Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 8

Trương Triết Hạn nhanh chóng đặt album ảnh trở về vị trí cũ và cài khóa lại.

Đồng thời, trong lòng anh cũng có thêm một nút thắt.

Anh luôn cảm thấy mình đã gặp chàng trai này ở đâu rồi.

Trương Triết Hạn lại đi tới cửa phòng tối, xoay tay nắm cửa, cửa phòng tối đã bị khóa thật tốt.

Anh bình tĩnh ngồi trên sô pha một lát, và gọi điện thoại cho Cung Tuấn.

"Em về rồi."

"Sao em lại về rồi? Xảy ra chuyện gì vậy?"

Giọng điệu của Cung Tuấn không có hốt hoảng cuống cuồng, ngược lại có thể nghe ra một tia lo lắng.

"Cha mẹ em, vẫn là bộ dạng đó, bọn họ không muốn nhìn về phía trước, nhưng em phải nhìn về phía trước."

"Ừm, anh hiểu."

"Đời này của em còn rất dài."

"Ừm."

"Em còn có thể... Em còn có thể tự mình lựa chọn."

Trương Triết Hạn nghĩ đến cha mẹ mình liền có chút muốn khóc.

"Ừm."

"Anh có thể nói một câu gì không."

"Anh sẽ đồng hành cùng em, đời người dài cũng tốt, ngắn cũng tốt, sáng ngời cũng tốt, hắc ám cũng tốt, anh chỉ cần em."

Trương Triết Hạn sửng sốt một chút.

Anh chỉ cần em

Thiên hà rộng lớn, anh chỉ cần em.

Dòng chữ trên thiệp đó không phải dành cho anh, đúng không? Nét mực mờ cho thấy thiệp đó đã tồn tại nhiều năm.

"Sớm trở về, em chờ anh."

Trương Triết Hạn nói xong liền vội vàng cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, Trương Triết Hạn ngủ trên sô pha một hồi.

Anh mơ về cậu bé mà anh nhìn thấy trong album.

Mơ thấy mình mười năm trước cả người bị thương nằm trên mặt đất, quần áo ướt đẫm, không biết là do chảy máu quá nhiều hay là do mưa quá lớn.

Cậu bé kia ngồi xổm bên cạnh Trương Triết Hạn nhìn anh, hỏi anh giao tất cả cho một người không sợ sao?

Tiếng mưa to bất thường, Trương Triết Hạn miễn cưỡng nghe rõ lời cậu bé đó nói.

Trương Triết Hạn trả lời rằng anh không sợ.

Cậu bé đưa tay thay anh chắn mưa trên khuôn mặt, và hỏi ngay cả khi người đó không phải như những gì đã tưởng tượng?

Phía sau còn nói cái gì Trương Triết Hạn nghe không thấy, chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa rơi xuống đất.

Tiếng mưa bên tai quá chân thực, chân thực đến nỗi không giống một giấc mơ.

Trương Triết Hạn đột nhiên tỉnh lại.

Anh lại nhịn không được trở lại phòng làm việc lấy quyển sách lật xem, không thấy tấm thiệp kia.

Trương Triết Hạn cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, trên trán cũng toát một tầng mồ hôi. Anh đã đặt nó y như cũ, nhưng Cung Tuấn vẫn lưu ý như trước.

Nói cách khác, cho dù có nhiều sách và album ảnh như vậy, Cung Tuấn cũng sẽ thường xuyên kiểm tra trạng thái của những thứ này, biến hóa dù nhỏ đến đâu cũng sẽ phát hiện.

Càng khiến Trương Triết Hạn cảm thấy sợ hãi chính là, Cung Tuấn toàn bộ đều có thể phát hiện, nhưng hắn cái gì cũng không nói, thái độ cũng sẽ không có bất kỳ thay đổi nào.

Tay Trương Triết Hạn thả sách trở về có chút run rẩy.

Có lẽ Cung Tuấn thực sự có bí mật gì không thể cho mình biết?

Cung Tuấn đều biết rõ tất cả về Trương Triết Hạn trong lòng bàn tay, nhưng Trương Triết Hạn thì biết gì về Cung Tuấn?

Hắn là một nhiếp ảnh gia, vậy thôi.

Trương Triết Hạn còn chưa đặt sách về đã nghe thấy tiếng vặn tay nắm cửa, Cung Tuấn trở về, Trương Triết Hạn đành phải cầm sách ngồi trước bàn làm việc, giả vờ đang đọc sách.

"Em ở đây à." Cung Tuấn đi thẳng vào phòng làm việc, thật giống như biết Trương Triết Hạn nhất định ở chỗ này vậy.

"Ừm... Em đọc sách." Trương Triết Hãn giơ quyển sách trong tay lên cho Cung Tuấn xem một chút.

"Em thích văn phong này sao? Anh cũng rất thích đọc cuốn sách này." Cung Tuấn rất rõ ràng biết Trương Triết Hạn không phải là lần đầu tiên lấy ra quyển sách này.

"Em rất thích bức ảnh này." Trương Triết Hạn mở một trang, bức ảnh là bàn tay của một người phụ nữ, ngón trỏ vì bị thương mà không có móng tay, và một chiếc nhãn dán được dán vào.

"Vẻ đẹp tan vỡ" Cung Tuấn tiếp nhận quyển sách trong tay Trương Triết Hạn. "Anh cũng rất thích."

Cung Tuấn nhìn vẻ mặt Trương Triết Hạn như thường lệ, nhưng Trương Triết Hạn lại cảm giác trong ánh mắt của hắn có thứ khác.

"Nếu em thích, hôm khác anh sẽ chụp cho em một bộ." Cung Tuấn cười như thường lệ, "Một bộ chân thực, giá bán là một nụ hôn của Trương Triết Hạn."

Cho đến khi Cung Tuấn lại bắt đầu nói đùa Trương Triết Hạn mới có chút lấy lại tinh thần.

"Mấy cái đều được." Trương Triết Hạn đứng lên hôn lên.

Người đàn ông này, người đàn ông mình yêu, sao có thể được.

Trương Triết Hạn nhìn chằm chằm vào mặt Cung Tuấn, cảm giác tim đập nhanh đến khi mình sắp bắt đầu ù tai. Cung Tuấn hình như đang nói gì đó với Trương Triết Hạn, nhưng anh không nghe rõ.

Rối loạn hoảng sợ lại phát tác.

Lần này cảm giác sắp chết quá mức chân thật, Trương Triết Hạn run đến mức không thể khống chế tay chân của mình, Cung Tuấn vội vàng đỡ lấy Trương Triết Hạn.

Trương Triết Hạn lần đầu tiên xuất hiện triệu chứng cảm giác dị thường, trên người nơi nào bị Cung Tuấn chạm vào đều trở nên khó chịu.

"Thật đau... Tuấn Tuấn... Đau quá..." Trương Triết Hạn đã không nói được một câu hoàn chỉnh.

Cung Tuấn hoảng hốt ôm Trương Triết Hạn ra ngoài đặt trên sô pha. Đây là lần đầu tiên Trương Triết Hạn bị bệnh nghiêm trọng như vậy, Cung Tuấn luống cuống tay chân không biết nên làm sao bây giờ. Hắn tìm bình dưỡng khí áp lên mũi và miệng Trương Triết Hạn, hy vọng có thể giúp anh hô hấp thuận lợi một chút.

Một lát sau, phản ứng của Trương Triết Hạn dần dần bình tĩnh lại, anh tự cầm bình dưỡng khí bắt đầu hít vào từng ngụm từng ngụm.

Nhìn Trương Triết Hạn nhắm chặt hai mắt lại, Cung Tuấn yên lặng rời khỏi.

Hắn đi đến phòng chứa đồ, nơi hành lý của Trương Triết Hạn nằm ngang giữa phòng không cất đi, hắn nhìn thoáng qua chiếc tủ không khóa, dấu vân tay rõ ràng trên cửa tủ kính cho thấy chiếc tủ đã bị động vào.

Ánh mắt Cung Tuấn từ bên ngoài tủ quét qua từng album ảnh, xác định Trương Triết Hạn chưa xem qua.

"Cũng may." Cung Tuấn khóa tủ lại.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro