Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên ngoại 3. Về nhà (Hạ)

Tiếng cười vang lên từ TV trong phòng khách. Sau bữa cơm tất niên, Trương Triết Hạn và Cung Tuấn cùng cha Cung và mẹ Cung ngồi trên sô pha xem Xuân Vãn.

Ở phương Nam không dùng lò sưởi, tuy rằng điều hòa đã bật, nhưng mẹ Cung vẫn lo Trương Triết Hạn lạnh, nhiệt tình lấy máy sưởi điện, sưởi đến gương mặt nhỏ nhắn của Trương Triết Hạn đỏ bừng, không khí ấm áp, lòng anh cũng ấm áp. Trương Triết Hạn đã trải nghiệm được một điều gọi là: có một loại lạnh tên là mẹ bạn cảm thấy bạn lạnh.

"Xuân Vãn năm nay sao lại thế này? Tất cả đều là ca hát nhảy múa, cũng không cho thêm hai tiểu phẩm nữa." Mẹ Cung bình luận, lại nghiêng đầu nhìn Trương Triết Hạn. "Này, Tiểu Triết, dì nhớ trước đây con cũng tham gia Xuân Vãn đúng không? Là hai năm trước."

Trương Triết Hạn cười đáp: "Đúng vậy, dì."

"Tiểu Triết của chúng ta thật có tiền đồ, không giống như người nào đó. Nếu dì có thể sinh được một đứa con có tiền đồ như Tiểu Triết, nằm mơ cũng có thể cười tỉnh." Nói xong, mẹ Cung còn thuận tiện liếc Cung Tuấn một cái.

Mà Cung Tuấn lúc này đang bóc vỏ quýt bên cạnh, ngẩng đầu nhìn mẹ mình, ngoài cười trong không cười nói: "Mẹ, mẹ có khát không?"

"Không khát."

"Con thấy mẹ khát đó, dù sao mẹ cũng nói từ nãy đến giờ." Cung Tuấn đưa tay ra. "Mẹ, ăn quýt đi, dưỡng cổ họng."

Biết con trai đang chống đối mình, mẹ Cung đẩy tay Cung Tuấn ra, mỉa mai nói: "Không ăn, nếu mẹ một đứa con vừa có tiền đồ vừa khiến người ta bớt lo, mẹ đâu cần phải nói nhiều như vậy? Nhớ đến hồi mẹ con chưa kết hôn, còn là một cô gái ôn nhu điềm tĩnh, cứ nghĩ rằng hôn nhân là nấm mồ của tình yêu, mẹ thấy nha, sinh con mới đích thực là lò thiêu của tình yêu."

"Vợ à, em nói câu này, anh cũng không đồng ý đâu." Cha Cung đang xem TV cũng có chút bất mãn. "Con trai không thể bớt lo, có liên quan gì đến tình yêu của chúng ta? Hơn nữa em bây giờ cũng rất ôn nhu điềm tĩnh, anh không cho phép em hiểu sai về bản thân."

Mẹ Cung nghe xong, cẩn thận cân nhắc ba giây, miễn cưỡng chấp nhận, cũng yêu cầu cha Cung bóc cho mình một quả quýt.

Nhìn thấy quả quýt đã bóc sẵn trên tay, lại bị mẹ mình nhẫn tâm từ chối, Cung Tuấn khắc sâu một đạo lý: Cha mẹ là tình yêu đích thực, con cái quả nhiên là ngoài ý muốn.

Thấy tình huống này Trương Triết Hạn cũng không nhịn được bật cười. Đội trưởng Cung ngày thường trước mặt đội viên có thể nói là vô cùng uy phong, nói một không hai, không biết có bao nhiêu người trẻ tuổi sùng bái. Đoạn thời gian Cung Tuấn nằm viện, hoa quả được tặng chất đầy giường, táo không phải táo, chuối cũng không phải chuối, đều là sự kính trọng của cả đội cứu hỏa đối với đội trưởng Cung.

Cung Tuấn đối với Trương Triết Hạn có thể nói là vô cùng tốt, rất cưng chiều, nhưng Cung Tuấn cũng là một người có nguyên tắc, đối với một người lười như Trương Triết Hạn, phần lớn đều là cậu vừa chăm sóc vừa quản thúc anh. Đều nói nồi nào úp vung nấy, nói thật, Trương Triết Hạn rất thích bị Cung Tuấn quản, thậm chí còn nguyện ý để người mình yêu kiểm soát, có lẽ là cuộc sống của anh vốn luôn cô độc, đối với ánh mắt lúc nào cũng dừng trên người anh của Cung Tuấn, anh nguyện ý nghe theo.

Tóm lại chính là, tôi muốn người tôi yêu kiểm soát tôi theo cách tôi muốn. Chỉ như vậy tôi mới có thể xác định người đó yêu tôi.

Cho nên khi thấy Cung Tuấn ở cùng mẹ Cung, Trương Triết Hạn thật sự buồn cười, bởi vì anh phát hiện trên thế giới này thật sự tồn tại một người, có thể hoàn toàn không cho Cung Tuấn mặt mũi, mà Cung Tuấn cũng không còn cách nào, không thể phản bác.

Nghe thấy thanh âm của Trương Triết Hạn, Cung Tuấn nghiêng người, đưa quả quýt trong tay tới trước mặt anh, nói: "Cho em, quả quýt vừa bị mẹ em từ chối, em ăn đi."

Cung Tuấn nói ra câu này, ba người còn lại đều sửng sốt, ánh mắt dồn về phía cậu. Bởi vì Cung Tuấn vừa nói với Trương Triết Hạn là "mẹ em", không phải "mẹ anh", tuy rằng chỉ sai một chữ, nhưng ý tứ lại thay đổi rất lớn.

Trương Triết Hạn nhìn Cung Tuấn, lại nhanh chóng nhìn cha Cung mẹ Cung, cuối cùng ánh mắt rơi xuống quả quýt đã bóc vỏ trên tay Cung Tuấn, giờ phút này anh đưa tay ra nhận cũng không được, không đưa tay ra nhận cũng không xong.

Tuy rằng biểu hiện của cha Cung mẹ Cung đối với Trương Triết Hạn khéo léo rộng lượng, giảm bớt không ít bất an trong lòng anh, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên họ gặp nhau, lại còn là đồng tính, bắt mất đứa con trai độc nhất của người ta, biểu hiện của cha mẹ Cung Tuấn càng thân thiết, càng khiến Trương Triết Hạn áy náy trong lòng, bởi vì anh biết tình yêu của anh là tạo nên trên sự thất vọng của cha mẹ.

Mà cho dù là một đôi nam nữ, lần đầu tiên ra mắt cha mẹ đối phương, cũng sẽ không dùng từ như vậy, dựa theo truyền thống của Trung Hoa mà nói, quá lỗ mãng, đừng nói đến mối quan hệ có chút không phù hợp giữa Cung Tuấn và Trương Triết Hạn.

"Không muốn ăn quýt sao?" Cung Tuấn hỏi.

"Không phải..." Trương Triết Hạn do dự. "Em..."

"Tiểu Triết, ăn đi, quýt này ngọt lắm đó." Mẹ Cung lên tiếng.

Trương Triết Hạn ngước mắt nhìn, thấy đôi mắt cong lên của mẹ Cung, nếp nhăn ở khóe mắt cũng chứa đựng ôn nhu dịu dàng, trong nháy mắt, tảng đá treo lơ lửng trong tim Trương Triết chậm rãi rơi xuống, anh biết hiện tại mọi thứ còn quá sớm, đây là lần đầu họ gặp nhau, buổi tối đầu tiên bước vào ngôi nhà này, chưa thể gọi người ta là mẹ, nhưng rõ ràng tất cả mọi người trong nhà đều cố gắng bao dung anh, chấp nhận anh, khiến anh cảm thấy an tâm.

Trương Triết Hạn bóc một múi quýt cho vào miệng, nước ngọt chảy từ cổ họng đến tận tim, anh mỉm cười: "Thật ngọt."

Năm mới sao có thể thiếu lời chúc của cô bảy dì tám, sau đó, cha Cung liền nhận được cuộc gọi video của người thân. Thân phận của Trương Triết Hạn không tiện lộ diện, cha Cung chủ động cầm điện thoại vào phòng ngủ ôn chuyện với họ hàng. Trương Triết Hạn cũng buồn ngủ, nhưng lại không dám đi nghỉ trước, Cung Tuấn thấy vậy liền bảo anh đi rửa mặt.

"Hạn Hạn, anh mệt rồi, em tắm trước, xong rồi đến anh, lát nữa có thể nghỉ ngơi."

Lời này của Cung Tuấn giống như đặt một bậc thang cho Trương Triết Hạn bước xuống, anh vừa định trả lời, mẹ Cung đã mở miệng trước: "Con mệt thì đi tắm trước đi."

Trương Triết Hạn vừa muốn đứng dậy liền dừng động tác, Cung Tuấn quay đầu nhìn mẹ Cung, hai người nhìn nhau một lúc, thấy vẻ mặt nghiêm túc của mẹ Cung, cậu đành đứng lên, trả lời: "Được, con đi tắm trước."

Chờ Cung Tuấn vào phòng tắm, cả phòng khách chỉ còn lại Trương Triết Hạn và mẹ Cung. Trương Triết Hạn biết, mẹ Cung cố ý giữ anh lại, nhất định có chuyện muốn nói riêng với anh.

Quả nhiên, bài hát chúc mừng trên TV vừa dừng được một giây, mẹ Cung chậm rãi nói: "Tiểu Triết, con và Tuấn Tuấn ở bên nhau, bình thường nó có khi dễ con không?"

"Không có, anh ấy đối với con rất tốt." Trương Triết Hạn rất nghiêm túc đáp, khóe miệng cong lên. "Tốt đến nỗi con có cảm giác con đang khi dễ anh ấy."

Mẹ Cung cũng cười, rồi thở dài: "Kỳ thật con không nói dì cũng biết. Tuấn Tuấn, đứa nhỏ này được dì nuôi từ nhỏ đến lớn, con đừng thấy dáng vẻ bình thường làm gì cũng có chừng mực của nó, thật ra nó rất cố chấp, không có ai có thể thay đổi ý định của nó, cả chuyện đối tốt với một người cũng như vậy."

"Dì, dì dạy dỗ anh ấy rất tốt, rất nhiều người thích anh ấy."

"Vậy là con cũng rất thích nó đúng không?" Mẹ Cung hỏi ngược lại Trương Triết Hạn.

Trương Triết Hạn kiên định gật đầu, không chút do dự: "Đúng vậy, rất thích."

"Vậy là tốt rồi." Mẹ Cung thầm thở dài, cảm xúc trong mắt rất phức tạp. "Tiểu Triết, trước khi con đến, dì còn nghĩ tới chuyện nên làm sao để đuổi bạn trai của Tuấn Tuấn đi. Con đường này rất vất vả, sẽ phải nhận nhiều lời chỉ trích. Dì là mẹ nó, dì chỉ có một mong muốn duy nhất, chính là đời này nó có thể bình an hạnh phúc, dì sợ nó đầu óc nhất thời mơ hồ, làm ra chuyện sau này phải hối hận."

"Con hiểu được, dì, con hiểu được."

Mẹ Cung lắc đầu: "Tiểu Triết, con và Tuấn Tuấn đều không có con, các con không hiểu. Các con không hiểu cha mẹ sẵn sàng làm gì cho con cái, còn nhiều hơn con tưởng tượng, dì và chú con cũng như thế, dì tin cha mẹ con cũng vậy. Cho nên Tiểu Triết, dì chỉ muốn thỉnh cầu con một chuyện, nếu con đã quyết định đồng hành cùng nó trên con đường này, vậy con không được buông tay nó trước, được không?"

Trương Triết Hạn không trả lời ngay, không phải là không muốn trả lời, mà là anh không ngờ mẹ Cung Tuấn sẽ nói như vậy, là cha mẹ tốt nhất thiên hạ, tình yêu ấm áp khiến người ta hoảng sợ.

"Dì biết có lẽ yêu cầu của dì có chút quá đáng, tình cảm không ngừng trôi theo thời gian, ma sát, cãi vã là không thể tránh khỏi, nhưng đều là vì muốn tốt cho đối phương. Dù gặp phải chuyện gì, con cũng không nên dễ dàng buông tay." Quả quýt lúc nãy Cung Tuấn bóc vỏ còn chưa ăn xong, đặt trên bàn trà, mẹ Cung lấy một miếng cho vào miệng. "Tuấn Tuấn, đứa nhỏ này, trước đây rất thích ăn quýt, cứ đòi ăn mãi, sau này nó biết dì cũng thích ăn, mỗi lần nó bóc vỏ, đều sẽ đưa dì ăn trước. Nó thích ăn món thịt bò mà cha nó nấu nhất, lần nào cũng ăn một bát lớn, nhưng vừa rồi lúc ăn cơm, nó đã gắp miếng đầu tiên cho con."

"Dì, thật ra dì không cần lo vấn đề này." Ánh mắt Trương Triết Hạn khẽ động, ngữ khí trịnh trọng. "Con quen biết anh ấy rất lâu rồi, vất vả lắm mới ở bên nhau, con không thể rời xa anh ấy được."

Mẹ Cung ngẩn người, có chút giật mình, rồi lại bật cười, giống như nhớ đến gì đó, hỏi: "Con là bạn đại học của nó sao?"

Trương Triết Hạn gật đầu.

"Trong phòng Tuấn Tuấn có một giá sách, trong ngăn bên trái tầng thứ ba, là sổ ghi chú nó từng dùng hồi đại học."

Xem trộm sổ ghi chú của người ta không vẻ vang chút nào, nhưng tò mò hại chết mèo, cũng tương tự như vậy, tò mò hại chết Trương Triết Hạn. Cung Tuấn còn trong phòng tắm, Trương Triết Hạn không nhịn được lấy quyển ghi chú ra, không có gì đặc biệt, chỉ có vài ghi chú trong lớp, tinh tế lại ngắn gọn súc tích, chỉ có một dòng ghi chú ở trang giữa là xiêu xiêu vẹo vẹo, mắc nhiều lỗi, bị chủ nhân gạch qua vô số đường.

Mà cuối trang đó viết: Tôi yêu một người, nhưng người đó sẽ không bao giờ biết.

Khi Cung Tuấn vào phòng, Trương Triết Hạn đang đứng trước cửa sổ. Đã hơn mười hai giờ nhưng bên ngoài cửa sổ vẫn sáng đèn, Cung Tuấn nhẹ nhàng ôm lấy Trương Triết Hạn từ sau lưng, hôn lên khuyên tai của anh, hỏi: "Vừa rồi mẹ anh nói gì với em?"

"Nói em không được buông tay anh." Trương Triết Hạn nói thật.

Cung Tuấn cười nhẹ: "Bà ấy đúng là thích lo xa."

"Cung Tuấn."

Gọi thẳng họ tên như vậy, khiến Cung Tuấn có chút khó hiểu: "Sao vậy?"

"Em biết rồi."

"Biết gì?"

"Em biết anh yêu em."

***

TOÀN VĂN HOÀN

Cuối cùng thì chiếc fic này đã chính thức kết thúc rồi.

Nếu được, các cô có thể để lại cho tôi một nhận xét được không? Về nội dung fic, về nhân vật, hay cả cách edit của tôi cũng được. Rất mong nhận được góp ý của mọi người.🥺

Ngoài ra thì dạo này có nhiều chuyện không vui, cảm ơn các cô vẫn ở đây. Kiên cường lên nhé, nhất định chúng ta sẽ đợi được anh quay về.

Cuối cùng, cảm ơn các cô vì đã ủng hộ chiếc fic này. ❤❤❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro