CHƯƠNG 5
Là một nhiếp ảnh gia, Cung Tuấn có rất nhiều thứ khiến Trương Triết Hạn tò mò. Đầu tiên chính là tủ kính bị khóa trong phòng chứa đồ, bên trong có mấy chục album ảnh.
Theo Cung Tuấn giải thích, đây đều là tác phẩm đầu tiên của hắn, ít nhiều có chút ngây thơ, không muốn cho người khác nhìn thấy, muốn vứt đi lại đau lòng, không bằng đặt ở nơi không ai có thể nhìn thấy.
Trương Triết Hạn tò mò thứ hai chính là phòng tối của Cung Tuấn. Cung Tuấn thường xuyên ở bên trong mấy tiếng đồng hồ, cơm cũng không nhớ ăn.
Trương Triết Hạn cũng không phải thật sự muốn vào xem, bên trong quá tối, cho dù tò mò cũng không muốn vào.
Cung Tuấn cũng chưa bao giờ hỏi Trương Triết Hạn có muốn vào xem không. Vốn Trương Triết Hạn nghĩ nếu Cung Tuấn chủ động hỏi mình có muốn vào một lần hay không, Trương Triết Hạn nhất định sẽ lấy hết dũng khí tiến vào căn phòng toàn màu đen ấy một lần, nhưng Cung Tuấn chưa từng hỏi qua.
Cung Tuấn có rất nhiều máy ảnh, nhưng nếu chụp ảnh, hầu hết thời gian vẫn sẽ sử dụng máy ảnh phim.
Điểm này Trương Triết Hạn cũng đã hỏi Cung Tuấn.
"Tại sao anh thích nó?"
"Có thể là cảm xúc, máy ảnh đầu tiên của anh là máy ảnh phim, đã hơn 10 năm, với lại kết cấu của máy ảnh phim cũng rất tốt." Cung Tuấn cất chiếc máy ảnh phim yêu quý của mình đi.
Kỳ thật Trương Triết Hạn không hiểu kết cấu gì đó, anh chỉ cảm thấy bức ảnh Cung Tuấn chụp cho mình chiều hôm đó quả thật rất đẹp.
Trương Triết Hạn vất vả lắm cũng lấy hết can đảm để ra ngoài đi dạo một mình vào buổi tối. Khi đi được nửa đường, trời đột nhiên đổ mưa, Trương Triết Hạn chạy về trong mưa to, lúc sắp về đến nhà đột nhiên gặp Cung Tuấn đang cầm ô với vẻ mặt sốt ruột.
"Sao lại không che ô? Lông cún cũng ướt hết rồi." Trương Triết Hạn cảm thấy tóc Cung Tuấn nhỏ giọt đặc biệt giống như một con cún lớn.
"Vậy thì em là ướt như chuột lột." Cung Tuấn cũng không quên trả lời.
Nhưng. Trương Triết Hạn đúng là cả người ướt đẫm, nhiệt độ cơ thể cũng dần dần giảm xuống.
"Mau về nhà tắm nước nóng." Cung Tuấn ôm lấy bả vai Trương Triết Hạn, cầm ô bắt đầu bước nhanh về nhà.
"Em tắm trước đi, ảnh của anh vừa mới rửa được một nửa." Cung Tuấn lau sơ qua tóc liền chuẩn bị trở lại phòng tối. "Có việc cứ gọi anh."
"Ừm." Trương Triết Hạn ném quần áo của mình vào cửa phòng tắm và đi vào tắm.
Một tia chớp xuyên qua cửa sổ, Trương Triết Hạn hoảng sợ, trong nháy mắt đèn liền tắt, cúp điện.
Sau đó tiếng sấm vang lên bên tai Trương Triết Hạn.
Bóng tối bất thình lình nhanh chóng khiến Trương Triết Hạn bắt đầu không thoải mái, thậm chí tim anh cũng có chút khó chịu.
"Cung Tuấn! Anh mau..." Trương Triết Hạn ngồi xổm ở góc phòng tắm, gọi xong tên Cung Tuấn liền không phát ra âm thanh.
Hơi nước, tia chớp, sấm sét, bóng tối, Trương Triết Hạn hình như nhớ tới gì đó, lại giống như cái gì cũng không nhớ tới.
Trương Triết Hạn muốn đưa tay tắt vòi nước, sờ nửa ngày mới miễn cưỡng với đến vòi nước.
Tiếng nước dừng lại, khi nước không còn chảy nữa, anh liền cảm thấy lạnh.
Mặt đất đang nóng lên vì nước nóng lại càng ngày càng lạnh, Trương Triết Hạn muốn trốn khỏi phòng tắm, nhưng càng lo lắng, càng sợ hãi, càng hoảng sợ nghiêm trọng hơn.
Trương Triết Hạn hoài nghi mình sắp chết vì ngạt thở, hiện tại anh không muốn chết, anh muốn sống một cuộc sống thật tốt cùng Cung Tuấn.
Cảnh tượng trước mắt dần dần bắt đầu biến dạng, Trương Triết Hạn biết mình sắp mất đi ý thức.
Một giây trước khi Trương Triết Hạn nhắm mắt lại, cửa phòng tắm mở ra, một tia sáng chiếu lên người Trương Triết Hạn.
Khi đang làm việc trong phòng tối, đèn an toàn trước mặt Cung Tuấn đột nhiên tắt, Cung Tuấn chỉ nghĩ rằng đèn lại bị hỏng nên hắn đã ở trong bóng tối một lúc và loay hoay với đèn an toàn.
Không lâu sau tiếng sấm lại vang lên, Cung Tuấn đột nhiên ý thức được, có lẽ không phải đèn bị hỏng mà là cúp điện.
Cung Tuấn bỏ đồ trong tay chạy ra khỏi phòng tối, hắn mở đèn pin chạy đến cửa phòng tắm, bên trong không có động tĩnh gì.
Lúc nhìn thấy Trương Triết Hạn, Cung Tuấn có chút kinh hãi, không chỉ bởi vì bộ dáng anh ngất xỉu trên mặt đất, mà còn bởi vì những vết sẹo kinh hoàng trên người anh.
Cung Tuấn sững sờ không bao lâu liền phản ứng lại, nắm chặt khăn tắm quấn lấy Trương Triết Hạn. Hắn ôm Trương Triết Hạn lên giường, đặt tất cả đồ vật có thể phát sáng ở bên giường.
Hắn muốn cho Trương Triết Hạn uống thuốc, nhưng hiện tại Trương Triết Hạn rất khó nuốt thuốc.
Cung Tuấn chỉ có thể ôm Trương Triết Hạn vào lòng, chờ anh chậm rãi tỉnh táo lại.
Cơ thể Trương Triết Hạn dần dần ấm lên, cũng dần dần khôi phục ý thức.
"Ôm chặt quá." Trương Triết Hạn nhìn vẻ mặt khẩn trương của Cung Tuấn, muốn hắn an tâm một chút.
"Ah, xin lỗi." Cung Tuấn buông Trương Triết Hạn ra.
Đèn bàn sạc bên giường đột nhiên tắt, Trương Triết Hạn lại sợ tới mức chủ động ôm lấy Cung Tuấn.
Nếu bên cạnh không phải Cung Tuấn, Trương Triết Hạn có thể cảm thấy rất mất mặt, nhưng là Cung Tuấn, Trương Triết Hạn đều có thể tỏ ra yếu đuối dù có xảy ra chuyện gì.
"Để anh lấy điện thoại trước đã, anh xem thử phải cúp điện bao lâu." Cung Tuấn nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào lưng Trương Triết Hạn.
Cung Tuấn mở điện thoại di động liền thấy thông báo sửa chữa điện, sớm nhất cũng phải đến sáng mai điện mới có thể khôi phục.
Tối nay có thể sẽ trải qua một đêm khó khăn.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro