CHƯƠNG 5
BETA: LEVI
Thi thể của Cao Hồng được tìm thấy trong phòng ngủ, nhân chứng phát hiện đầu tiên là dì giúp việc của gia đình ông ta.
"Dì giúp việc làm xong bữa cơm tối bảo ông ta tới ăn, gõ cửa nửa ngày cũng không có phản ứng, liền cầm chìa khóa dự phòng trong phòng, mở ra xem, chính là tình huống hiện tại." Lưu Công vươn tay về phía Trương Triết Hạn vừa chạy tới hiện trường, chỉ vào một cái giường chính trong phòng ngủ.
Trương Triết Hạn đeo găng tay và bao giày vào hiện trường, xác nhận tình trạng tử vong của Cao Hồng: đồng tử phóng đại, sắc mặt tái xanh, có dấu vết nôn mửa, ngoài ra trên người không có vết thương rõ ràng.
Anh nhặt từ dưới đất lên một lọ thuốc rỗng có tựa đề 'Viên nén estazolam', ngửi một chút không thấy gì bất thường, sau đó đưa cho Lưu Công: "Xác định được nguyên nhân tử vong chưa?"
(Estazolam , được bán dưới tên thương hiệu Prosom , là một loại thuốc an thần thuộc, nó có đặc tính giải lo âu , chống co giật , thôi miên , an thần và giãn cơ xương. Estazolam được sử dụng để điều trị ngắn hạn chứng mất ngủ.)
Lưu Công cho lọ thuốc vào túi tang vật: "Từ hiện trường xem ra là do dùng thuốc ngủ quá liều gây ra ngộ độc nặng dẫn đến tử vong, cụ thể vẫn phải chờ kết quả xét nghiệm bên pháp y."
"Vậy lúc báo án làm sao xác định được là tự sát?"
Lưu Công lấy ra một túi tang vật khác cho anh xem: "Đây là di thư tìm thấy tại hiện trường."
Đó là một bức di thư có chút nguệch ngoạc, có nơi gạch bỏ viết lại, các góc của tờ giấy cũng bị nhàu nát, có vẻ như người viết nó cảm xúc không ổn định và thậm chí còn có cảm giác hơi nóng nảy.
Trương Triết Hạn nhìn, không khỏi nhíu mày.
[Cái chết của A Hùng khiến cảnh sát hoài nghi, chuyện của chúng ta sắp không giấu được. Tôi không nên nhất thời xúc động, nghe lời người kia giết A Hùng, thứ kia căn bản không nằm trong tay A Hùng. Tôi không biết người đàn ông đó muốn làm gì, nhưng anh ta biết tất cả mọi thứ, không ai trong chúng ta có thể trốn thoát!]
Lưu Công tiến đến giải thích: "Chữ viết tay chúng em đã so sánh sơ bộ, được viết bởi cùng một người. Về phần nội dung bên trong... Ông ta có lẽ là sợ tội nên tự sát."
"Tìm được chứng cứ Cao Hồng giết Giang Chí Hùng chưa?"
"Đây là điều em cảm thấy kỳ quái nhất." Lưu Công lại lấy ra một cái túi tang vật, bên trong là một cái USB, "Có người quay lại toàn bộ quá trình Cao Hồng gây án, sau đó gửi cho ông ta."
Trương Triết Hạn lấy USB ra, cắm vào máy tính do khoa pháp chứng mang đến. Đây là một đoạn video rất hoàn chỉnh, quay cảnh Cao Hồng cãi nhau với Giang Chí Hùng như thế nào, sau đó trói và liên tục tra tấn hắn, cuối cùng bóp cổ hắn ta đến chết. Toàn bộ video dài hơn 20 phút, người quay phim đã chứng kiến tất cả các chi tiết, nhưng không bao giờ rời khỏi máy ảnh, dường như thờ ơ với thảm kịch xảy ra trước mặt.
Hắn ta giống như một người ngoài cuộc hoàn hảo, trung thực ghi lại cảnh này.
"Điều tra được người nào đã gửi tới, gửi từ khi nào chưa?"
"Người gửi không để địa chỉ. Chuyển phát nhanh là buổi sáng nhận được, chờ Cao Hồng từ trong cục đi ra mới nhìn thấy, chỉ sợ ông ta chính là nhìn thấy video này mới bị kích thích, dẫn tới tự tử."
Trương Triết Hạn cầm di thư lại xem một lần nữa, cảm thấy người gửi đã quay lại đoạn video này có lẽ chính là 'người đàn ông' mà Cao Hồng nhắc đến. Ông ta tựa hồ rất sợ chuyện mình giết người bị bại lộ, nhiều lần nhắc đến 'chúng ta' là ai? Chẳng lẽ ngoại trừ cái chết của Giang Chí Hùng, ông ta còn cùng người khác làm ra chuyện không thể nhìn thấy ánh sáng khác?
Trương Triết Hạn nhớ tới cảnh anh gặp Cao Hồng lần đầu tiên ở Tứ Quý Hoa Viên, lẽ nào 'thứ' ông ta đang tìm kiếm chính là tài liệu viết số thần bí kia? Tài liệu này rốt cuộc đã viết cái gì, để cho ông ta không tiếc tự mình động thủ giết bạn tốt ngày xưa?
Có quá nhiều câu hỏi không thể trả lời, và Trương Triết Hạn nhận ra rằng tất cả các câu hỏi dường như đều được dẫn đến Tứ Quý Hoa Viên. Có ai cố tình làm điều đó? Hay sự thật thực sự ở đây?
Anh xoa xoa mi tâm, bình tĩnh suy nghĩ, quyết định bắt đầu từ manh mối đã biết, anh vẫy tay gọi Lưu Công đến bên cạnh: "Cậu bảo Mạnh Tiêu nhanh chóng liên lạc với hai cổ đông khác trong Tứ Quý Hoa Viên, để cho người đi công tác bên ngoài mau chóng trở về. Về phần người đang bị nhốt bên trong, ngày mai chúng ta sẽ cùng nhau đi thăm dò."
Lưu Công đáp "Được" nhìn Trương Triết Hạn không làm việc là lại liên tục nhìn vào điện thoại di động, ngửi thấy một chút ý tứ, liền hỏi: "Ôi, anh đang chờ ai vậy?"
Trương Triết Hạn mỉm cười thần bí, thấp giọng đến gần hỏi: "Muốn biết?"
Lưu Công liên tục gật đầu.
Trương Triết Hạn gỡ găng tay và bao giày ra khỏi người anh: "Vậy thì từ từ suy nghĩ đi, tôi tan làm."
Lưu Công sửng sốt, có thể khiến Trương ca vẫn luôn tâm tâm niệm niệm phá án, lại một lòng chỉ muốn tan làm sớm, là giấu kim ốc tàng kiều cỡ nào nha.
Khi Trương Triết Hạn chạy về nhà, kim ốc tàng kiều đang ôm gối tựa vào sô pha ngủ gật. TV trước mặt vẫn còn bật, trên màn hình đang chiếu dở 'Flying House Tour'.
Trương Triết Hạn nhìn thoáng qua, lẩm bẩm "Người lớn như vậy vẫn còn xem phim hoạt hình", sau đó giúp cậu tắt TV.
Cung Tuấn nghe thấy tiếng động rất nhanh mở mắt ra: "Anh về rồi sao?"
"Đã về." Trương Triết Hạn ném gối trong lòng cậu ra, muốn kéo cậu dậy, "Sao lại ngủ ở đây, buồn ngủ liền lên giường ngủ."
Cung Tuấn lại không muốn đứng dậy, ngồi ở đó ngẩng đầu nhìn anh: "Em không buồn ngủ, em đang chờ anh về nhà."
Trương Triết Hạn nhìn cậu rõ ràng buồn ngủ đến mức mí mắt đánh nhau còn cứng rắn chống đỡ, cười mắng: "Lừa ai đây, mau đi ngủ."
Anh vừa cởi quần áo của mình vừa đi vào nhà vệ sinh tắm rửa. Lúc đi ra, Cung Tuấn đã nghe lời nằm trên giường. Anh tùy tiện mặc một chiếc áo thun, tắt đèn, cũng vén chăn lên giường.
Trong bóng tối, có một bàn tay ôm chặt anh từ phía sau.
Trương Triết Hạn sửng sốt một chút, hỏi: "Sao còn chưa ngủ?"
Giọng nói trầm thấp của Cung Tuấn dán vào tai anh truyền đến: "Vốn muốn ngủ, nhìn thấy anh, lại không ngủ được."
Trương Triết Hạn bị hơi thở của cậu phun ra làm cho có chút ngứa ngáy, thân thể nhích sang bên cạnh: "Anh hay đổ mồ hôi lắm, em tránh xa ra chút."
Sau đó, anh nghe thấy giọng nói của Cung Tuấn khi thò tay ra khỏi chăn, 'tít tít' hai tiếng, hạ nhiệt độ điều hòa không khí xuống: "Bây giờ nhiệt độ trong nhà 22 độ, sẽ không đổ mồ hôi, lạnh hơn nữa sẽ bị cảm lạnh."
Trương Triết Hạn hai mắt nhắm lại, được rồi, em ấy cao hứng là được rồi.
Có lẽ ban ngày quá mệt mỏi, có lẽ nhiệt độ quá thích hợp, hoặc có lẽ vòng tay phía sau quá an tâm, không bao lâu anh đã chìm vào giấc ngủ.
Cung Tuấn nhìn người trong ngực, nhịn không được muốn ôm chặt một chút, lại sợ đánh thức anh dậy, đành phải vùi đầu sau gáy anh, nhẹ nhàng cọ cọ. Cậu cẩn thận quan sát khuôn mặt nghiêng của Trương Triết Hạn, trong mắt lại hiện ra tiếc nuối và hoài niệm sâu sắc.
"Xin lỗi, em lại lừa gạt anh. Em trở lại Lĩnh An lại không dám đi tìm anh, là bởi vì sợ anh biết chuyện em đã làm, liền sẽ không để ý tới em nữa."
Nói xong, cậu dừng lại thật lâu, thời gian dường như tạm thời dừng lại, lại không cam lòng nói: "Quá muộn, nếu chúng ta có thể gặp nhau theo một cách khác thì tốt rồi."
Giọng nói của cậu rất nhẹ, giống như một làn khói, và biến mất ngay khi bay lên không trung.
Sáng hôm sau, Trương Triết Hạn lại tỉnh dậy trong mùi hương buổi sáng thịnh soạn. Anh uống sữa Cung Tuấn vừa rót cho anh, tò mò hỏi: "Cánh tay em gối cho anh cả đêm không đau sao?"
Anh cho rằng sau khi ngủ hai người nhất định sẽ tự nhiên tách ra, không nghĩ tới lúc thức dậy, đừng nói tách ra, ngay cả tay chân cũng không có thay đổi.
Cung Tuấn lắc đầu tỏ ý không đau, nói cái gì Trương Triết Hạn cũng không tin, nhất định phải tự mình thử xem, nắm lấy cánh tay cậu dùng sức nhéo nhéo, thấy cậu không đau không ngứa không hề có phản ứng, lúc này mới thất vọng buông tay xuống, thở dài: "Tuổi trẻ chính là tốt nhất, tràn đầy năng lượng, giống như sắt thép."
Cung Tuấn tiếp lời: "Anh cũng không già."
"Quên đi." Trương Triết Hạn khoát tay, "Nam nhân qua ba mươi tuổi cũng không quan tâm những thứ này."
Buổi sáng anh đã hẹn cùng Lưu Công đi thăm ngục, vội vàng ăn xong bữa sáng liền chuẩn bị ra ngoài. Trước khi đi, anh nhìn Cung Tuấn vẫn còn ở trong phòng thu dọn quần áo, nghi hoặc: "Gần đây sao không thấy em đi học?"
"Năm nay em năm cuối, đã không còn lớp gì nữa."
"Năm cuối rồi à, vậy em đi đâu tìm việc chưa?"
"Không có."
Trương Triết Hạn vẻ mặt hận sắt không thành thép: "Còn không đi tìm việc làm, ra ngoài muốn làm xã hội đen sao?"
Cung Tuấn đặt quần áo vừa xếp trên tay xuống, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Nếu em không tìm được việc, anh có muốn nuôi em không?"
Trương Triết Hạn cười sờ sờ đầu cậu: "Nghĩ đẹp, tiền lương của anh không thể nuôi được em."
...
Anh và Lưu Công hẹn gặp nhau ở cửa đồn cảnh sát, đợi chưa đầy năm phút, Lưu Công liền chạy tới.
Anh ngồi ở ghế lái khởi động xe của mình: "Các thủ tục ở phía nhà giam đã xử lý xong chưa?"
"Đã xử lý xong rồi, chúng ta thuộc về hỏi thăm đơn giản, cũng không phải thẩm tra, không phiền toái như vậy." Lưu Công thắt dây an toàn, đột nhiên cảm thấy kỳ quái, "Hôm nay chúng ta lái xe chuyên dụng này à? Không lái chiếc volvo của anh?"
Trương Triết Hạn có tật xấu, lái xe chuyên dụng không quen, đi ra ngoài xử lý vụ án trừ phi có yêu cầu đặc thù, còn không đều lái xe của mình. Volvo là món quà mà cha mẹ anh đã mua cho anh trong năm đầu tiên làm việc, anh đã lái chiếc đó cho đến bây giờ và chưa bao giờ thay đổi nó.
Đây là lần đầu tiên anh chủ động lái xe chuyên dụng, khiến Lưu Công mở rộng tầm mắt.
Trương Triết Hạn không quan tâm trả lời: "Tiền xăng cũng là tiền, có thể tiết kiệm được cái gì thì tiết kiệm, cũng không ai hoàn tiền cho tôi."
Lưu Công hoàn toàn bị kinh hãi: "Không phải chứ anh, bình thường xa hoa, hôm nay đột nhiên lại muốn tiết kiệm tiền, anh muốn cưới vợ à?"
Trương Triết Hạn im lặng không trả lời: "Nếu không cậu chuyển sang làm chương trình tư vấn tình cảm đi? Cậu hỏi nhiều như vậy."
Lưu Công im lặng, một đường tới nhà tù Lĩnh An không nói một lời.
Sau khi họ đưa ra các giấy phép đã ký trước, quản giáo đưa họ đến phòng thẩm vấn. Trong thời gian chờ đợi, Lưu Công lấy ra laptop của mình, một lần nữa xem xét các thông tin về vụ án: "Ông chủ Lý Nguyệt của Long Hồ này thực sự là một nhân vật tàn nhẫn. Ngay khi sự việc Tứ Quý Hoa Viên vừa xảy ra, mọi người đều dừng lại, thành thật làm ăn, hắn lại có đầu óc mưu mô, lừa đảo khắp nơi, biết luật mà phạm luật, nhưng sau nhiều lần giam giữ cũng không thay đổi, rõ ràng là xem cảnh sát chúng ta không ra gì."
Trong lúc nói chuyện, quản giáo nhà tù đưa Lý Nguyệt đến. Bộ dáng người đàn ông so với trong ảnh càng thêm tàn nhẫn, mắt như chim ưng, vóc dáng cường tráng, tuyệt đối không giống người hơn năm mươi tuổi. Đôi mắt sắc bén kia chỉ thản nhiên từ trên người bọn họ lướt qua một cái, Lưu Công liền nhịn không được rùng mình một cái, khí thế bình luận vừa rồi lập tức tản ra.
"Đừng sợ, nói chính sự." Trương Triết Hạn lạnh lùng không phòng bị đá một cước giày của cậu ta, Lưu Công kích động đứng lên.
Cậu ta lấy ra hình ảnh của Giang Chí Hùng và Cao Hồng, đưa trước mặt ông ta: "Hai người này, ông có quen biết họ không?"
Lý Nguyệt liếc mắt nhìn: "Quen biết."
"Mối quan hệ của ông với hai người này là gì?"
"Bạn học đại học, sau đó cùng nhau bắt đầu kinh doanh, không kiếm được tiền, liền tan." Lý Nguyệt không chút để ý nhìn móng tay cắt tỉa gọn gàng của ông ta trả lời "Cảnh sát, chuyện trước kia đã qua lâu như vậy rồi mà còn phải lật sổ sách cũ à?"
Lưu Công không cho rằng việc xây dựng dang dở Tứ Quý Hoa Viên chỉ là một thất bại khởi nghiệp đơn thuần, bọn họ ăn tiền bằng bánh bao máu người, còn làm ra một tư thế không liên quan đến mình, khiến trong lòng cậu rất không thoải mái. Giọng điệu của câu hỏi không khỏi cứng rắn hơn rất nhiều: "Cao Hồng giết Giang Chí Hùng lại tự sát, lưu lại một di thư, bên trong nhắc tới ông ta cùng người âm mưu gây án, người ông ta nhắc tới, có phải ông hay không?"
Lý Nguyệt vươn tay một cái: "Hai sĩ quan cảnh sát, cũng không thể bởi vì tôi vừa vặn quen biết bọn họ, liền đem nồi rác rưởi gì cũng đều đội lên đầu tôi chứ? Các cậu nghi ngờ tôi như vậy, có chứng cứ không?"
Thấy bộ dáng vô lại không để bọn họ vào mắt của ông ta, Lưu Công nhịn không được muốn đứng lên giằng co, bị Trương Triết Hạn kịp thời đè lại.
Anh lấy thông tin trong tay Lưu Công, thay đổi lấy một bức ảnh đặt trước mặt Lý Nguyệt: "Đây là một tập tài liệu mà Cao Hồng tìm thấy trong Tứ Quý Hoa Viên, bây giờ đã bị cảnh sát thu thập điều tra, tin rằng sẽ sớm có kết quả."
Anh không nói với Lý Nguyệt rằng nó chỉ là một vỏ rỗng và muốn quan sát phản ứng của ông ta. Quả nhiên, ánh mắt Lý Nguyệt đột nhiên khóa vào chuỗi số trong ảnh, trong nháy mắt lộ ra vẻ thất thố, lại nhanh chóng khôi phục nguyên trạng.
"Các cậu muốn điều tra liền điều tra, cái tài liệu chó má gì, cùng tôi không có quan hệ."
Trương Triết Hạn trong lòng khẽ cười: "Ông đương nhiên có thể không để ý, nhưng bạn bè của ông dường như không nghĩ như vậy."
Lý Nguyệt cười lạnh nói: "Bạn bè nào, tôi đều đã thành bộ dáng quỷ quái này, bạn bè ở đâu nữa?"
"Bốn người các ông năm đó cùng nhau thành lập Tứ Quý Hoa Viên, hiện giờ liên tiếp chết hai người, ngoại trừ ông, còn một người nữa, tôi nghĩ ông sẽ không thể không nhớ rõ chứ?"
"Các cậu tìm được Bành Xung? Anh ta đã nói gì?"
Trương Triết Hạn không để ý đến câu hỏi vội vàng của ông ta, chậm rãi thu hồi tài liệu trong tay, vỗ mông đứng lên: "Nội dung cụ thể của vụ án chúng tôi không thể tiết lộ. Nếu ông cũng nghĩ được bất kỳ chi tiết nào về tài liệu này, vui lòng liên hệ với chúng tôi bất cứ lúc nào."
Anh dẫn Lưu Công rời đi, trước khi ra ngoài, lại quay lại, nói với Lý Nguyệt: "Đừng xem thường cảnh sát, dù có góc khuất đến đâu, không có nơi nào mà ánh sáng không chiếu tới được."
Hai người cứ thế đi ra khỏi cổng nhà tù, Lưu Công sau đó liền giơ ngón tay cái lên cho Trương Triết Hạn: "Trương ca, trâu bò. Em thấy đêm nay ông ta sẽ sợ đến ướt quần.
Kỳ thật trong lòng Trương Triết Hạn cũng không chắc chắn, Lý Nguyệt mưu tính thâm sâu, rốt cuộc sẽ coi lời nói của anh là thật được mấy phần: "Chờ cái người gọi là Bành Xung kia trở về, chúng ta đến thêm một lần nữa."
Anh quay đầu xe chạy về hướng đồn cảnh sát: "Tôi sẽ đưa cậu trở lại đồn trước, gặp lại sau."
Lưu Công đầu tiên là gật đầu, sai đó lại cảm thấy kỳ quái: "Đã sắp đến giờ cơm, anh không trở về ăn cơm lại đi đâu?"
"Đi đón tiểu bằng hữu nhà chúng tôi." Trương Triết Hạn cười khá đắc ý, "Thời tiết tốt như vậy, đương nhiên phải hẹn hò."
Lưu Công ngồi trên xe, khuôn mặt vì ăn phải thức ăn cho chó trở nên nguội lạnh.
.......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro