Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 7

Trương Triết Hạn ép bản thân không nghĩ nhiều về nó nữa, lấy một cuốn sách trong tủ sách ra, muốn cho thời gian trôi qua.

Anh mở sách, trong sách kẹp một tấm thiệp, ghi: "L'immense fleuve des étoiles. Je ne veux que vous."

"L'...... L'imm cái gì ấy nhỉ?" Trương Triết Hạn đột nhiên nhớ tới hình xăm của Cung Tuấn, anh không nhớ hôm qua Cung Tuấn có nói từ này có ý nghĩa gì không.

Hẳn là có thể tra bằng điện thoại di động, Trương Triết Hạn đột nhiên nhớ đến điện thoại di động của mình cũng là điện thoại thông minh.

Nó có nghĩa là 'Thiên hà rộng lớn, anh chỉ cần em".

Tấm thiệp này thoạt nhìn đã nhiều năm rồi, hóa ra Cung Tuấn cũng từng yêu người khác nhiều như vậy, Trương Triết Hạn ít nhiều có chút mất mát.

Không phải do mình đặc biệt, mà là Cung Tuấn đối với mỗi người yêu đều thâm tình như vậy.

...

Buổi chiều Trương Triết Hạn một mình ra ngoài đón xe đi đến cửa hàng hoa, không gian kín như taxi cũng khiến Trương Triết Hạn cảm thấy đứng ngồi không yên trong suốt quá trình. Mãi đến khi nhìn thấy cửa hàng hoa anh mới vượt qua được, nhưng anh đã không phát bệnh nữa.

"Hôm nay con không nghỉ ngơi ở nhà sao?" Mẹ Hải thấy Trương Triết Hạn đến vô cùng kinh hỉ. "Con tự mình tới đây?"

"Con đi xe tới đây." Rốt cuộc cũng có thể một mình ra khỏi cửa, Trương Triết Hạn có chút vui vẻ.

Sau khi uống một ly nước, Trương Triết Hạn liền đeo tạp dề bắt đầu bận rộn trong cửa hàng.

Một lát sau điện thoại di động Trương Triết Hạn vang lên, anh cũng không cần nhìn liền biết nhất định là Cung Tuấn gọi tới.

"Em không sao chứ? Em đang ở đâu? Em có muốn anh đi tìm em ngay bây giờ không? " Vừa nhận điện thoại Cung Tuấn giống như súng máy bắt đầu hỏi liên tục.

"Không sao, em đang ở cửa hàng hoa."

"Em đến đó bằng gì?"

"Đón xe, hôm nay em tự đón xe ra ngoài."

Bên kia trầm mặc một lúc.

"Xin lỗi, em nên nói trước cho anh biết, chỉ là em muốn thử ra ngoài một mình."

"Anh không tức giận."

Giọng điệu của Cung Tuấn quả thật nghe có vẻ vui mừng hơn một chút.

"Em có thể tự mình ra ngoài."

"Vậy thì tốt quá."

Trương Triết Hạn cảm thấy Cung Tuấn nhất định là có chút mất hứng.

"Sao vậy?"

"Vậy anh, anh sau này còn có thể đưa đón em đi làm không?"

"Đương nhiên muốn anh đưa đón, đồ ngốc, không chỉ đưa đón, còn phải mua hoa."

"Buổi chiều anh đón em về nhà."

Cung Tuấn lại khôi phục giọng điệu vui vẻ.

...

"Mấy ngày nữa em phải về nhà một chuyến." Trương Triết Hạn nói ra chuyện mình đã suy nghĩ mấy ngày nay trên bàn cơm.

"Về nhà?" Cung Tuấn nhíu mày, chẳng lẽ nơi này không phải nhà Trương Triết Hạn sao.

"Ý em là chỗ bố mẹ em, em đã lâu không về thăm họ." Trương Triết Hạn nhìn bộ dáng ngốc nghếch của Cung Tuấn, nhịn không được liền bật cười.

"Này... Em nói vậy, vậy em sẽ đi mấy ngày?" Cung Tuấn thở phào nhẹ nhõm.

"Không biết, sẽ không lâu lắm, khoảng bốn năm ngày." Trương Triết Hạn cắn đũa, anh biết mình về nhà khẳng định không ở lại lâu như vậy.

"Vậy em... Nhớ nói với cha mẹ của em về anh." Cung Tuấn mặt đều muốn cười ra nếp nhăn.

"Ừ..." Trương Triết Hạn thuận miệng đáp ứng.

Trương Triết Hạn hiểu rõ cha mẹ mình, bọn họ làm sao có thể vì chuyện này mà vui vẻ, bọn họ sẽ không vì bất cứ chuyện gì mà vui vẻ.

Sự thật cũng chứng minh Trương Triết Hạn nói đúng, trở về nhìn thấy lông mày vĩnh viễn cũng sẽ không giãn ra của mẹ mình, anh cái gì cũng không muốn nói.

"Đêm hôm qua, trong thành phố lại phát hiện thêm một nạn nhân nghi ngờ là của sát nhân sợi chỉ đỏ, tình trạng thi thể hơi khác một chút, trước mắt, cảnh sát cho biết tình hình cụ thể không thể tiết lộ quá nhiều, chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi và đưa tin. Công dân khoảng 20 tuổi trong thành phố chú ý an toàn..."

Trương Triết Hạn vừa về nhà cha mẹ mình hai ngày, lại cùng cha mẹ cãi nhau bởi vì nhìn thấy tin tức nhắc về sát nhân sợi chỉ đỏ.

"Hiện tại không liên quan gì đến tôi, tại sao các người lần nào cũng phải nói về chủ đề này."

"Kẻ sát nhân vẫn còn chưa bắt được."

"So với cuộc sống hiện tại của tôi, ác ma kia vĩnh viễn quan trọng hơn sao?"

Sự im lặng của cha mẹ khiến Trương Triết Hạn cảm thấy lạnh lẽo.

"Tôi có công việc cũng không quan trọng, tôi có thể sống một mình cũng không quan trọng, tôi yêu đương cũng không quan trọng, tôi thế nào cũng không quan trọng."

Nghe Trương Triết Hạn nói yêu đương, trong mắt mẹ anh lóe lên một tia kinh ngạc, cũng có lẽ là kinh hỉ.

"Vậy chờ tên khốn kia chết rồi tôi sẽ trở về." Sau khi cãi nhau xong Trương Triết Hạn liền kéo hành lý của mình rời đi.

Anh càng cảm thấy hiện tại nhà mà anh ở cùng Cung Tuấn, mới là nhà của mình.

..

"Tuấn Tuấn, em về rồi!" Trương Triết Hạn ở cửa vừa đổi giày vừa gọi Cung Tuấn, nhưng không nhận được câu trả lời.

Trương Triết Hạn mở tủ giày nhìn thoáng qua, dép lê của Cung Tuấn ở bên trong, Trương Triết Hạn đoán hắn hẳn là đã ra ngoài vì công việc.

Trương Triết Hạn thu dọn đồ đạc và xách vali rỗng vào phòng chứa đồ, vừa bước vào cửa liền thấy ngăn tủ đựng album không có khóa, chỉ treo ổ khóa trên đó.

Trương Triết Hạn nhìn chằm chằm ổ khóa thật lâu, cuối cùng vẫn quyết định lấy một quyển ra xem thử, anh nhanh chóng tùy tiện lấy ra một quyển mở ra.

Hầu như tất cả các bức ảnh đều giống hệt nhau, một chàng trai, dường như là ảnh của mỗi ngày đều được nhồi nhét đầy đủ vào một album ảnh.

Anh không còn tâm trạng để xem những album khác nữa.

Hóa ra Cung Tuấn thực sự yêu người khác đến mức này.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro