CHƯƠNG 18
"Không thể yêu em như một người bình thường, xin lỗi." Cung Tuấn tháo băng trên tay Trương Triết Hạn ra.
"Anh là người như vậy, xin lỗi." Cung Tuấn tránh vết thương, hôn lên tay anh.
"Chúng ta đi thôi, đi đâu cũng được, rời khỏi nơi này đi." Tay Trương Triết Hạn mơ hồ vẫn còn đau.
Anh cho rằng tổn thương bản thân hoặc tổn thương Cung Tuấn sẽ khiến mình cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng phản ứng của Cung Tuấn càng khiến anh khó chịu hơn.
Anh vốn tưởng rằng Cung Tuấn sẽ tức giận, sẽ phát điên.
Và anh sẽ quyết tâm rời khỏi Cung Tuấn.
"Cho dù có xuống địa ngục, em cũng sẽ ở bên anh." Trương Triết Hạn xoa xoa ngực mình, nếu địa ngục có thật, vậy anh cũng bằng lòng đi cùng Cung Tuấn.
"Một mình anh xuống địa ngục là được rồi, em nên đến nơi tốt hơn." Cung Tuấn cau mày, cảm giác đau lòng rất rõ ràng.
Từ sau khi gặp lại Trương Triết Hạn, Cung Tuấn đã có rất nhiều cảm xúc mà trước đây hắn chưa từng có, hắn không chỉ biết thế nào là trái tim đau đớn, thế nào là tan nát cõi lòng, mà còn biết được thế nào là một trái tim ấm áp, thế nào là vui vẻ yên tâm.
Đó là cảm giác trở thành một người bình thường.
Mười năm trước, cuộc sống của hắn bởi vì gặp Trương Triết Hạn mà trở nên điên cuồng, mười năm sau gặp lại Trương Triết Hạn, hắn lại bởi vì anh mà dần trở lại bình thường.
"Anh không biết có phải anh đã luôn yêu em hay không." Cung Tuấn không dám nói rằng mình vẫn luôn yêu anh, "Anh không biết trước kia có tính là đã yêu em hay không, nhưng bây giờ anh yêu em và sau này cũng vậy."
Cung Tuấn kéo Trương Triết Hạn vào lòng, ôm lấy anh.
"Sau này cũng sẽ yêu em như một người bình thường." Cung Tuấn vỗ nhẹ lưng Trương Triết Hạn.
Trương Triết Hạn nghĩ đến việc Cung Tuấn đã tiêu hủy nhiều chứng cứ như vậy, cảm thấy có chút an tâm.
Cung Tuấn ôm Trương Triết Hạn thật lâu không muốn buông ra, hai người đã làm tình ở trên sô pha cả một đêm.
Buổi sáng Trương Triết Hạn bị điện thoại đánh thức, anh có chút ngạc nhiên, điện thoại của anh chỉ có hai người có thể gọi, một người đang ở bên cạnh mình, người còn lại chính là mẹ Hải.
Mẹ Hải thường sẽ không gọi điện thoại sớm như vậy.
Trương Triết Hạn cầm điện thoại di động lên, số điện thoại gọi anh rất quen thuộc, là cảnh sát phụ trách vụ án của anh năm đó.
Dù đã lâu không liên lạc nhưng anh vẫn có thể nhớ được số điện thoại mà nhiều năm trước mình gọi hàng ngày.
Sau khi trả lời điện thoại xong, Trương Triết Hạn sững sờ thật lâu, Cung Tuấn vẫn dán ở bên cạnh anh mơ mơ màng màng ngủ.
Cuộc gọi này dường như đã thay đổi mọi thứ.
Cảnh sát đã nắm được một số manh mối trong vụ án gần đây, có thể xác định được kẻ sát nhân, cho dù không có chứng cứ, cũng tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Rõ ràng vừa mới hạ quyết tâm.
Rõ ràng vừa mới quyết định cùng nhau rời đi.
Rõ ràng vừa mới quyết định bắt đầu lại tất cả mọi thứ.
Trương Triết Hạn một mình đi vào phòng tắm, khóa cửa lại, nằm bên cạnh bồn tắm hít một hơi thật sâu, anh sợ nếu mình không làm như vậy, sẽ nghẹt thở.
Cung Tuấn cũng tỉnh dậy, hắn ngồi xổm bên cạnh bức tường phòng tắm yên lặng cùng Trương Triết Hạn.
Hắn biết ngày này sẽ đến.
Hắn đã dùng máy ảnh của mình đánh vào đầu nạn nhân cuối cùng, mặc dù sau đó hắn đã sử dụng các công cụ khác để che đậy vết thương ban đầu của mình nhiều lần, nhưng vẫn có nguy cơ bị phát hiện.
Cung Tuấn liền xử lý máy ảnh trước.
Nhưng máy ảnh của hắn không phải là kiểu quá phổ biến, ở trong thành phố nhỏ này, không có quá nhiều người đam mê máy ảnh retro.
Nếu đã xác định được kiểu máy ảnh, thì sẽ không khó để tìm ra người mua máy ảnh.
Mỗi lần đều như vậy, Trương Triết Hạn cuối cùng cũng thắp lên được chút hy vọng, thì hiện thực liền dập tắt hy vọng này.
"Triết Hạn, em ổn không?" Cung Tuấn cho rằng mình sẽ rất bình tĩnh. "Sao em lại ở trong phòng tắm lâu vậy?"
Nhưng nước mắt của hắn dường như đang rơi xuống.
Vốn là hắn có thể rời đi cùng Trương Triết Hạn, tùy tiện đến một nơi không ai biết đến sát nhân sợi chỉ đỏ.
Lúc ăn sáng, vẻ mặt Trương Triết Hạn khó coi hơn hắn tưởng, Cung Tuấn vừa khổ sở vừa đau lòng.
"Làm sao vậy, quả nhiên lựa chọn ở cùng anh vẫn rất khó xử?" Cung Tuấn vẫn cố gắng mỉm cười, nói chuyện với Trương Triết Hạn.
"Không có." Trương Triết Hạn không cảm nhận được mùi thức ăn trong miệng. "Nếu, ý em là, nếu cảnh sát tìm được anh, anh sẽ làm gì?"
" Nếu à..." Cung Tuấn biết mình nhất định cười không được đẹp cho lắm, bởi vì lông mày của Trương Triết Hạn chưa từng giãn ra. " Vậy thì anh sẽ, trầm mình xuống đáy biển là được, tốt nhất là không nên bị người ta vớt lên, bởi vì bị sưng lên nhất định rất khó coi. "
"Vậy sao." Trương Triết Hạn cúi đầu tiếp tục ăn. "Nếu có ngày đó, em sẽ cùng anh chìm xuống đáy biển."
"Ừ, được." Cung Tuấn vẫn không thể nở nụ cười từ tận đáy lòng.
Hắn từng nghĩ tới cái chết đẹp nhất của Trương Triết Hạn, chính là cùng mình, giẫm lên bãi cát mềm mại và đi xuống biển vào ban đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro