Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 6

Trên đường về nhà Trương Triết Hạn gọi điện thoại cho Cung Tuấn, điện thoại vang lên thật lâu mới được kết nối: "Alo?"

"Alo, anh lập tức về nhà, em chuẩn bị xuống lầu, hôm nay dẫn em đi ăn ngon."

Giọng điệu của Cung Tuấn trở nên có chút khó xử: "Anh Triết Hạn, bây giờ em không có ở nhà..."

"Vậy em đang ở đâu? Anh đi đón em."

Cung Tuấn báo tên một studio nhiếp ảnh, Trương Triết Hạn có chút kinh ngạc, đi theo điều hướng một đường đến địa chỉ, càng cảm thấy không thể tưởng tượng được.

Bởi vì anh đã nhìn thấy hình ảnh của Cung Tuấn đầy đủ trên mặt tường trong cái gọi là studio chụp ảnh.

Về cơ bản là một quảng cáo của thương hiệu, và một số trang của tạp chí bao gồm hầu như tất cả các thể loại anh có thể nghĩ đến. Những phong cách đó thật là sặc sỡ và nhiều màu sắc, khoác lên người bình thường là thảm họa thì ở trên người Cung Tuấn lại hài hòa đến lạ thường, thậm chí còn tạo ra một chút cảm giác có gu thời trang độc đáo.

Chậc, bộ dáng đẹp trai chính là có thể làm bất cứ điều gì mình muốn.

Trong khi anh đang nghiên cứu một trong bộ trang phục có tên là 'hoa hồ điệp", Cung Tuấn đã đi ra khỏi phòng chụp.

Cậu đã thay quần áo của mình, nhưng trang điểm trên khuôn mặt vẫn chưa được tẩy trang. Thấy Trương Triết Hạn nhìn chằm chằm vào miệng mình, cầm lấy khăn giấy liều mạng muốn lau sạch son môi trên đó.

Nhìn bộ dáng tay chân luống cuống của cậu, Trương Triết Hạn cười cười, lấy khăn giấy từ trong tay cậu, giúp cậu lau đi một chút son môi còn lại: "Đừng chà xát, môi đều bị chà xát muốn hỏng rồi, khuôn mặt đẹp trai như này, sao lại không biết nâng niu chút nào vậy."

Nhiếp ảnh gia vừa chụp ảnh cho cậu cũng vừa đi ra: "Tiểu Tuấn, lần trước máy ảnh mượn có dùng tốt không?"

Cung Tuấn gật đầu một cái, vẫn còn đang lúng túng với lớp nền trên mặt.

Nhiếp ảnh gia mặc áo khoác da, mái tóc hai bên đều cạo sạch sẽ, chỉ để lại một nhúm đuôi ngựa sau đầu, cả người tản ra hơi thở khá 'nghệ thuật'. Hắn nhìn thấy Trương Triết Hạn, chủ động chào hỏi anh: "Cậu chính là bạn của Tiểu Tuấn? Hợp tác với cậu ta lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có bạn đến tìm, mối quan hệ của hai người chắc chắn là rất tốt."

Trương Triết Hạn cười, đặt tay lên vai Cung Tuấn: "Ánh mắt của thầy thật độc."

Nhìn bọn họ nói chuyện, Cung Tuấn có vẻ rất không được tự nhiên. Cậu lấy vài chiếc khăn tẩy trang từ tay thợ trang điểm, kéo cánh tay Trương Triết Hạn đi ra ngoài, nhiếp ảnh gia đuôi ngựa lại gọi cậu: "Bạn cậu trông rất đẹp trai, hỏi cậu ấy có hứng thú không? Trên tay tôi vừa vặn có mấy thương hiệu thể thao đang tìm người mẫu, tôi cảm thấy cậu ấy hẳn là rất..."

Tay nhiếp ảnh gia đang muốn đặt trên vai Trương Triết Hạn, Cung Tuấn đột nhiên đưa tay túm lấy, kéo anh về phía sau: "Anh ấy không được."

Phản ứng của cậu cực kỳ kịch liệt, khiến tất cả mọi người ở đây giật mình.

"Sao vậy?" Trương Triết Hạn muốn hỏi nguyên nhân, Cung Tuấn thủy chung nắm chặt cánh tay anh, anh không khỏi thấp giọng kêu đau, Cung Tuấn lúc này mới đột nhiên buông tay ra.

Cậu cúi đầu xin lỗi trong hoảng loạn: "Thật xin lỗi."

Một ngón tay Trương Triết Hạn chọc vào mi tâm cậu: "Đừng cau mày, anh không phải là tờ giấy, kéo một chút cũng sẽ không xấu."

Anh dẫn Cung Tuấn cùng mọi người nói lời tạm biệt, lại dẫn cậu lên xe, giúp cậu thắt dây an toàn: "Được rồi, Cung đại minh tinh, muốn đi đâu ăn cơm, anh mời."

Tâm trạng của Cung Tuấn vẫn không tốt, chỉ nhỏ giọng đáp: "Em sao cũng được."

Trương Triết Hạn tìm một nhà hàng đánh giá không tệ ở gần đó, ngồi xuống chậm rãi gọi món: "Nhìn không ra nha, em ở bên ngoài còn làm người mẫu bán thời gian."

Cung Tuấn cuối cùng cũng lau sạch lớp phấn nền và phấn mắt trên mặt, nhẹ nhàng giải thích: "Bình thường lớp học quá nhiều, em không có thời gian để đi làm thêm. Làm công việc này mỗi lần đều kiếm được nhiều tiền hơn."

Trương Triết Hạn nghĩ đến chi phí sinh hoạt hiện tại của hắn hẳn là do cha mẹ nuôi cung cấp, đại khái là không quá nhiều, mới trong lúc học tập bận rộn không thể không dành thời gian đi làm them, cũng không biết mấy năm nay ở nơi anh không nhìn thấy cậu đã một mình yên lặng chịu đựng bao nhiêu khổ sở.

"Aiz." Anh lặng lẽ nắm lấy tay Cung Tuấn ở dưới bàn, "Vất vả cho em."

Nắm chặt như vậy, Trương Triết Hạn mới phát hiện tình huống có chút không đúng, tay Cung Tuấn nóng đến dọa người, giống như đang sốt.

Anh đem người cách bàn kéo qua, dùng tay đo nhiệt độ trên trán cậu, xác định phán đoán của mình không có sai lầm, vội vàng kéo Cung Tuấn đứng lên: "Em bị sốt sao không nói sớm?"

Anh vừa đẩy cậu lên xe vừa gọi về cục cảnh sát xin nghỉ: "Để anh đưa em đến bệnh viện khám, sốt bao lâu rồi? Còn chỗ nào khác không thoải mái không?"

Cung Tuấn dựa vào lưng ghế: "Có lẽ điều hòa không khí trong phòng chụp quá thấp, lúc chụp hình cảm lạnh. Không có gì đâu, không cần phải đến bệnh viện."

Trương Triết Hạn nghe cổ họng cậu khàn khàn, lại kiên trì không chịu đến bệnh viện, đành phải vòng về hiệu thuốc gần nhà mua thuốc hạ sốt và thuốc chống viêm cho cậu, dẫn cậu về nhà nghỉ ngơi trước.

"Ba mươi chín độ hai." Trương Triết Hạn lắc lắc nhiệt kế trong tay, đưa cho người trên giường một ly nước ấm, "Em uống thuốc trước đi, nếu nhiệt độ cơ thể không hạ xuống, chúng ta vẫn phải đến bệnh viện một chuyến."

Cung Tuấn đem thuốc nuốt xuống, mơ hồ không rõ lẩm bẩm một câu "Không muốn đi."

"Bây giờ không phải là lúc em có muốn hay không? Nóng đến ngốc luôn thì sao?" Trương Triết Hạn tức giận muốn hung hăng tát cậu một cái, rốt cuộc vẫn không thể xuống tay ngoan độc, "Nếu không phải em bị bệnh, thật muốn cho em một quyền."

Cung Tuấn nhếch khóe miệng cười, nắm lấy tay đang muốn vung quyền của anh, nhẹ nhàng vuốt ve: "Ngốc thì ngốc, chỉ cần anh không ghét bỏ là được."

Thân thể cậu nóng như lửa đốt, hô hấp trong lúc nói chuyện cũng trở nên nặng nề, nhiệt độ cơ thể nóng rực xuyên thấu qua đầu ngón tay truyền đến lòng bàn tay Trương Triết Hạn như bị điện giật, anh không kiềm chế được run rẩy, lập tức không dám nhìn thẳng vào mắt cậu.

Muốn chết, thiếu chút nữa thì nộp giáp đầu hàng.

Trương Triết Hạn vội vàng kéo dài khoảng cách giữa hai người, giúp cậu vén chăn: "Anh đi tìm xem có cái gì có thể ăn được không, em ở đây nghỉ ngơi, mệt mỏi liền ngủ một giấc trước."

Anh quay đầu bỏ chạy vào phòng tắm, xối nước lạnh vào mặt. Khi định lấy khăn, không biết từ đâu rơi ra một vật bằng nhựa. Anh cầm lên muốn đặt lên lại, lại phát hiện đó là một lọ thuốc mình chưa từng thấy qua.

"Amitriptyline hydrochloride?" Anh cau mày đọc dòng chữ trên lọ, lại xoay một vòng, nhìn về phía một dòng chữ nhỏ giải thích bên cạnh.

[ Được sử dụng để điều trị tất cả các loại trầm cảm, sản phẩm này có tác dụng an thần mạnh mẽ, chủ yếu được sử dụng để điều trị chứng lo âu hoặc trầm cảm kích thích. ]

Thuốc này thuộc về thuốc theo toa, anh chưa bao giờ đến bệnh viện kê đơn, như vậy chủ nhân của lọ thuốc này chỉ có thể là... Trương Triết Hạn nhìn thoáng qua người nằm trên giường, nắm chặt lọ thuốc trong tay.

Anh đã sớm biết đối với Cung Tuấn mà nói, nỗi đau mất đi cha mẹ không cách nào xóa bỏ hoàn toàn, chỉ là không nghĩ tới đã qua hơn mười năm, vết thương này sớm nên kết vảy lại còn đang ngày đêm tra tấn cậu, khiến cậu chỉ có dựa vào thuốc để giảm bớt, mới có thể vượt qua vô số đêm khó ngủ.

Anh không cách nào tưởng tượng được mấy năm Cung Tuấn rời khỏi Lĩnh An, làm sao một mình ở trong thành thị xa lạ yên lặng chịu đựng tất cả những chuyện này. Sau khi trở về Lĩnh An, lại cố nén cảm xúc như thế nào mới không chủ động gặp mình.

Bọn họ đã từng có nhiều lần gặp lại nhau như vậy, hết lần này tới lần khác tạo hóa trêu người, lưu lại ngàn lần vượt qua nhau.

Trương Triết Hạn nghĩ, nếu ngày đó anh đi ngang qua cổng trường, nếu đi chậm hơn một chút, nếu nguyện ý quay đầu lại nhìn một cái, có lẽ sẽ không bỏ lỡ lúc cậu đang đợi ở cửa.

Mà sáng hôm đó, nếu như không phải anh muốn đi đường tắt, nếu anh không xuống xe 'xen vào chuyện của người khác', có lẽ bọn họ còn sẽ tiếp tục bỏ qua nhau.

Nếu anh có thể tìm thấy em sớm hơn, em có hạnh phúc hơn không? Nếu anh không giữ em lại, bây giờ em sẽ trốn ở đâu một mình lặng lẽ chịu đựng tất cả đau đớn?

Anh khẽ thở dài rồi im lặng đặt lọ thuốc trở lại vị trí cũ.

Vì uống thuốc hạ sốt, Cung Tuấn đã nhắm mắt lại ngủ thiếp đi. Trương Triết Hạn chậm lại đi đến trước giường, chạm nhẹ vào trán bị mồ hôi làm ướt đẫm, nhìn chằm chằm thật lâu.

"Tiểu lừa đảo, rốt cuộc em còn giấu anh bao nhiêu bí mật?"

Phảng phất như bị bản năng mê hoặc, hai tay anh chống lên đầu giường, chậm rãi cúi người, đặt lên môi Cung Tuấn một nụ hôn nhẹ nhàng đến không thể tưởng tượng nổi.

Anh hôn quá chuyên chú, không chú ý tới trong nháy mắt đó, thiếu niên vốn nên rơi vào giấc ngủ say, lông mi hơi run rẩy.

...

Lúc Cung Tuấn tỉnh lại lần nữa đã là hai tiếng sau. Cậu nghe thấy trong phòng bếp truyền đến thanh âm đinh leng keng, đang muốn đi xem có chuyện gì liền thấy Trương Triết Hạn bưng một nồi đồ ăn nhìn không ra là gì đi đến.

Anh thấy Cung Tuấn tỉnh lại vội vàng gọi cậu tới ngồi: "Đến đúng lúc lắm, mau đến nếm thử món cháo thịt nạc trứng bí quyết gia truyền do Trương đầu bếp đích thân nấu nào."

Hai người ngồi vào bàn ăn, đối mặt với nồi cháo đen ngòm ai cũng không dám manh động.

Trương Triết Hạ cầm thêm một cái chén và muỗng ra, đẩy đến trước mặt Cung Tuấn: "Em là bệnh nhân, ăn trước đi, đừng nhìn màu sắc không đúng lắm thật ra mùi vị vẫn ổn."

Cung Tuấn dùng muỗng khuấy, miễn cưỡng nhìn thấy bên trong có vài miếng trứng và thịt băm đã cháy khét, cậu không biết phải nhét vào miệng thế nào.

Trương Triết Hạn nhiệt tình giới thiệu với cậu: "Anh sợ em cảm thấy nhạt miệng, liền dùng nước tương xào trứng và thịt trước, mặc dù không cẩn thận cho nước tương hơi nhiều nhưng không sao đâu, đó không phải là vấn đề lớn."

Cung Tuấn nghĩ đến cảnh anh luống cuống tay chân đổ nước tương vào nồi, nhịn không được cười thầm. Cậu múc một muỗng cháo lớn cho vào miệng, đánh giá: "Ngon."

Trái tim Trương Triết Hạn treo nãy giờ lúc này mới rơi xuống đất, lại múc thêm cho cậu vài muỗng vào chén: "Ngon thì ăn nhiều một chút, ăn hết đi."

Cuối cùng nồi cháo bí quyết của Trương gia đều vào bụng Cung Tuấn.

Sau bữa ăn Trương Triết Hạn lấy nhiệt kế đo nhiệt độ cơ thể cho cậu, đã hạ sốt, chỉ còn cổ họng vẫn còn khàn, hẳn là không sao. Anh yên lòng, rút mấy cái khăn giấy lau cổ cho Cung Tuấn: "Nhìn mồ hôi trên người em nè, coi chừng lại cảm lạnh nữa, mau đi tắm nước nóng."

Cung Tuấn cầm quần áo vào phòng tắm, Trương Triết Hạn nhàn rỗi nhàm chán, dùng đũa dính một chút cháo nếm thử, thiếu chút nữa bị chảy nước mắt vì mặn.

Nước tương không thể cho vào cháo, lần này anh nhớ kỹ, cũng không biết người nào đó làm sao lại mê muội lương tâm khen ăn ngon, hừ hừ, hiện tại biết học xấu rồi, biết dùng lời nói dỗ dành người khác.

Anh nghiêng đầu tìm cốc uống nước, nhìn thấy trên điện thoại vừa vặn nhận được một tin nhắn từ Lưu Công: Có việc gấp, nhanh chóng trở về.

Khi anh xin nghỉ phép Lưu Công rất ít khi tìm đến, anh ý thức được chuyện này nhất định không bình thường, vội vàng thu dọn đồ đạc của mình, đi đến cửa phòng tắm gõ gõ: "Em tắm xong ở nhà nghỉ ngơi thật tốt. Cục cảnh sát bên kia có việc anh phải ra ngoài một chuyến, có thể sẽ về muộn, để đèn cho anh là được rồi, không cần phải chờ anh."

Tiếng vòi hoa sen dừng lại, sau cửa truyền đến giọng nói buồn bực của Cung Tuấn "Được."

Trương Triết Hạn mang giày xong rời đi, thẳng đến khi tiếng đóng cửa vang lên, tiếng nước trong phòng tắm mới tiếp tục.

"Vội vàng tìm tôi như vậy là có chuyện gì?" Trương Triết Hạn bận rộn hơn nửa ngày, mệt mỏi xụi lơ ngồi vào chỗ, "Mau rót cho tôi một cốc nước, bận đến mức nước cũng không thể uống."

Lưu Công sớm đã giúp anh rót đầy cốc, đưa cho anh: "Chuyện có chút đặc biệt, Mạnh Tiêu nhiều lần dặn dò tôi nhất định phải một mình nói với anh."

Trương Triết Hạn uống một ngụm nước lớn, thân thể tỉnh lại một chút, hỏi: "Nói đi, có chuyện gì lớn mà khiến Mạnh lão sư kinh động như vậy?"

Lưu Công đưa cho anh một tập tài liệu: "Lần trước không phải anh bảo em điều tra vụ án năm 2009 sao? Em đã tìm hiểu, quả thật có một chuyện liên quan đến Giang Chí Hùng và Cao Hồng."

Trương Triết Hạn vừa lật xem vừa hỏi: "Chuyện gì vậy?"

"Anh còn nhớ vụ giết người 912 năm đó không?"

Trương Triết Hạn dừng lại một lát, lại gật đầu: "Ừ."

"Trong vụ án diệt môn 912, người đàn ông chết lúc đó là Cung Lăng, cùng hai người bọn họ là bạn học đại học, cùng một lớp với bọn họ còn có ông chủ của Long Hồ - Lý Nguyệt, còn có Bành Xung đi công tác đến nay vẫn chưa về, cho nên năm người bọn họ kỳ thật quen biết nhau." Lưu Công nhanh chóng nói ra phát hiện của mình, "Còn một chuyện nữa, là Mạnh Tiêu tra ra, anh ta nói có thể có liên quan đến vụ án, bảo em nói cho anh biết."

"Cậu nói đi."

"Vào tháng 9 năm 2009, một chiếc thuyền du lịch khởi hành từ Lĩnh An đã va chạm với đá ngầm, tổng cộng trên tàu hơn 300 người đã thiệt mạng, mà trong danh sách những người sống sót duy nhất vừa vặn xuất hiện tên của năm người này."

Cùng lúc đó, một căn hộ ở huyện Lĩnh An, rèm cửa phòng khách được kéo chặt, ngoài trời nắng, trong phòng lại không lộ ra một tia sáng.

Thiếu niên trong bóng tối nhận điện thoại, màn hình tên người gọi hiện "Bành Xung".

"Cảnh sát liên lạc với tôi, nói A Hùng và lão Cao đều đã chết rồi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Giọng nói khàn khàn của thiếu niên truyền qua micrô, giống như một con rắn độc thì thào: "Tôi đã nói rồi, sẽ cho bọn họ nhận được cái giá mà họ đáng được nhận."

"Dừng tay đi, cảnh sát đã chú ý tới chúng ta, cậu cứ tiếp tục như vậy, chúng ta cũng sẽ xong đời."

"Ông lại không làm chuyện trái lương tâm, sợ cái gì?" Thiếu niên vén rèm cửa, ánh mặt trời rực rỡ chiếu lên ngực cậu, giống như từ trên cao mở ra một cái động, "Nếu đã bắt đầu, tôi không có ý định dừng lại."

"Cậu điên rồi!" Giọng nói của người đàn ông tức giận lại sợ hãi, "Tôi sẽ ngay lập tức trở về Lĩnh An, cậu phải cho tôi một câu giải thích hợp lý."

Điện thoại đột nhiên bị cúp máy, thiếu niên vô vị nhún vai, tiện tay ném điện thoại sang một bên.

Trên ngực còn lưu lại nhiệt độ ánh mặt trời, cậu chậm rãi ngồi xổm xuống, hai tay ôm đầu gối, đem mình chôn thật sâu vào bóng tối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro