CHƯƠNG 3
"Cao Hồng mà hai chúng ta bắt về, tối hôm qua Lão Chu bọn họ luân phiên thẩm vấn, một câu hữu dụng cũng không hỏi ra được. Hắn một mực nói là ngẫu nhiên đi ngang qua Tứ Quý Hoa Viên, tò mò mới đi xem, tài liệu bị mất bọn họ cũng lục soát rồi, không có, có thể khi hắn lấy được liền tiêu hủy, cũng có thể căn bản là không tồn tại, còn có..."
Lưu Công nói một nửa, thấy Trương Triết Hạn một chút phản ứng cũng không có, liền gõ bàn của anh một cái: "Sao thế, sao mất hồn thế?"
Trương Triết Hạn lúc này mới ngẩng đầu lên: "Không, cậu vừa nói đến đâu rồi? Tiếp tục đi."
Lưu Công vốn lo lắng vết thương của anh chưa khỏi, buổi sáng nhìn thấy anh lái xe tới làm việc còn hoảng sợ, hiện tại nhìn bộ dáng này của anh, chỉ sợ nên lo lắng không phải là chân, mà là trạng thái tinh thần của anh.
"Vậy trước tiên anh nói cho em biết, tối qua sau khi em đưa anh về, có phải anh lại gặp chuyện gì không?"
Trương Triết Hạn cười cười: "Có thể gặp chuyện gì chứ, mệt mỏi như vậy còn không phải vội vàng về nhà ngủ một giấc ngon lành à."
Lưu Công nhìn chằm chằm vào mặt anh, nghi ngờ lắc đầu: "Không đúng, có cái gì đó không đúng. Vị thí chủ này, bần đạo nhìn sắc mặt ngươi hồng nhuận, mặt đầy hoa đào, có phải là..."
Trương Triết Hạn đoạt lấy tài liệu trong tay và ngắt lời cậu ta: "Từ khi nào cậu biết xem tướng thế Lưu Đại Tiên? Tôi thấy cậu làm cảnh sát quá uổng phí, không bằng ra cửa rẽ phải mở quầy coi bói đi. "
Anh cầm tài liệu mở ra kiểm tra: "Không có gì làm thì đến phòng lưu trữ hồ sơ kiểm tra hồ sơ đi, tra xem chuyện gì đã xảy ra trong năm 2009, cái chết của Giang Chí Hùng và Cao Hồng này có liên quan nhau hay không. Tứ Quý Hoa Viên đã phủ đầy bụi lâu như vậy, vì sao Giang Chí Hùng vừa chết, liền xuất hiện một Cao Hồng, cậu không cảm thấy kỳ quái sao?"
Lưu Công vỗ đầu một cái, hô to "Trương ca anh minh", liền chạy đến phòng lưu trữ.
Sự chú ý của cậu ta đều bị lời Trương Triết Hạn hấp dẫn, cho nên căn bản không nhìn thấy hai tai đỏ bừng khi anh nói chuyện.
Chính xác, Trương Triết Hạn quả thật đã gặp được 'biến số' của mình.
Ban đêm thu nhận một thằng nhóc không rõ lai lịch không phải là phong cách của anh, nhưng anh cũng không biết vì sao, khi Cung Tuấn đứng trên con đường tối mờ đó, mượn tia sáng của ánh trăng nói muốn cùng anh về nhà, anh lại không nỡ từ chối.
Thật ra cũng không có gì, Cung Tuấn biết chân anh bị thương cho nên muốn đỡ anh về nhà. Sau khi về đến nhà cũng rất quy củ, ngồi thẳng lưng, thân thể to lớn cao 1m86 miễn cưỡng chen chúc ngồi trên ghế sô pha nhỏ, giống như một vật nhỏ ủy khuất.
Trương Triết Hạn lấy đá viên trong tủ lạnh chuẩn bị chườm đá, khi bước ra nhìn thấy bộ dáng buồn cười của Cung Tuấn không nhịn được cười, vỗ vỗ vị trí bên cạnh: "Cậu không cảm thấy chật à? Tới đây, ngồi đây."
Cung Tuấn lúc này mới di chuyển bước chân đi qua ngồi.
Trương Triết Hạn đã quen với bộ dáng làm cái gì cũng chậm chạp của cậu, cũng không thúc giục, chính mình nâng chân bị thương lên, xoắn ống quần lên, quen cửa quen nẻo chườm túi đá lên đầu gối.
Thuốc đã mua, người cũng được đưa về nhà an toàn, Trương Triết Hạn đang chờ Cung Tuấn nói 'gặp lại', lại sợ nói xong hai người không biết khi nào mới có thể gặp lại.
Đêm khuya, thành phố cũng không tính phồn hoa đã trở về yên tĩnh, ngoài cửa sổ chỉ có tiếng chó mèo thỉnh thoảng vang lên. Hai người đàn ông cao lớn ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế dài cũng không rộng rãi cho mấy trong căn hộ nhỏ, không khí yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy hơi thở của nhau.
Bọn họ ăn ý im lặng, ai cũng không đề nghị rời đi hoặc giữ lại.
Thấy đôi mắt Cung Tuấn đều nhìn chằm chằm vào túi đá anh đang cầm, Trương Triết Hạn nghiêng đầu, đột nhiên hỏi: "Tay thật mỏi, cậu giúp tôi cầm một chút được không?"
Hỏi xong anh liền có chút hối hận, nói cái quỷ gì vậy, nghe thế nào cũng giống như đang làm nũng.
Không nghĩ tới Cung Tuấn đáp một tiếng "Được", sau đó cầm túi đá từ trong tay anh, nhẹ nhàng đỡ chân anh, thay anh hoàn thành động tác chườm đá.
Cung Tuấn mượn động tác đỡ chân, giúp anh thay đổi góc độ nửa nằm xuống: "Cảnh sát Trương, anh nằm xuống một chút sẽ thoải mái hơn."
Trương Triết Hạn không hề phòng bị nằm trên sô pha nhà mình, vốn định ngồi dậy thì tốt hơn, ngược lại lại muốn quản anh, thật sự quá mệt mỏi. Anh đã không còn sức suy nghĩ xem có thể hay không, có nên hay không.
Lúc này, anh chỉ muốn nhắm mắt yên lặng tận hưởng giây phút này, cảm giác có thể dựa vào một người khác vô điều kiện.
Khi mở mắt ra lần nữa thì trời đã sáng. Trương Triết Hạn mơ mơ màng màng ngồi dậy, không rảnh để nghĩ xem hôm qua mình ngủ quên như thế nào và trèo lên giường như thế nào, thậm chí còn không thèm tìm hiểu xem tại sao lại có hai cái gối trên giường, thay vào đó, anh vén chăn ra và bước ra khỏi phòng đi tìm bóng dáng Cung Tuấn.
Người đàn ông vẫn ở đó, bận rộn trong nhà bếp của mình, nơi mà anh phải đặt một bình chữa cháy trước khi anh sử dụng nó.
"Anh đói không? Bữa sáng sẽ có ngay bây giờ."
Vì vậy, lần đầu tiên Trương Triết Hạn ở nhà mình ăn một bữa sáng 'tươm tất'.
Ăn cơm xong, Cung Tuấn rửa chén ở bên cạnh. Trương Triết Hạn trong tay cầm ly sữa người nào đó vừa giúp anh hâm nóng, từ xa nhìn bóng lưng cao gầy của người kia, cảm thấy không phải anh nhặt người về nhà, mà là nhặt được người đã đầu độc anh.
... Trương Triết Hạn, mày xong rồi.
Anh biết đoạn tình cảm mơ hồ này bắt đầu có chút bất ngờ không kịp đề phòng, nhưng anh căn bản không biết nên dừng lại như thế nào.
Lúc đưa Cung Tuấn về trường, Trương Triết Hạn cũng xuống xe. Anh vươn tay muốn ôm tạm biệt, lại phát hiện chiều cao có chút lúng túng, anh không thể không nhón chân lên, chỉ vội vàng chạm vào một chút lại tách ra, nhỏ giọng oán giận nói: "Lớn lên cao như vậy làm cái gì, ôm một chút cũng tốn sức. Được rồi, anh đi trước."
Cung Tuấn vội vàng khom lưng ôm lấy anh, dùng động tác không thuần thục hoàn thành cái ôm này.
"Chúng ta có thể gặp lại nhau không?" Cậu hỏi một cách cẩn thận.
Trương Triết Hạn phát hiện cung phản xạ của Cung Tuấn tựa hồ dài hơn người bình thường một chút, nói chuyện làm việc đều lộ ra một cỗ đáng yêu không thể tả nổi, anh cười xoa xoa tóc Cung Tuấn: "Cậu đấy, sao lại thi đậu vào đại học được thế, bây giờ anh rất hoài nghi vấn đề thi đại học của cậu có phải đều dựa vào vận may đúng hay không?"
Cung Tuấn chớp chớp mắt, tựa hồ không hiểu ý tứ của anh.
Anh không thể làm gì khác hơn là thay đổi cách nói trực tiếp hơn: "Anh tan làm rất khuya, cậu nguyện ý chờ thì tới đi."
Trương Triết Hạn lắc đầu, cố gắng tập trung sự chú ý vào tài liệu trong tay, nhưng trong đầu lại tràn ngập câu "Em nguyện ý" của người nào đó.
Mạnh Tiêu đi ngang qua, từ phía sau vỗ vỗ bả vai anh: "Tới rồi? Tôi nghe Lưu Công nói chân cậu lại bị thương, có sao không?"
"Đã sớm không có việc gì." Trương Triết Hạn vừa lúc có việc tìm Mạnh Tiêu, liền lôi kéo y hỏi: "Quan hệ giữa Cao Hồng và Giang Chí Hùng anh đã điều tra chưa?"
Mạnh Tiêu gật đầu, từ trong tay lấy ra một tờ giấy đưa cho anh: "Đang định nói cho cậu biết, hai người bọn họ vốn không có liên hệ với nhau, tôi có cảm giác liền tra thêm một chút, thật đúng là điều tra ra một chút."
Trương Triết Hạn cầm tờ giấy xem lướt lên xuống một lần: "Cao Hồng và Giang Chí Hùng đều là cổ đông chủ đầu tư Tứ Quý Hoa Viên?"
"Đúng vậy, tôi thuận tiện điều tra, 17 năm trước Tứ Quý Hoa Viên xảy ra chuyện, chủ đầu tư tổng cộng có bốn cổ đông lớn. Sau khi chuỗi vốn xảy ra vấn đề, bốn cổ đông này đã bị đẩy lên đầu gió ngọn sóng, họ cùng nhau đứng ra trấn an cảm xúc của các chủ sở hữu bị hại, suýt bị xé xác tại chỗ. Có báo chí đưa tin về vấn đề này vào thời điểm đó, nhưng không có nhiều sự chú ý."
Trương Triết Hạn cảm thấy kinh ngạc: "Mối quan hệ vững chắc như vậy? Sự tình ầm ĩ lớn như vậy, lại không có một người nào trốn tránh trách nhiệm gây ra lục đục nội bộ?"
Mạnh Tiêu trả lời: "Bọn họ là bạn cùng lớp đại học, có lẽ cảm tình rất tốt."
Trương Triết Hạn cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, cảm thấy loại chuyện bạn cũ mà đem danh dự tiền bạc đặt ra, xác suất phát sinh thật sự quá thấp, liền bác bỏ suy nghĩ của y: "Đổi góc độ, nếu không phải vì tình nghĩa bạn học ngày xưa, vậy chỉ có thể nói, bọn họ có nhược điểm lẫn nhau trong tay, ngoại trừ cùng tiến cùng lui, không còn lựa chọn nào khác."
"Liên lạc với hai cổ đông khác đi, xem có thể phối hợp điều tra một chút hay không." Anh đóng tài liệu trong tay, vỗ lên bàn rồi đứng lên, "Đi, dẫn tôi đến phòng thẩm vấn gặp vị Cao tổng này một lát."
Cánh cửa phòng thẩm vấn mở ra, Cao Hồng nhìn thấy người tới là Trương Triết Hạn, ngón tay vốn thả lỏng càng siết chặt lại.
Trương Triết Hạn chào hỏi đồng nghiệp ngồi bên trong, kéo ghế ngồi xuống: "Cao tổng, lại gặp nhau rồi. Đừng lo lắng, chúng ta cũng là người quen, trước mặt tôi có thể thả lỏng một chút."
Cao Hồng ngồi thẳng lưng hơn: "Cảnh sát Trương, những gì nên nói tôi đều đã nói với các đồng nghiệp của cậu rồi. Luật sư của tôi ở bên ngoài, cậu không có lý do gì để bắt tôi, nhốt tôi lâu như vậy, có phải nên cho tôi một câu trả lời hợp lý không?"
Trương Triết Hạn không có chút sơ hở lộ ra khuôn mặt tươi cười chính trực của mình: "Đương nhiên. Nếu ông không hài lòng với cách phục vụ của chúng tôi, hoan nghênh phải hồi với lãnh đạo của chúng tôi, chúng tôi rất vui khi được lắng nghe ý kiến của quần chúng nhân dân."
Cao Hồng biết mình hoàn toàn không được bỏ qua, trút giận: "Có chuyện thì hỏi đi, hỏi xong tôi muốn nghỉ ngơi."
"Vậy thì tốt quá, tôi biết thời gian của Cao tổng quý báu, câu hỏi bọn họ hỏi qua tôi sẽ không hỏi, tin rằng ông cũng không cần phải bịa ra những câu ngớ ngẩn lừa gạt người khác. Tôi là một người có sao nói vậy, sẽ không vòng vo."
Trương Triết Hạn rút ra một bức ảnh từ sổ ghi chép của mình và đặt nó trước mặt Cao Hồng: "Phiền ông nhìn xem, người đàn ông trong bức ảnh ông có biết hay không?"
Khuôn mặt không thay đổi của Cao Hồng lộ rõ vẻ sợ hãi.
Đây là bức ảnh do cảnh sát chụp tại hiện trường vụ án sau cái chết của Giang Chí Hùng.
Trương Triết Hạn thu hồi bức ảnh, nói: "Một người bạn học chục năm của ông chắc chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra, đúng không?"
Cao Hồng trầm mặc gật đầu.
"Vậy tôi hỏi ông, ngày Giang Chí Hùng chết, cũng chính là từ 9 giờ đến 12 giờ tối ngày 10 tháng 6, ông ở đâu?"
"Tôi ở... Tôi suy nghĩ một chút, tôi hẳn là ở nhà, giờ đó trễ rồi, ngày hôm đó tôi rất mệt mỏi, đi ngủ rất sớm."
Trương Triết Hạn nhìn chằm chằm vào mắt ông ta: "Ở nhà một mình, có ai có thể làm chứng cho ông không?"
Cao Hồng cúi đầu, một mực nhìn tay mình, đầu ngón tay có chút run rẩy: "Lúc tôi nghỉ ngơi không thích có người quấy rầy. Hơn nữa, chúng tôi đã nhiều năm không liên lạc, làm sao tôi biết ông ta đã đi đâu."
Trương Triết Hạn lại hỏi: "Vậy thì thật trùng hợp, hôm đó tại nơi xảy ra vụ án, vừa vặn có một nhân chứng phơi quần áo trên ban công, nói thấy ông và người chết ở đó tranh chấp, ông giải thích thế nào?"
Cao Hồng nhanh chóng phủ nhận: "Khu vực đó tối như vậy, vào ban đêm làm sao có thể nhìn ra ai là ai."
Anh nhớ tới vị nhân chứng "cái gì cũng chưa từng thấy" mà Lưu Công từng nói, cố ý lừa gạt Cao Hồng, xem ông ta nói như thế nào, không nghĩ tới thật đúng là có phát hiện ngoài ý muốn.
Trương Triết Hạn lập tức tiếp lời: "Cao tổng, nếu ông không biết người bạn tốt nhiều năm này đã đi đâu, sao chỉ dựa vào một tấm ảnh thì có thể biết đèn đường ban đêm nơi xảy ra vụ án bị hỏng, ban đêm nhất định không thấy rõ chứ?"
Cao Hồng nhất thời cứng họng, biết bị trúng kế, liền từ chối tiếp nhận thẩm vấn của anh: "Tôi muốn gặp luật sư của tôi."
"Không thành vấn đề, lập tức để đồng nghiệp của tôi giúp ông mời tới." Trương Triết Hạn phất tay rời đi, "Hi vọng lần sau gặp mặt, chúng ta có thể thẳng thắn ngồi xuống nói chuyện với nhau."
Đi ra khỏi cửa phòng thẩm vấn, Trương Triết Hạn sửa sang lại cổ áo bị mồ hôi thấm ướt đẫm, vừa lúc đụng phải Mạnh Tiêu dựa tường đứng ở đó.
Anh đi qua và hỏi, "Anh đang đợi tôi?"
Mạnh Tiêu gật đầu: "Đã liên lạc với hai cổ đông khác trong Tứ Quý Hoa Viên. Một người đã đi công tác ở nước ngoài, một tuần sau mới có thể trở về, người kia... tình huống tương đối phức tạp, cậu có biết Tập đoàn Long Hồ không?"
"Anh nói tập đoàn lừa gạt kia?"
"Đúng vậy, một người khác chính là lão tổng ở Long Hồ, đã bị nhốt vài năm, tháng này lập tức được thả ra."
Trương Triết Hạn không nghĩ tới một vụ án giết người nhìn như bình thường lại liên quan đến nhiều chuyện cũ như vậy, nhất thời có chút đau đầu: "Biết rồi, tôi chờ tin tức Lưu Công bên kia, tôi có một loại cảm giác, điểm mấu chốt của tất cả chuyện này, hẳn không phải chỉ là đơn giản như vậy."
"Vậy tôi đi xem cậu ta điều tra thế nào rồi." Mạnh Tiêu đang chuẩn bị rời đi, lại quay đầu lại, "Có một chuyện quên nhắc nhở cậu, lần trước cậu bảo tôi điều tra sinh viên đại học kia, cậu xem qua tài liệu chưa?"
"Hả?" Trương Triết Hạn lúc này mới nhớ tới tài liệu bị lãng quên ở ghế sau xe, "Vội quá quên mất."
Mạnh Tiêu đưa cho anh một ánh mắt "Tuy rằng không biết cậu trêu chọc nhân vật này như thế nào, nhưng tôi đề nghị cậu dừng lại kịp thời. Làm công việc như chúng ta, muốn an ổn đợi đến khi nghỉ hưu, tốt nhất là ít gây phiền toái lên người."
Trương Triết Hạn nghe xong lời này một đầu đầy sương mù. Tính cách Mạnh Tiêu anh hiểu rõ, nếu như không phải sự tình không bình thường, dù cậu ấy là con gái cũng không thèm nói đến. Cung Tuấn rốt cuộc là ai, lại có năng lực lớn như vậy?
Anh chạy đến bãi đậu xe, bới tung tập tài liệu từ hàng ghế sau lộn xộn của mình, và đọc từng dòng một dưới ánh đèn mờ của xe.
Đọc được một nửa, một dòng chữ như một lưỡi dao sắc nhọn đâm vào trái tim anh.
Người sống sót duy nhất trong vụ án Diệt Môn Lĩnh An 912, Cung Tuấn.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro