CHƯƠNG 3
Một thời gian sau đó, chiều hôm nào Cung Tuấn cũng đến mua một bông hồng tặng cho Trương Triết Hạn.
Trương Triết Hạn thậm chí còn bắt đầu thử đi dạo phố, bởi vì Cung Tuấn hỏi anh có thể cùng mình đi mua sắm, ăn uống hay không.
Đường phố đông người là nơi Trương Triết Hạn không thích nhất, bất cứ lức nào anh cũng có thể phát bệnh ở nơi đông người như vậy.
Nhưng khi đi dạo phố cùng Cung Tuấn thì anh không còn cảm thấy sợ hãi như vậy nữa. Từ buổi sáng khi ra ngoài, anh nắm chặt cánh tay Cung Tuấn, đến buổi tối anh có thể hơi duy trì một chút khoảng cách với Cung Tuấn, cũng không sợ hãi nữa.
"Chúng ta ăn cái này đi, tôi mời anh." Trương Triết Hạn chọn một cửa hàng cần chờ bàn.
"Cửa hàng này nhiều người như vậy, không sao chứ?" Cung Tuấn có chút lo lắng.
"Không sao, có anh liền không sao." Trương Triết Hạn cảm thấy, dường như chỉ cần có Cung Tuấn bên cạnh, mình sẽ không bao giờ phát bệnh nữa.
"Được rồi, vậy tôi phải chọn những món đắt tiền hơn." Cung Tuấn lắc lư trước mắt Trương Triết Hạn sau khi lấy số.
Xếp hàng hơn nửa giờ, hai người cuối cùng cũng có thể vào cửa hàng.
Trương Triết Hạn nắm lấy góc áo Cung Tuấn, cẩn thận tránh những người khác đi tới chỗ ngồi.
"Thật ra tôi có một câu hỏi muốn hỏi." Sau khi gọi đồ ăn xong, Cung Tuấn ngồi xuống bên cạnh Trương Triết Hạn, muốn giúp anh ngăn sự tiếp xúc với người khác. "Không biết có thể hỏi không."
"Không sao, tôi biết anh muốn hỏi gì." Trương Triết Hạn cũng không quan tâm đến việc chia sẻ quá khứ của mình.
"Sát nhân sợi chỉ đỏ." Trương Triết Hạn dùng đũa chọc vào bát rỗng. "Nạn nhân đầu tiên của hắn còn sống, anh biết không?"
"Có phải là anh không?" Cung Tuấn nhíu mày, vẻ mặt đau lòng.
"Ừm." Trương Triết Hạn cúi đầu, anh không biết Cung Tuấn có thể tiếp nhận quá khứ của mình hay không.
"Thì ra là nguyên nhân này." Cung Tuấn ôm lấy bả vai Trương Triết Hạn, sờ vết sẹo trên cổ tay anh, thì ra là dấu vết cắt cổ tay.
"Bây giờ anh rất tốt, hơn nữa tôi cảm thấy anh cũng là một người đủ mạnh mẽ." Lời nói của Cung Tuấn khiến Trương Triết Hạn bất ngờ.
"Ít nhất cũng nên đồng cảm với tôi một chút chứ." Trương Triết Hạn dùng sức đánh vào tay Cung Tuấn một cái.
"Tôi đau lòng." Cung Tuấn lại đè tay anh lại. "Đây là bàn tay của nhiếp ảnh gia nổi tiếng đấy, anh nhẹ chút."
"Đồ ngốc." Trương Triết Hạn thấy thức ăn đến liền không cùng Cung Tuấn đánh nhau nữa, một lòng hướng đến đồ ăn.
...
Vài ngày sau, Cung Tuấn đến cửa hàng hoa mua một bó hoa hồng lớn.
"Tặng cho anh." Bó hoa được Trương Triết Hạn gói kỹ vừa đưa cho Cung Tuấn, lại trở về tay anh.
"Cảnh tượng này có phải có chút buồn cười không." Trương Triết Hạn ôm hoa cười.
"Ở bên tôi đi, nghiêm túc, chúng ta ở bên nhau đi." Cung Tuấn không cười.
"Tôi... Cái này... Tôi..." Trương Triết Hạn luống cuống, không biết nên nói gì lại bắt đầu gọi mẹ Hải. "Mẹ Hải!"
"Hai kẻ ngốc." Cung Tuấn rốt cục nhịn không được nở nụ cười.
Trương Triết Hạn đương nhiên không cự tuyệt Cung Tuấn. Mười năm qua, đây là lần đầu tiên Trương Triết Hạn quen biết người khác ngoại trừ bác sĩ y tá, cũng là người đầu tiên anh yêu.
Nhìn Trương Triết Hạn dần dần có chuyển biến tốt, mẹ Hải đương nhiên cũng vui mừng.
Công việc của Cung Tuấn rất thích hợp dẫn Trương Triết Hạn theo, cho nên mẹ Hải cũng cho Trương Triết Hạn rất nhiều kỳ nghỉ để có thể cùng Cung Tuấn đi ra ngoài chụp ảnh ngoại cảnh.
Mẹ Hải không có thời gian dẫn Trương Triết Hạn ra ngoài thư giãn, Cung Tuấn có thể thay bà làm chuyện này cũng tốt.
Chỉ cần Cung Tuấn muốn đến ngoại ô, nhất định sẽ hỏi Trương Triết Hạn có muốn cùng đi hay không, mỗi lần như vậy mẹ Hải đều sẽ để Trương Triết Hạn đi cùng.
"Anh đang làm gì vậy?" Cung Tuấn ngồi xổm bên bờ sông, ngắm dòng sông qua ống kính một lúc lâu, Trương Triết Hạn nhịn không được hỏi.
"Suỵt." Cung Tuấn vẫn bất dộng.
"Được rồi." Lát sau, Cung Tuấn định đứng dậy, nhưng ngồi xổm quá lâu khiến chân có chút tê cứng không đứng lên được, ngược lại ngã ngồi trên mặt đất.
Cho dù ngã xuống Cung Tuấn cũng giơ máy ảnh lên, sợ làm hỏng bảo bối của mình.
Trương Triết Hạn thấy vậy lập tức chạy đến, một tay tiếp nhận máy ảnh một tay muốn đỡ Cung Tuấn dậy.
"Chờ đã, chờ đã..." Cung Tuấn bị tảng đá bên bờ sông đâm nhe răng nhếch miệng.
Trương Triết Hạn cũng chỉ có thể cầm máy ảnh ngồi xổm xuống chờ Cung Tuấn.
"Có thể không?" Cung Tuấn nhìn chằm chằm môi Trương Triết Hạn chờ câu trả lời của anh.
"Ừm." Trương Triết Hạn nhắm mắt lại.
Hôn môi đến tột cùng là cảm giác gì, Trương Triết Hạn đã sớm quên mất. Tuy rằng anh cảm thấy rất tốt, nhưng cảm giác hiện tại có chút kỳ quái. Mặc dù không đến mức độ phát bệnh, nhưng vẫn cảm thấy có chút không đúng.
"Em cảm thấy thế nào? Nếu như em không thích vậy thì anh..." Cung Tuấn còn chưa nói xong đã bị ngắt lời.
"Không sao, em rất tốt, em sẽ không vỡ vụn ngay khi chạm vào." Trương Triết Hạn có chút áy náy, Cung Tuấn chuyện gì cũng nghĩ cho mình, nhưng mình lại không thể làm gì đó vì hắn.
"Nếu không thích thì nói cho anh biết." Cung Tuấn sờ tóc Trương Triết Hạn một chút.
"Em thích." Trương Triết Hạn cười kéo Cung Tuấn lên.
Lúc này Cung Tuấn đã quên mất Trương Triết Hạn còn lớn tuổi hơn mình, hắn luôn cảm thấy Trương Triết Hạn bây giờ quá giống một đứa trẻ, rất dễ bị lừa gạt.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro