Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9

Cơn say đêm qua khiến Trương Triết Hạn choáng váng. Anh lắc đầu, chớp mắt ba lần, mới xác nhận kia thật sự là tin nhắn của Cung Tuấn.

Anh lập tức trả lời: "Sao cậu lại đến Bắc Kinh?"

"Lúc trước có tiết kiệm một số ngày nghỉ phép, lần này vừa hay nghỉ một lần luôn."

"Cậu nghỉ phép á?" Trương Triết Hạn có chút kinh ngạc. Anh biết nghề nghiệp của Cung Tuấn muốn nghỉ cũng không phải chuyện dễ, vì thế liền nhắn thêm: "Thật không?"

Mười giây sau, Cung Tuấn gửi sang một bức ảnh cánh máy bay.

Trương Triết Hạn vội bước xuống giường, cơ hồ là phản xạ có điều kiện nhìn bức ảnh kia thêm ba lần, chắc chắn mình không nhìn lầm mới vội vàng trả lời: "Khi nào cậu đến Bắc Kinh?"

"Hạ cánh lúc 12 giờ 48 phút." Cung Tuấn đưa ra một con số chính xác.

Trương Triết Hạn định đáp lại để tôi đón cậu, liền vỗ trán, nhớ ra một giờ chiều anh còn phải quay quảng cáo.

"Ngại quá, chiều nay tôi phải quay quảng cáo." Trương Triết Hạn không biết Cung Tuấn nhìn thấy tin nhắn này sẽ cảm thấy thế nào, dù sao bản thân anh chính là thất vọng.

Lần đầu tiên, Trương Triết Hạn cảm thấy chua xót như vậy.

"Cậu quay ở đâu?"

Trương Triết Hạn lập tức kiểm tra lịch trình Viên Hoa gửi đến, đáp: "Số 52 đường XXX, ước chừng sẽ không kết thúc sớm như vậy đâu."

Sau khi tin nhắn gửi đi được ba phút cũng không thấy Cung Tuấn trả lời. Trương Triết Hạn cứ như vậy nhìn chằm chằm giao diện Wechat, nhưng không có dấu hiệu nào cho thấy bên kia đang nhập tin. Anh thở dài một hơi rồi ngã xuống giường. Một khắc đó, anh cảm thấy Trương Tô mắng rất đúng, anh chính là kẻ ngốc không hiểu rõ lòng mình, không thể nào giả được.

Có một số loại cảm xúc, khi còn trẻ anh không muốn thừa nhận, kiềm chế bản thân, nhưng vẫn sẽ làm những việc không thể giải thích, cũng không biết là tự mình cảm động hay là tự mình an ủi. Đến khi đủ trưởng thành, sẵn sàng đối mặt với lòng mình, nhưng lại không làm được những việc không thể giải thích nữa, chỉ có thể nằm ở đây chờ đợi một mình.

Trương Triết Hạn thừa nhận rằng anh thích Cung Tuấn là thật. Thật ra, thích là quá nhẹ rồi... Dù sao, qua nhiều năm như thế, anh gặp lại Cung Tuấn còn có thể có phản ứng lớn đến vậy, Trương Triết Hạn có chút bội phục bản thân quá si tình. Hơn nữa loại tình cảm này cũng không chỉ là ý nguyện chủ quan của anh, mà chính là phản ứng bản năng của cơ thể và linh hồn, anh không thể khống chế được, cũng không thể bỏ qua được. Mỗi lần nhìn thấy Cung Tuấn tâm liền động, dù đó chỉ là một tin nhắn, cũng có thể khiến anh xao xuyến như vậy.

Đoạn tình cảm này rốt cuộc bắt nguồn từ đâu? Trương Triết Hạn cố gắng nhớ lại khoảnh khắc tình yêu chớm nở, rất nhiều hình ảnh chợt ùa về trong tâm trí. Khoảnh khắc Cung Tuấn bước vào lớp học, dáng vẻ cúi đầu đọc sách của Cung Tuấn trong thư viện, còn có một lần đội bóng rổ đại diện trường đi thi đấu, Trương Triết Hạn cũng là một thành viên trong đội. Hôm đó Cung Tuấn là tình nguyện viên, cậu đem nước đến cho các đội viên. Đến lượt Trương Triết Hạn, chai nước cuối cùng đã cho người khác rồi. Trương Triết Hạn nhớ rõ, Cung Tuấn ngại ngùng mỉm cười, sau đó đưa chai coca ướp lạnh cậu vừa mua vào tay anh.

Hình ảnh đó càng ngày càng rõ ràng hơn trong ký ức của Trương Triết Hạn. Hôm đó anh đã uống hết chai coca kia, thậm chí là suốt một tuần sau đó, mỗi ngày anh sẽ vô thức mua một chai coca. Kỳ thật anh không thích đồ uống có ga, chỉ là khi đó anh mới mười tám mười chín tuổi, không kịp thời nhận ra hành động bất thường của bản thân, chỉ cảm thấy có lẽ là do thời tiết quá nóng, coca ướp lạnh có thể giải khát.

Thậm chí là Tô Thanh Vận, bây giờ nghĩ đến, Trương triết Hạn cảm thấy bản thân có chút ngây thơ. Khi đó có một cô gái thích thầm anh đã hỏi anh, vì sao lại thích Tô Thanh Vận? Trương triết Hạn mỉm cười, không trả lời trực tiếp, chỉ nói rất nhiều người thích cô ấy.

Đúng vậy, rất nhiều người thích Tô Thanh Vận. Cô xinh đẹp, thông minh, làm gì cũng giỏi, còn không kiêu ngạo, gần như là một cô gái hoàn hảo. Tất cả mọi người thích cô, Trương Triết Hạn thích cô, Cung Tuấn cũng thích cô.

Chỉ là thật lâu sau, Trương Triết Hạn chợt nhận ra rằng, người mà anh thích không phải Tô Thanh Vận, mà là người luôn đi cùng Tô Thanh Vận, Cung Tuấn.

Ban đầu, Trương Triết Hạn mời Tô Thanh Vận ăn cơm, cùng Tô Thanh Vận tham gia biểu diễn, rất nhiều thời điểm, anh đều có thể nhìn thấy bóng dáng Cung Tuấn. Tuy rằng cậu chưa bao giờ chủ động xuất hiện quấy rầy hai người, nhưng điều này khiến Trương Triết Hạn cho rằng chỉ cần ở cạnh Tô Thanh Vận cũng có thể nhận được sự chú ý của Cung Tuấn.

Sau đó, Tô Thanh Vận và Cung Tuấn đi đâu cũng có đôi, Trương Triết Hạn cũng nhìn họ từ xa, không bao giờ làm phiền. Trương Triết Hạn cho rằng tất cả hành động của anh đều là vì tình cảm dành cho Tô Thanh Vận, anh thích Tô Thanh Vận, nên mới âm thầm chú ý họ. Nhưng anh cũng chưa từng tự hỏi bản thân, vì sao mỗi lần như vậy ánh mắt của anh đều lệch khỏi quỹ đạo, dừng lại trên người Cung Tuấn.

Thời niên thiếu không hiểu thế nào là yêu hận, không hiểu thế nào là động tâm.

Ba phút sau, Trương triết Hạn nghe thấy thông báo tin nhắn Wechat.

"Tôi vừa tìm thử, ở gần nơi cậu quay có một tiệm cà phê. Tôi xem bình luận rồi, khung cảnh cũng không tệ, vừa gọi điện đặt một phòng riêng. Tôi sẽ đến đó trước, cậu xong việc thì đến sau."

"Nhưng tôi nghĩ không thể hoàn thành sớm đâu. Tôi sẽ cố gắng nhanh nhất có thể, nhưng sớm lắm cũng là năm sáu giờ."

Cung Tuấn lập tức đáp lại: "Tôi đợi cậu."

Trương Triết Hạn đột nhiên nhớ đến câu thoại kinh điển nhiều năm trước... Khi yêu một ai đó, bạn sẽ cảm thấy như có bướm bay trong bụng.

Ban đầu Trương Triết Hạn cảm thấy câu này văn học hóa, phi thực tế, nhưng khi nhìn thấy ba chữ Cung Tuấn gửi đến, anh mới biết không phải câu kia không thực tế, mà là do lúc trước anh không hiểu thế nào là yêu.

Hôm đó Trương Triết Hạn làm việc trong trạng thái rất tốt, chủ động phối hợp với tất cả yêu cầu của nhãn hàng, tốt đến nỗi thợ chụp ảnh phải khen anh còn chuyên nghiệp hơn cả người mẫu. Hiệu suất làm việc rất cao, nên công việc cũng kết thúc sớm hơn anh dựa đoán nửa giờ.

Trương Triết Hạn nhanh chóng vào phòng thay đồ, Viên Hoa đi theo sau anh, biểu tình có chút ngạc nhiên, hiếm khi thấy bộ dáng nhiệt tình làm việc như vậy của Trương triết Hạn.

Hai người hợp tác nhiều năm như vậy, trong ấn tượng của cô, ngoại trừ âm nhạc, những chuyện khác Trương Triết Hạn chỉ đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ, không gây thêm phiền toái cho người khác, rất ít khi làm chuyện dư thừa. Cảnh tượng giống như hôm nay Viên Hoa cũng hiếm khi thấy.

"Triết Hạn, hôm nay anh làm sao vậy? Tôi thấy anh có chút không bình thường."

Trương Triết Hạn đã thay đồ xong, đang thay giày ngẩng đầu nhìn Viên Hoa một cái: "Hả? Tôi làm sao?"

"Anh không nhận ra hôm nay anh quá mức phối hợp sao?"

"Người đại diện Viên, xin hỏi tôi không phối hợp làm việc khi nào? Làm người đại diện của tôi, nói chuyện cũng phải lo lắng cho thanh danh của tôi một chút chứ." Trương Triết Hạn buộc dây giày xong, đứng dậy giậm chân hai cái.

Nhìn Trương Triết Hạn bước ra cửa, Viên Hoa hỏi: "Anh muốn đi đâu vậy?"

"Đi gặp một người bạn."

"Bạn nào?"

Trương triết Hạn nhíu mày: "Chuyện này cũng cần phải báo cáo sao?"

"Anh phải biết là tôi không muốn can thiệp vào đời tư của anh, nhưng có chuyện gì, gặp người nào, tốt nhất nên nói trước cho tôi biết. Bây giờ mọi người đều biết anh đã hoạt động trở lại, đám chó săn đó sẽ theo dõi anh. Dù cho không có chó săn, anh ra ngoài cũng sẽ bị nhận ra, gây thêm phiền phức."

"Một người bạn thời đại học."

"Sao tôi nhớ anh không còn liên lạc với bạn thời đại học?"

"Mới vừa liên lạc."

Viên Hoa cau mày, đột nhiên nhớ ra gì đó: "Là người anh gặp trong đêm giao thừa sao?"

Trương Triết Hạn cũng không có ý định che giấu, đáp: "Đúng."

"Được rồi!" Không hiểu sao Viên Hoa có dự cảm chẳng lành, vì thế lại hỏi thêm một câu. "Câu hỏi cuối cùng, tuy rằng là bạn học cũ của anh, nhưng hai người không liên lạc nhiều năm như vậy, anh chắc là không có vấn đề gì chứ?"

"Cậu ấy thì không có vấn đề." Trương triết Hạn nghiêm túc khẳng định, lại nghĩ một chút, mỉm cười: "Nhưng tôi có vấn đề."

"Hả? Anh có vấn đề gì?"

"Vấn đề của tôi chính là... Tôi thích cậu ấy."

"Anh... Anh vừa nói gì?"

Viên hoa nhảy dựng, Trương Triết Hạn nhân lúc cô ngây người mà mở cửa ra ngoài.

Năm phút sau, Wechat của Trương Triết Hạn bị Viên Hoa điên cuồng oanh tạc. Sau khi gọi n cuộc mà anh không bắt máy, Viên Hoa thay đổi chiến lược, gửi tin nhắn.

"Trương Triết Hạn, anh nói rõ ràng cho tôi!"

"Anh có biết anh vừa nói gì không? Anh như vậy từ khi nào?"

"Không phải trước kia anh còn có bạn gái sao?"

"Con mẹ nó! Anh thích đàn ông từ khi nào?"

Trương triết Hạn không thể chịu nổi nữa, chỉ đành trả lời: "Tôi nói tôi thích đàn ông khi nào?"

"Vậy anh vừa rồi có ý gì?"

"Tôi nói tôi thích cậu ấy."

Viên Hoa cảm thấy đầu mình cũng rối tung luôn rồi: "Có gì khác sao!"

"Có. Tôi chỉ thích cậu ấy, không thích những người đàn ông khác, đương nhiên cũng vì cậu ấy mà không thích những người phụ nữ khác nữa."

Viên Hoa: "..." Trương Triết Hạn, sao trước đây tôi lại không biết anh thâm tình đến thế??? Quên đi, vẫn là nên trở về làm việc còn hơn.

Khi Trương Triết Hạn đến địa điểm hẹn trước, còn chưa vào đã nhìn thấy một cô gái đi đến ngồi đối diện Cung Tuấn.

Quán cà phê nằm trên lầu cao, giống như cách bầu trời rất gần. Mặt trời dần hạ về Tây, ánh chiều tà rực rỡ, sắc đỏ cuối ngày của bầu trời dường như đều rơi hết lên người Cung Tuấn. Cậu mặc áo khoác đơn giản, đầu tóc gọn gàng, nhưng hình ảnh này trong mắt Trương Triết Hạn lại quá đẹp.

"À, anh có thể cho tôi xin Wechat được không?" Cô gái có chút ngại ngùng hỏi.

Cung Tuấn hơi nhướng mi lên nhìn một cái, rồi lịch sự từ chối: "Ngại quá, không tiện lắm."

"Anh yên tâm, tôi sẽ không làm phiền anh. Tôi chỉ muốn đến xin Wechat thôi, tôi đã để ý anh từ khi anh mới vào." Cô gái kia cũng không từ bỏ dễ dàng, dù sao thì người trước mặt thật sự rất đẹp trai.

"Thật sự không tiện."

"Vì sao? Tôi thấy bản thân mình cũng không tệ mà." Cô gái cắn môi, muốn cố gắng lần cuối.

Đôi mắt Cung Tuấn chỉ động một cái, cậu nói: "Tôi thích một người đẹp hơn."

Cô gái xấu hổ bỏ đi. Nhìn thấy bóng dáng chạy đi của cô gái kia, Trương Triết Hạn khẽ lắc đầu cảm thán. Cung Tuấn, cậu thật sự là... Làm rất tốt!

"Vào đi, nghe lén người khác nói chuyện không phải là thói quen tốt."

Thanh âm có chút trầm thấp kéo suy nghĩ của Trương Triết Hạn trở về. Giây tiếp theo, Cung Tuấn quay đầu nhìn, vừa vặn bắt được ánh mắt của Trương Triết Hạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro