Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 7

Lúc Trương Triết Hạn trở về nhà, Cung Tuấn vẫn chưa ngủ. Cậu thấy người kia mang về một túi bia trong tay liền hỏi: "Anh Triết Hạn, anh muốn uống bia sao?"

Trương Triết Hạn đặt mông ngồi trên sô pha, mở nắp bia ra: "Tùy tiện uống một chút, em đừng để ý anh, mau đi ngủ đi."

"Em không muốn ngủ." Cung Tuấn đi tới ngồi xuống bên cạnh anh, đưa tay lấy bia, "Em uống cùng anh."

Trương Triết Hạn vội vàng di chuyển bia trên bàn qua: "Trẻ con mà uống cái gì, không được uống."

"Được, em không uống." Cung Tuấn ngoài miệng đáp ứng, người lại ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích, nhìn chằm chằm anh.

Trong khoảng thời gian ở chung này, Trương Triết Hạn dần dần hiểu rõ tính tình hiện tại của Cung Tuấn. Người này bình thường thoạt nhìn chậm rãi ngốc nghếch, nói gì với cậu cậu tựa hồ cũng sẽ không cự tuyệt, làm cho người ta lo lắng cậu sẽ bị người khác lừa gạt. Nhưng kỳ thật Cung Tuấn có sự kiên trì và điểm mấu chốt của cậu, trong vô hình hình thành một bộ logic tự vận hành, mỗi việc cậu làm đều có ý nghĩ của mình, không phải ai cũng có thể tùy tiện để cho cậu thỏa hiệp.

Mà lý do duy nhất có thể khiến Cung Tuấn thỏa hiệp vô điều kiện, cũng chỉ là ba chữ 'Trương Triết Hạn' mà thôi.

Rốt cuộc vẫn không đành lòng, Trương Triết Hạn cầm một lon bia đưa cho cậu: "Chỉ được uống một lon thôi."

"Không cần, em uống của anh." Cung Tuấn cầm lấy lon bia anh đã uống qua, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

Bọn họ ở trong bóng đêm yên tĩnh uống bia, đèn trong phòng lóe lên một cái, đột nhiên tắt.

Trương Triết Hạn ghét bỏ 'Ây da' một tiếng, đứng dậy đi kiểm tra cầu dao điện, trở về hướng về phía Cung Tuấn xua tay: "Đứt cầu chì rồi, đến mùa hè liền sẽ như vậy, ở tạm một đêm đi, ngày mai anh tìm người sửa."

Anh ngồi trở lại sô pha, lại mở một lon bia, tiếng bọt khí rít lên trong bóng tối đặc biệt rõ ràng.

Trên đường về nhà từ đồn cảnh sát Trương Triết Hạn không phải chưa từng nghĩ tới muốn nói rõ ràng với Cung Tuấn. Những manh mối Lưu Công tra được rõ ràng có liên hệ không thể tách rời với cậu, lúc anh xem lại hồ sơ trong lòng liền mơ hồ có dự cảm, có lẽ đối với những chuyện này Cung Tuấn không phải hoàn toàn không biết gì cả. Dưới góc độ đạo đức nghề nghiệp của mình, lẽ ra anh phải đối mặt với câu hỏi này một cách khách quan và bình tĩnh, tìm kiếm câu trả lời từ cậu. Nhưng anh ở bên ngoài lái xe vòng quanh từng vòng một, cho đến khi xăng trong bình sắp cạn kiệt, anh vẫn không biết nên mở miệng như thế nào.

Anh không hiểu sao lại lo lắng, một khi anh mở miệng, một chút cân bằng vi diệu giữa bọn họ sẽ lung lay sắp đổ và trượt về phía không thể đoán trước được.

Cung Tuấn dường như nhận thấy sự im lặng bất thường của anh, nghiêng người về phía trước và hỏi: "Anh Triết Hạn, anh không sao chứ?"

Cậu cúi người đến rất gần, trên người có mùi bia nhàn nhạt, là mùi vị mạch nha lên men ngọt ngào xen lẫn vị đắng.

Trương Triết Hạn bỗng nhiên rất muốn nếm thử một chút, đó là mùi vị như thế nào.

Máy điều hòa không khí dừng lại, nhiệt độ trong nhà dần dần tăng lên, ánh đèn tắt và hơi nước bốc lên dường như làm mờ mọi thứ trước mắt.

Không biết là ai đặt tay lên vai ai trước, cũng không biết là ai quấn đầu lưỡi của ai trước, trong nháy mắt đó, bọn họ cái gì cũng quên, chỉ nhớ hương vị cay đắng ngọt bùi trong miệng lẫn nhau.

Có lẽ anh say thật rồi. Trương Triết Hạn nghĩ.

Ánh mắt Cung Tuấn trong bóng tối hiện lên ánh sáng tối tăm không rõ, phải rất lâu sau cậu mới hiểu rõ được, do dự hỏi: "Anh Triết Hạn, anh đây là..."

Trương Triết Hạn bước đi loạng choạng vì say, anh chậm rãi di chuyển đến trước mặt Cung Tuấn, chăm chú nhìn vào ánh mắt của cậu: "Anh lớn như thế này rồi cho tới bây giờ cũng chưa từng thích ai, sau đó liền gặp được em, cứ mơ hồ như vậy thích. Có lẽ mới thích gần đây, hoặc có lẽ trước đây đã thích được một thời gian dài. Ai biết được, dù sao em cũng thích anh, khi còn bé đã thích, anh đã sớm nhìn ra."

Trên mặt Cung Tuấn hiện lên một tia bối rối vì bị phơi bày, cậu muốn quay đầu tránh khỏi ánh mắt Trương Triết Hạn, lại bị anh ôm lấy mặt, tất cả cảm xúc nhỏ bé nhất thời không có chỗ trốn.

Cậu yêu thầm hơn mười năm, đột nhiên ngay tại một đêm hè nóng nực như vậy, được đáp lại.

Trương Triết Hạn mỉm cười ghé sát vào người cậu, trán nhẹ nhàng chạm vào nhau: "Nếu anh đã đoán đúng, vậy bây giờ em phải đáp ứng anh một chuyện."

"Chuyện gì?"

"Hứa với anh, đừng làm chuyện ngu ngốc mà không nói với anh. Em sẽ sống với anh cả đời, không được bỏ rơi anh giữa chừng."

Cung Tuấn không trả lời, đáy mắt chợt thoáng qua một tia bi thương. Cậu thở dài, nhẹ nhàng vòng tay ôm người trước mặt: "Em không đáng để anh tốt với em như vậy."

Trương Triết Hạn nghiêng mặt, hung hăng cắn một miếng trên vai cậu: "Lão tử yêu ai tốt với ai, đáng hay không đáng, không cần em tính."

Anh đẩy Cung Tuấn xuống sô pha, ngồi trên eo cậu, nắm lấy cổ áo cậu, ép cậu phải đối mặt với mình: "Sao em không dám hứa với anh? Em sợ cái gì?"

Chỉ cần em mở miệng nói, nói rằng những chuyện này không liên quan gì đến em, và em không làm gì cả, anh sẽ tin em không chút do dự, tại sao em lại không dám?

Cung Tuấn đặt tay lên tay anh, cảm nhận được tay hai người đang run rẩy, cậu trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc mở miệng: "Mấy năm qua, ngày nào em cũng mơ thấy cha mẹ, dáng vẻ mở to mắt ngã xuống vũng máu của họ, em cực kỳ sợ hãi, căn bản không dám nhắm mắt lại vào ban đêm, chỉ có thật sự buồn ngủ không chịu đựng được mới có thể tùy tiện dựa vào nơi nào đó ngủ một lát. Trong khoảng thời gian đó, em sống như cô hồn dã quỷ, không biết sự khác biệt giữa ngày và đêm, cũng không biết sự khác biệt giữa sống và chết. Em đã cố gắng tự tử, rất nhiều lần, một lần nghiêm trọng nhất gần như thành công, nhưng bị người ta phát hiện đưa đến bệnh viện để rửa dạ dày, cuối cùng không chết."

"Sau đó em liền nghĩ, nếu đã không chết được, vậy thì cứ tùy tiện sống. Giống như đa số mọi người, bình thường sống qua cuộc sống này, không cần phải được nhớ đến, cũng không muốn quen biết ai, miễn là có thể cho em một góc yên tĩnh, em có thể cứ thế lặng lẽ biến mất khỏi thế giới này."

Trương Triết Hạn đã rất say, đôi mắt cũng không thể mở ra, nhưng khi anh nghe được những lời này, phản xạ có điều kiện nắm lấy tay Cung Tuấn.

Cung Tuấn cười cười, khuôn mặt tái nhợt cũng có chút huyết sắc. Cậu đỡ eo Trương Triết Hạn xoay người, nửa đè lên người anh. Trương Triết Hạn trong nháy mắt ngẩn ngơ, nhưng rất nhanh liền ngoan ngoãn nằm xuống trên sô pha mềm mại.

Bọn họ mượn ánh trăng mông lung bốn mắt nhìn nhau, dần dần thích ứng với bóng tối trong mắt, có thể nhìn thấy trong mắt đối phương phản chiếu bóng dáng của mình.

Cung Tuấn nhịn không được vươn tay ra, vuốt ve gò má của anh: "Mất đi hai người quan trọng nhất trong cuộc đời, em đã sớm không còn lo lắng gì trên đời này. Em đã nghĩ rằng em sẽ không sợ bất cứ điều gì trong cuộc sống này, nhưng em đã nghĩ sai rồi, bởi vì em đã gặp lại anh."

"Anh Triết Hạn, điều em sợ nhất bây giờ chính là mất đi anh..."

Đổi lại là bất luận kẻ nào khác, Cung Tuấn đều có thể không chút do dự dùng lời nói dối để lừa gạt, nhưng hết lần này tới lần khác bởi vì là Trương Triết Hạn, cậu ngay cả dũng khí nói dối cũng không có.

Cậu đã không có gì để mất, chỉ còn lại một chút hạnh phúc trộm được, cậu muốn giữ lại lâu hơn một chút.

Cho dù đó chỉ là khoảnh khắc.

Cảm giác được chất lỏng ấm áp rơi xuống trán, Trương Triết Hạn dùng sức mở mắt ra, tay dò xét mò mẫm mặt Cung Tuấn, dùng ngón tay bắt lấy một giọt nước mắt sắp rơi xuống của cậu.

Anh lặng lẽ thở dài: "Kẻ ngốc, ngay cả khi em lừa dối anh?"

Trong nháy mắt anh liền mềm lòng. Quản nó chân tướng là gì, đạo lý là gì, ai đúng ai sai cũng không còn quan trọng nữa. Sâu trong nội tâm có một giọng nói đang nói cho anh biết, Cung Tuấn nhất định còn có việc giấu anh, nhất định còn có manh mối liên quan đến vụ án không nói cho anh biết, nhưng anh không đành lòng hỏi nữa, anh không muốn nhìn một người đang êm đẹp, đem vết thương vỡ vụn thật vất vả khâu lại với nhau, chỉ vì một câu nói của anh, sẽ ép buộc xé nó ra, đem những thứ tàn nhẫn kia phóng đại dưới kính lúp cho người chỉ trích.

Lần đầu tiên, anh bắt đầu hoài nghi mình, thế giới này thật sự không phải là đen thì là trắng sao? Công lý mà anh đang tìm kiếm có thực sự cứu người mà anh muốn bảo vệ không?

Anh ôm lấy cổ Cung Tuấn, kéo cậu lại gần, nụ hôn tinh tế từ mi tâm một đường kéo dài đến khóe môi, nóng bỏng mà mềm mại, cơ hồ dùng hết toàn bộ ôn nhu của anh, Cung Tuấn nhất thời cảm thấy mình giống như đang ở trong mộng, cảnh đẹp đến hư ảo.

Cậu sững sờ hồi lâu, thăm dò vươn tay, cẩn thận ôm lấy giấc mơ đẹp của mình.

Bọn họ mặt đối mặt ôm nhau, thanh âm bình thản của Trương Triết Hạn theo lồng ngực hơi chấn động: "Em có nguyện vọng gì muốn thực hiện không?"

Cung Tuấn lắc đầu: "Anh có không?"

"Anh đương nhiên là có. Để anh nghĩ xem ... Anh muốn nuôi một con chó, còn muốn nuôi một con mèo, à đúng rồi, ở đây không cho phép nuôi thú cưng, vậy trước hết anh sẽ cố gắng mua một ngôi nhà. Ngôi nhà này không cần quá lớn, quá lớn dọn dẹp sẽ rất phiền toái, tốt nhất có một khu vườn nhỏ, có thể trồng một số hoa và cỏ hoặc bất cứ điều gì. Vị trí thì, tốt nhất là gần đồn cảnh sát một chút, không nói đến độ an toàn cao, quan trọng nhất là sau này đi làm rất thuận tiện, buổi sáng có thể ngủ thêm mười phút."

Cung Tuấn nhịn không được nở nụ cười: "Chỉ muốn ngủ muộn?"

"Muộn rồi mới ra ngoài, còn có thể ăn bữa sáng em nấu." Buồn ngủ xen lẫn say, thanh âm Trương Triết Hạn dần dần thấp, "Nếu thật sự không tìm được việc làm, em cũng chỉ có thể để anh nuôi, mỗi ngày làm bữa sáng không quá khó được chứ? Than ôi, anh nghĩ rằng vụ làm ăn này lỗ mất rồi, bỏ bao tiền mua một bữa ăn."

Cung Tuấn đang nhẹ nhàng vuốt ve lưng anh, nghe được những lời này, tay không khỏi run lên: "Anh Triết Hạn, em..."

Trương Triết Hạn dường như không nghe thấy, tiếp tục nói chuyện ngắt lời cậu: "Em thấy đấy, nguyện vọng của anh có em, cho nên em phải sống tốt, nếu không nguyện vọng của anh không thể thực hiện được, sẽ mang thù nhé."

Anh nắm tay Cung Tuấn, dùng sức lắc lắc: "Nói cho anh biết, có nghe hay không? Đừng nghĩ rằng anh đã say rượu thì có thể có qua loa lấy lệ với anh, trí nhớ anh rất tốt nhé."

Cung Tuấn trầm mặc hồi lâu, cuối cùng gật đầu trước mặt anh.

Trương Triết Hạn nhận được câu trả lời thỏa đáng, nghiêng đầu dựa vào vai cậu, tìm một tư thế thoải mái, an tâm tiến vào mộng đẹp.

...

Đêm khuya tại ga xe lửa Lĩnh An, một người đàn ông trung niên vội vã đi qua đám đông, ông ta kéo cửa taxi trước mặt, ngồi vào.

Khuôn mặt của người đàn ông đầy vẻ mệt mỏi, ông ta tựa vào lưng ghế, sau khi báo điểm đến cho tài xế, liền nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Người đàn ông vô tình ngủ thiếp đi, lúc thức dậy lại thấy mình đang trên một con đường hoang vu xa lạ.

Ông ta vội vàng hét lên với người lái xe kêu dừng lại: "Đây là nơi nào? Anh đưa tôi đi đâu?"

Người lái xe ở ghế trước lúc này mới chậm rãi quay đầu lại, kéo khẩu trang vẫn đeo trên mặt xuống.

Người đàn ông nhìn thấy khuôn mặt của hắn, cả kinh: "Tại sao lại là cậu?"

Người lái xe cười lạnh một cái, không nói lời nào.

Người đàn ông phản ứng lại, liều mạng đập cửa xe: "Thả tôi xuống! Cậu muốn làm gì? Mau thả tôi xuống!"

Chiếc xe một đường đi đến một mảnh đất bùn không có người ở, cuối cùng dừng lại. Người đàn ông mắng nhiếc nhảy xuống xe, hốt hoảng đi lấy hành lý của mình, xách túi chạy về phía đường cao tốc bên cạnh.

Tài xế hạ vành mũ xuống, không nhanh không chậm từ ghế lái đi xuống, dưới bóng đêm, búa sắt trong tay hắn hiện lên ánh sáng lạnh lẽo.

Người đàn ông quay đầu lại nhìn thấy hắn đuổi theo, nhất thời sợ hãi, dưới chân vấp ngã, cả người cả hành lý cùng nhau ngã xuống đất. Đôi giày da đắt tiền của ông mắc kẹt trong bùn hôi thối, nhưng ông ta căn bản không để ý, chỉ dùng hết sức lực của mình để đứng dậy.

Nhìn bộ dáng chật vật chạy trốn của người đàn ông, tài xế lạnh lùng đứng ở một bên, giống như đang quan sát con mồi rơi vào cạm bẫy, chỉ chờ hắn giãy dụa vô ích. Nhìn thấy người đàn ông cuối cùng cũng chống đỡ được nửa người, anh ta nhếch lên khóe miệng khinh thường, đá người đàn ông trở lại trong bùn.

Phòng tuyến tâm lý của người đàn ông cuối cùng đã hoàn toàn sụp đổ, ông bắt đầu khàn giọng kêu khóc: "Cậu thực sự muốn làm gì! Nếu cậu muốn tiền, tôi có thể đưa nó cho cậu ngay lập tức. Cậu muốn hỏi chuyện gì, tôi cũng đều nói cho cậu, tôi thực sự không biết gì cả!"

Người lái xe thờ ơ với những gì ông ta nói, hắn ta chẳng qua là hờ hững, giẫm lên khuôn mặt nhăn nhó vì sợ hãi của người đàn ông: "Ông không biết mình sai ở đâu?"

Tai và mắt của người đàn ông bị bùn đất lấp đầy, ông ta khóc đến mức không thể thở được, run rẩy liều mạng xin tha: "Cầu xin cậu, bỏ qua cho tôi đi. Tôi không phải cố ý, đều là cậu ta bức tôi, cậu ta ép tôi nói ra toàn bộ chân tướng, A Hùng cùng lão Cao đều bị bức chết, tôi cũng không muốn, tôi thật sự biết sai rồi."

Nhưng chờ đợi ông ta là một bản án lạnh lùng: "Bây giờ nói bất cứ điều gì cũng muộn, đây là kết quả của kẻ phản bội."

Trên vùng hoang dã trống trải, không khí giống như ngưng trệ, chỉ còn lại tiếng đế giày đạp trên đất dính bùn bẩn thỉu đến mức làm cho người ta buồn nôn. Người tài xế giơ búa sắt trong tay lên, giống như thần chết khoác áo choàng đen, chậm rãi giơ lưỡi liềm lên.

Máu nhỏ giọt nhuộm đỏ mặt đất, lại bị bùn đất bẩn thỉu che lấp, tiếng chuông đầu giờ vang lên vào sáng sớm, vang vọng trong vùng hoang dã vô biên.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro