Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 15

Trương Triết Hạn dời tầm mắt khỏi người Cung Tuấn, nhìn ánh mắt Cung Tuấn sẽ rất khó tin hắn lại là sát nhân sợi chỉ đỏ.

"Em có thể liên lạc với cảnh sát." Cung Tuấn thở một cách khó nhọc.

Cung Tuấn đã không còn ý định giết Trương Triết Hạn nữa, hắn cho rằng trạng thái hiện tại của Trương Triết Hạn chính là tốt nhất, còn gì tốt hơn so với việc phá vỡ và tạo hình lại tác phẩm nghệ thuật còn mê người hơn.

"Nếu có bằng chứng, em có thể bắt giữ anh." Trong đầu Cung Tuấn hiện lên những bức ảnh mình vất vả đốt sạch sẽ. "Anh nhận."

Điều duy nhất Cung Tuấn nghĩ là Trương Triết Hạn không nên rời khỏi mình.

"Nếu anh yêu cầu em đừng rời khỏi anh, có phải là không thể?" Cung Tuấn vẫn nói ra.

"Trừ phi anh giết tôi, để cho người chết vĩnh viễn ở bên anh. Nếu tôi còn sống, sẽ không ở lại bên cạnh anh." Trương Triết Hạn cũng không biết vì sao giọng nói của mình đột nhiên run rẩy.

Không có lý do gì anh lại muốn ở bên cạnh Cung Tuấn, ở bên cạnh một sát nhân hàng loạt.

"Vậy em cứ báo cảnh sát đi." giọng điệu của Cung Tuấn đột nhiên thoải mái. "Nhưng nếu như anh không thật sự bị bắt, anh vẫn sẽ tiếp tục tìm kiếm người thay thế em."

Cung Tuấn nhìn chằm chằm Trương Triết Hạn, dùng ngón trỏ xẹt qua cổ mình.

Trương Triết Hạn nghĩ đến những bức ảnh biến mất trong phòng tối, đột nhiên bắt đầu lạnh sống lưng.

"Nhưng nếu như em không rời khỏi anh, trên thế giới này tuyệt đối sẽ không có người bị anh giết nữa." Cung Tuấn suy nghĩ một chút. "Hoặc là nói sẽ không có người chết vì em nữa."

Lời này đè lên trái tim Trương Triết Hạn, anh nghĩ đến mười năm qua có bao nhiêu người bởi vì giống mình mà chết, tim bắt đầu đập nhanh.

Cung Tuấn cũng biết những lời này sẽ tạo ra áp lực lớn như thế nào đối với Trương Triết Hạn.

Điện thoại di động của Cung Tuấn đột nhiên vang lên.

"Mẹ Hải, con lập tức đưa Triết Hạn qua. Dạ, hôm nay dậy muộn một chút. Được, lát nữa gặp lại."

Là điện thoại của mẹ Hải, thúc giục Trương Triết Hạn đến cửa hàng hoa.

"Đi thôi." Cung Tuấn ôm Trương Triết Hạn và dẫn anh đi ra ngoài. "Em có thể từ từ suy nghĩ, anh vẫn ở đây, sẽ không đi đâu."

...

"Tiểu Triết, con có khỏe không? Hôm qua Tuấn Tuấn nói con bị bệnh không thể đến, hôm nay đã khỏe chưa?" Mẹ Hải nhìn bộ dạng không có tinh thần của Trương Triết Hạn, ân cần hỏi anh chuyện hôm qua.

Trương Triết Hạn không nói nên lời. Anh không biết có nên nói với mẹ Hải hay không, cũng không biết nên nói thế nào, người được bà thân mật gọi là Tuấn Tuấn, lại chính là hung thủ giết con trai bà.

"Con không sao." Trương Triết Hạn nói không sao, nhưng khóe mắt ươn ướt.

"Cãi nhau với Tuấn Tuấn? Con có muốn mẹ nói chuyện với nó không?" Dáng vẻ cái gì cũng không biết của mẹ Hải khiến Trương Triết Hạn càng khó chịu hơn.

Trương Triết Hạn ôm mẹ Hải: "Chúng con, không sao."

Anh không thể nói bất cứ điều gì.

Trương Triết Hạn ngồi trên băng ghế bên ngoài cửa hàng hoa, ngẩn người nhìn danh bạ điện thoại.

Anh đang do dự về việc có nên gọi cho cảnh sát phụ trách vụ án của mình không.

Có phải sẽ giống như Cung Tuấn nói hay không, căn bản không có đủ chứng cứ để bắt giữ hắn, hoặc cho dù bắt giữ hắn, hắn cũng có thể ở viện dưỡng lão trải qua nửa đời sau.

Con đường này, cho dù thử một chút cũng tốt, nhưng Trương Triết Hạn lại không gọi cuộc điện thoại nào.

Trong cửa hàng hoa bán được một bó hoa tulip song sắc, Trương Triết Hạn nhìn nhân viên giao hàng ôm hoa tulip song sắc, bắt đầu cảm thấy hoảng hốt.

Hoa tulip song sắc xuất hiện trong rất nhiều bức ảnh mười năm trước.

Thì ra mình thích hoa tulip song sắc như vậy là bởi vì Cung Tuấn.

Ngày đầu tiên Trương Triết Hạn tỉnh dậy trong bệnh viện, bên giường đặt hoa tulip song sắc, anh không biết là ai tặng.

Bây giờ nghĩ lại, là Cung Tuấn.

Trương Triết Hạn đem tất cả hoa tulip song sắc chuyển vào cửa hàng, hiện tại anh không muốn nhìn thấy nữa.

Anh không hiểu tâm tình hiện tại của mình là gì, anh cũng không biết mình nên làm như thế nào, thậm chí không biết mình muốn làm như thế nào.

Trương Triết Hạn ngồi trên băng ghế yên lặng rơi lệ, anh đã lâu không có ý niệm tự sát, nhưng bây giờ anh lại bắt đầu nghĩ, nếu mình không còn sống thì tốt rồi.

Không còn sống thì không cần gặp lại Cung Tuấn, cũng không cần lại yêu hắn, cũng không cần biết được chân tướng.

Trương Triết Hạn rời đi trước giờ đóng cửa, lúc Cung Tuấn lái xe tới đón anh đón chỉ thấy của hàng không có ai.

Trước tiên anh trở về nhà Cung Tuấn, khi vào cửa liền thấy trên bàn trà phòng khách đặt một bó hoa.

Một bó hoa tulip song sắc, ở giữa cắm một bông hoa bách hợp.

Đó là bó hoa mà người giao hàng lấy từ cửa hàng hoa.

Trương Triết Hạn rút đóa bách hợp ra, bóp nát trong lòng bàn tay và ném vào thùng rác.

Đóa hoa này tựa như đang châm chọc anh, đóa hoa màu trắng này trong mắt Trương Triết Hạn đặc biệt chói mắt.

Cuối cùng Trương Triết Hạn ném toàn bộ bó hoa tulip ra ngoài cửa.

Cái gì vui mừng gặp nhau, toàn bộ chuyện này chỉ là bi kịch mà thôi.

Anh muốn tìm ra một thứ gì đó trong phòng lưu trữ và phòng tối, anh phá vỡ cửa tủ kính và lấy ra tất cả các album ảnh.

Nhưng những album này không có gì ngoài nụ cười của những thiếu niên và cảnh quan.

Bức tường ảnh trong phòng tối cũng biến mất, ngay cả một vòng đèn an toàn cũng bị rút xuống, trong phòng tối ngoại trừ một ít công cụ cái gì cũng không có, ngay cả bàn làm việc cũng chỉ còn lại hai cái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro