Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15

Tối hôm đó Trương Triết Hạn được ăn món cá chua ngọt như ý nguyện. Cuộc trò chuyện với Hồ lão sư về album mới cũng vô cùng thuận lợi. Khi bọn họ nhắc đến chuyện sáng tác bài hát mới, một tia sáng chợt lóe lên trong đầu Trương Triết Hạn, anh lấy giấy bút ra, viết: "Từ biển lớn bơi vào sông"

"Tôi là một con cá,

Từ biển lớn bơi vào sông,

Tôi bơi ngược dòng với đồng loại,

Chỉ để bơi vào vòng tay ấm áp của người.

Cá chỉ có trí nhớ bảy giây,

Mỗi một giầy đều nói với tôi rằng,

Bơi về phía người,

Người là dòng sông của tôi,

Mà tôi chính là con cá của người.

..."

Hồ lão sư đã thấy qua vô số tình cảm trong âm nhạc, đẩy kính, cười nói: "Triết Hạn, gần đây cậu đang yêu đương à?"

Trương Triết Hạn dừng lại, cười híp mắt trả lời: "Sắp rồi."

"Ha ha ha..." Hồ lão sư nhìn Trương Triết rồi nhìn sang lời bài hát, cảm thán: "Người trẻ tuổi cũng hay thật, còn viết lời nhạc thành thư tình."

"Vậy tôi phải viết thêm mấy bài, để cậu ấy dù đi trên đường, hay vào trung tâm thương mại, hoặc là một cửa hàng nhỏ bên đường, cũng đều nghe thấy lời tâm tình của tôi."

"Cậu nha! Với dáng vẻ này của cậu, đối phương còn có thể thoát khỏi lòng bàn tay cậu sao?"

Trương Triết Hạn xoay cây bút trong tay, cuối cùng chấm xuống lời bài hát, ngữ khí chắc chắn: "Cậu ấy không thể, tôi cũng không thể."

Không phải cá nào cũng sống ở biển, vậy nên tôi sẽ cố hết sức bơi từ biển lớn vào sông.

Vài hôm nữa Trương Triết Hạn tổ chức concert. Đây là sự kiện từ thiện, cũng là dành tặng cho fan, nên không bán vé, tất cả vé đều phát bằng hình thức xổ số, vì vậy quy mô của buổi concert này không lớn. Tuy nhiên, concert vạn người hay concert nhỏ đối với Trương Triết Hạn cũng không khác biệt, điều duy nhất anh cần làm là bảo trì trạng thái tốt nhất, để có thể gửi đến khán giả những tác phẩm hay nhất.

Trương Triết Hạn biết hiện giờ anh có tất cả, có thể tồn tại một cách sáng chói trên bầu trời, ngoại trừ nhờ vào cố gắng cùng may mắn của bản thân, còn có những người luôn yêu thương anh, thủy chung dõi theo bước chân của anh. Vậy nên anh không thể phụ tình yêu của bản thân, càng không thể phụ tình yêu của người khác dành cho anh.

Mấy ngày nay Trương Triết Hạn vô cùng bận rộn, chạy tới chạy lui, mà Cung Tuấn sẽ đi theo Trương Triết Hạn tới bất kỳ địa điểm làm việc nào. Cậu không hiểu âm nhạc, chỉ có thể yên lặng ngồi một bên nhìn anh, giống như một món đồ trang sức theo anh như hình với bóng. Căn hộ của Trương Triết Hạn cách chỗ làm rất gần, lái xe cũng chỉ hơn mười phút, vì thế đến giờ cơm, Cung Tuấn sẽ trở về trước để chuẩn bị bữa ăn cân bằng dinh dưỡng cho Trương Triết Hạn.

Trợ lý đã mấy ngày không phải chuẩn bị cơm cho Trương Triết Hạn, nhìn Cung Tuấn mang theo hộp giữ nhiệt đi vào phòng nghỉ, nói thật, cô có chút lo lắng người đẹp trai mới đến này sẽ khiến cô thất nghiệp.

"Chị Viên, em cảm thấy nhân sinh của em mất đi giá trị rồi." Trợ lý nhỏ cau mày, tìm Viên Hoa than thở.

Viên Hoa nhìn Cung Tuấn đang giúp Trương Triết Hạn mở hộp đồ ăn, mắt khẽ động một cái, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Không sao, không cần làm việc cũng được phát lương, đây là chuyện tốt!"

Trợ lý nhỏ: "???" Không phải trước kia chị nói người trẻ tuổi phải nhiệt tình làm việc sao? Ai cảm hóa chị vậy?

"Chị Viên..." Trợ lý nhỏ nghĩ một chút, cắn môi nghi hoặc hỏi: "Người đẹp trai kia là ai vậy? Mỗi ngày ra vào cũng với boss ra ra vào vào như thế, sao trước kia chưa từng gặp qua?"

Nhìn Cung Tuấn kéo ghế đến, Trương Triết Hạn vô cùng tự nhiên ngồi xuống, Viên Hoa cảm thấy hai mắt mình sắp rớt ra ngoài rồi, tối nay cô nhất định phải làm món cải trắng ngâm giấm!

"Còn có thể là ai? Là anh em tốt của ngôi sao ca nhạc nhà chúng ta!"

"A? Anh em tốt mỗi ngày mang cơm đến sao?" Trợ lý nhỏ khó hiểu vô cùng, hình như có chút không hợp với lẽ thường!

Viên Hoa giật giật khóe miệng: "Không được sao! Đây là tình anh em xã hội chủ nghĩa thuần túy."

Tựa như hai chiếc đũa, nếu nhìn đơn thuần thì thẳng tắp, tách ra thì không thể dùng được.

Nhìn hai đại soái ca đang ăn cơm cùng nhau, trợ lý nhỏ thầm quyết định tối nay về nhà phải xem thêm hai cuốn tiểu thuyết đam mỹ để lý giải hàm ý của tình anh em xã hội chủ nghĩa.

Thấy Trương Triết Hạn gắp cà rốt ra, Cung Tuấn hơi nhíu mày. Cảm nhận được ánh mắt của cậu, anh đang gắp miếng thứ hai thì dừng lại.

Trương Triết Hạn gượng cười hai tiếng, sờ sờ cằm: "Hôm nay cậu bỏ cà rốt vào nồi muộn sao, cảm giác chưa chín."

"Cậu chưa ăn miếng nào, sao biết chín hay chưa?" Cung Tuấn tàn nhẫn vạch trần.

"Chỉ là cảm thấy hơi cứng." Trương Triết Hạn tiếp tục nói bừa.

Đại soái ca Cung Tuấn liền dùng đũa chọc nhẹ vào một miếng, cà rốt cũng không nể mặt Trương Triết Hạn chút nào, lập tức đứt thành hai miếng.

Đối với ánh mắt của Cung Tuấn, Trương Triết Hạn chỉ đành ngậm miệng, nghẹn nửa ngày mới phun ra một câu: "Cậu nói xem sao lại nấu mềm như vậy? Một chút tôn nghiêm của cà rốt cũng không còn!"

Cung Tuấn biết Trương Triết Hạn tìm cớ kén ăn, nhưng cũng không tính toán với tật xấu này của anh. Thậm chí cậu còn có thể tưởng tượng, nếu không có cậu, anh sẽ gọi đồ ăn ngoài, hơn nữa còn lười chọn, mỗi bữa đều ăn những món giống nhau, ăn mấy ngày liền, đến khi ăn không nổi nữa mới đổi món khác, cứ như vậy lặp lại thành chu kỳ.

Trương Triết Hạn rất gầy, Cung Tuấn kết luận. Mỗi buổi tối sau khi anh tắm xong nằm trên sô pha đều sẽ lộ ra cổ tay mảnh khảnh, Cung Tuấn cảm thấy cậu không cần dùng một bàn tay, chỉ cần hai ngón tay là có thể kẹp hết cổ tay anh.

Dù người kia là một nam nhân cường đại, nhưng khi bạn đã yêu họ rồi thì họ ở trong mắt bạn sẽ biến thành một khối thủy tinh nhỏ, sợ không chăm sóc chu đáo sẽ khiến họ phải chịu tổn thương.

Cho nên mấy ngày nay Cung Tuấn nấu ăn vẫn luôn cố gắng phối hợp rau và thịt, bảo đảm có đủ dinh dưỡng, nhưng Trương Triết Hạn cũng không phải món nào cũng ăn hết. Anh vui vẻ ăn những món mà anh thích, mấy món còn lại chỉ ăn một miếng lấy lệ, nể tình khen ngon, nhưng tuyệt đối sẽ không động đến nữa.

Cung Tuấn đẩy đĩa sườn kho cà rốt đến trước mặt Trương Triết Hạn, nói: "Một miếng cà rốt, một miếng sườn."

Ánh mắt Trương Triết Hạn lập tức trở nên oán trách.

Cung Tuấn thở dài, thỏa hiệp: "Một miếng cà rốt, hai miếng sườn."

"Thành giao!" Trương Triết Hạn lập tức đáp ứng, dù sao cũng không còn lại mấy miếng sườn.

Nhìn Trương Triết Hạn ăn, Cung Tuấn lặng lẽ mỉm cười. Cậu xuất thân là quân nhân, luôn cảm thấy mình là một người có nguyên tắc, nhưng đối mặt với Trương Triết Hạn, nguyên tắc của cậu dường như trở thành một khái niệm mơ hồ.

Ăn xong miếng sườn cuối cùng, có thể tạm biệt cà rốt, Trương Triết Hạn hài lòng vỗ vỗ bụng, thật giống một con mèo đang phơi nắng.

"Đúng rồi, có thứ này cho cậu." Trương Triết Hạn đột nhiên lên tiếng.

Cung Tuấn đang thu dọn, ngẩng đầu nhìn.

Trương Triết Hạn đưa cậu một phong thư, nói: "Cái này cho cậu."

"Đây là gì?"

"Vé concert của tôi đêm mai."

Cung Tuấn ngẩn người, vốn cậu cũng muốn mua vé vào xem Trương Triết Hạn biểu diễn trên sân khấu, nhưng thời điểm này vé đã sớm phát hết, cậu cũng biết muốn có được vé khó khăn thế nào, hơn nữa đều là fan của Trương Triết Hạn ở đó, cậu cũng không mặt dày đến đoạt nhân sở ái. Thế nên Cung Tuấn không mở miệng, không ngờ Trương Triết Hạn lại chủ động đưa vé.

"Sao đến giờ vẫn còn vé?" Cung Tuấn hỏi.

Trương Triết Hạn còn chưa kịp trả lời, Viên Hoa đi ngang qua đã nói trước: "Anh ta giữ lại đó, mỗi buổi concert đều sẽ giữ lại một vé, trước nay chưa từng tặng ai."

"Cái này..."

"Đừng có cái này cái kia... Tối mai bảy giờ rưỡi, nhớ có mặt đúng giờ." Trương Triết Hạn vỗ vai Cung Tuấn, tiếp tục đi tập luyện.

Sau đó, Cung Tuấn mở phong thư kia, vé Trương Triết Hạn đưa cậu là hàng năm, ghế mười một. Một khắc kia Cung Tuấn đã hiểu được, câu chuyện của hai người, không chỉ có quá khứ mười năm trước, mà còn có những bí mật sẽ được hé mở trong từng khoảnh khắc.

Ngày diễn ra concert cũng là ngày thứ sáu Cung Tuấn ở lại Bắc Kinh. Tối đó, Cung Tuấn không trực tiếp theo Trương Triết Hạn vào hậu trường, mà vào bằng lối vào dành cho khán giả. Hôm nay cậu cũng giống như các fan bình thường, chen chúc trong đám đông, chỉ vì một người mà đến. Cậu còn nhận đồ tiếp ứng fan phát trước cổng, là một sticker Trương Triết Hạn, cẩn thận quan sát mười giây, sau đó mỉm cười dán lên tay áo.

Tiếng reo hò vang lên, trong lời phát biểu mở đầu của MC, Trương Triết Hạn được thang máy đưa lên sân khấu, mái tóc tùy ý buộc sau đầu, anh bình tĩnh cười chào hỏi mọi người, sau đó nhận lại tình yêu ngập tràn từ khán đài.

Cung Tuấn nhìn Trương Triết Hạn, nghe anh hát những bài hát quen thuộc. Trên sân khấu, Trương Triết Hạn giống như pháo hoa rực rỡ nhất, tất cả mọi người đều yêu thích dáng vẻ này của anh.

Trương Triết Hạn ánh mặt khẽ động, nhìn xuống khán đài, cuối cùng dừng lại ở một hướng, đưa micro lên, anh nói: "Bài hát tiếp theo, tôi đã không hát nhiều năm rồi, mọi người chỉ nghe qua bản thu âm, đây là lần đầu tiên tôi hát trực tiếp. Bài hát này được viết khi tôi còn học đại học, viết về những suy nghĩ của tôi trong đoạn thời gian đó, tên là Bất Thuyết."

"Bất Thuyết? Đó là bài nào vậy? Sao tôi chưa từng nghe qua?" Cô gái ngồi bên cạnh Cung Tuấn hỏi một cô gái khác.

Giai điệu vang lên.

Cô gái kia lắc đầu: "Tôi cũng chưa từng nghe qua, làm fan công chúa ba năm, thế nhưng lại chưa nghe qua bài hát này!"

Giờ đây có hai người đang rung động, một người đang hát trên sân khấu, một người đang nghe dưới khán đài.

Cung Tuấn nói với giọng chỉ mình cậu nghe thấy: "Tôi đã nghe qua rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro