Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 8

Trương Triết Hạn đã lâu không uống say như vậy. Buổi sáng báo thức vang lên hai lần, anh vẫn không thể thuận lợi đứng dậy, mỗi lần đang muốn ngồi thẳng, lại liền rơi xuống ngã vào trong chăn.

Cung Tuấn rót cho anh một ly nước mật ong ấm, đỡ anh ngồi dậy: "Nếu thật sự không thoải mái, bằng không hôm nay xin nghỉ phép đi."

Trương Triết Hạn một hơi uống hết ly nước mật ong, liên tục xua tay: "Không được không được, nếu hôm nay không xuất hiện, tên Lưu Công kia không biết chừng ở sau lưng nói anh thành thế nào nữa."

Anh lại chậm lại tại chỗ, hai tay chống giường dùng sức đứng lên, cầm quần áo vào phòng tắm thay: "Anh đi tắm cho tỉnh táo một chút."

Cung Tuấn lo lắng đuổi theo, Trương Triết Hạn phát hiện, quay người cười với cậu: "Đi theo anh làm gì? Muốn chiếm tiện nghi của anh à?"

Mặt Cung Tuấn đỏ lên, vội vàng giải thích: "Em sợ anh ngã xuống."

Trương Triết Hạn liền mở cửa phòng tắm ra: "Được rồi, em nhìn đi."

Anh cởi áo ra, thấy Cung Tuấn đứng ở cửa bộ dáng muốn nhìn mà không dám nhìn, cố ý dựa vào khung cửa thổi vào mặt cậu: "Nếu em thật sự lo lắng như vậy, có muốn đến tắm cùng nhau không?"

Cung Tuấn đỏ bừng từ cổ đến vành tai, quay lưng lại bỏ chạy.

Buổi sáng trong văn phòng, Lưu Công phát hiện tâm tình của Trương Triết Hạn tốt hiếm có, vừa rót nước vừa ngân nga hát, lúc lật xem hồ sơ thỉnh thoảng lại cười trộm, không khác gì học sinh trung học đang yêu đương.

Cậu ta đi tới, rút giấy tờ từ tay Trương Triết Hạn: "Đừng đọc, dù biết anh đang xem hồ sơ, người không biết còn nghĩ anh đang xem thư tình ai viết cho anh đấy."

Trương Triết Hạn nghiêm mặt, cố gắng hạ thấp khóe miệng đang nhếch lên: "Rất rõ ràng sao?"

Lưu Công trợn tròn mắt: "Lão đại anh còn kém viết mấy chữ 'tôi đang yêu' lên trán. Nói đi, người thế nào mà có thể làm cho anh cả ngày mất hồn mất vía, rảnh rỗi mang đến cho anh em nhìn một chút."

Trương Triết Hạn đang muốn mở miệng, Mạnh Tiêu từ xa đi tới, buông một mẫu giấy xuống trước mặt bọn họ: "Vừa nhận được tin tức, Bành Xung đột nhiên không liên lạc được, mất tích rồi."

Trương Triết Hạn từ trên ghế nhảy dựng lên: "Sao đột nhiên mất tích? Chuyện này xảy ra khi nào?"

"Ông ta ngồi trên xe lửa trở về Lĩnh An nửa đêm hôm qua, chúng tôi điều động giám sát, sau khi ông ta lên taxi lúc 10:30 tối, không còn tin tức gì nữa."

"Đã tìm thấy tài xế chưa?"

"Tôi đã kiểm tra. Hãng taxi nói đó là người thuê ngoài tạm thời. Chúng tôi đã kiểm tra thông tin, CMND và các thông tin chi tiết đều là giả."

Trương Triết Hạn tức giận vỗ bàn: "Tôi không tin, chẳng lẽ ông ta có thể bay sao? Một người lớn sống sờ sờ lại biến mất."

Anh cầm lấy chìa khóa xe và đi ra ngoài: "Lưu Công, đi với tôi đến nhà ga xe lửa để xem có bỏ sót thông tin nào không. Lão Mạnh, anh tiếp tục điều tra giám sát xung quanh, tìm người điều tra xem gần đây ông ta liên lạc với người nào, tốt nhất là không nên bỏ qua một chi tiết nào."

Lưu Công đuổi theo anh, tò mò tại sao Trương Triết Hạn có vẻ đặc biệt để ý đến sự mất tích của Bành Xung, liền hỏi: "Bành Xung này rất quan trọng sao? Lúc vụ án xảy ra, ông ta vẫn luôn ở bên ngoài, cho dù tìm ra, hẳn cũng không nhất định sẽ biết cái gì."

"Cậu chưa xem sao? Những chuyện đã xảy ra gần đây rõ ràng là để cho chúng ta thấy, mục đích là để cảnh sát lật lại vụ án năm 2009 và để chúng ta điều tra lại những người đó."

"Anh nói vụ án 912? Không phải vụ án đó đã kết thúc sao, hung thủ là kẻ lang thang trong tiểu khu, có nhân chứng nhìn thấy lúc ấy hắn ta đi qua hiện trường, trên con dao còn sót lại tại hiện trường cũng kiểm tra có dấu vân tay của hắn, sau đó lại phát hiện hắn có bệnh tâm thần, đã đưa đến bệnh viện cưỡng chế điều trị."

"Một kẻ lang thang quanh năm thiếu vận động và thường xuyên không ăn uống, làm sao có thể giết hai người lớn khỏe mạnh cùng một lúc? Một trong đó lại là một người đàn ông đã trưởng thành mạnh mẽ, cậu không cảm thấy có cái gì đó rất kỳ lạ sao?" Trương Triết Hạn căng thẳng, "Tên lang thang này không có thân nhân cũng không có mối quan hệ xã hội nào, hơn nữa tinh thần rối loạn, không cách nào biện giải cho mình, người nào cũng có thể tùy tiện đem tội danh đặt lên đầu hắn, nói hắn là vật thế tội cũng không phải là không có khả năng."

Lưu Công bừng tỉnh: "Ý anh là, có người đang ám chỉ chúng ta vụ án năm đó thực sự có liên quan đến bốn người này, muốn dụ chúng ta điều tra lại? Đó sẽ là ai và cùng họ có liên quan gì?"

Ánh mắt Trương Triết Hạn sâu thẳm nhìn về phía trước: "Hiện tại, chỉ có Bành Xung mới có thể cho chúng ta biết đáp án cho câu hỏi này."

Bên kia, Mạnh Tiêu dựa theo lời Trương Triết Hạn nói lại bắt đầu điều tra lại giám sát. Sau khi chiếc taxi chở Bành Xung rời khỏi nhà ga xe lửa, nó đã để lại dấu vết ngắn ngủi trên cầu cạn trên đường vành đai 3. Nhìn quỹ đạo của xe, hẳn là chạy ra khỏi thành phố, y liên lạc với trạm thu phí tốc độ cao, nhưng cũng không có tin tức chiếc xe này ra khỏi thành phố. Không loại trừ khả năng đổi xe giữa chừng, y đổi ý và tập trung tìm kiếm ở vùng ngoại ô phía Tây Nam..

Nếu Bành Xung chột dạ muốn chạy, tại sao không chọn ra khỏi thành phố suốt đêm, mà là chọn chạy đến vùng ngoại ô hoang vắng không có người ở? Ông ta vốn có thể tìm một cái cớ không trở về, nếu đã trở về Lĩnh An, cần gì phải chạy thêm một lần nữa?

Mạnh Tiêu suy nghĩ một chút, cảm thấy sự tình rất có thể khác với tưởng tượng của bọn họ, Bành Xung cũng không phải cố ý chạy trốn, mà là bị người bắt cóc, mà qua một đêm, tính mạng hiện tại của ông ta chỉ sợ...

Nghĩ đến đây, y lập tức gọi điện cho các đồng nghiệp khác: "Lão Chu, anh đưa người đến vùng ngoại ô phía Nam, có tin tức về chiếc taxi này lập tức liên lạc với tôi. Bành Xung xác suất lớn là đã bị giết, mặc kệ như thế nào cũng phải tìm được người lái xe này."

Y đang định đi theo mọi người ra ngoài, thì bị một đồng nghiệp khác gọi lại: "Lão Mạnh, đây là nhật ký cuộc gọi gần nhất của Bành Xung, anh xem đi."

Mạnh Tiêu cầm lấy tài liệu quét một lần, nhìn thấy một cái tên trong đó, không khỏi nhíu mày. Đồng nghiệp mang tài liệu đến hỏi y: "Anh Trương nói nếu có phát sinh gì mới thì liên hệ với anh ấy. Hiện tại có muốn tôi gọi cho anh ấy không?"

Mạnh Tiêu khoác tay đồng nghiệp: "Không cần, cậu đi làm việc đi, bên phía Triết Hạn để tôi nói cho."

Đồng nghiệp đều đã rời đi, Mạnh Tiêu ngồi trở lại chỗ ngồi, đối với hai chữ 'Cung Tuấn' trong danh sách liên lạc gần đây trên giấy rơi vào trầm tư. Y do dự nhiều lần, không có lựa chọn liên lạc với Trương Triết Hạn, mà trực tiếp gọi đến số điện thoại trên giấy: "Xin chào, đây là đồn cảnh sát huyện Lĩnh An, chúng tôi phát hiện có một vụ án liên quan đến cậu, phiền cậu đến đây một chuyến phối hợp điều tra của chúng tôi."

Cung Tuấn không phải là lần đầu tiên đến đồn cảnh sát, chỉ là lần này thân phận của cậu từ gia đình nạn nhân biến thành một nghi phạm, đây là một trải nghiệm mới mẻ.

Mạnh Tiêu cùng một cảnh sát đeo kính tên Tiểu Bình tiếp đón cậu, cậu ngồi trong phòng thẩm vấn, mơ hồ cảm giác được thái độ của vị cảnh sát họ Mạnh này hình như đối với cậu có chút đặc biệt.

Mạnh Tiêu cũng không giấu diếm, ngồi xuống liền tự giới thiệu: "Tôi và cảnh sát Trương - Trương Triết Hạn là đồng nghiệp cùng tổ, hiện tại anh ấy có việc không có ở đây nên tôi thay anh ấy xử lý vụ án này."

Cung Tuấn khi biết Trương Triết Hạn không có ở đây liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghe ý tứ của vị cảnh sát họ Mạnh này, dường như biết hai người bọn họ quen biết nhau.

Cậu vốn tưởng rằng Mạnh Tiêu sẽ tiếp tục hỏi chuyện của cậu và Trương Triết Hạn, không nghĩ tới Mạnh Tiêu tựa hồ cũng không muốn nói về đề tài này, chỉ là theo thói quen hỏi cậu một ít thông tin cá nhân cơ bản, liền trực tiếp tiến vào vấn đề chính.

"Quan hệ giữa cậu và Bành Xung là gì?"

"Ông ấy và cha tôi là bạn học đại học, quen biết rất nhiều năm, là nhìn tôi lớn lên."

"Nhưng theo như tôi biết, cha mẹ của cậu đã chết từ nhiều năm trước, tại sao cậu vẫn giữ liên lạc với người bạn cũ của cha mình?"

Cung Tuấn không khỏi cười lạnh: "Vậy tôi cũng muốn hỏi cảnh sát Mạnh, tôi và bạn cũ của cha mình giữ liên lạc không phải là chuyện gì phạm pháp đúng không?"

Mạnh Tiêu đối với câu hỏi đầy mùi thuốc súng của cậu làm như không thấy, hỏi tiếp: "Căn cứ vào điều tra của chúng tôi, Bành Xung trước khi mua vé trở về Lĩnh An, cuộc gọi cuối cùng chính là gọi cho cậu, tôi có thể biết hai người lúc ấy nói chuyện gì không?"

"Nói chuyện cũ, chúng tôi quả thật có hẹn, nói khi nào trở về Lĩnh An lại gặp mặt."

Cậu chủ động thẳng thắn nói chuyện có hẹn với Bành Xung, ngược lại khiến Mạnh Tiêu trở tay không kịp, mấy cạm bẫy tự chuẩn bị đột nhiên mất đi ý nghĩa.

Y hỏi thẳng hơn: "Cậu đã ở đâu từ 10 giờ tối qua đến ngày hôm nay?"

"Tôi ở nhà."

"Có ai ở bên cạnh cậu không?"

Lần này Cung Tuấn không trực tiếp trả lời, mà lại hỏi ngược lại: "Chuyện này có liên quan gì đến vụ án không?"

Mạnh Tiêu biết vòng vo với người thanh niên này cũng không có tác dụng, đành phải trực tiếp nói rõ: "Bành Xung tối hôm qua sau khi trở về Lĩnh An liền đột nhiên mất tích. Bây giờ chúng tôi có lý do chính đáng để nghi ngờ rằng chuyện này có liên quan đến cậu. Nếu cậu không thể giải thích nơi cậu đã đi đêm qua, thì xin lỗi, chúng tôi chỉ có thể tạm thời giam giữ cậu cho đến khi có bằng chứng để rửa sạch nghi ngờ."

Cung Tuấn cảm thấy kinh ngạc trước chuyện Bành Xung mất tích, nhưng cậu không rảnh suy nghĩ nhiều. Trước mắt người duy nhất có thể làm chứng cho cậu là Trương Triết Hạn, nhưng cậu không muốn kéo anh vào chuyện này, đừng nói thân phận đặc thù của anh, nếu thật sự có liên hệ với nghi phạm, đối với công việc của anh sẽ gây ra ảnh hưởng tồi tệ cỡ nào.

Dưới sự bức bách của Mạnh Tiêu, Cung Tuấn ngẩng đầu lên, thản nhiên trả lời: "Không, tôi ở nhà một mình, không ai có thể làm chứng cho tôi."

Trương Triết Hạn nhận được điện thoại của đồng nghiệp trong cục, nói thi thể của Bành Xung đã được tìm thấy ở vùng ngoại ô. Anh kéo Lưu Công vội vàng trở về, tức giận đến mức đập vào vô lăng một quyền: "Đáng chết, vẫn là chậm một bước."

Lưu Công cũng cảm nhận được mức độ nghiêm trọng, Bành Xung chết, người duy nhất có thể biết sự thật về vụ án ngày 12 tháng 9 chỉ còn lại Lý Nguyệt. Đối với những lời ngụy biện mà lần trước Lý Nguyệt ở trong tù nói qua, rõ ràng định đem bí mật này giữ trong bụng, tuyệt đối không có khả năng chủ động giải thích. Việc đã đến nước này, manh mối cuối cùng về vụ án cũ cũng bị cắt đứt.

Điện thoại di động của cậu ta đột nhiên vang lên, một cửa sổ xuất hiện, trên đó là tiêu đề tin tức mới nhất. Khi nhìn thấy nội dung tiêu đề, khuôn mặt trắng bệch, vội vàng vỗ cánh tay của Trương Triết Hạn: "Xảy ra chuyện lớn."

Trương Triết Hạn bận nhìn đường, không lòng dạ nào để ý: "Có chuyện gì?"

"Hiện trường Bành Xung xảy ra chuyện đã bị một đám thanh niên cắm trại đi ngang qua chụp ảnh tung lên mạng, kết hợp với chuyện lần trước Giang Chí Hùng phơi xác ở bãi rác, hiện tại trên mạng đều nổ tung, nói Lĩnh An có một sát nhân liên hoàn, yêu cầu cảnh sát mau chóng phá án."

Trương Triết Hạn dừng xe vào lề, lấy điện thoại di động: "Cho tôi xem."

Huyện Lĩnh An mấy năm nay đều được coi là nơi yên bình, thật lâu chưa từng xảy ra loại vụ án ác tính này. Máu tanh mơ hồ, trạng thái tử vong kỳ lạ, cộng với sự phóng đại của cư dân mạng, nhiệt độ trên mạng lên rất nhanh, một giờ đã đem chuyện 'giết người hàng loạt' truyền đến mức thực sự có chuyện này.

Mặc dù cảnh sát an ninh mạng nhanh chóng bắt đầu giúp xóa các bài đăng để kiểm soát dư luận, nhưng tin tức giống như gió không thể bắt được, nhanh chóng lan rộng khắp các đường phố và ngõ hẻm. Khi họ trở lại trước đồn cảnh sát, cửa đã được bao vây bởi các phương tiện truyền thông dày đặc và đám đông quần chúng.

Đồng nghiệp ở cửa hỗ trợ duy trì trật tự nhìn thấy hai người bọn họ trở về, như được đại xá nghênh đón: "Các cậu coi như đã trở về, Triệu Cục vừa mới bị vây một vòng ở đây, hiện tại đang tức giận đến điên lên rồi, đang chờ các cậu trở về nhanh chóng báo cáo tình hình vụ án."

Trương Triết Hạn đẩy đám người chen vào, thiếu chút nữa bị người giẫm lên giày, thật vất vả mới tiến vào trong cục cảnh sát.

Anh ngăn một đồng nghiệp đi ngang: "Mạnh Tiêu đâu?"

Đồng nghiệp anh ngăn lại tình cờ lại là cảnh sát tiểu Bình vừa rồi cùng Mạnh Tiêu thẩm vấn, Tiểu Bình đỡ kính: "Vừa thẩm vấn xong nghi phạm liền đi báo cáo, xin tạm giữ hình sự."

Trương Triết Hạn kinh ngạc hỏi: "Nhanh như vậy đã tìm được nghi phạm? Ai vậy?"

Tiểu Bình lật ghi chép trong tay, mở ra một trang cho anh xem: "Chính là người này."

Trương Triết Hạn nhìn thấy tên và thông tin viết trên đó, mở to hai mắt, anh rất nhanh tìm được chỗ của Mạnh Tiêu, từ phía sau vỗ vỗ y: "Lão Mạnh, theo tôi sang đây một chút, tôi có chuyện muốn nói với anh."

Mạnh Tiêu cũng không quay đầu lại: "Nếu cậu muốn nói với tôi về chuyện của Cung Tuấn thì thôi đi."

Trương Triết Hạn tức giận, trực tiếp nắm tay vịn xoay ghế của y lại: "Anh biết tôi biết em ấy, vì sao còn bắt em ấy?"

"Triết Hạn, cậu làm cảnh sát nhiều năm như vậy, từ chấp pháp vị tha sẽ không phải không biết chứ?"

"Tôi biết anh đang nghĩ gì, tôi có thể cùng anh vỗ ngực đảm bảo, em ấy tuyệt đối không phải là hung thủ."

Mạnh Tiêu mím môi, hai tay từ trên ghế đặt xuống: "Tôi nể mặt hai chúng ta làm việc cùng nhau nhiều năm như vậy mới có thể nghe cậu nói những lời vô nghĩa này. Không có bằng chứng, làm thế nào để cậu có thể cam đoan những gì cậu đảm bảo? Lùi lại mười ngàn bước mà nói, cho dù chuyện của Bành Xung không liên quan gì đến cậu ta, nhưng chuyện khác thì sao? Lưu Công hẳn là đã nói cho cậu biết, vụ án 912, bốn người liên quan đến cha mẹ cậu ta đã chết hết ba người, chẳng lẽ đều là trùng hợp sao? Trong lòng cậu cũng rõ ràng, cậu ta cùng những chuyện này không phải không có quan hệ."

"Em ấy đã hứa với tôi, sẽ không làm chuyện ngu ngốc."

Mạnh Tiêu cảm thấy anh quả thực bất chấp lý lẽ: "Cậu ta nói gì cậu cũng tin? Vậy cậu ta ngay từ đầu giấu diếm thân phận tiếp cận đến bên cạnh cậu, chẳng lẽ dám nói không có một chút tư tâm nào sao? Tôi thấy cậu ta rõ ràng là muốn lợi dụng cậu."

Trương Triết Hạn lui về phía sau một bước: "Tình huống trong này rất phức tạp, nhất thời có nói với anh cũng không hiểu. Tôi hỏi anh, anh thực sự muốn làm đến nước này phải không?"

Mạnh Tiêu gật đầu: "Nếu cậu không đành lòng, không làm được kẻ xấu này, vậy để cho tôi làm."

Trương Triết Hạn nhìn chằm chằm vào mắt y, từng câu từng chữ nói: "Lão Mạnh, làm việc cùng nhau nhiều năm, anh cũng nên hiểu tính cách của tôi. Nếu hôm nay tôi không thể đưa em ấy đi, tôi không cần phải đứng đây nữa."

Anh xoay người muốn rời đi, Mạnh Tiêu gọi anh lại: "Chờ đã, cậu đi đâu?"

Trương Triết Hạn quay lưng lại xua tay: "Lời nói của tôi không hữu dụng, chỉ có thể mời lão đại ra."

Anh đi thẳng đến cửa phòng cục trưởng, Lưu Công đang báo cáo tình hình vụ án bên trong, thấy anh gõ cửa, vội vàng chào hỏi anh: "Anh đã đi đâu vậy, sao bây giờ mới đến?"

Trương Triết Hạn chỉ ra ngoài cửa: "Tôi muốn cùng Triệu Cục nói chút chuyện, cậu đi ra ngoài chờ tôi một chút."

Lưu Công thu dọn giấy tờ, giúp bọn họ đem cửa đóng lại mới rời đi.

Triệu Cục vừa bị truyền thông bao vây, bị quậy đến choáng váng đầu óc, thấy Trương Triết Hạn hấp tấp xông vào, lại bắt đầu đau đầu: "Nói đi, có chuyện gì?"

Trương Triết Hạn đi thẳng vào vấn đề: "Mạnh Tiêu vừa mới đưa về một nghi phạm, tôi yêu cầu anh ta lập tức thả người."

"Cậu đang nói đến cậu sinh viên đại học? Lời khai tôi đã xem qua, quả thực có hiềm nghi, tôi đã ký, không có vấn đề."

Lần này đổi lại là Trương Triết Hạn kinh ngạc: "Lời khai gì? "

"Trong thời gian Bành Xung mất tích đến khi tử vong, cậu ta nói cậu ta ở trong nhà một mình, không có chứng cứ ngoại phạm."

Nếu bây giờ Trương Triết Hạn có thể nhìn thấy Cung Tuấn, tuyệt đối sẽ bắt cậu đánh một trận. Rõ ràng vẻ mặt tự nhiên không gây hại, hết lần này tới lần khác nói dối liên tục, đêm qua đến sáng nay bọn họ ở cùng nhau, có thể nói ra tên của anh để chứng minh, sao lại đem mình làm đến mức bị giam lại.

Anh trực tiếp phản bác: "Có người có thể chứng minh cho em ấy, tôi là nhân chứng của em ấy."

Triệu Cục kinh hãi: "Cậu có biết mình đang nói gì không? Bây giờ bên ngoài rất nhiều phương tiện truyền thông và các nhà báo, nếu bởi vì một câu của cậu liền thả một nghi phạm quan trọng, làm sao có thể duy trì lập trường của cảnh sát."

"Tôi đương nhiên có thể chứng minh, hôm qua em ấy ở trong nhà tôi, chú có thể phái người đi điều tra, chúng tôi từ tối đến ngày hôm sau đều ở bên nhau."

Ánh mắt Triệu Cục nhìn về phía anh có chút biến hóa: "Tại sao cậu ta lại ở trong nhà cậu suốt đêm?"

Trương Triết Hạn hào phóng thừa nhận: "Chúng tôi ở bên nhau, em ấy sống ở đó với tôi."

Triệu Cục cơ hồ không thể tin được những gì mình nghe được: "Cậu nói ở bên nhau, sẽ không phải..."

"Chính là như chú nghĩ."

Triệu Cục đột nhiên đứng dậy từ chỗ ngồi, lấy ly nước uống vài ngụm, sau đó ở trong phòng đi tới đi lui, qua hồi lâu mới đổi giọng hỏi: "Tiểu Triết, người trong nhà cậu có biết chuyện này không?"

Trương Triết Hạn biết ông ấy đang ám chỉ cha anh, Triệu Cục trước khi trở thành cục trưởng, từng là thủ hạ đắc lực của cha Trương. Lúc Trương Triết Hạn nhậm chức, Triệu Cục từng được cha Trương giao phó, muốn ông chiếu cố chăm sóc một chút đứa con trai luôn luôn thích gây rắc rối của ông.

Không nghĩ tới mặc dù nhiều năm như vậy Trương Triết Hạn đã phạm ít sai lầm, nhưng lần này lại hoàn toàn chọc vào phiền toái, ngay cả Triệu Cục cũng không biết phải làm sao với anh.

Trương Triết Hạn có thể hiểu được khó xử của Triệu Cục, anh lấy súng và còng tay trên người, đặt lên bàn làm việc: "Triệu Cục, quy củ tôi đều hiểu, người thân không khỏi có hiềm khích, gần đây không có vụ án nào khác, tôi liền xin ở nhà nghỉ ngơi vài ngày."

Triệu Cục nghiêm nghị lắc đầu: "Thật sự không phải cậu ta là không được sao? Cậu đây chính là đem cả đời của mình đánh cuộc."

Trương Triết Hạn mỉm cười: "Có một số việc, không đánh cuộc làm sao biết được kết quả thế nào?"

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro