Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14

Vào những thời điểm khác nhau, tại những địa điểm khác nhau, có người sẽ dồn nén tất cả cảm xúc, viết lên một câu chuyện thật đẹp, chỉ vì họ đang đối mặt với một người.

Buổi sáng mùa đông giá lạnh, thiết bị sưởi ấm trong nhà khiến người ta cảm thấy ấm áp và thoải mái. Trương Triết Hạn mặc một bộ đồ ngủ màu trắng ngồi trước bàn ăn, tóc rũ trên trán, ánh sáng dịu nhẹ buổi sớm khiến anh trở nên ôn nhu mà ngây thơ, nụ cười của anh cũng rất đẹp.

Cung Tuấn cảm thấy có thứ gì đó đang không ngừng sinh trưởng trong lòng. Cảnh tượng như vậy, đừng nói thấy tận mắt, chỉ cần nghĩ đến, cũng có thể khiến cậu mỉm cười rạng rỡ. Trong nhiều năm qua, hình như cậu đã từng nằm mơ, hình như cậu đã từng cảm nhận được bóng dáng của người kia, nhưng cậu không dám nhớ lại những giấc mơ ấy, vì cậu sợ rằng khi tỉnh lại người kia vẫn sẽ như cũ, không thể với tới.

Mà giờ phút này, Trương Triết Hạn đang ở ngay trước mắt cậu. Một buổi sáng bình thường, vừa mở cửa phòng liền nhìn thấy anh đầu tiên.

"Sao lại dậy sớm vậy?" Cung Tuấn đến gần hỏi.

Trương Triết Hạn chống cằm, ngẩng đầu lên nhìn Cung Tuấn: "Không phải vừa mới nói sao, tôi đang đợi bữa sáng của cậu."

"Vậy cũng có thể đợi tôi làm xong rồi đánh thức cậu mà." Cung Tuấn nhìn đồng hồ. "Còn chưa đến bảy giờ, có muốn ngủ tiếp không?"

Trương Triết Hạn lắc đầu: "Tôi đói bụng, hơn nữa không phải nói hôm nay đi câu cá sao! Chúng ta nên xuất phát sớm một chút."

"Cậu có thể ra ngoài sao? Người đại diện của cậu nói không tiện mà."

"Đừng nghe cô ấy nói lung tung!"

Có gì không tiện? Dù trời có lớn đến mức nào, bây giờ chuyện tôi câu dẫn cậu là lớn nhất! Tiện hay không đều phải lừa được cậu ra ngoài, ai biết lát nữa Viên Hoa có tới cửa bắt người không chứ!

"Nhưng tôi cảm thấy lời cô ấy nói cũng không phải không có đạo lý, cậu..."

"Cung Tuấn!" Trương Triết Hạn đột nhiên ngắt lời, nhìn Cung Tuấn chăm chú, còn bày ra vẻ mặt u sầu. "Cậu nghe cô ấy hay nghe tôi?"

Cung Tuấn lần đầu tiên cảm thấy Trương Triết Hạn không tự nhận thức về vẻ đẹp của bản thân. Nếu anh biết nó khiến người ta không thể chống cự, sẽ không dễ dàng bày ra vẻ mặt này. Hiện tại đừng nói là câu cá, dù anh có muốn ném cậu xuống sông cho cá ăn, cậu cũng cam tâm tình nguyện, hơn nữa còn muốn lo lắng thay anh, sợ cậu nặng quá, anh ném không nổi.

Cung Tuấn mấp máy môi, nói: "Tôi đi cùng cậu."

"Cung giáo thảo đẹp trai tốt bụng, nói thật đi, kiếp trước cậu có phải là nước uống có ga không?"

Cung Tuấn nghi hoặc: "Hả?"

Trương Triết Hạn vui ra mặt: "Nếu không sao cậu nói gì cũng khiến người nghe vui vẻ đến thế?"

Làm thế nào câu dẫn một người? Dùng lời nói, mập mờ mà khéo léo trêu chọc hắn.

Nhìn vành tai đỏ bừng của Cung Tuấn, Trương Triết Hạn lại thầm chúc chủ nhân của bình luận kia người tốt cả đời bình an.

"Khụ, tôi đi làm bữa sáng trước." Cung Tuấn vội vàng đi vào nhà bếp.

Trương Triết Hạn bật cười, quá trình câu dẫn của hôm nay vẫn chưa xong đâu.

Cung Tuấn hâm nóng sữa, nướng bánh mì, rán trứng, chuẩn bị làm sandwich, không hiểu sao cậu lại nhìn chăm chú mấy cái trứng đang rán trong chảo, càng nhìn càng cảm thấy, chúng đều biến thành hình trái tim. Cậu cho trứng ra đĩa, còn thực sự làm thành trái tim, cả miếng giăm bông cũng được cắt thành hình trái tim, cuối cùng dùng hai miếng bánh mì kẹp lại, che dấu một cách hoàn mỹ, tựa như tâm sự của cậu, nhưng cuối cùng cũng đều vào bụng Trương Triết Hạn.

Trương Triết Hạn ăn hơn nửa cái sandwich, cốc sữa chỉ uống một ngụm đã gạt sang một bên. Cung Tuấn cau mày: "Sao không uống sữa?"

"Không muốn uống, có vị sữa." Trương Triết Hạn thành thật.

Cung Tuấn bất lực, sữa mà không có vị sữa, còn có thể có vị gì?

Bất quá trong lòng nghĩ vậy, đến khi nói ra lại biến thành: "Vậy cậu muốn uống nước trái cây không? Tôi rót cho cậu một cốc."

"Không cần, tôi uống nước lọc là được." Trương Triết Hạn cười ha ha, cuối cùng lại ý vị thâm trường nhìn Cung Tuấn một cái: "Nước uống có ga cũng được."

Cung Tuấn: "..." Sao cậu lại cảm thấy lời này không thể phân tích kỹ, càng phân tích càng không lành mạnh.

Nhưng Cung Tuấn vẫn cố chấp đẩy cốc sữa đến trước mặt Trương Triết Hạn: "Uống thêm hai ngụm."

"Tôi cũng trưởng thành rồi, uống nhiều sữa làm gì?"

"Chỉ hai ngụm thôi." Cung Tuấn kiên trì.

Trương Triết Hạn nhướng mày, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Cung Tuấn, mặc cả: "Một ngụm?"

Cung Tuấn lắc đầu: "Nửa cốc."

Trương Triết Hạn: "..." Phi logic nha, sao lại tăng lên?

Trương Triết Hạn không còn là trẻ con, uống sữa cũng không phải vấn đề lớn gì. Chỉ là anh không thích vị sữa tươi kia, cho nên cũng sẽ không miễn cưỡng bản thân. Không chỉ là sữa, thân là một người trưởng thành đương nhiên sẽ có quyền tự chủ lựa chọn. Hơn nữa khi đứng ở một vị trí đủ cao, cũng có rất nhiều người dâng lên vô số thứ xa xỉ để anh lựa chọn, anh có thể uống một ly rượu cất trong hầm rượu nhiều năm để thể hiện sự thành công và phẩm vị, chỉ cần anh vui vẻ là có thể sống trong một thế giới hoa lệ tùy theo ý muốn. Nhưng xung quanh cũng sẽ không có người nào chú ý đến bữa sáng anh có uống sữa không, lại càng không chú ý đến anh uống nhiều hay ít, một ngụm hay một cốc. Tất cả mọi người đều bận rộn với cuộc sống của riêng mình, dù anh là Trương Triết Hạn, thế giới này cũng sẽ không vây quanh anh.

Chỉ là lâu nay Trương Triết Hạn đã xem nhẹ một chuyện, "bị quản" kỳ thật là điều hạnh phúc nhất thế gian mà cũng là điều khó cầu nhất, nó là bằng chứng cho thấy một người được yêu, cho dù bị yêu cầu uống nửa cốc sữa mà bản thân không thích, nhưng lại tốt cho sức khỏe.

Nhìn ánh mắt nghiêm túc của Cung Tuấn, Trương Triết Hạn đấu tranh lần cuối: "Thật sự phải uống nửa cốc sao?"

Cung Tuấn gật đầu.

"Nhưng nó không ngon."

"Không được kén ăn." Thấy Trương Triết Hạn vẫn có chút cự tuyệt, Cung Tuấn thở dài, dù sao cũng từng ăn chung một tô mì, Cung Tuấn trực tiếp lấy cốc sữa của Trương Triết Hạn đưa đến bên miệng mình, không chút do dự uống hết một nửa, sau đó nhẹ nhàng liếm môi, nói: "Có vị ngọt, nếu cậu không tin thì nếm thử xem."

Cung Tuấn thản nhiên liếm hai cánh môi, lau đi vết sữa còn đọng lại. Có một cảm xúc gì đó âm thầm xao động, Trương Triết Hạn không khỏi nuốt nước bọt, sao lại cảm thấy tình huống hiện tại giống như Cung Tuấn đang câu dẫn anh vậy?

Cơ thể thành thật hơn lý trí, Trương Triết Hạn cầm cốc sữa đã bị Cung Tuấn uống qua, nhấp một ngụm. Chất lỏng chạy dọc theo cổ họng, dần dần biến thành mật ngọt.

"Hình như có chút ngọt." Trương Triết Hạn nhàn nhạt nói.

Cung Tuấn cười: "Đúng vậy! Vậy sáng mai tiếp tục uống sữa."

"..." Hóa ra đây chính là gánh nặng ngọt ngào. Trương Triết Hạn cuối cùng cũng hiểu được vì sao có nhiều người cam tâm tình nguyện chịu khổ vì yêu như vậy.

Thật lâu về sau, một ngày nào đó Trương Triết Hạn không chịu nổi vị sữa nữa, liền kháng nghị với Cung Tuấn. Nhưng Cung Tuấn lại rất kiên trì với chuyện này, Trương Triết Hạn hỏi lý do, Cung Tuấn nhìn Trương Triết Hạn bằng ánh mắt chân thành, nói: "Anh muốn cùng em sống lâu trăm tuổi."

Anh muốn em sống lâu trăm tuổi, nên bắt đầu bằng một ly sữa mỗi ngày. Kiến thức của anh nói rằng, không được tin thần phật, nhưng anh lại trộm mê tín trong lòng, cầu nguyện con người sẽ có kiếp sau, để anh còn có thể gặp lại em. Chỉ là anh lại sợ điều trong sách nói là thật, con người sống một đời, chỉ có một kiếp. Đời người ngắn ngủi, nếu tính kỹ thì thời gian chúng ta bên nhau cũng chỉ có vài thập niên. Cho nên em nhất định phải cùng anh sống lâu trăm tuổi, thêm một giây một phút, đều là thời gian quý giá, có thể sẽ cầu không được ở kiếp sau hư vô mờ ảo.

Ăn xong bữa sáng, hai người mang theo dụng cụ câu cá ra ngoài, thân phận của Trương Triết Hạn không thể không để ý, ra ngoài quả thật là chuyện không tiện, Trương Triết Hạn liền chọn một ao cá nhỏ ở vùng ngoại ô, chuẩn bị hưởng thụ thời gian nhàn nhã bên cạnh Cung Tuấn.

Người sáng nay đề nghị đi câu cá là Trương Triết Hạn, người không đủ kiên nhẫn chờ cá mắc câu cũng là Trương Triết Hạn. Lần thứ năm anh bỏ cần câu đi đến chỗ Cung Tuấn lắc đầu chán nản, cậu đứng dậy ấn anh xuống ghế mình đang ngồi, thuận tiện đi lấy cái ghế ban đầu anh ngồi đem lại.

Hai người ngồi cạnh nhau, Trương Triết Hạn hỏi: "Này, cậu nói xem ở đây có cá không? Sao chúng ta câu lâu như vậy, một chút động tĩnh cũng không có."

"Im lặng." Cung Tuấn thấp giọng nói, làm động tác đừng lên tiếng, sau đó ghé sát tai Trương Triết Hạn nói: "Chờ lát nữa câu được cá, buổi tối tôi sẽ nấu món cá chua ngọt cho cậu ăn."

"Thật không?" Trương Triết Hạn nhướng mày. "Có cần tôi mua trước một con cá không, đề phòng vạn nhất."

"Cậu nên tin tưởng tôi hơn."

"Tin, sao lại không tin?" Trương Triết Hạn còn bày ra vẻ mặt nghiêm túc. "Tôi tin cậu nhất định sẽ nấu món cá chua ngọt cho tôi ăn."

Ngay lúc đó Cung Tuấn quyết định, nếu hôm nay thật sự không câu được cá, chỉ có thể để Trương Triết Hạn đi mua, vậy cậu liền đổi món cá chua ngọt thành cá hấp, không có lý do gì, chỉ là con cá kia không phải cậu câu, vậy thì nó không xứng!

Có lẽ là lái xe quá mệt, cũng có lẽ là dậy quá sớm, Trương Triết Hạn ngồi cạnh Cung Tuấn được nửa giờ, rốt cuộc cũng không chịu nổi, bắt đầu buồn ngủ. Ban đầu anh còn miễn cưỡng duy trì ý thức, cuối cùng lí trí sụp đổ, Trương Triết Hạn nghiêng đầu ngã lên vai Cung Tuấn.

Sức nặng đột nhiên đè lên vai cùng hơi thở đều đều của Trương Triết Hạn phả vào tai làm Cung Tuấn sửng sốt. Mặt trời mùa đông ấm áp kèm theo gió lạnh thấu xương, Cung Tuấn thay Trương Triết Hạn chỉnh khăng quàng cổ, che ánh sáng trước mặt.

Mặc dù trong xô không có con cá nào, nhưng Cung Tuấn cảm thấy cậu đã câu được con cá lớn nhất thế gian.

"Quên đi, buổi tối vẫn sẽ làm cá chua ngọt, mèo con ham ăn." Cung Tuấn nhẹ giọng nỉ non.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro