Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 1

"Sáng sớm hôm nay lại phát hiện thêm một nạn nhân nghi ngờ bị sát nhân sợi chỉ đỏ sát hại, đề nghị thanh niên khoảng 20 tuổi trong thành phố khi ra ngoài chú ý an toàn..."

Bản tin buổi sáng vẫn đang tường thuật sự kiện duy nhất có thể gọi là tin tức trong thành phố nhỏ này.

"Chúng ta đừng xem cái này." Bà chủ tắt TV ngay sau khi bước vào cửa. "Đến giúp mẹ ôm hoa vào."

"Dạ." Trương Triết Hạn bị bà chủ kéo ra ngoài, nhìn bó hoa lớn trước cửa, tin tức vừa rồi liền bị bỏ quên lại.

Trương Triết Hạn không thích bị người khác đặc biệt quan tâm, nhưng anh lại không thể không tiếp nhận sự quan tâm đặc biệt của người khác.

Anh mắc chứng rối loạn hoảng sợ rất nghiêm trọng. Có quá nhiều thứ có thể gây ra cơn hoảng loạn cho anh.

Trương Triết Hạn đã sống trong bệnh viện nhiều năm và sợ hãi về tất cả mọi thứ.

Cuối cùng, nơi duy nhất anh có thể làm việc là cửa hàng hoa này.

Bà chủ đối với Trương Triết Hạn rất tốt, rất kiên nhẫn và cũng chăm sóc anh rất chu đáo.

Để nói vì sao Trương Triết Hạn lại mắc chứng rối loạn hoảng sợ nghiêm trọng như vậy, đó là bởi vì sát nhân sợi chỉ đỏ trên tin tức, Trương Triết Hạn là một trong những nạn nhân của hắn.

Anh cũng là nạn nhân duy nhất còn sống.

Nếu đổi lại là người khác, có thể cả đời này sẽ phải sống trong bóng tối, nhưng Trương Triết Hạn lại kiên cường bước ra. Tuy rằng chứng hoảng sợ thường xuyên phát tác, nhưng ít nhất anh cũng không bị sát thủ liên hoàn chân chính cướp đi sinh mạng. Hiện tại anh có công việc mình thích, thậm chí còn có thể sống một mình.

Nhưng đôi khi Trương Triết Hạn vẫn không thể sống như người bình thường, anh luôn cảm thấy sợ hãi với những người đàn ông lạ một cách khó hiểu.

Trong mười năm qua, đã có một số tranh cãi không lớn không nhỏ về vụ án của Trương Triết Hạn, liệu nó có phải là do sát nhân sợi chỉ đỏ gây ra hay không.

Xét về phương thức phạm tội mà nói, Trương Triết Hạn bị thương nhiều hơn, thời gian bị bắt cóc cũng dài hơn các nạn nhân khác, hơn nữa sau Trương Triết Hạn không có nạn nhân nào có dấu hiệu bị xâm hại tình dục, nhưng vì vết thương do cùng một loại vũ khí gây ra, cộng với ký hiệu quan trọng nhất, một sợi chỉ đỏ trên cổ tay, không nghi ngờ gì nữa, vụ án của Trương Triết Hạn được đưa vào hồ sơ kẻ giết người bằng sợi chỉ đỏ.

Sau khi cảnh sát làm rõ thời gian bị hại của các nạn nhân khác, Trương Triết Hạn được xác định là nạn nhân đầu tiên. Sát nhân sợi chỉ đỏ hầu như không có hành vi giấu xác, cho nên cảnh sát suy đoán không có thi thể nào chưa được phát hiện trước đó, hơn nữa vụ án của Trương Triết Hạn rõ ràng có phương thức gây án chưa trưởng thành. Nói cách khác, vụ án mười năm trước của Trương Triết Hạn có thể xác định 100% là lần phạm tội đầu tiên của hắn.

Cho dù vậy, Trương Triết Hạn không bao giờ muốn người khác thương hại mình, không muốn nghe nói cuộc đời của mình bị hủy hoại trong tay kẻ sát nhân, ngược lại còn cảm thấy mình thật may mắn.

May mắn thay, kẻ sát nhân đã ném anh trên đường phố mà không chắc chắn liệu anh có thực sự đã chết hay chưa.

Anh vẫn còn sống, và có thể làm rất nhiều việc.

Đã qua mười năm, truyền thông cũng đã buông tha Trương Triết Hạn, cũng sẽ không có ai ép anh nhớ lại chi tiết.

Những năm đầu tiên quả là địa ngục. Cảnh sát, giới truyền thông, người nhà và những gia đình nạn nhân khác, mọi người buộc anh phải nhớ lại những ngày đen tối đó và đặt hy vọng bắt được kẻ sát nhân vào anh.

Nhưng anh không thể cung cấp bất kỳ thông tin hữu ích nào. Gia đình của các nạn nhân khác thậm chí còn cho rằng anh là đồng phạm và anh không nên sống.

Sau khi Trương Triết Hạn bị ép tự sát vài lần, dư luận rốt cuộc cũng buông tha cho anh, để anh có cơ hội nghỉ ngơi thật tốt trong bệnh viện.

Ký ức về đoạn thời gian đó bị Trương Triết Hạn vĩnh viễn niêm phong. Anh hy vọng mình sẽ không bao giờ nhớ tới những ngày bị bắt cóc nữa, tốt nhất cũng không nên nhớ tới mấy năm ở bệnh viện.

"Cuối cùng cũng có hoa tulip song sắc rồi!" Trương Triết Hạn nhìn thấy một bó hoa tulip song sắc ở cửa hàng.

"Không phải mấy ngày nay con vẫn luôn nhắc đến sao, mẹ mới cho người ta đưa tới." Bà chủ nhìn Trương Triết Hạn nở nụ cười, cuối cùng cũng yên tâm.

"Ôi chao, con đảm bảo cái này sẽ bán rất chạy!" Trương Triết Hạn vui vẻ ôm hoa tulip vào cửa hàng.

Bà chủ cửa hàng hoa này cũng là người thân của một trong những nạn nhân của sát nhân sợi chỉ đỏ.

Lúc đầu bà cũng oán hận Trương Triết Hạn như bao người khác. Dựa vào cái gì mà anh còn sống, còn con trai bà lại chết.

Cho đến khi bà gặp Trương Triết Hạn ở bệnh viện, nụ cười của anh thật giống với con trai bà.

Lúc này bà mới ý thức được, Trương Triết Hạn cũng chỉ là nạn nhân, anh không nên trở thành mục tiêu bị công kích.

Sau đó bà thường đến bệnh viện thăm Trương Triết Hạn. Có một lần Trương Triết Hạn tự sát, bà đã kịp thời phát hiện và cứu anh một mạng.

Bà đã hứa với Trương Triết Hạn, nếu sau này Trương Triết Hạn có thể xuất viện, bà sẽ nhận anh vào cửa hàng hoa của bà làm việc.

Lần đầu tiên bà chủ gặp Trương Triết Hạn bên ngoài bệnh viện, bà đã không thể ngừng khóc khi ôm Trương Triết Hạn, như thể con trai bà đã trở về.

"Mẹ, con đến rồi." Từ ngày đó trở đi, Trương Triết Hạn nửa đùa nửa thật bắt đầu gọi bà chủ là 'mẹ'.

Trương Triết Hạn chưa bao giờ bước chân ra xã hội, cộng thêm ảnh hưởng của chấn thương tâm lý, cho dù đã 30 tuổi nhưng tâm trí vẫn rất trẻ con, dễ vui dễ giận, giống như mãi mãi dừng lại ở tuổi 20 vậy.

"Mẹ Hải, sau này chúng ta cũng bán loại hoa 15 tệ một bó đi, gần đây rất nhiều người thích mua một bó nhỏ đặt trên bàn ăn." Trương Triết Hạn gọi bà chủ là mẹ Hải, bởi vì bà chủ nói tên con trai mình là Hải.

"Nhưng vậy thì phải tăng khối lượng công việc." Bà chủ sợ Trương Triết Hạ quá mệt chứng rối loạn hoảng sợ sẽ phát tác.

"Không sao đâu, con thích buộc bó hoa." Trương Triết Hạn cảm thấy công việc của mình ở cửa hàng hoa quá nhẹ nhàng, không đáng để mẹ Hải trả tiền lương cho mình. Nhất là khi có khách hàng nam, anh thậm chí không thể không trốn vào phòng nghỉ của cửa hàng.

"Được rồi, hôm nay con buộc mấy bó thử xem. Nếu mệt quá thì chúng ta không làm nữa, việc kinh doanh trong cửa hàng cũng tạm ổn rồi." Mẹ Hải không thể ép Trương Triết Hạn nên chỉ đành đồng ý.

Buổi sáng sắp xếp hoa mới đến, buổi chiều Trương Triết Hạn bắt đầu làm bó hoa. Có một số bông hoa không được đẹp lắm, tuy rằng không có khuyết điểm lớn, nhưng cuối cùng cũng sẽ bị vứt bỏ, thật đáng tiếc. Bó chúng thành những bó hoa nhỏ rồi bán đi thì Trương Triết Hạn sẽ cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút.

Buổi chiều Trương Triết Hạn ngồi dưới mái hiên, dùng kéo cẩn thận tỉa hoa, trong túi tạp dề còn cắm vài bông hoa đã được cắt tỉa hoàn tất.

Lúc chuyên tâm làm việc, Trương Triết Hạn ít khi để ý đến những người xung quanh, khả năng lên cơn hoảng loạn cũng ít hơn nhiều.

Trong lúc Trương Triết Hạn đang tập trung loay hoay với bó hoa trên tay thì có một người lặng lẽ tiến đến cửa hàng hoa.

Mặc dù chỉ có một tia sáng bất ngờ lóe lên, nhưng Trương Triết Hạn vẫn bị dọa sợ tới mức đánh rơi cây kéo và mấy cành hoa trong tay xuống đất.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro