Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

Khi Cung Tuấn còn nhỏ, cha cậu từng tặng cho mẹ cậu một bó hoa hồng. Mùi hương của hoa hồng làm say lòng người, khiến cho người ta vừa ngửi thấy sẽ chìm đắm thật sâu. Sau đó hoa hồng úa tàn nhưng dư hương vẫn còn đó, mẹ cậu liền đem những cánh hoa đó làm hai chiếc túi thơm đặt ở đầu giường bà và Cung Tuấn.

Cung Tuấn tò mò hỏi mẹ rằng, có phải hoa hồng là thứ thơm nhất trên thế giới không? Mẹ lắc đầu nói, thứ thơm nhất không phải là hoa hồng, mà là tình yêu cha dành cho mẹ và con. Chỉ là khi đó Cung Tuấn còn nhỏ không hiểu được, cậu cố chấp cho rằng không còn thứ gì thơm hơn hoa hồng nữa. Dù sau này trưởng thành rồi, đi ngang qua tiệm hoa trên đường, nhìn thấy những đóa hồng kia, cậu cũng sẽ vô thức nhìn lâu một chút, muốn ngửi hương thơm thuần khiết kia.

Có gì thơm hơn hoa hồng? Có lẽ chính là một bát mì nửa đêm mùa đông lạnh giá.

Hương thơm nồng nàn trong gió xộc vào mũi Cung Tuấn. Cậu nhìn bát mì thơm phức ngào ngạt cùng những ngón tay khớp xương rõ ràng tinh tế của Trương Triết Hạn chăm chú. Lần đầu tiên, Cung Tuấn cảm thấy thứ được người ta gọi là thực phẩm có hại cho sức khỏe gì đó, lại khiến cậu khao khát như vậy.

"Thất thần gì đó? Ăn hay không đây? Chẳng lẽ còn chờ tôi đút cậu ăn?"

"Hả? Ăn!" Cung Tuấn khôi phục tinh thần, lập tức cười khẽ trả lời.

Cung Tuấn không chút do dự gắp một đũa. Thật ngon, khiến cho người ta chỉ hận không thể tiếp tục thưởng thức. Hơn nữa ăn nước bọt quả thật sẽ không mang thai, chỉ làm người có tình càng thêm rung động.

Chỉ là Trương Triết Hạn cũng không cho Cung Tuấn cơ hội thứ hai, nhanh chóng thu tay về, nhân tiện đoạt lại đũa nhựa trong tay cậu.

"Tôi nghĩ kỹ rồi, ăn mì không tốt cho sức khỏe, nhất là ăn vào nửa đêm càng dễ bị khó tiêu!" Trương Triết Hạn ra vẻ nghiêm túc, nhưng cơ thể lại rất thành thật mà ăn tiếp, còn chưa kịp nuốt xuống đã bổ sung một câu: "Cho nên hãy để tôi chịu nỗi khổ này đi! Thỉnh thoảng cũng nên để nhân dân như tôi phục vụ cậu."

Cung Tuấn cười khanh khách. Trước kia cũng như thế, Trương Triết Hạn muốn làm gì cũng có thể tìm ra một đống lý do hoa mỹ. Mặc dù biết rõ bị anh lừa dối, nhưng người bị lừa lại không chống đỡ được. Trương Triết Hạn giống như một con yêu tinh thông minh trong câu chuyện xưa nào đó, nói lời hoa mỹ dụ người ta vào bẫy, người trúng chiêu lại cam tâm tình nguyện, vui vẻ chịu đựng.

"Cậu còn liên lạc với bạn cùng lớp thời đại học của chúng ta không?" Cung Tuấn đột nhiên hỏi.

Trương Triết Hạn dừng ăn, nhướng mày: "Không còn nữa, cậu biết mà, tính chất công việc của tôi không thích hợp lắm."

Lời Trương Triết Hạn nói là thật. Không phải anh cuồng vọng cao ngạo, mà là từ khi nổi tiếng cuộc sống của anh đều bị phơi bày trước ống kính, mỗi lời nói mỗi hành động đều bị công chúng phóng đại lên. Hơn nữa quan hệ với bạn học vốn mỏng manh, anh cũng sẽ không gây thêm phiền toái cho người khác, cũng không muốn tự rước phiền toái cho bản thân.

Bất quá dù là tình nghĩa lúc trước mỏng thế nào, giống như Trương Triết Hạn và Cung Tuấn, chỉ học chung một hai năm, cũng chưa nói qua mấy lời, còn là tình địch trong mắt người khác, mười năm sau gặp lại, vẫn không khỏi làm người ta cảm khái một chút, nhớ đến quá khứ.

"Cũng không hẳn, ngày lễ ngày tết lớp trưởng cũng có gửi tin nhắn chúc phúc." Trương Triết Hạn nghiêng đầu cười: "Đương nhiên là tin nhắn nhóm."

"Thật giống phong cách của cậu."

"Phong cách gì?"

Cung Tuấn trầm tư một chút rồi nói: "Không bao giờ làm những chuyện không cần thiết."

"Còn nói được lời này, xem ra cậu cũng khá hiểu tôi đó!" Trương Triết Hạn bắt gặp ánh mắt của Cung Tuấn. "Cậu thì sao?"

"Tôi? Không khác gì cậu, không có liên lạc."

"Một người cũng không?"

"Một người cũng không. Lớp trưởng có nhờ người mời tôi đi họp lớp hai lần, nhưng tôi từ chối."

Trương Triết Hạn hừ một tiếng, tỏ vẻ không biết nói gì, kỳ thật anh muốn hỏi cậu, ngay cả Tô Thanh Vận cũng không có sao? Chỉ là nghĩ lại một chút liền cảm thấy buồn cười, có mấy ai chia tay rồi còn giữ liên lạc với người cũ đâu? Huống chi đã là chuyện của mười năm trước, dù cho tằng kinh thương hải nan vi thủy, thì hiện tại Vu Sơn cũng có mây khác rồi.

Nhưng Trương Triết Hạn vẫn rất tò mò. Anh không nghĩ kỷ luật quân đội khắc nghiệt đến nỗi cắt đứt liên hệ với bên ngoài. Cung Tuấn không liên lạc chỉ có thể là do cậu không muốn. Trương Triết Hạn là ngôi sao ca nhạc quốc dân, cắt đứt một số liên lạc với quá khứ cũng là hợp tình hợp lý. Còn Cung Tuấn thì có nguyên nhân gì?

"Vì sao?"

Hai mắt Cung Tuấn tối sầm, lông mi run rẩy khiến ánh mắt trở nên mơ hồ. Cậu nhẹ giọng nói: "Vì... Có liên lạc hay không cũng không quan trọng lắm."

Vì người có thể liên lạc đều không quan trọng, người quan trọng lại không thể liên lạc. Thời còn trẻ ngây ngô, rất nhiều chuyện nhìn không thấu, hiểu không thông. Thời gian trôi qua, mang theo quá khứ, chợt nhận ra cuối cùng chỉ còn lại bốn chữ... Cảnh còn người mất.

Trương Triết Hạn giật mình. Anh cảm thấy trong lời nói của Cung Tuấn ẩn chứa rất nhiều hàm ý, nhưng nhất thời anh không phân tích rõ ràng được, cuối cùng chỉ đành cười ha ha nói: "Câu vừa rồi trả lại nguyên vẹn cho cậu, cậu cũng là người không bao giờ làm những chuyện không cần thiết."

Đúng vậy, ở một khía cạnh nào đó, Cung Tuấn và Trương Triết Hạn thật sự là cùng một loại người. Được nhiều người chú ý, theo đuổi, nhưng họ không tự mãn cũng không để tâm những chuyện dư thừa xung quanh, trừ phi họ cho rằng điều đó là cần thiết.

Một bát mì đã giúp Trương Triết Hạn khôi phục lại thể lực vừa mới tiêu hao do chạy bộ, anh nhìn điện thoại, đã hơn hai giờ sáng.

"Cậu nói xem bây giờ hẳn là mọi người đều về rồi chứ?" Trương Triết Hạn dùng ngữ khí không chắc lắm hỏi Cung Tuấn.

"Cậu ở đâu?"

"Khách sạn XXX."

"Theo tôi, tôi đưa cậu về trong vòng hai mươi phút."

Trương Triết Hạn khẽ nhướng mày, hỏi: "Thật không?"

"Yên tâm, không hơn một phút." Cung Tuấn chắc chắn.

"Có cần tôi đếm thời gian giúp cậu không?"

"Có thể, nếu cậu vui."

Trương Triết Hạn bán tín bán nghi, được Cung Tuấn đưa qua mấy con ngõ nhỏ. Cuối cùng khi đến cửa khách sạn, Trương Triết Hạn lấy điện thoại ra xem, vừa vặn mười chín phút, anh ngây người một lát liền nhảy lên phút thứ hai mươi.

"Cung Tuấn, nói thật đi, trong đầu cậu cài sẵn bản đồ à? Hay là Baidu?" Trương Triết Hạn ngạc nhiên.

"Không có. Dù sao thời gian chính là sinh mệnh, một phút một giây cũng không thể lãng phí."

Nếu lời này là từ miệng người khác nói ra, Trương Triết Hạn nhất định sẽ ném cho người kia một cái liếc mắt khinh thường, sau đó trong lòng âm thầm phỉ nhổ người ta. Đối với anh mà nói, nhân sinh ngắn ngủi, tận hưởng thú vui trước mắt mới là ý nghĩa đích thực của đời này. Anh không muốn trói buộc bản thân trong những quy tắc sáo rỗng, giống như sau khi giành được giải Kim Khúc, anh đã từ bỏ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, né tránh tất cả ca ngợi cùng hoa tươi, lựa chọn tránh mặt công chúng, lắng đọng bản thân.

Nhưng lời này là từ miệng Cung Tuấn nói ra, Trương Triết Hạn cảm thấy bên trong chứa đựng kinh nghiệm mà cậu trải qua. Cung Tuấn đã từng ở trong quân đội, hiện giờ còn là một lính cứu hỏa, cậu có thể khống chế thời gian chuẩn xác như thế cũng là bình thường. Trương Triết Hạn thậm chí còn tưởng tượng được, trong nhiều năm qua, Cung Tuấn vô số lần xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ, một lần lại một lần chạy đua với thời gian, hết thảy đều là vì sinh mệnh của người khác.

"Hôm nay rất vui được gặp cậu." Trương Triết Hạn mở miệng, hai người đàn ông ở cạnh nhau, thật sự không có cách nào diễn một màn người lưu tôi luyến được. "Tôi về trước đây."

"Tôi cũng vậy, cậu nghỉ ngơi sớm chút."

Hai người hiểu ý mỉm cười. Có lẽ sẽ có không ít người bát quái nếu Trương Triết Hạn gặp lại Cung Tuấn sẽ là cảnh tượng gì, trong những câu chuyện mà người khác dệt nên cho họ, dù là không có đao kiếm, nhưng cũng có lửa giận ngút trời, chán ghét lẫn nhau. Chỉ là nhân vật chính của câu chuyện lại không thích kịch bản tầm thường này, khi gặp lại, kinh hỉ và vui vẻ trở thành mở đầu của một câu chuyện mới.

Trương Triết Hạn còn chưa đi được ba bước, Cung Tuấn phía sau nhẹ giọng gọi tên anh: "Trương Triết Hạn."

Trương Triết Hạn quay đầu lại, dùng mắt mắt nghi hoặc nhìn cậu.

"Trương Triết Hạn, có thể cho để lại cho tôi cách liên lạc với cậu không?"

Đêm đông giá lạnh, mà ánh mắt của Cung Tuấn lại đang tỏa nhiệt. Trong một giây đó, Trương Triết Hạn thấy tim mình như ngừng đập. Anh lấy điện thoại đưa Cung Tuấn.

Sau khi tạm biệt Trương Triết Hạn, Cung Tuấn liền trở về trạm cứu hỏa. Tối nay cậu trực đêm, ra ngoài cũng đã lâu lắm rồi.

Mấy anh em khác trong đang làm nhiệm vụ gục lên gục xuống, chỉ có anh chàng mới đến chưa được một năm kia đang ăn mì, mùi thơm từ xa xộc thẳng vào mũi Cung Tuấn. Nhìn thấy Cung Tuấn đến, anh ta cười ha ha gọi một tiếng: "Đội trưởng, anh về rồi?"

"Ừ."

"Không phải nói đi một giờ thôi sao? Con mèo hoang kia rất khó bắt à?"

Cung Tuấn nhìn đội viên trẻ, mỉm cười: "Đúng, con mèo hôm nay rất khó bắt."

"Sớm biết thế em liền đi cùng anh, tốt xấu gì cũng giúp được một tay."

"Không sao, tôi tự bắt được."

"Nhất định rồi! Đội trưởng của chúng ta là ai chứ? Biển lửa vạn trượng còn dám lao vào, một con mèo tính là gì?" Đội viên trẻ tuổi này đối với Cung Tuấn sùng bái tuyệt đối.

"Thật ra con mèo kia cũng rất quan trọng." Cung Tuấn nhẹ giọng nói.

"Hả?"

"Không có gì." Cung Tuấn nhìn bát mì trong tay đối phương, lại hỏi: "Còn mì không? Cho tôi một gói."

Đội viên kinh ngạc: "Đội trưởng, không phải anh nói trước kia ăn nhiều rồi, không muốn ăn nữa sao?"

"Vậy sao? Có thể lúc trước ăn sai thời điểm rồi."

Đội viên càng thêm nghi ngờ: "Ăn mì cũng cần đúng thời điểm sao?"

"Đúng, nửa đêm ăn mới ngon."

Món ăn ngon nhất trên thế gian này là gì? Là mì lúc nửa đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro