Phiên ngoại 3. Về nhà (Trung)
Đêm giao thừa, trên bàn toàn là những món ăn chính thống của Tứ Xuyên. Chờ cha Cung mang món cuối cùng lên, bốn người ngồi đối diện nhau.
Cung Tuấn gắp trước cho Trương Triết Hạn một miếng thịt bò, nói: "Nếm thử xem, cha anh nấu ăn rất ngon đó."
Nếu là bình thường, Trương Triết Hạn nhất định sẽ bắt đầu ăn, hơn nữa đi đường xa cũng đói lắm rồi, trên đời này còn chuyện gì hạnh phúc hơn ăn một bữa ăn ngon sao? Nếu có, vậy nhất định là ăn hai bữa.
Nhưng hôm này, dù Trương Triết Hạn là một chú mèo ham ăn chuyển thế, anh cũng phải giả vờ kiếp trước chết no, kiếp này đối với chuyện ăn cơm chỉ có hai chữ----Rụt rè! Huống chi cha mẹ Cung Tuấn còn chưa động đũa, sao anh dám động trước, dù anh là Trương Triết Hạn, anh cũng không dám nha!
Cho nên Trương Triết Hạn cảm thấy hành động này của Cung Tuấn chắc chắn là đã rét vì tuyết lại giá vì sương, cảm giác đồ ăn ngon ngay trong bát cũng không ăn được, ai có thể hiểu? Cung Tuấn có thể hiểu không? Không, cậu không thể, cậu chính là một cỗ máy gắp thức ăn vô tình, Trương Triết Hạn kêu gào trong lòng: "Anh gắp cho em làm gì? Anh gắp cho cha mẹ anh kìa! Anh không phải là một đứa con có hiếu sao!"
Trong khi trong lòng Trương Triết Hạn còn đang giao chiến, cha mẹ Cung Tuấn ngồi đối diện cũng không động đũa, ánh mắt hai người không hẹn mà cùng rơi trên người Trương Triết Hạn. Cũng không biết qua bao lâu, dần dần Trương Triết Hạn bắt đầu cảm thấy không được tự nhiên.
Cung Tuấn cũng nhận ra sự khác thường, vừa định lên tiếng nói gì đó, mẹ Cung lại nói trước, bà nhìn Trương Triết Hạn, nghiêm túc nói: "Tiểu Triết, dì có thể hỏi con một vài câu được không?"
"Dì, dì cứ hỏi." Trương Triết Hạn nhanh chóng đáp.
"Chỉ là dì không biết có nên hỏi không, chính là..." Mẹ Cung do dự.
"Không sao, dì cứ hỏi." Trương Triết Hạn cũng hạ quyết tâm, dù sao duỗi cổ rụt cổ đều là một đao.
"Chính là, Tiểu Triết à, cái đó..." Mẹ Cung lắp bắp, sau đó xong như đã quyết định xong, hỏi: "Concert lần sau của con khi nào thì tổ chức? Có đến Thành Đô không? Ngày bán vé là ngày mấy?"
Trương Triết Hạn nhất thời không kịp phản ứng: "A?"
"Dì nghiêm túc đó, sắp xếp cụ thể của concert có tiện nói cho dì biết trước không?" Vẻ mặt mẹ Cung vô cùng háo hức, trong mắt còn có chút mong đợi.
Đối mặt với tình huống này, Trương Triết Hạn như rơi vào sương mù, cha Cung ngồi bên cạnh nói tiếp: "Tiểu Triết, dì con chính là fan trung thành của con đó. Để nghe con hát, hôm qua còn mới mua một gói nghe nhạc năm trên QQ, gọi là kim cương gì đó."
"Đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, gọi là kim cương xanh*!"
*Kim cương xanh: Dịch vụ VIP được thiết kế dành cho người dùng QQ.
"Đúng đúng đúng, kim cương xanh." Cha Cung lặp lại, còn hơi nghiêng người nhìn Trương Triết Hạn. "Còn mua một năm."
Diễn biến này nằm ngoài dự đoán của Cung Tuấn, cậu đây là dẫn đối tượng về ra mắt cha mẹ mà? Sao lại biến thành fanmeeting của Trương Triết Hạn vậy?
"Mẹ, mẹ truy tinh từ lúc nào thế? Sao con lại không biết?" Cung Tuấn hỏi.
Mẹ Cung liếc Cung Tuấn một cái: "Con quanh năm không về nhà thì biết gì?"
"Không phải con vẫn thường xuyên gọi video với mẹ sao? Sao mẹ chưa từng nói với con?"
"Mẹ nói với con làm gì? Con cũng không hiểu." Mẹ Cung nhìn Cung Tuấn, ngữ điệu không hài lòng. "Nói rồi, con có thể xin chữ ký cho mẹ sao? Hay mua vé giúp mẹ?"
Cung Tuấn tỏ vẻ nghiêm túc: "Mẹ, con cảm thấy con có thể."
Mẹ Cung: "..." Sơ ý rồi.
Cha Cung ở bên cạnh hòa giải, nói: "Không phải trước kia con hay mua album của Tiểu Triết sao? Mẹ con muốn biết con nghe gì, vừa hay em họ con cũng thích Tiểu Triết, mẹ con thường nói chuyện về chủ đề này với em họ con. Tiểu Triết à, con đừng nói, vé concert của con thật sự rất khó mua. Năm ngoái con tổ chức concert, dì con kêu chú giúp bà ấy tranh vé, nhưng chú còn chưa kịp hiểu gì thì đã hết vé rồi, dì con giận chú cả một buổi chiều."
Trương Triết Hạn nghe hiểu rồi, cảm thấy vận may rơi trúng đầu, hoài nghi bản thân là con của ông trời, nếu không sao chuyện tốt như này lại rơi xuống người anh? Vốn dĩ trước khi đến, anh còn muốn rút lui, nếu không có Cung Tuấn bên cạnh, anh khẩn trương đến mức muốn nửa đường bỏ trốn, gì mà liếc mắt lạnh lùng, nói lời cay đắng, thậm chí là tiết mục lấy chổi đuổi người cũng đã nghĩ đến, Trương Triết Hạn diễn tập trong đầu mấy lần, ai ngờ, vốn còn tưởng đến đánh Vương Giả, kết quả đến nơi mới biết là Tân Thủ Thôn, không chỉ vậy, hệ thống còn cho thêm hai plug-in.
"Concert năm sau vẫn chưa xác định thời gian cụ thể, vẫn đang sắp xếp, nhưng nếu dì muốn xem, con nhất định sẽ sắp xếp cho dì và chú vị trí tốt nhất." Trương Triết Hạn cười, trong phòng có điều hòa thổi hơi ấm áp, khiến cho nụ cười của Trương Triết Hạn cũng ấm áp.
"Có tiện không?" Mẹ Cung ngập ngừng hỏi.
Trương Triết Hạn khẳng định: "Vô cùng tiện."
Mẹ Cung lập tức vui vẻ, thấy mọi người còn chưa động đũa, vội nói: "Mau ăn đi! Lát nữa đồ ăn nguội hết. Tiểu Triết, con là người Giang Tây, có thể ăn cay, chú con chuyện khác không được, nhưng nấu ăn thì không thành vấn đề!"
"Anh chuyện gì không được?" Cha Cung vừa nghe lập tức phản bác, thuận tiện gắp một miếng thịt bò cho vào miệng.
Cung Tuấn cũng nói một câu công bằng: "Mẹ, con cảm thấy cha vẫn còn nhiều ưu điểm lắm."
"Tiểu Triết, con mau nếm thử món này đi." Mẹ Cung nói xong, ánh mắt đảo qua hai cha con một vòng, lại hỏi Trương Triết Hạn. "Tiểu Triết à, con coi trọng Cung Tuấn điểm nào vậy?"
Đối với vấn đề đột ngột này, Trương Triết Hạn vừa ăn xong một miếng thịt, dừng một chút, sau đó bật cười: "Con cảm thấy anh ấy có nhiều ưu điểm."
"Ngoại trừ đẹp trai, cao ráo, nấu ăn ngon, còn có ưu điểm gì nữa?" Vẻ mặt mẹ Cung đầy nghi ngờ.
"Mẹ, con mới là con của mẹ!" Cung Tuấn bất mãn nhấn mạnh.
Mẹ Cung ngược lại rất bình thản: "Mẹ biết, con sinh vào tháng mười, mẹ còn thay tã cho con, mẹ có thể không biết con là con mẹ sao?"
"Vậy sao mẹ không thiên vị con một chút?"
"Tiểu Triết cũng không phải người ngoài, mẹ thiên vị nó thì làm sao?"
Cung Tuấn bị nói đến cứng họng, còn chưa kịp định thần đã nghe Trương Triết Hạn ngồi bên cạnh hỏi: "Đúng vậy, anh cảm thấy em là người ngoài sao?"
Được rồi, trên thế gian này có hai loại sinh vật tuyệt đối không được chọc vào, mẹ và vợ.
Cung Tuấn nghiêng đầu, cố gắng cong môi, gắp một miếng cá kho bỏ vào bát Trương Triết Hạn: "Hạn Hạn, cá này ngon lắm."
Cha Cung đang ăn chân gà lắc đầu, aiz, lại thêm một người sợ vợ nữa! Ông trời muốn đặt trách nhiệm lớn lao cho con người, trước hết là đau lòng, tiếp theo là đau xương, sau đó là đói khát, cuối cùng lại trở thành một người sợ vợ.
Bữa cơm tất niên kết thúc trong không khí náo nhiệt ấm cúng. Trong bữa ăn, Trương Triết Hạn hứa cho vé concert năm lần, hứa kí tên mười tám lần, nhưng anh cảm thấy rất hạnh phúc.
Trương Triết Hạn lớn lên trong một gia đình đơn thân, tuy cha mẹ sớm đã ly hôn nhưng vẫn luôn yêu thương anh, chăm sóc anh rất tốt. Chỉ là đứa trẻ nào cũng có giai đoạn phản nghịch, cha anh có gia đình mới, mà mẹ anh lại luôn bận rộn công việc. Trương Triết Hạn cũng thường xuyên cảm thấy bế tắc, anh không muốn xen vào cuộc sống mới của cha, cũng không muốn giống muốn cô con gái nhỏ làm nũng với mẹ. Trương Triết Hạn nhớ rõ vào Tết Nguyên Đán năm nào đó, anh ngồi một mình trên bàn ăn đợi thật lâu, đợi đến mười hai giờ sáng, mọi người đều đã bắt đầu bắn pháo hoa giao thừa, mẹ anh mới vội vàng kéo vali vào cửa, thời điểm đó, đồ ăn mà bảo mẫu làm cũng đã nguội lạnh, sau đó anh lạnh mặt vào phòng đóng sầm cửa lại.
Nhưng con người từ nhỏ đã học được cách an ủi bản thân và cảm thông cho người khác. Trương Triết Hạn biết anh không thể trách mẹ được, bởi vì bà đã làm tất cả cho anh, mẹ anh không phải từ lúc sinh ra đã làm mẹ, trước khi làm mẹ, bà cũng chỉ là chính mình. Nhưng Trương Triết Hạn khi ấy vẫn là một đứa trẻ, ban ngày vui ban đêm buồn, anh nghĩ, nếu một ngày anh có một gia đình đầy đủ thì tốt biết mấy, ít nhất sẽ có người cùng ăn cơm tất niên.
Cho nên khi ngồi trong một gian phòng ấm áp, ăn một bát cơm nóng hổi, còn có người trò chuyện vui vẻ, Trương Triết Hạn đột nhiên cảm thấy, hóa ra anh không chỉ muốn có được tình yêu của Cung Tuấn, còn muốn theo Cung Tuấn về nhà.
Ăn xơm cơm tất niên, Cung Tuấn dọn bàn, bắt đầu tranh luận với mẹ Cung xem sáng mùng một nên ăn gì.
Mẹ Cung muốn bánh trôi, ngày đầu năm mới, bánh trôi bánh trôi, một năm trôi qua thuận lợi. Mà Cung Tuấn cảm thấy bánh trôi nhiều dầu mỡ, vẫn là sủi cảo ngon hơn, nhưng mẹ Cung lại mãnh liệt phản đối, lý do là sủi cảo giống một chiếc thuyền, ném vào trong nồi nước, đầu năm mới sao lại lật thuyền được!
Thấy hai người tranh cãi, ai cũng không thỏa hiệp, Trương Triết Hạn ở bên cạnh mỉm cười, chỉ cảm thấy như thế này... Thật tốt.
Mà người đàn ông còn lại trong nhà lặng lẽ đi đến chỗ Trương Triết Hạn, vỗ vai anh, trầm giọng nói: "Tiểu Triết, ăn xong thì ra sô pha ngồi nghỉ đi."
"Không sao, chú, để con xem mình có thể giúp được gì không."
"Không có đâu, Cung Tuấn sẽ rửa bát, đây là hạng mục cố định của nó mỗi lần về nhà." Cha Cung cười đến vô cùng đáng yêu, ông nhìn Cung Tuấn, rồi lại quay đầu nhìn Trương Triết Hạn. "Vì vậy mà chú rất mong nó về nhà, nếu không thì chú phải rửa bát."
Trương Triết Hạn cúi đầu cười khẽ, không lâu sau thu lại biểu tình, chân thành nói: "Chú, được làm con trai của chú và dì thật tốt."
Nghe anh nói như vậy, tựa hồ cảm nhận được cảm xúc của Trương Triết Hạn, cha Cung không trả lời ngay.
"Chú, con biết chú và dì vẫn hy vọng Cung Tuấn có thể sống một cuộc sống bình thường, tìm một người phụ nữ rồi kết hôn, sau đó bình an sống hết đời, con đều hiểu." Trương Triết Hạn nhíu mày. "Con cũng biết sự tồn tại của con khiến mong ước của hai người không thành sự thật, con có lỗi với hai người, nhưng mà chú, con thật sự yêu anh ấy, thật sự."
Cha Cung im lặng lắng nghe, trầm mặc, cuối cùng lại vỗ vai Trương Triết Hạn, như một loại an ủi, an ủi Trương Triết Hạn, cũng là an ủi chính mình.
Mẹ Cung đang đứng gần Trương Triết Hạn không biết có phải nghe thấy tiếng thở dài của anh hay không, đang thu dọn cũng dừng lại, quay đầu nhìn Trương Triết Hạn, vài giây sau lại chuyển sang nhìn cha Cung.
"Chồng à, khi nào trở về Đài Loan?"
"Hả?" Cha Cung khó hiểu, không biết vì sao chủ đề lại chuyển biến như vậy, chỉ có thể đáp. "Nói rõ ràng, đây là chuyện quốc gia đại sự đó."
Sau đó chỉ thấy vẻ mặt mẹ Cung hơi lo lắng, bà lẩm bẩm nói: "Nếu không về Đài Loan, sao hai đứa nhỏ đăng ký kết hôn được?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro