Chương 31
"Thật nực cười phải không?" Tô Thanh Vận miễn cưỡng mỉm cười, vai tựa vào tường đã bắt đầu thả lỏng, rũ mắt nhớ lại. "Triết Hạn, nói thật, cậu và Cung Tuấn đều rất quyến rũ. Trước đây ai cũng cho rằng cậu thích tôi, dù không muốn thừa nhận nhưng tôi thật sự đã rất đắc ý. Ban đầu tôi cũng nghĩ rằng sự thật đúng như những gì người khác nói, người mà hai cậu thích là tôi, dù sao tôi cũng... Rất tốt mà, ít nhất là tôi xứng đáng được mọi người yêu thích."
Tô Thanh Vận rất thẳng thắn, giống hệt như trước đây, bất cứ lúc nào cô cũng sẽ duy trì sự kiêu hãnh cùng tự tin của bản thân, Trương Triết Hạn không ngắt lời, để người phụ nữ trước mặt mình từng chút từng chút một tiết lộ quá khứ.
"Cung Tuấn, cậu ấy là một người rất dễ khiến người khác động lòng, mà tôi cũng từng không thể thoát khỏi mị lực của cậu ấy. Tôi đã nghĩ cậu ấy đối với tôi cũng là cảm giác giống như vậy, dù sao thì khoảng thời gian tôi chủ động tiếp cận cậu ấy, cậu ấy cũng không tỏ ra phản kháng rõ ràng. Tôi chờ đợi cậu ấy tỏ tình, chờ thật lâu, cậu ấy cũng không nói gì, đợi đến khi tôi không nhịn được nữa, chủ động tỏ tình với cậu ấy." Tô Thanh Vận nói đến đây, có chút tự giễu cười nhẹ. "Nhưng cậu đoán xem cậu ấy nói thế nào?"
Trương Triết Hạn nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tô Thanh Vận, sau đó lại cúi đầu nhìn xuống đất, nghĩ nghĩ một chút, chậm rãi nói: "Tôi không biết."
"Đúng vậy, đương nhiên là cậu không biết gì cả." Tô Thanh Vận thập phần bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Trương Triết Hạn mở miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng.
"Cậu ấy nói, cậu ấy và tôi vĩnh viễn không có khả năng."
"Vì sao?" Trương Triết Hạn cảm thấy tim bỗng đập nhanh hơn.
"Thời điểm đó tôi cũng hỏi một câu tương tự. Cho dù cậu ấy nói cậu ấy thấy chòm sao chúng tôi không hợp, tôi cảm thấy mình cũng có thể thản nhiên cười trừ, trong lòng hung hăng trào phúng não cậu ấy có bệnh."
Nghe Tô Thanh Vận nói xong, Trương Triết Hạn buồn cười: "Tôi cảm thấy cậu có thể."
"Nhưng cậu ấy lại nói với tôi, bởi vì cậu thích tôi." Trong mắt Tô Thanh Vận lóe lên một tia sáng khó tả, tựa hồ là sự thật đã được giấu kín bao lâu nay đang âm thầm trào dâng trong không khí. "Thật nực cười, bởi vì cậu ấy cho rằng cậu thích tôi."
Năm đó, bọn họ đều còn trẻ, ôm ấp tâm ý trong sáng mà nhút nhát tìm kiếm tình yêu. Tô Thanh Vận còn nhớ đó là một buổi chiều đầu hạ oi bức, cô vẫn như thường lệ đi tới đi lui trên con đường từ ký túc xá của Cung Tuấn đến thư viện, ở đây cô có thể dễ dàng gặp được cậu. Đó là thói quen của Cung Tuấn, chỉ cần không có tiết học, ba giờ chiều cậu đều sẽ gió mặc gió, mưa mặc mưa mà đến thư viện.
Hôm đó, cô mặc bộ váy đẹp nhất, chiếc váy dài màu xanh lam, thậm chí còn mua thêm một chiếc trâm cài hình bướm để phối cùng, bởi vì đây là phong cách mà Cung Tuấn thích, cô mơ ước một ngày nào đó trở thành bạn gái của Cung Tuấn.
Tô Thanh Vận lấy hết dũng khí để bày tỏ tâm ý của mình, một cô gái xinh đẹp tự tin như cô cũng sẽ vì một người mà ngại ngùng, trong lòng vừa lo lắng vừa háo hức, mong chờ một kết quả tốt đẹp.
Nhưng phản ứng của Cung Tuấn còn lãnh đạm hơn mong đợi của cô, cậu không có bất kỳ biểu tình dư thừa nào, cậu trầm mặc, tựa như đang tìm từ ngữ để nói, tựa như không nói nên lời.
Câu trả lời cậu đưa ra là: "Thật xin lỗi, tôi không thể đồng ý được."
"Vì sao? Tôi có chỗ nào không tốt?" Khi đó Tô Thanh Vận vẫn còn vì cố chấp với tình cảm này mà hỏi lại.
Nhưng Cung Tuấn không có chút phong độ và ôn hòa của thường ngày, cậu thẳng thừng từ chối, giống như nhát dao đâm nát hy vọng của Tô Thanh Vận.
"Tôi có thích một người, không phải cậu."
Đồng tử Tô Thanh Vận chấn động, ngón tay gắt gao đâm vào lòng bàn tay, cô chất vấn: "Nếu cậu không thích tôi, tại sao lại để tôi tiếp cận cậu? Tại sao lại cho tôi hy vọng?"
"Tôi rất thích cậu ấy, vì vậy tôi muốn đem hết thảy những thứ mà cậu ấy thích đến trước mặt cậu ấy, chỉ có người cậu ấy thích là không thể." Cung Tuấn bình tĩnh nói, thanh âm mang theo một tia dứt khoát lạnh lùng. "Cậu ấy thích cậu, nên chúng ta không có khả năng. Tôi rất ích kỷ, nên cũng không hy vọng hai người có khả năng."
Ánh mắt Tô Thanh Vận giãn ra, dường như đang cố gắng tiêu hóa lời Cung Tuấn nói. Đợi cô phân tích hết thảy, cô đã hiểu được một sự thật, người Cung Tuấn thích là một người đàn ông, mà người đàn ông kia thích Tô Thanh Vận, cho nên Cung Tuấn luôn bảo trì khoảng cách không xa không gần cùng cô, không chủ động cũng không tách ra, cho cô ảo tưởng, chỉ vì cậu thích người đàn ông đó.
Người thích Tô Thanh Vận có rất nhiều, nhưng có thể khiến Cung Tuấn thích, Tô Thanh Vận không cần suy nghĩ cũng có thể kết luận, người đó là Trương Triết Hạn.
"Cậu thích Trương Triết Hạn."
Cung Tuấn trầm mặc không đáp, nhưng cậu không phủ nhận, đáp án dường như cũng đã rõ ràng.
Cơ hồ là mang theo phẫn nộ mà bật khóc nức nở, Tô Thanh Vận mắng Cung Tuấn là đồ khốn nạn, Cung Tuấn cũng không phản bác, thừa nhận hết tất cả mọi trách cứ. Đây vốn là lỗi của cậu, chỉ vì ham muốn của bản thân mà thường xuyên đối tốt với Tô Thanh Vận, lựa chọn hành động mơ hồ. Cậu nghĩ, nếu ánh mắt Tô Thanh Vận rơi trên người cậu, vậy thì không phải Trương Triết Hạn và cô sẽ không có khả năng sao.
Tình yêu chính là đóa hoa hồng kiều diễm nhất, xinh đẹp mà ấm áp, cũng đầy gai, đôi khi sẽ làm tổn thương chính mình, đôi khi sẽ làm tổn thương người khác.
Nhưng sự đổ vỡ của Cung Tuấn và Tô Thanh Vận lại ít ai biết. Đúng như mọi người nghĩ, họ là một đôi trời sinh, xứng đôi nhất trong trường, lại không ai biết cái gọi là tình yêu giữa họ, bất quá chỉ là sự ngụy tạo cho tình yêu của Cung Tuấn dành cho một người khác.
Kỳ thật Tô Thanh Vận cũng hiểu được, năm đó cô đã bị trái tim che mờ đôi mắt, nếu cô lý trí hơn một chút, nhạy bén hơn một chút, là có thể nhận ra hết thảy. Ví dụ như, vì sao một người không thích bóng rổ như Cung Tuấn lại sẵn sàng làm tình nguyện viên đi theo đội bóng rổ, vì sao trước khi thi cuối kỳ cậu lại thích ôn tập nhóm, vì sao mỗi lần đến thư viện cậu đều ngồi bên cạnh cửa sổ lầu ba, vì sao khoảng thời gian Trương Triết Hạn bị thương ở chân, Cung Tuấn dù bị cảm nhẹ cũng không ngại phiền mà chạy đến bệnh viện khám, Tô Thanh Vận chưa từng nghĩ đến, là bởi vì Trương Triết Hạn đang nằm viện ở đó.
Có rất nhiều chi tiết chứng minh Cung Tuấn yêu một người sâu đậm, cũng như Cung Tuấn đã nói, cậu thích một người, mà người đó không phải Tô Thanh Vận.
Muốn hỏi Tô Thanh Vận có oán trách không, đáp án không thể nghi ngờ, thậm chí cô luôn canh cánh trong lòng, không biết mình đã thua ở đâu, nhưng đối mặt với tình cảm thời niên thiếu là thế, lòng tự trọng cũng thế, càng trưởng thành, mọi thứ càng nhạt dần. Nhiều năm về sau, Tô Thanh Vận suy nghĩ cẩn thận một điều, thật ra cũng không phải là cô đã thua, bởi vì trong tình yêu chưa từng có thắng thua, chỉ có yêu hay không yêu.
Cung Tuấn nói cậu thích Trương Triết Hạn, nếu là Tô Thanh Vận của năm đó nhất định cảm thấy đây là một trò đùa không có kết quả, nhưng mười năm sau, khi Cung Tuấn kéo ghế đến cường thế tách cô và Trương Triết Hạn ra, Tô Thanh Vận đã hiểu, Cung Tuấn cho đến bây giờ cũng không chỉ là nói mà thôi, cậu thật sự đem tất cả mọi thứ dâng đến trước mặt người cậu yêu, nhưng lại không thể dễ dàng chịu được đối phương yêu ai khác ngoài mình.
Khi Tô Thanh Vận lần nữa nhìn Trương Triết Hạn, cô mỉm cười chân thành: "Cậu ấy yêu cậu còn nhiều hơn cậu nghĩ."
Từng lỗ chân lông của Trương Triết Hạn đều đang run lên, anh nói với Tô Thanh Vận một câu xuất phát từ tận đáy lòng: "Cảm ơn."
Cảm ơn cậu, nhiều năm sau, khi tôi đã có thể ôm anh ấy một cách trọn vẹn, cậu vẫn nguyện ý nói cho tôi biết, hóa ra anh ấy vẫn luôn thủy chung yêu tôi như vậy.
"Không cần cảm ơn, tôi cũng chưa nói với cậu ấy câu này." Tô Thanh Vận dựa vào tường, nghiêng đầu. "Dù sao... Tôi cũng rất thích cậu, hẳn là không có ai không thích cậu."
Trương Triết Hạn cười nhẹ: "Nhưng mà cậu đã động tâm với cậu ấy."
"Đừng nhắc nữa, lúc đó tôi bị mù."
"Không sao, không có gì phải xấu hổ." Trương Triết Hạn sờ sờ chóp mũi. "Dù sao thì bây giờ tôi cũng mù."
Sau đó hai người không nhịn được nhìn nhau cười.
"Triết Hạn, có thể để lại cách liên lạc của cậu được không? Yên tâm, tôi không có ý gì khác."
Trương Triết Hạn suy nghĩ, sau đó lắc đầu: "Thật xin lỗi, Thanh Vận, e là không tiện lắm."
Tô Thanh Vận sửng sốt, không ngờ qua mười năm, cô vẫn bị đôi tình nhân này liên tiếp từ chối.
"Cậu yêu cậu ấy rất nhiều sao?" Tô Thanh Vận hỏi.
Trương Triết Hạn thành thật gật đầu: "Đúng, chính là yêu như vậy, yêu đến nỗi mặc dù tôi thật sự cảm thấy cậu là một cô gái tốt, cũng không có cách nào cho cậu cách liên lạc được."
Tô Thanh Vận hiểu rõ, cũng cảm thấy thoải mái. Ít nhất vào thời khắc đó, cô cảm thấy tình yêu mà cô đã hy vọng vô số lần, dù nó không thuộc về cô, nhưng cô vẫn cảm nhận được nó.
Khi Trương Triết Hạn và Tô Thanh Vận trở lại phòng, những người ở đây thấy hai người đi cùng nhau, vẫn như cũ bày ra vẻ mặt ý vị, miệng không ngừng trêu chọc.
"Yo, hai người cùng đi vệ sinh à?"
"Ở trong đó cũng đủ lâu nha!"
"Hay là lạc đường? Nhà hàng này cũng không lớn như vậy a."
Trương Triết Hạn và Tô Thanh Vận không để ý lắm, kéo ghế ra ngồi xuống.
Trong số mọi người ở đó, chỉ có vẻ mặt Cung Tuấn là không mấy dễ chịu, không nặng không nhẹ hỏi một câu: "Ở bên ngoài tán gẫu chuyện gì thế? Nói đến vui vẻ như vậy."
Lời này của cậu không biết là hỏi ai, Tô Thanh Vận lên tiếng trước, không mặn không nhạt đáp lại: "Từ âm nhạc thơ ca, đến lý tưởng nhân sinh."
"Vậy thì xem ra bản lĩnh văn học của hai người cũng đủ lớn đó, còn biết đến thơ ca."
"Đó là đương nhiên." Tô Thanh Vận thản nhiên tiếp lời.
Hiếm khi thấy Cung Tuấn cư xử như vậy với người khác, Trương Triết Hạn không khỏi nhẹ giọng cười khẽ, lập tức bị Cung Tuấn bắt được.
Sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Cung Tuấn đem bát tôm đã bóc vỏ xong đẩy đến trước mặt Trương Triết Hạn, gằng giọng nói từng chữ: "Ăn đi."
Vậy nên Trương Triết Hạn cũng không khách khí, mặc kệ người khác đang trợn mắt há mồm, lúc này anh chỉ muốn làm một việc, chính là ăn hết mấy con tôm trong bát trước mặt.
Mọi người không một tiếng động, đến khi Trương Triết Hạn ăn xong tôm liền đứng dậy chào tạm biệt, những người khác cũng chỉ biết nhìn nhau.
Trương Triết Hạn đứng dậy đi ra cửa, còn chưa đi được nửa đường, đột nhiên quay đầu lại, nhìn Cung Tuấn nói: "Còn không đi? Muốn ở lại ăn tối sao?"
Sau đó, mọi người liền nhìn thấy Cung Tuấn đứng dậy, đi đến quàng cổ Trương Triết Hạn.
Cửa phòng đóng lại, thân ảnh hai người cũng biến mất, mọi người im lặng năm giây, sau đó nhiệt liệt bùng nổ.
"Đm!!!"
"Đây là tình huống gì?"
"Hai người họ có chuyện gì vậy?"
"Mẹ nó! Tôi hoa mắt rồi sao?"
"Thanh Vận, cậu có biết..."
Chỉ có Tô Thanh Vận yên lặng gắp con tôm cuối cùng, mắt cũng không nâng: "Lời không nên nói thì đừng nói lung tung."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro