi cả ngày rồi, hơi buồn ngủ."
Anh nói xong liền kéo Cung Tuấn muốn đi, lúc này Cha Trương mới mở miệng: "Hai đứa, là nghiêm túc sao?"
"Nghẹn nửa ngày thì ra là muốn hỏi cái này." Trương Triết Hạn nhìn chằm chằm vào mắt cha, "Cha, cha xem nhiều năm như vậy con đã từng dẫn người về nhà sao, chỉ có em ấy, và cũng chỉ một mình em ấy."
Cha Trương lại nhìn về phía Cung Tuấn: "Vậy còn con thì sao?"
"Cảnh sát Trương, con có thể đảm bảo với chú, chỉ cần Triết Hạn không rời bỏ con, con sẽ luôn ở bên cạnh anh ấy."
Cha Trương hít một hơi thật sâu, thở ra một vòng khói lớn. Thẳng đến khi thuốc lá trong tay cháy hết, mới xoa tay rồi nhìn về phía bọn họ: "Quên đi, mấy đứa tự mình suy nghĩ rõ ràng là được. Tuấn Tuấn, rảnh rỗi thì đi tảo mộ cha mẹ con, mang theo Tiểu Triết, cũng coi như cho cha mẹ con một lời giải thích."
"Nói thẳng với con, nếu đổi lại bất kỳ ai khác chú cũng sẽ không đồng ý, chỉ bởi vì là con, chú... Aii"
Cha Trương thở dài, Cung Tuấn trong mắt ông kỳ thật vẫn là đứa nhỏ khóc thảm thiết trước thi thể cha mẹ, vụ án 912 là tiếc nuối lớn nhất trong sự nghiệp cảnh sát của ông, có thể nhìn thấy cậu bé vốn yếu ớt như thủy tinh năm đó giờ lớn lên thành bộ dạng như bây giờ, kỳ thật ông vui mừng hơn so với bất kỳ ai.
Ông đã từng tìm mọi cách để giúp cậu thông qua nhiều đường khác nhau, muốn cho cậu một cuộc sống tốt hơn, giúp cậu đi ra khỏi quá khứ. Chỉ là không nghĩ tới chuyện năm đó mình không làm được, con trai nhà mình lại có thể làm được.
Trương Triết Hạn cười và vỗ vai cha mình: "Cục trưởng Trương, cha cứ hưởng thụ cuộc sống về hưu đi, sau này chính là thiên hạ của người trẻ tuổi chúng con."
Cha Trương tức giận nói: "Không biết xấu hổ, cục trưởng Triệu đã kể cho ta không ít chuyện của con, con nói cho ta biết tại sao lần trước con không tuân theo quy định..."
Mắt thấy chủ đề này mở ra sẽ trở nên vô tận không dứt, Trương Triết Hạn vội vàng cắt ngang lời ông, đẩy Cung Tuấn lên xe rời đi: "Đã muộn lắm rồi, lão nhân gia mau về nghỉ ngơi sớm đi, bái bai bái bai."
Bọn họ về đến nhà đã gần mười hai giờ, Trương Triết Hạn sờ tường ấn công tắc, nửa ngày cũng không có phản ứng, liền kiểm tra công tắc điện, lại đứt cầu chì. Anh tức giận đặt mông ngồi trên sô pha: "Tiểu khu rách nát này, sớm muộn gì anh cũng phải dọn ra ngoài, đổi sang nơi lớn hơn, cao cấp hơn."
Cung Tuấn ngồi xuống bên cạnh anh: "Lần trước anh nói muốn mua nhà, có thích tiểu khu nào không?"
"Có thì có, chỉ là còn chưa có thời gian đi xem. Hơn nữa, lấy đâu ra tiền dư đây, không biết thưởng cuối năm năm nay có thể tích góp được chút hay không, cố gắng tiết kiệm đủ tiền trả cho năm năm."
Cung Tuấn nói: "Em có tiền, rảnh rỗi đi xem nhà đi."
Trương Triết Hạn cười: "Một sinh viên đại học mới tốt nghiệp có bao nhiêu tiền, đừng làm rộn."
"Mấy năm nay em quay quảng cáo, tích góp được một ít tiền." Cung Tuấn nắm lấy tay Trương Triết Hạn, viết ra một con số trong lòng bàn tay anh, "Nhiêu đây có đủ không?"
Trương Triết Hạn mở to hai mắt, cẩn thận ôm mặt cậu nhìn một chút, không ngờ khuôn mặt này lại có giá trị như vậy.
"Thì ra em là một người giàu ngầm."
Thiệt thòi mình vẫn cho rằng mình nghiện bao nuôi sinh viên đại học trẻ tuổi, thì ra người được bao dưỡng lại là chính mình.
Anh ngồi thẳng người, đưa tay chọc chọc mặt Cung Tuấn: "Em nha, rốt cuộc em còn giấu anh bao nhiêu chuyện?"
Cung Tuấn mặt vô tội: "Anh cũng chưa từng hỏi qua em."
Trương Triết Hạn nghĩ cũng đúng: "Vậy bây giờ anh hỏi em, em phải thành thật khai báo."
"Anh hỏi."
"Nụ hôn đầu tiên là khi nào?"
"Kỳ nghỉ hè năm lớp hai."
Trương Triết Hạn kinh ngạc: "Em, em đã sớm như vậy..."
Cung Tuấn lại nói: "Bên cạnh hồ bơi của trường, anh đã hôn em."
Thì ra cậu đã sớm nhìn thấy.
Trong đầu Trương Triết Hạn đầy tiếng chửi mắng đều bị một câu của cậu nghẹn trở về, xấu hổ ho khan vài tiếng: "Qua, đề tiếp theo."
Anh tiếp tục hỏi: "Em thích anh từ khi nào?"
"Hôm đó chúng ta tránh mưa ở trên gác mái, anh đã cho em nghe bài hát của Châu Kiệt Luân, em cảm thấy, thời gian có thể tạm dừng thì tốt rồi, mưa có thể vĩnh viễn đừng ngừng lại."
Trương Triết Hạn có chút ngạc nhiên, không nghĩ tới cậu lại động tâm vào một ngày bình thường như vậy, thậm chí anh có chút không nhớ rõ ngày đó bọn họ đã nghe những bài hát gì, chỉ mơ hồ nhớ rõ khi đó cậu bé áp sát bên cạnh anh, tim đập thịch thịch.
Anh không nhịn được mỉm cười: "Em thích cũng quá qua loa."
Cung Tuấn lại nghiêm túc lắc đầu: "Thích có thể chỉ là chuyện trong nháy mắt, nhưng quyết định yêu anh, em đã suy nghĩ rất lâu, rất lâu."
"Phải không, là bao lâu?"
Cung Tuấn cúi đầu suy nghĩ một chút, phần tâm tình này có thể bắt nguồn từ cuộc sống hơn hai mươi năm qua của cậu, nó ở khắp mọi nơi, cơ hồ tràn ngập từng phút từng giây.
Cậu cẩn thận cân nhắc dùng từ, cuối cùng cũng chậm rãi mở miệng:
"Em yêu anh, dành toàn bộ thời gian trong sinh mạng của em yêu anh."
.
Kết thúc phiên ngoại.
_______________________
Chờ đủ lâu, sẽ chờ được phiên ngoại nha mọi người hí hí
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro