Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16

Tôi đã nghe qua, một lần rồi lại một lần, nghe qua vô số lần ở một nơi cách xa cậu ngàn dặm, mà lần đầu tiên là trong phòng tập của trường đại học.

Sau khi Cung Tuấn nhập ngũ được nửa năm có nghỉ phép hai ngày để trở về trường hoàn thành một số thủ tục. Đường sá xa xôi, thời gian gấp rút, ngoại trừ vị giáo sư trước đây từng chiếu cố cậu thì cậu cũng không nói cho ai biết nữa.

Có lẽ là cậu không quá lưu luyến ngôi trường này, nên cũng không cần gặp người khác ôn lại chuyện cũ. Người duy nhất cậu lưu luyến nhất lại không quen biết cậu. Thậm chí Cung Tuấn còn không có số điện thoại của Trương Triết Hạn, nhưng cậu vẫn muốn gặp anh một lần, dù chỉ là đứng nhìn từ xa.

Vì thế Cung Tuấn đến phòng tập của Trương Triết Hạn, đó là nơi hoạt động của câu lạc bộ âm nhạc, anh thường vào chơi đàn.

Cung Tuấn còn nhớ, hôm đó trời mưa lất phất, mặt đường có chút ẩm ướt, gió lạnh thấu xương thổi qua cổ, Trương Triết Hạn mặc áo len trắng, ôm ghi-ta ngồi trên sàn, đàn một giai điệu cậu chưa từng nghe qua bao giờ.

Không gian trong phòng tập không lớn, Trương Triết Hạn đàn xong, nhanh chóng nhận ra sự tồn tại của vị khách không mời mà đến. Anh quay đầu lại, nhìn thấy Cung Tuấn, kinh ngạc đến há hốc mồm.

"Tôi vừa đi ngang qua, nghe thấy tiếng đàn nên vào xem thử." Cung Tuấn bịa ra một lí do khập khiễng.

Trương Triết Hạn ngập ngừng một lát rồi gật đầu. Hai người cũng không thân thiết đến mức có thể ngồi xuống trò chuyện, huống chi ở giữa còn có một Tô Thanh Vận, nhưng anh vẫn hỏi một câu: "Về khi nào?"

"Sáng nay." Cung Tuấn chỉ đứng trước cửa, tựa vào tường. Sáu tháng trong quân ngũ khiến cơ thể cậu càng thêm cường tráng, nhưng không tăng thêm một tia dũng khí nào. Cung Tuấn cảm thấy cậu nên tiến lên, ngồi xuống bên cạnh Trương Triết Hạn, sau đó... Ít nhất cũng phải xin được cách liên lạc với anh, nhưng cậu lại đứng yên bất động.

Không khí rơi vào trầm mặc khó xử, không ai nói, cũng không biết nên nói gì.

Thấy Trương Triết Hạn rũ mắt, Cung Tuấn vội nói: "Bài hát vừa rồi rất hay, mới viết sao?"

"Ừm, mới viết, còn chưa kịp chỉnh sửa."

"Tên là gì?"

Hai mắt Trương Triết Hạn khẽ động, đáp: "Hiện tại chưa viết lời nhạc nên chưa thể nói được."

"Ồ, vậy sao..."

Tiếng chuông điện thoại của Trương Triết Hạn vang lên kết thúc bầu không khí quái dị xấu hổ này. Sau khi nghe điện thoại xong, anh vội vàng đứng dậy, để cây đàn ghi-ta lại chỗ cũ, bước ra cửa.

Lúc nãy anh vô tình mở loa ngoài, Cung Tuấn nghe được: "Trương Triết Hạn, mau đến lớp học, giáo sư nói hôm nay thi giữa kỳ, vắng mặt thì cuối kỳ trực tiếp đánh rớt môn."

Mà giọng nói đầu dây bên kia, Cung Tuấn vô cùng quen thuộc, là Tô Thanh Vận.

Trương Triết Hạn sốt ruột trở về lớp, nhưng khi đi ngang qua Cung Tuấn có chút do dự dừng bước, hỏi cậu: "Khi nào cậu đi?"

Khi đó Cung Tuấn còn tưởng rằng Trương Triết Hạn không muốn một cái bóng đèn như cậu xuất hiện trước mặt Tô Thanh Vận, liền trả lời: "Tôi sắp đi rồi."

Trương Triết Hạn không nói gì nữa, xoay người rời khỏi.

Sau này Trương Triết Hạn phát hành album đầu tiên, Cung Tuấn mới biết hóa ra bài hát kia tên là Bất Thuyết, mà cậu may mắn trở thành người đầu tiên nghe được.

Mười năm sau, cậu lại có thể nghe Trương Triết Hạn hát trực tiếp bài hát này một lần nữa. Những suy nghĩ nhiều năm trước không thể nói ra, tựa như một vòng tròn, điểm bắt đầu và điểm kết thúc cuối cùng lại gặp nhau tại một điểm.

"Này, bài hát này thật sự rất hay! Thời đại học mà công chúa có thể sáng tác được một bài hát như vậy, đỉnh quá!" Cô gái ngồi bên cạnh Cung Tuấn hào hứng bình luận.

"Không hiểu vì sao tôi cảm thấy công chúa hôm nay rất thâm tình." Một cô gái khác tiếp lời.

"Vô nghĩa, với giọng hát của công chúa, hát hảo hán ca cũng thâm tình."

"Không phải, tôi vẫn cảm thấy khác thường."

"Aiz, đừng nghĩ nữa, có phải sắp tới thời gian hoạt động rồi không?"

Cô gái kia vừa nói xong, sân khâu liền sáng đèn, MC bước lên sân khấu, nhiệt tình chào hỏi khán giả.

"Chào buổi tối! Hôm nay nghe Triết Hạn của chúng ta hát mọi người có thích không?" Giọng MC cao vút đầy nội lực.

Khán giả đồng thanh hét lớn: "Thích!"

"Tôi biết hôm nay mọi người có mặt ở đây nghe Triết Hạn hát đều rất vui. Các bạn cũng biết, concert lần này có chút đặc biệt, ban tổ chức đã hợp tác với Quỹ hỗ trợ học sinh nghèo, chúng ta cùng nhau chơi một trò chơi nhỏ, số tiền nhận được sẽ quyên góp giúp học sinh nghèo có cơ hội đến trường!" MC thông báo, quay sang nói với Trương Triết Hạn: "Vậy mời Triết Hạn chứng kiến trò chơi được không?"

Trương Triết Hạn mỉm cười đáp lại: "Được."

"Tôi đọc quy tắc trò chơi đây, tên của trò chơi này là... Hug time!"

Hug Time, bắt nguồn từ sự kiện thể thao phương Tây là Kiss Time. Trong những trận đấu quy mô lớn, các đạo diễn và nhiếp ảnh gia ngoài việc sử dụng ống kính để phát sóng trực tiếp, còn dùng để chụp hình khán giả, sau đó phát lên màn ảnh lớn. Hai người bị ống kính bắt được, dù quen biết nhau hay không, già hay trẻ, nam hay nữ, đều phải hôn nhau. Nhưng khi truyền bá đến Trung Quốc, hoạt động này từ hôn biến thành ôm.

"Được rồi, tôi tin mọi người đều đã hiểu quy tắc. Bây giờ các nhân viên của chúng tôi sẽ hướng ánh đèn xuống khán đài, người may mắn bị ánh sáng bắt được, sẽ ôm nhau một cái. Đương nhiên cái ôm này không vô nghĩa, đó là một cách truyền yêu thương, ôm nhau một lần, ban tổ chức sẽ quyên góp mười vạn tệ cho học sinh nghèo! Mọi người có nguyện ý truyền yêu thương không?"

Khán giả đồng thanh đáp: "Nguyện ý!"

"Đồng thời, là một thần tượng lan truyền năng lượng tích cực, Triết Hạn của chúng ta cũng ủng hộ hoạt động này. Khi các nhân viên chọn được năm cặp, nếu năm cặp này thuận lợi ôm nhau, Triết Hạn cũng sẽ góp thêm năm mươi vạn tệ!" Giọng MC càng lúc càng lớn, hơi dừng một chút, không khí càng trở nên kích động. "Cho nên, mười bạn sắp được chọn, cái ôm của các bạn trị giá trăm vạn, các bạn có tự tin hoàn thành không?"

Khán giả càng thêm xao động: "Có!"

"Tốt, vậy trò chơi của chúng ta bắt đầu!"

Bốn lần đầu tiên, ánh sáng dừng ở một đôi bạn thân, một đôi tình nhân, và hai cặp fan xa lạ. Mặc dù là quan hệ gì, có quen biết hay không, họ đều không chút do dự ôm nhau, không ai từ chối, đôi tình nhân kia còn trao nhau một nụ hôn.

Tất cả mọi người bước vào đây đều vì tình yêu, vì vậy hy vọng khi rời đi, cũng sẽ mang theo tình yêu.

Tiếng hoan hô không ngừng, không khí cũng dần nóng lên. Trương Triết Hạn mỉm cười nhìn những người đang ôm nhau, giống như mọi người mỉm cười khi nhìn anh. Fan đối với thần tượng, thần tượng đối với fan, chính là tình cảm như thế. Cho dù lòng tham sẽ khiến một số thứ biến chất, nhưng nếu là yêu thương xuất phát từ trái tim, thì khoảng cách đẹp nhất giữa tôi và bạn chính là giây phút này, trên sân khấu và dưới khán đài, đều vì yêu mà đến, cũng vì yêu mà trở nên rực rỡ.

Cái ôm là phần thướng lớn nhất ông trời ban cho nhân gian trần tục, cũng là niềm an ủi lớn nhất ông trời ban cho những người mệt mỏi với cuộc sống. Đêm nay, họ nhân danh tình yêu, trao nhau những cái ôm ấm áp.

Khi ánh đèn cuối cùng rơi xuống người Cung Tuấn, ba giây sau, toàn bộ khán đài lập tức bùng nổ. Những tiếng reo hò nhiệt liệt nhất từ lúc trò chơi bắt đầu, cậu thật sự quá đẹp rồi, đẹp đến mức đến cả ánh đèn cũng cố ý bắt trúng cậu. Ánh sáng phản chiếu bụi bay trong không khí, cuối cùng dừng lại trên mặt Cung Tuấn.

Giây đầu tiên, Cung Tuấn có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh, xuyên qua đám đông nhìn Trương Triết Hạn trên sân khấu, sau đó cười khẽ.

"Mẹ ơi! Đẹp trai quá đi!"

"Công chúa của chúng ta có fan nam! Sao trước đây tôi lại không biết?"

"Cứu mạng! Đây là thần tiên hạ phàm gì vậy?"

"Đm! Nhìn ánh sáng trên mặt anh ấy kìa, tựa như một tác phẩm điêu khắc vậy? Góc mặt đó nhìn không thật chút nào!

"Mẹ nó, đến xem concert, vậy mà còn có phúc lợi nữa?"

Cả khán đài ồn ào như ong vỡ tổ, gương mặt này của Cung Tuấn thật sự ảnh hưởng không nhẹ.

"Cặp đôi may mắn cuối cùng của Hug Time là hai bạn ngồi ở hàng năm ghế mười một và hàng năm ghế mười ba! Thời khắc kích động lòng người đã đến, chỉ cần hai bạn hoàn thành cái ôm này, vậy thì những học sinh nghèo của chúng ta sẽ nhận được mười vạn tệ từ ban tổ chức, còn có năm mười vạn tệ từ Triết Hạn của chúng ta! Cho nên hai bạn đang gánh trên vai trách nhiệm sáu mươi vạn tệ!" MC lại cao giọng hét lên, hiện trường vô cùng náo nhiệt.

Cô gái vừa nãy nói chuyện bị ánh đèn bắt được cũng sững sờ, lại nhìn kỹ người đàn ông bên cạnh, nhất thời mặt đỏ tai hồng. Ôm đại soái ca, tôi xứng sao???

Cung Tuấn rất bình tĩnh, nhưng vẫn không cử động. Đoán rằng hai người đang ngại, MC tiếp tục điều chỉnh không khí: "Có thể là họ đang ngại ngùng, chúng ta cổ vũ cho họ được không?"

"Ôm đi, ôm đi, ôm đi..."

Trong vô số tiếng hò hét, Cung Tuấn vẫn im lặng nhìn về hướng Trương Triết Hạn. Trông cậu bình tĩnh như thế, nhưng sâu trong đôi mắt kia giống như có dã thú đang gầm thét, Trương Triết Hạn cảm thấy tim có chút đau nhói.

Cuối cùng Trương Triết Hạn nghiến răng cầm lấy micro, lên tiếng: "Concert hôm nay có chủ đề là biết ơn cùng hồi đáp, tôi cũng rất biết ơn sự có mặt của mọi người. Vòng cuối cùng chi bằng thay đổi quy tắc một chút, hai người họ đại diện cho toàn bộ fan của chúng ta, tôi ôm họ để bày tỏ lòng biết ơn, được không?"

Trương Triết Hạn vừa nói xong, hiện trường lập tức náo động, hét lên "A a a a a", chỉ có khóe môi Cung Tuấn thản nhiên cong lên.

Trương Triết Hạn nhìn Cung Tuấn xuyên qua đám đông, ánh sáng chiếu xuống khán đài dường như dẫn anh đến một ánh sáng khác.

Cô gái kích động che miệng, nhận được cái ôm lịch sự từ Trương Triết Hạn. Khi anh quay sang Cung Tuấn, anh mở rộng vòng tay, sau đó chạm vào bờ ngực rắn chắc của Cung Tuấn.

Hai tay Trương Triết Hạn ôm lấy vai Cung Tuấn, giọng nói của anh vang lên bên tai cậu: "Cái ôm này của chúng ta trị giá sáu mươi vạn."

Nụ cười của Cung Tuấn dần rạng rỡ, cậu chế trụ lưng anh, lặng lẽ tăng thêm lực đạo của cánh tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro