CHƯƠNG 10
Cung Tuấn mở mắt ra, ánh mặt trời xuyên qua khe hở rèm cửa chiếu vào mặt cậu. Cậu theo bản năng đưa tay ngăn cản, lại phát hiện tay phải đang nắm chặt bàn tay của người khác.
"Tỉnh rồi?" Trương Triết Hạn ngồi ở đầu giường, nhìn cậu tỉnh lại, lúc này mới buông tay cậu ra, "Mẹ ơi, cánh tay tê rần."
Cung Tuấn vội vàng từ trong chăn bò dậy, giúp anh xoa bóp bàn tay kia: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Trương Triết Hạn trợn tròn mắt: "Anh cũng muốn hỏi em, gặp ác mộng gì mà nắm tay anh cả một đêm cũng không buông."
Cung Tuấn biết, anh rõ ràng có cơ hội buông tay, chỉ là không đành lòng mà thôi.
Cậu nắm tay Trương Triết Hạn lên, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay: "Đau không?"
Trương Triết Hạn bị hành động bất ngờ của cậu làm cho choáng váng, hoảng hốt rút tay ra: "Tốt hơn nhiều rồi, mau đi rửa mặt đi, sau khi đưa em đến trường anh còn phải đến đồn cảnh sát làm việc."
Cung Tuấn nghe lời đứng dậy đi vào phòng tắm, không nghe thấy tiếng tim anh đập thình thịch.
Đưa người đến cổng trường, Trương Triết Hãn không xuống xe chỉ cách cửa sổ dặn dò vài câu: "Khi nào em tan lớp? Em có muốn anh tới đón em không?"
Cung Tuấn khom lưng nhìn anh: "Em chỉ đến lấy một thứ, rất nhanh liền trở về."
"Vậy em đừng trở về, lát nữa trực tiếp đến cục cảnh sát tìm anh, chúng ta cùng nhau trở về."
"Được."
Cung Tuấn nhìn anh lái xe đi xa, thẳng đến khi hoàn toàn không nhìn thấy đuôi xe mới xoay người đi vào trường. Bước chân của cậu vội vã, tại trạm thu phát chuyển phát nhanh tìm thấy bưu kiện với tên của mình.
Đây là một chuyển phát nhanh được đóng gói bằng giấy phong bì kraft, cảm giác mỏng giống như một lá thư. Cậu tìm một nơi không có người sau đó đem thư mở ra, bên trong trượt ra một bức ảnh.
Cậu nhặt bức ảnh lên, nhìn thấy nội dung phía trên, hai tay vô thức dùng sức siết chặt.
...Người vừa mới cười tạm biệt cậu, bị người ta dùng sắc màu đỏ sẫm, đánh một dấu X đẫm máu.
Mấy ngày nay Trương Triết Hạn không trở về đồn cảnh sát, khi vào cửa liền một đường nhận được các loại hoan nghênh. Lưu Công nhìn chằm chằm anh hai lần, chế nhạo nói: "Mấy ngày nay trôi qua thật dễ chịu chứ? Khuôn mặt nhỏ nhắn mặt mũi hồng hào."
Trương Triết Hạn cười phản kích: "Nghỉ phép có lương tất nhiên hạnh phúc, gần đây rất bận rộn phải không?"
Nói đến chỗ này Lưu Công liền tức giận, ngày đó anh liều mạng thay Cung Tuấn làm chứng, biết rõ phương tiện truyền thông và phóng viên đều ngồi xổm ở cửa, lại hào phóng mang theo người từ cửa chính rời đi. Bốn phía nhất thời đồn đại suy đoán về mối quan hệ giữa hai người bọn họ, bọn họ tốn rất nhiều khí lực mới đem dư luận đè xuống.
"Tôi đã nói không nên phí sức với những người đó, trực tiếp bắt lấy người dẫn đầu tạo tin đồn, nhốt mấy ngày liền nhớ kỹ."
Lưu Công mặt suy sụp: "Đại ca lần sau anh lại hùng hổ làm việc như vậy nữa thì có thể nói trước với em không? Để em chuẩn bị trước tâm lý."
Mạnh Tiêu vừa lúc từ bên cạnh đi tới, tiếp lời: "Cho dù nói trước thì có thể như thế nào? Chuyện cậu ta sẽ làm, ai có thể ngăn được."
Mạnh Tiêu nói xong câu này liền rời đi, trước khi đi lơ đãng gõ một cái lên ngăn kéo bên tay phải, Trương Triết Hạn cùng y trao đổi một ánh mắt, khẽ gật đầu.
Anh thừa dịp Lưu Công chặn giữa lối đi, lấy ra một hộp nhỏ màu đen từ ngăn kéo, nhét vào túi: "Đồ đã lấy được rồi, không có việc gì tôi đi trước."
Lưu Công vội vàng gọi anh: "Đừng quên, Lý Nguyệt hôm nay ra tù."
"Tôi nhớ."
Lưu Công lo lắng nhìn về phía anh: "Một mình anh được không?"
"Yên tâm, không giải quyết được tôi nhất định sẽ tìm mọi người."
Lưu Công làm động tác gọi bên tai: "Có tình huống liên lạc bất cứ lúc nào."
Trương Triết Hạn trở tay làm một dấu "OK", phất phất tay rời đi.
Khi ra khỏi cổng đồn cảnh sát, anh liền nhìn thấy Cung Tuấn đang chờ ở cửa. Hôm nay người nọ mặc một chiếc áo khoác denim màu xanh nhạt, đeo túi nhỏ, cúi đầu suy nghĩ về điều gì đó, nghĩ quá nhập thần, cũng không chú ý tới anh đã đứng ở phía sau.
Trương Triết Hạn lặng lẽ đến gần, vỗ một cái lên vai phải của cậu, thừa dịp cậu quay đầu lại vươn ngón tay chọc vào mặt cậu. Cung Tuấn phản ứng chậm nửa nhịp, bị anh dễ dàng thành công.
Cung Tuấn bất đắc dĩ cười cười, nắm lấy tay Trương Triết Hạn để anh đứng bên cạnh: "Chơi đủ chưa, về nhà được không?"
"Được."
Cơm trưa đã nói để Cung Tuấn xuống bếp, Trương Triết Hạn cũng không nhàn rỗi, thỉnh thoảng muốn đến giúp một chút, không phải rắc muối quá nhiều thì chính là mở lửa quá lớn, chờ đến khi bày ra đầy đủ một bàn ăn, bên ngoài trời đã sắp tối.
Hai người bụng đói đối mặt ngồi vào bàn ăn, một cơn gió cuốn ngang nhanh chóng đem thức ăn tiêu diệt sạch sẽ.
Trương Triết Hạn đỡ bụng nằm trên sô pha, không ngừng cảm thán: "Xong đời, bị em cho ăn như vậy sớm muộn gì cũng ăn thành một đầu heo."
Cung Tuấn rửa xong chén đĩa, lau sạch tay đi tới, ngồi bên cạnh anh, cong khóe miệng cười cười.
Trương Triết Hạn phát hiện hôm nay cậu đặc biệt trầm mặc, liền hỏi: "Buổi sáng em không phải nói đến trường học lấy đồ sao? Sao lại tay không trở vể?"
Cung Tuấn sửng sốt một giây, đáp: "Không tìm thấy, có thể chuyển phát nhanh làm thất lạc rồi."
Trương Triết Hạn lẩm bẩm "Ồ" một tiếng, ở trên sô pha xoay người, nâng một chân gác lên đùi Cung Tuấn.
Đây là cái chân bị thương của anh, ngoại trừ lúc hai người đơn độc ở chung, anh rất ít khi lộ ra cho những người khác nhìn. Cung Tuấn biết nguyên nhân khiến anh bị thương là do rơi xuống khi làm nhiệm vụ, cậu muốn khuyên anh không nên liều mạng như vậy, đối với thân thể của mình tốt hơn một chút, nhưng trong lòng cậu cũng hiểu, nếu gặp chuyện không thể toàn lực ứng phó, đây cũng không phải là Trương Triết Hạn.
Cậu nhẹ nhàng giúp anh xoa bóp vết thương, cuối cùng vẫn không nói gì cả.
Trương Triết Hạn hẳn là cực kỳ buồn ngủ, chỉ cần cậu nhẹ nhàng xoa bóp không bao lâu liền nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Cung Tuấn ôm anh trở lại giường, đắp kín chăn, lẳng lặng ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của anh dưới ánh đèn vàng ấm áp.
Cậu nhìn rất thành kính, rất nghiêm túc, ánh mắt miêu tả theo từng độ cong của từng sợi tóc, quý trọng mà sâu sắc như vậy, phảng phất muốn đem bộ dáng của anh khắc sâu trong đầu.
"Xin lỗi, đây là lần cuối cùng em lừa anh. Em phải đi, có thể sẽ không quay lại nữa." Cậu cúi đầu, hôn lên mi tâm của anh, một lát sau, lại không cam lòng thì thầm, "Anh Triết Hạn, anh tin tưởng con người có kiếp sau không?"
Trước khi rời đi, cuối cùng cậu cũng đã nói lời tạm biệt.
Lý Nguyệt bước ra khỏi con hẻm cầm một gói thuốc lá vừa mua trong tay. Hắn giống như một kẻ nghiện thuốc lá, không ngừng ngậm điếu thuốc trong miệng, đang muốn đốt thêm một điếu mới nhớ tới bật lửa rơi trong xe.
Hắn hung hăng phun một ngụm xuống đất, vội vàng kéo cửa xe.
Ngồi trong xe, hắn đốt một điếu thuốc, tham lam hít một hơi, lộ ra vẻ hài lòng.
Đúng lúc này, hắn từ trong gương nhìn thấy một bóng đen xa lạ trên ghế sau, không đợi kịp phản ứng, hắn liền bị người từ phía sau bóp chặt bả vai, mũi dao lạnh lẽo kề sát cổ họng hắn.
"Chú Lý, đã lâu không gặp."
Người sau chậm rãi ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt giấu dưới vành nón, Lý Nguyệt không khỏi phát ra một tiếng cười lạnh: "Tiểu Tuấn, quả nhiên là cậu."
"Không cho phép gọi tên tôi như vậy." Cánh tay Cung Tuấn cầm dao lại dùng thêm lực, lưu lại một vết máu ở bên cổ hắn, Lý Nguyệt lúc này mới thu lại nụ cười.
"Cậu muốn làm gì?"
"Lời này hẳn là tôi hỏi ông, ảnh chuyển phát nhanh là ông gửi tới? Ông muốn làm gì người của tôi?"
Lý Nguyệt vô tội giang tay ra: "Cậu bày kế giết chết hai người anh em của tôi, tôi bất quá chỉ hù dọa cậu một chút, lại không thực sự động thủ. Tính ra, chúng ta cũng coi như huề nhau."
"Ít bóp méo sự thật lại cho tôi, họ Giang và họ Cao đều là chịu đúng tội . Khi ba người các người liên thủ giết người trong vụ đắm tàu đó, đáng lẽ nên nghĩ đến kết cục như hôm nay."
Lý Nguyệt biết chuyện đã bại lộ, cũng không ngụy trang nữa: "Bành Xung đều nói cho mày biết?"
"Đúng vậy, tội ác của các người, ông ta từng cái từng cái đều nói với tôi. Trong vụ đắm tàu năm 2009, các người đã độc quyền một chiếc thuyền cứu sinh, cướp áo phao của những người sống sót và đồ đạc của họ, đẩy tất cả họ xuống biển. Có bao nhiêu sinh mạng vô tội, ông có bao giờ tính qua?"
Lý Nguyệt hừ lạnh một tiếng: "Khó trách thằng Bành Xung không dám liên lạc với chúng tao, thì ra mày mới là thủ phạm khiến anh em chúng tao bất hòa."
"Anh em?" Cung Tuấn khinh miệt nhìn về phía hắn, "Cha tôi chứng kiến hành vi xấu xa của các người, khuyên các người tự thú, bị các người giết người diệt khẩu, các người có coi ông là anh em tốt của mình không? Hơn mười năm, các người vẫn không hề biết hối cải, cầm tiền dùng mạng người đổi lấy đầu tư vào tòa nhà thối rữa, lừa gạt cổ phiếu của người ta, làm những việc này, chẳng lẽ không sợ ban đêm quỷ đến gõ cửa sao?"
Lưỡi dao sáng ngời dùng sức đè lên ở chỗ trí mạng của Lý Nguyệt, hắn trong nháy mắt cảm giác được sát khí, theo bản năng giơ hai tay cầu xin tha thứ: "Có chuyện gì thì từ từ nói, mấy năm nay cậu khẳng định sống rất khó khăn, là cần tiền hay cần người, tôi ở đây đều có, tôi có thể giúp cậu."
"Câm miệng!" Cung Tuấn dùng sức đem dao đè lên lưng hắn, "Bây giờ lập tức lái xe."
Lý Nguyệt nơm nớp lo sợ khởi động xe: "Đi đâu vậy?"
"Đi đến nơi cuối cùng ông cần chuộc tội."
Tứ Quý Hoa Viên vào ban đêm đổ nát như âm tào quỷ vực. Lý Nguyệt bị Cung Tuấn bắt giữ ngồi trên du thuyền bên hồ, chậm rãi chèo thuyền vào giữa hồ.
Ánh trăng u lạnh thắp sáng mặt hồ, thuyền của bọn họ đơn độc trong đó, trong lúc nhất thời giống như sông Vong Xuyên vậy.
Trên mặt hồ phản chiếu khuôn mặt trắng bệch của Lý Nguyệt: "Rốt cuộc mày muốn làm gì? Tao nói cho mày biết, mày bây giờ cho dù giết tao cũng vô ích, tao đã sớm nói với người khác nếu như tao xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mày cũng đừng nghĩ sống."
"Ông cảm thấy tôi sẽ quan tâm?" Cung Tuấn dùng dây thừng đem hai tay Lý Nguyệt trói ra sau, "Từ ngày cha mẹ tôi qua đời, tôi đã không còn cách nào sống tốt nữa, làm người hay làm quỷ thì có gì khác biệt."
Cậu nói xong liền muốn động thủ đẩy Lý Nguyệt xuống, lúc này, trên mặt hồ yên tĩnh bỗng nhiên truyền đến một thanh âm.
"Phi phi! Đồng ngôn vô kỵ, gió thổi bay đi. Em mau chóng rút lại những gì vừa nói, có nghe anh nói hay không?"
Cung Tuấn kinh ngạc nhìn qua, người không lâu trước kia còn đang ngủ say, đang lái thuyền chậm rãi hướng về phía cậu.
"Anh Triết Hạn, anh làm sao..."
"Chỉ có em biết diễn kịch, anh không diễn được?" Trương Triết Hạn giả vờ duỗi thắt lưng ngáp một cái, "Giả vờ ngủ mà thôi, chuyện này anh rất quen thuộc."
"Làm sao anh biết chúng em ở đây?" Cung Tuấn hỏi xong, lại cảm thấy có chỗ nào không đúng, cậu sờ sờ túi áo khoác, từ bên trong lấy ra một cái máy theo dõi nhỏ.
Trương Triết Hạn vội vàng lấy đồ từ trong tay cậu về: "Ngàn vạn lần đừng làm hỏng, anh tìm Mạnh Tiêu mượn, hỏng anh ta sẽ liều mạng với anh."
Anh nhìn Cung Tuấn cảm thấy nghi hoặc, giải thích: "Buổi sáng ở cửa đồn cảnh sát, thừa dịp em không chú ý thả vào. Em cũng đừng tức giận, muốn trách thì trách em cái gì cũng không nói, nếu không phải anh thông minh, hiện tại chỉ kịp xuống nước vớt thi thể hai người."
Cung Tuấn rơi vào trầm mặc, cậu nhớ lại những chuyện hai người cùng nhau trải qua mấy ngày nay, Trương Triết Hạn nghĩ cách dính vào bên cạnh cậu, cơ hồ như hình như bóng không rời, thì ra là đã sớm phát hiện ra kế hoạch của cậu.
Anh cái gì cũng biết, chỉ là không so đo mà thôi.
Trương Triết Hạn vươn tay về phía cậu: "Được rồi, còn đứng ngu ngốc ở đó làm gì, lại đây, chúng ta về nhà."
Cung Tuấn trong nháy mắt dao động, nhưng rất nhanh cậu lại cầm dao trong tay lên: "Anh Triết Hạn, em đã đi tới bước này, không thể quay đầu lại được. Bọn họ một ngày không đền mạng, em một ngày không có cách nào sống như một người bình thường. Nếu hôm nay Lý Nguyệt không chết, em cũng không cần phải sống nữa."
"Nói cái gì ngu ngốc!" Trương Triết Hạn lớn tiếng trách cứ, "Mạng của em chẳng lẽ không quý giá sao? Tội lỗi của Lý Nguyệt có luật pháp riêng xét xử, em vì một tên cặn bã như vậy dễ dàng từ bỏ chính mình, em không phụ sự kỳ vọng của cha mẹ sao? Không phụ anh sao? Em đã hứa với anh cái gì?"
Trương Triết Hạn cúi người, thử đi đến gần thuyền của Cung Tuấn: "Mau dừng lại đi, đừng phạm sai lầm nữa."
Cung Tuấn cúi đầu, né tránh không muốn để cho anh tới: "Em có cái gì sai, sai chính là bọn họ, vì sao anh không giúp em, vì sao ngay cả anh cũng không giúp em..."
Trương Triết Hạn nhìn trạng thái tinh thần của cậu bắt đầu hoảng hốt, chỉ sợ là bỏ lỡ thời gian uống thuốc, tâm tình trở nên càng ngày càng không khống chế được. Anh cảm thấy sự tình không ổn, vội vàng đi tới muốn nhanh chóng nắm lấy tay cậu.
Đúng lúc này, Lý Nguyệt thoát được sợi dây thừng, đoạt lấy dao từ trong tay Cung Tuấn, trở tay bắt cậu.
Lý Nguyệt đặt mũi dao thẳng vào cổ họng Cung Tuấn: "Đừng tới đây!"
Trương Triết Hạn lập tức thu tay lại, từng bước lui về phía sau.
Anh nâng cằm lên một chút, nói: "Lý Nguyệt, ông đã đến đường cùng rồi, cần gì phải giãy dụa? Thành thật nói cho ông biết, trước khi tôi đến đã báo cảnh sát, những người khác lập tức sẽ tới, hiện tại giằng co ở chỗ này, đối với ông và tôi đều không có lợi."
Lý Nguyệt không còn quan tâm tới việc duy trì vẻ mặt đạo đức giả, hắn dùng dao đè lên chân phải của Cung Tuấn: "Ít nói nhảm với lão tử, bây giờ mày nghĩ biện pháp an bài một chiếc xe để tao rời đi, bằng không tao sẽ phế chân của nó."
Sắc mặt Trương Triết Hạn trong nháy mắt đen lại, anh nhịn tính khí kiên nhẫn nói: "Ông xem, tối lửa tắt đen tôi đi đâu tìm xe cho ông. Không bằng như vầy, ông thả em ấy ra, tôi đi với ông, tốt xấu gì tôi cũng là cảnh sát, ông cùng bọn họ ra điều kiện cũng dễ dàng hơn. Ông nghĩ sao?"
Cung Tuấn lập tức mở miệng ngăn cản anh: "Không được! Để em đi, đi thôi!"
Trương Triết Hạn thở dài: "Anh ở đây, em còn muốn đi đâu."
"Lão tử không có kiên nhẫn chờ bọn mày mặc cả, nếu không có cách nào, vậy chúng mày đều chết cùng tao đi." Lý Nguyệt giơ dao lên, vung thẳng lên người Cung Tuấn.
Trương Triết Hạn thấy vậy lập tức nhào tới, mũi đao xẹt qua gò má anh, anh dùng sức nắm lấy cổ tay Lý Nguyệt, tránh được một dao.
"Ôi cái người này, đánh người không được đánh vào mặt có biết hay không." Tay anh dùng sức muốn chống lại tay hắn, không ngờ Lý Nguyệt nhanh chóng tránh thoát ra, tay cầm dao lại một lần nữa xông về phía anh.
Trương Triết Hạn nghiêng người né tránh, thân thuyền bởi vì lực độ quá lớn mà mất thăng bằng, bắt đầu rung lắc dữ dội ở trên mặt nước .
Rung lắc quá mức khiến bọn họ mất đi trọng tâm, Trương Triết Hạn đang bận ổn định người, không nhìn thấy bóng đen đang đánh lén phía sau. Cung Tuấn phi thân bay tới, kéo anh vào lòng: "Anh Triết Hạn, cẩn thận!"
Mũi dao xẹt qua bóng tối, đâm thẳng vào vai trái Cung Tuấn, Trương Triết Hạn dán chặt trước ngực cậu, rõ ràng nghe được tiếng da thịt rạn nứt.
Thuyền nhỏ lại bắt đầu rung lắc dữ dội, Trương Triết Hạn nhìn cậu đẩy mình ra, xông về phía Lý Nguyệt, dùng thân thể gắt gao ngăn cản động tác vung đao lung tung của hắn, dùng sức đẩy hắn vào trong hồ.
Chuyện xảy ra trong nháy mắt, Trương Triết Hạn dùng hết toàn lực nhào tới, lại chỉ kịp đụng phải bộ quần áo rơi xuống của cậu.
"Đứa ngốc." Anh nhẹ giọng mắng, không có chút do dự liền nhảy xuống nước.
Trong nháy mắt rơi xuống nước rất nhẹ cũng rất nhanh, Cung Tuấn cảm giác được thân thể đang chậm rãi chìm xuống, vết thương sau lưng bị nước hồ đục ngầu ngâm không chịu nổi, bắt đầu cảm thấy đau đớn. Ý thức của cậu mơ hồ không rõ, thế giới trước mắt dần dần trở nên mờ nhạt không có ánh sáng.
Tất cả đã kết thúc. Cuộc sống ngắn ngủi của cậu từ đầu đến cuối đều nhạt nhòa và lẻ loi như vậy, lẻ loi sống sót, lẽ loi rời khỏi thế giới này, lẻ loi chìm vào đáy hồ lạnh lẽo.
Cậu lặng lẽ nhắm mắt lại, chờ đợi khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời.
Bỗng nhiên có một tia sáng của ánh trăng xuyên qua mặt nước hướng về phía cậu, Cung Tuấn mông lung nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc nào đó, tất cả mọi thứ xung quanh cậu trong nháy mắt nhuộm màu sắc rực rỡ, như kỳ tích đem bóng tối thắp sáng.
Đó là sự rung động của thời thơ ấu mà cậu sợ hãi không dám nói, là tình yêu mà cậu đã chôn sâu từ lâu, là mộng đẹp mà cậu không bao giờ ngờ tới, là một trong những góc thuần túy và sạch sẽ nhất trong trái tim.
Người kia đi qua thời gian và không gian xa xôi một lần nữa đến trước mặt cậu, một lần nữa nhẹ nhàng và mạnh mẽ kéo cậu trở lại nhân gian.
...nắm chặt tay cậu, không nhìn lại.
Hai người cùng nhau nổi lên mặt nước, Cung Tuấn sắc mặt tái nhợt bởi vì mất máu quá nhiều, Trương Triết Hạn để cậu tựa vào người mình, dùng bàn tay che máu tươi đang chảy ra từ trên người cậu.
Máu đỏ nhuộm đỏ hai tay anh, anh hoàn toàn không cảm giác, chẳng qua chỉ cố chấp ôm cậu, sợ một khi buông tay ra, người trước mặt sẽ biến mất không thấy.
"Tên lừa đảo, sao em có thể bỏ lại anh một mình? Anh sao có thể chịu đựng được."
Lưu Công mang theo người trong đội chạy đến, Trương Triết Hạn vội vàng hét lên với cậu ta: "Gọi xe cứu thương! Mau lên!"
Ánh đèn màu xanh đỏ của xe cảnh sát chiếu sáng bầu trời đêm, Cung Tuấn ở trong tiếng còi báo động chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy hốc mắt đỏ bừng của Trương Triết Hạn.
Cậu đưa tay ra lau vết máu dính vào khuôn mặt anh: "Anh Triết Hạn, đừng khóc vì em."
Trương Triết Hạn muốn lớn tiếng mắng lão tử mới không khóc, nước mắt lại không khống chế được không ngừng rơi xuống: "Trước khi em tìm đường chết có thể suy nghĩ cho anh trước không? Anh có để em chặn dao cho anh không? Em chết rồi, anh đi đâu để tìm kẻ ngốc thứ hai đối xử tốt với anh như em đây?"
Cung Tuấn muốn an ủi anh thật tốt, nhưng lại cảm thấy có bao nhiêu ngôn ngữ hơn nữa lúc này đều có vẻ quá mức vô lực, cậu đành phải dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt anh, vì anh lau đi nước mắt đọng trên khóe mắt.
Âm thanh của xe cứu thương đến gần, trên bầu trời đột ngột nổi lên một cơn mưa.
Cung Tuấn dùng sức ngẩng đầu lên, cảm thụ được cảm giác lạnh lẽo của mưa rơi trên mặt. Sống động mà thực tế, giống như một cuộc sống mới.
Cậu nằm trong vòng tay của Trương Triết Hạn, nhìn vào mắt anh, nhẹ nhàng mỉm cười: "Anh Triết Hạn, trời mưa rồi, chúng ta cùng nhau tìm một chỗ đợi mưa tạnh được không?"
.
Hoàn chính văn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro