CHƯƠNG 6
Cảnh báo: H nhẹ
***
Cung Tuấn mở điện thoại di động liền thấy thông báo sửa chữa điện, sớm nhất cũng phải đến sáng mai điện mới có thể khôi phục.
Tối nay có thể sẽ trải qua một đêm khó khăn.
"Chúng ta làm đi." Trương Triết Hạn ném khăn tắm khoác trên người sang một bên. Anh đã suy nghĩ về việc này lâu lắm rồi, thay vì phiền lòng lên kế hoạch, không bằng để chuyện này ngoài ý muốn thuận theo tự nhiên.
"Em chắc chứ?" Cung Tuấn sờ vết sẹo trên lưng Trương Triết Hạn, hắn có chút không nỡ.
"Chắc chắn." Trương Triết Hạn ôm cổ Cung Tuấn và hôn hắn.
Nụ hôn của Trương Triết Hạn rất ôn nhu, đầu lưỡi chạm qua môi dưới của Cung Tuấn, liếm môi Cung Tuấn đến tê dại.
Mặc dù trong kế hoạch của Cung Tuấn còn không có điều này, nhưng nếu Trương Triết Hạn đã chủ động, hắn cũng không có lý do gì từ chối.
"Để em nhìn mặt anh được không, em sợ..." Trương Triết Hạn sợ mình sẽ nhớ lại địa ngục mười năm trước đã trải qua.
"Được." Cung Tuấn đương nhiên biết mười năm trước Trương Triết Hạn đã trải qua chuyện gì.
Cung Tuấn đặt Trương Triết Hạn lên giường, đối mặt với anh, tay đặt lên đùi anh, chậm rãi vuốt ve từ đùi đến mông, cố gắng giúp Trương Triết Hạn thả lỏng.
Trương Triết Hạn cắn môi, nhịp tim không ngừng tăng nhanh, trong đầu chợt lóe lên một thân ảnh. Anh lắc đầu, muốn đem người kia ra khỏi đầu mình.
Lúc ngón tay Cung Tuấn tiến vào, suy nghĩ của Trương Triết Hạn rốt cuộc trở về hiện tại. "Ưm..." Trương Triết Hạn đau đớn hừ lên thành tiếng.
Nhưng cảm giác vẫn tốt hơn một chút so với trong tưởng tượng của anh, Trương Triết Hạn phối hợp nâng eo lên một chút, ngón tay thứ hai của Cung Tuấn cũng thuận lợi tiến vào.
Sau khi Trương Triết Hạn dần dần thích ứng với độ lớn của hai ngón tay, Cung Tuấn bắt đầu kích thích điểm nhạy cảm của anh, Trương Triết Hạn có chút nhạy cảm, bởi vì bị hai ngón tay đùa giỡn liền kinh hãi kêu lên liên tục.
Lúc ngón tay Cung Tuấn rời khỏi tiểu huyệt, tiểu huyệt hơi mở một chút, xác nhận Trương Triết Hạn hiện tại đã có thể để cho hắn chính thức bắt đầu.
Trước khi đi vào, Cung Tuấn cúi người hôn anh một cái, sau đó dùng phương thức không chút ôn nhu đâm vào hậu huyệt của Trương Triết Hạn.
Lần này đau đến nỗi Trương Triết Hạn nắm chặt ga trải giường, anh nhắm mắt lại muốn nhịn không kêu lên, nhưng vừa nhắm mắt người kia sẽ xuất hiện, sau đó anh sẽ không tự chủ được đem người kia cùng người trên người mình hiện giờ là Cung Tuấn hợp lại.
Trương Triết Hạn lập tức mở mắt ra nhìn Cung Tuấn.
Hiện tại ôm mình là Cung Tuấn, không phải người kia, không phải sát nhân sợi chỉ đỏ.
Cung Tuấn vừa chậm chạp đâm rút vừa hôn vết sẹo trên người Trương Triết Hạn, bắt đầu từ vết thương nhỏ trên vai, tốc độ đâm rút rất nhanh khi hôn đến vết sẹo trước ngực, Trương Triết Hạn cố gắng điều chỉnh bản thân để theo kịp nhịp điệu của Cung Tuấn.
Cung Tuấn một tay vuốt ve Trương Triết Hạn, muốn làm cho anh thoải mái hơn một chút, Cung Tuấn có thể cảm nhận được hơi thở nặng nề trước mặt mình, vì thế hắn bắt đầu tiếp tục tăng tốc.
Cung Tuấn rút ra bắn lên người Trương Triết Hạn, một tay nắm lấy tính khí Trương Triết Hạn, nhanh chóng giúp anh bắn ra.
Cung Tuấn nằm sấp trên người Trương Triết Hạn thở hổn hển.
Trương Triết Hạn cuối cùng cũng đã hoàn thành được nỗi băn khoăn của mình, anh hôn lên vai Cung Tuấn, vuốt ve cánh tay hắn. Dưới ánh đèn yếu ớt, Trương Triết Hạn chú ý tới bên trong cánh tay hắn có một dòng chữ xăm.
"Đây là?" Ngón trỏ của Trương Triết Hạn lướt qua hình xăm.
"L'immensité, tiếng Pháp." Cung Tuấn hơi giấu hình xăm của mình. "Khi còn trẻ không hiểu chuyện."
"Rất đẹp." Trương Triết Hạn nâng tay Cung Tuấn lên và hôn hình xăm. "Nếu em nói em muốn dùng hình xăm che vết sẹo, anh nghĩ sao?"
"Em thích là được rồi, sao lại hỏi anh?" Cung Tuấn ngược lại hỏi trở về.
"Vậy em muốn xăm toàn thân anh cũng không ngại sao?" Trương Triết Hạn không muốn đếm chi tiết trên người mình bị cắt bao nhiêu nhát dao lại bị đâm mấy lỗ.
Cung Tuấn khuyên nửa ngày Trương Triết Hạn cũng không muốn đi tắm, cũng không để Cung Tuấn đi tắm, cuối cùng Cung Tuấn chỉ có thể tìm một cái khăn lau sơ qua cho hai người rồi đi ngủ.
Đây là lần đầu tiên Trương Triết Hạn ngủ trong bóng tối trong mười năm qua.
Ngày hôm sau Trương Triết Hạn xin nghỉ với mẹ Hải. Anh muốn nghỉ ngơi thật tốt, đêm qua thật sự là có chút mệt mỏi về thể xác và tinh thần.
Cung Tuấn đã ra ngoài từ sáng sớm vì công việc, Trương Triết Hạn nhàm chán đi tới đi lui trong nhà.
Anh liền nhớ lại hộp kim chỉ bằng sắt, ngày nay hộp sắt là rất hiếm thấy.
Trương Triết Hạn lại mang ghế đến trước tủ sách, nhìn thấy trên nóc tủ sách, chiếc hộp đã biến mất.
Tim anh chùn xuống, nhưng anh ngay lập tức tự nhủ sẽ không, không thể.
Trương Triết Hạn đặt ghế về lại vị trí, vừa mới di chuyển ghế đến trước bàn, anh phát hiện bàn làm việc có ba ngăn kéo đều bị khóa.
Đồ bị khóa trong nhà này cũng quá nổi danh rồi. Tủ trong phòng kho bị khóa, rất nhiều ngăn kéo trong phòng làm việc đều bị khóa, lúc Cung Tuấn không có ở nhà phòng tối cũng sẽ khóa. Hơn nữa những ổ khóa này thoạt nhìn đều rất mới, không giống như ngay từ đầu đã có trong nhà này, ngược lại giống như gần đây mới trang bị.
Nhiều ổ khóa mới như vậy, ít nhiều có chút không hợp lý.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro