Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17

Buổi concert của Trương Triết Hạn kết thúc thành công tốt đẹp trong vô số tiếng reo hò, kinh hỉ và cảm động. Trong các tin tức về buổi concert, có sáu từ nhanh chóng leo hotsearch ngay trong đêm, nói về cái ôm của Trương Triết Hạn và Cung Tuấn.

#TrươngTriếtHạnômfannam

"Đêm nay Trương Triết Hạn ôm một fan nam đẹp trai tại concert, hình ảnh đẹp quá~ kswl"

Nhiều blogger liên kết với nhau, tung ra toàn bộ cảnh quay 360 không góc chết của hai người.

"Fan nam đẹp trai vậy??? Thật xứng với ZZH!"

"Trời ạ! Mấy người chắc chắn đây không phải cảnh nổi tiếng trong phim truyền hình Hàn Quốc đó chứ?"

"Như này còn không ship, ship gì nữa? Thái thái có đó không? Tôi đã chuẩn bị bút chì, bút mực, bút bi sẵn cho cô rồi nè!"

"Trước khi fan đến khống bình, tôi phải chạy trước hai bước."

Trả lời: "Có thể nói điều gì tốt đẹp hơn được không??? Lỡ như đến thật thì sao! Nhìn đi... Đến thật kìa..."

"Đây chỉ là trò chơi hug time của concert thôi~ Trương Triết Hạn đẹp trai lương thiện, siêu chiều fan, tràn đầy năng lượng tích cực, tổ chức concert không chỉ tặng vé cho khán giả, còn quyền góp năm mươi vạn tệ cho học sinh nghèo"

"Đây chỉ là trò chơi hug time của concert thôi~ Trương Triết Hạn đẹp trai lương thiện, siêu chiều fan, tràn đầy năng lượng tích cực, tổ chức concert không chỉ tặng vé cho khán giả, còn quyền góp năm mươi vạn tệ cho học sinh nghèo"

"Đây chỉ là trò chơi hug time của concert thôi~ Trương Triết Hạn đẹp trai lương thiện, siêu chiều fan, tràn đầy năng lượng tích cực, tổ chức concert không chỉ tặng vé cho khán giả, còn quyền góp năm mươi vạn tệ cho học sinh nghèo"

"Đến rồi đến rồi... Lại đến rồi! Nhưng cho dù Thiên Vương lão tử có đến, dù tôi nằm trong quan tài, dù quan tài của tôi bị đóng đinh, tôi cũng sẽ bật nắp quan tài ra mà gào thét: Cp này tôi chèo!"

"Kẻ ngốc chỉ biết khống bình, người thông minh nên chèo cp."

"Người đẹp trai kia là ai thế? Tôi muốn đến Kê Minh Tự thay anh ấy cầu nhân duyên với Trương Triết Hạn."

"Không ai để ý đến ghế mà anh ấy ngồi là hàng 5 ghế 11 sao? Đó là sinh nhật Trương Triết Hạn, tôi nhớ không lầm thì trong tất cả các concert trước, ghế đó đều bỏ trống."

Trả lời: "??? Người tốt, viết một bài đi! Tổ quốc cùng quần chúng ăn dưa đều cần bạn!"

"Người qua đường, mọi người mau giải tán đi, đây rõ ràng chỉ là một chiêu quảng cáo mà thôi."

Cùng lúc đó, cocnert kết thúc, Trương Triết Hạn đang nghỉ ngơi ở hậu trường lại bị Trương Tô oanh tạc. Nhìn tin nhắn Wechat không ngừng nhảy lên, Trương Triết Hạn đỡ trán, nhấn vào xem.

"Trương Triết Hạn! Sao Cung Tuấn lại đến concert của cậu?"

"Không phải cậu nói với tôi hết vé rồi sao?"

"Hai người ở bên nhau từ khi nào?"

"Đm, Trương Triết Hạn, cậu hữu dị tính... Không đúng, hữu đồng tính bất nhân tính*!"

*Câu gốc là hữu dị tính bất nhân tính, ý chỉ một người sau khi có bạn khác giới thì không quan tâm đến người thân bạn bè nữa. Ở đây tác giả đã sửa "dị tính" thành "đồng tính".

Trương Triết Hạn nhìn thoáng qua, sau đó trả lời bảy chữ lớn: "Đang bận, không rảnh đếm xỉa cậu."

Trương Tô: "Chắc không phải là cậu cho Cung Tuấn vé cuối cùng đó chứ? Tôi không phải anh em tốt nhất của cậu sao?"

Trương Triết Hạn: "Chúc mừng cậu đã trả lời chính xác."

Trương Tô: "..." Trương Tô bị thương một vạn điểm, cuối cùng xuất đại chiêu, gửi ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện của các bạn thời đại học của Trương Triết Hạn.

"Cung Tuấn đến concert của Trương Triết Hạn??? Hai người họ còn ôm nhau?"

"Mới đi xem hotsearch, tôi còn tưởng là tôi nhận nhầm người!"

Hình ảnh

Hình ảnh

Hình ảnh

"Là tôi nghĩ nhiều sao? Sao tôi lại cảm thấy hai người họ ngoài mặt ôm nhau, trong lòng muốn bóp chết đối phương!"

"Không giấu gì cậu, tôi cảm thấy cậu nói rất có đạo lý. Tôi có xem qua, khi hai người họ ôm nhau, Trương Triết Hạn còn cố ý vỗ lưng Cung Tuấn. Cậu ấy sẽ không nghĩ làm như vậy có thể khiến Cung Tuấn bị nội thương chứ?"

"Hơn nữa còn thì thầm gì đó, tôi thấy đại khái là nói lời tàn nhẫn."

"Quan trọng nhất là tuy rằng ngoài mặt thì cười, ngoài cười nhưng trong không cười, trên mặt cười ha ha, trong lòng mmp*."

*mmp: fuck

"Đúng vậy!"

"Đúng vậy!"

"Đúng vậy!"

Trương Triết Hạn nghiến răng, hiện tại trong lòng thật sự mmp... Yêu một người thật khó! Thật khó! Lão tử đã biểu hiện rõ ràng như vậy rồi, thế nhưng không ai tin? Còn có, lão tử đã biểu hiện rõ ràng như vậy rồi, Cung Tuấn sao còn chưa tỏ tình???

Không lâu sau, trợ lý nhỏ cầm máy quay đi xung quanh Trương Triết Hạn một vòng.

"Trương lão sư, concert hôm nay vui không?"

Trương Triết Hạn giật giật khóe miệng: "Vui."

"Chủ đề của chúng ta hôm nay là biết ơn và truyền yêu thương, vậy anh có muốn làm gì đó cho người anh yêu không?"

Trương Triết Hạn lại giật giật khóe miệng: "Tôi hy vọng người tôi yêu làm gì đó cho tôi."

Đúng lúc này, Cung Tuấn mở cửa phòng nghỉ, va phải ánh mắt của Trương Triết Hạn. Trợ lý nhỏ thầm nói không được rồi, vội vàng tắt máy quay, chạy ra ngoài.

Hai người trầm mặc nhìn nhau, tầm mắt của Trương Triết Hạn lại rơi xuống trên vai Cung Tuấn. Anh chỉ vào sticker hỏi: "Đó là gì vậy?"

"Là cậu." Cung Tuấn trả lời, ánh mắt cậu tràn ngập ý tứ. Im lặng một lúc, cậu hỏi: "Hạn... Hạn Hạn, cậu có muốn đi hóng gió không?"

Lần đầu tiên Cung Tuấn không gọi tên đầy đủ của anh, thậm chí không phải là Triết Hạn, mà là Hạn Hạn, một cái tên hiếm khi được người khác gọi. Trương Triết Hạn biết, điều anh muốn sắp xảy ra.

"Muốn." Trương Triết Hạn nở nụ cười đắc ý.

Giờ phút này, bất luận là bên ngoài sân vận động, hay bãi đỗ xe, đều có rất nhiều fan, nếu Trương Triết Hạn cùng Cung Tuấn bước ra, chắc chắn sẽ bùng nổ thêm một cái tiêu đề khác. Nếu không thể lặng lẽ rời khỏi, hai người liền quyết định đến một nơi bí mật, địa điểm được chọn chính là sân thượng.

Mặc dù nói là hóng gió, nhưng gió lạnh mùa đông cũng không khách khí chút nào. Vừa mới lên đến sân thượng, một trận gió lạnh thổi vào mặt Trương Triết Hạn khiến anh vô thức quấn chặt áo khoác, may mà trước khi lên đây anh đã mặc thêm một cái áo lông, nếu không thì ngọn lửa tình yêu cũng bị gió lạnh thổi tắt.

Ngược lại, Cung Tuấn chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, nhưng so với Trương Triết Hạn đang quấn chặt người thành một cái bánh chưng điềm tĩnh hơn rất nhiều. Cậu tựa vào hàng rào chắn, ngón tay không chút run rẩy, như thể gió thổi đến không phải là gió đông lạnh giá mà là gió xuân nhẹ nhàng lướt qua mặt.

Trương Triết Hạn không khỏi kinh hãi, rốt cuộc là cuộc sống thế nào mới có thể rèn luyện thành dáng vẻ này?

"Cậu lạnh không?" Trương Triết Hạn hỏi.

"Không lạnh."

Trương Triết Hạn ngồi xuống bậc thang đối diện Cung Tuấn, ánh mắt sáng hơn nhiều so với vầng trăng lúc ẩn lúc hiện trên bầu trời, anh nhìn sâu vào mắt Cung Tuấn, nói: "Cậu phải nói lạnh, như vậy thì tôi sẽ nói nếu cậu lạnh, cậu có thể ôm tôi."

Cung Tuấn lập tức sững sờ, vẻ mặt như đông cứng lại, mấp máy môi, cuối cùng hỏi: "Tôi có thể trả lời câu hỏi vừa rồi một lần nữa không?"

"Không thể." Trương Triết Hạn cười, tươi sáng mà giảo hoạt, cố ý trêu cậu: "Cái ôm của tôi trị giá sáu mươi vạn, cậu biết mà."

"Vậy tôi cho cậu sáu mươi vạn được không?"

Trương Triết Hạn ngạc nhiên: "Giàu vậy? Sáu mươi vạn nói cho liền cho?"

Dù là quân nhân, hay lính cứu hỏa, tuy rằng đều là nghề nghiệp được nhiều người nể trọng, đãi ngộ không quá tệ, nhưng chắc chắc không phải nghề lương cao. Sáu mươi vạn đối với Trương Triết Hạn mà nói, thậm chí không cần anh hát trọn vẹn một bài hát. Chỉ là đối với hầu hết những người đang làm công việc bình thường trên thế giới này, phải làm chăm chỉ tiết kiệm nhiều năm mới đủ mua một căn nhà.

Thế giới này không công bằng, giống như kim tự tháp. Trên đỉnh tháp thì cao cao tại thượng, ai cũng phải ngước nhìn, nhưng phần thân tháp bên dưới mới là bộ phận quan trọng cấu thành kim tự tháp. Không có đỉnh tháp, kim tự tháp vẫn đứng vững như cũ, nhưng nếu thân tháp bị hỏng, kim tự tháp sẽ đổ.

Cho nên, thế giới này vừa không công bằng vừa công bằng. Một người bình thường tựa hồ không quan trọng, nhưng khi ngàn vạn người bình thường cùng nhau sinh trưởng, lại trở thành bộ phận quan trọng nhất tạo nên thế giới này.

Trương Triết Hạn không phải người bình thường, nhưng anh yêu và tôn trọng những người bình thường.

"Không có nhiều tiền, nhưng sáu mươi vạn vẫn có, mấy năm nay có tích góp được một ít." Cung Tuấn chân thành đáp.

"Vậy cậu nói cho tôi liền cho? Chỉ để đổi một cái ôm?"

"Tôi thấy đáng giá."

Những gì tôi có thể cho cậu có lẽ là nhỏ bé không đáng kể, nhưng là toàn bộ những gì tôi có.

Ánh mắt giao nhau, tâm sự nông sâu giống như nước tràn bờ, từng chút từng chút thấm ướt tim Trương Triết Hạn. Trương Triết Hạn cảm thấy khi yêu một người, có lẽ không phải là lúc bướm bay lượn, mà là thời khắc nó dừng lại trên nhụy hoa, hút mật ngọt ngào. Tựa như giờ phút này, Trương Triết Hạn cảm thấy mình đã hút được mật ngọt nhất rồi, bởi vì có một người nói anh đáng giá.

Cung Tuấn nói nghỉ phép đến Bắc Kinh để làm chuyện quan trọng, nhưng bảy ngày cũng sắp trôi qua rồi. Mấy ngày ngay, Cung Tuấn dường như chỉ làm một chuyện, đó là đi cùng Trương Triết Hạn, một ngày ba bữa cơm không bỏ bữa nào. Nếu anh rảnh, cậu liền cùng anh làm những chuyện anh muốn làm. Nếu anh bận, cậu liền theo phía sau anh, như bóng với hình, yên lặng dõi theo anh.

Cung Tuấn dùng hết mọi cách để chăm sóc, bao dung Trương Triết Hạn. Tuy rằng cậu ép anh uống sữa, ép anh ăn cà rốt mà anh không thích, nhưng giờ phút này, Trương Triết Hạn nguyện ý, anh nguyện ý nghe lời Cung Tuấn, uống nhiều sữa, ăn nhiều cà rốt.

Trương Triết Hạn cảm thấy hai mắt bị gió lạnh thổi vào có chút khô rát, thanh âm của anh run rẩy trong gió, hỏi Cung Tuấn: "Cậu đến Bắc Kinh vì tôi đúng không?"

Trương Triết Hạn nhận được một lời khẳng định: "Đúng."

"Vậy sao cậu không tỏ tình với tôi?"

Hai người nhìn nhau, trong khắc ấy, Cung Tuấn có chút không biết làm sao, cậu giống như trở về thời đại học. Khi đó vì muốn đưa cho Trương Triết Hạn một chai coca, liền cố ý phát hết tất cả nước khoáng, chỉ để có cớ tặng chai coca ướp lạnh trong tay, đổi lại một câu cảm ơn từ người kia.

"Tôi đang đợi một cơ hội thích hợp." Cuối cùng Cung Tuấn cũng chỉ có thể đưa ra lý do này.

"Tôi cảm thấy bây giờ rất thích hợp." Trương Triết Hạn đứng dậy đi đến trước mặt Cung Tuấn, anh nói: "Cậu mau tỏ tình đi, bởi vì tôi nóng lòng muốn đồng ý."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro