Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Đêm đông giá rét, ánh trăng giống như một chú mèo hoang lặng lẽ ẩn mình sau tầng mây, thành phố rực rỡ ánh đèn, mọi người ban ngày đều bận rộn ban đêm cũng không buồn ngủ, lên diễn đàn tám chuyện, vô cùng náo nhiệt, đặc biệt là một cuộc tranh luận không có hồi kết.

Tiêu đề: Thảo luận về việc ZZH có thất tình không?

Từ khi đoạt giải Kim Khúc, ZZH đã biến mất nửa năm, sẽ không vì thất tình mà trốn đến chỗ nào đó chứ! (Fan đừng làm phiền, còn khống bình ngày mai mẹ bạn ra đường mua đồ sẽ tăng giá.)

L1: Tôi chỉ có một vấn đề, ZZH yêu đương khi nào?

L2: Lầu trên, bạn không xem bát quái à, lúc trước có mấy bài nói rằng anh ta và người mẫu chân dài kia là một đôi!

L3: Không phải chứ, ca vương đỉnh lưu sẽ không nghĩ không thông chứ? Chỉ vì một người mẫu không có gia thế? Đời tư loạn thật! Lúc trước anh ta còn bị tiết lộ đi cùng các phú nhị đại.

L4: Ai mà chẳng biết ZZH như thế chứ, chính miệng anh ta nói thích chân dài. Nhưng mà lại yêu phải một con ngựa hoang, trên đầu toàn là thảo nguyên, hiện tại chắc đang tan nát cõi lòng, trốn một chỗ nào đó để quên người ta rồi.

L5: Cần soái ca làm gì chứ? Người ta cũng có để ý đến khuê nữ nhà lành như chúng ta đâu. Chỉ cần một anh trai dễ nhìn một chút, em gái đây liền gục ngã, em còn có thể tự mình động nha~

L6: Lầu trên là khuê nữ nhà nào vậy? Tôi theo cô học hỏi một chút.

L7: Nhưng mà lại nói, điều kiện như ZZH cũng có thể thất tình sao??? Không chỉ không có thiên lí, địa lí cũng không có luôn!

L8: Một ngày nọ ZZH đang học, giáo viên giảng đến từ "đẹp trai", anh ta trăm phương ngàn cách cũng không hiểu được từ này, mãi đến khi bạn cùng bàn đưa cho một cái gương, anh ta nháy mắt liền ngộ đạo.

Một ngày nọ ZZH ở trên đường ăn xin, nói bản thân không có tiền, người qua đường liền đánh anh ta tơi bời, nói anh ta dối trá!

Một ngày nọ ZZH gặp Trần Độc Tú, hai người tài sắc hơn người, cuối cùng ZZH thắng, bởi vì anh ta nói: "Trần Độc Tú, ngồi xuống đi."

L9: Ha ha ha ha... Phòng làm việc của ZZH không thuê lầu trên làm người viết bài tuyên truyền là tổn thất của bọn họ! Bất quá để tôi tổng kết một chút, tóm lại, sao ZZH có thể thất tình được? Sao lại có người đá anh ta để anh ta thất tình? Thật là không bình thường!

L10: Ai nói là không thể? Chẳng lẽ còn có người không biết hồi đại học ZZH bị người ta cướp mất bạn gái sao? Nghe nói mấy bài tình ca kia đều là viết cho đoạn thời gian khổ sở vì tình đó.

L11: ??????? Đây là những lời nói vô căn cứ gì vậy?

L12: Đặt một cái tai ở đây, lầu 10 mau nói rõ.

L13: Đặt hai cái tai, lầu 10 mau nói rõ.

L14: Đặt ba cái tai, ngại quá tôi không có ba cái tai, nhưng lầu 10 mau nói rõ đi.

L15: Aiz, chị họ tôi học cùng trường đại học với ZZH, nhỏ hơn anh ta một học kỳ, nhưng mấy người biết đó, người như ZZH là nhân vật làm mưa làm gió trong trường, phụ nữ cả trường, ngoại trừ mấy con chó cái của mấy bác gái dưới căn tin nuôi, không ai không gọi tên anh ta, đương nhiên nếu mấy con chó cái kia biết nói, khẳng định cũng sẽ gọi. Trở lại chuyện chính, nghe nói ZZH lúc ấy thích một cô gái, chị họ tôi có gặp qua, trông cũng khá xinh đẹp, mấu chốt là chân dài! Chị họ tôi nói dù sao nhìn mặt cũng là người duy nhất miễn cưỡng xứng đôi với ZZH (Chị họ tôi là Hải Triết lâu năm), mọi người có thể tưởng tượng ra là thần tiên gì rồi đấy! Vốn là cá với cá, tôm với tôm, ZZH với mỹ nữ cũng hợp lý, lại không ngờ được hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình, nửa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim, mỹ nữ đi cùng ZZH mỗi ngày, cuối cùng lại cùng người khác ở bên nhau!

L16: Ý tứ của lầu trên là? ZZH là hoa rơi? Mỹ nữ là nước chảy? Còn có, tên nào có thể cướp người từ trong tay ZZH? Là tôi điên rồi? Hay là thế giới điên rồi?

L17: Lại nói tiếp câu chuyện cẩu huyết này, tên đẹp trai kia cũng là bạn cùng lớp với ZZH! Lúc nghe chị họ tôi kể, tôi còn cảm thấy ngượng thay bọn họ. Nghe chị tôi kể lại, tên nam sinh cướp bạn gái của ZZH giống như có một loại công năng đặc biệt, chính là đẹp trai tới nỗi vừa nhìn đã muốn sinh con cho cậu ta, mấy người cũng biết cậu ta có bao nhiêu kinh thiên địa, quỷ thần khiếp rồi đấy, ngay cả chị họ tôi là Hải Triết lâu năm, nhắc tới cậu ta cũng chỉ có thể bĩu môi không nói thành lời.

L18: Sau đó thì sao? ZZH có thể để yên à? Cho dù đối phương là đại soái ca, anh ta cũng không kém mà, bộ dạng rất thuận mắt, nhân mô cẩu dạng, không, nhân mô nhân dạng! Nên đi cướp mỹ nữ về lại chứ!

L19: Cụ thể tôi cũng không biết, chỉ là nghe chị họ bát quái một hồi, nhưng nghe nói tên nam sinh kia chỉ học đến năm hai liền không đến trường nữa.

L20: Không đến trường nữa? Sẽ không bỏ học đó chứ? Này là chuyện giáo bá cùng giáo thảo tranh nữ nhân à? Mẹ nó! Thú vị! Ai đó mau viết tiểu thuyết đi!

L21: Lầu trên không biết là giáo bá x giáo thảo càng thú vị hơn sao? Thiết lập tình địch biến thành tình nhân?

L22: Lầu trên, bút tôi chuẩn bị rồi này, nói vậy rồi thì mau viết đi?

L23: Tôi thêm một bút!

L24: Tôi thêm hai cái!

L25: Tôi thêm số bút bằng số id của mình.

...

Trương Triết Hạn vừa mới tắm xong, bọt nước còn đọng trên đuôi tóc, ngồi xuống giường chưa được ba giây đã nhận được tin nhắn Wechat của Trương Tô, là liên kết dẫn đến một bài đăng trên diễn đàn.

Là bạn thân từ nhỏ, Trương Tô không chút khách khí trêu chọc: "Yo, đến giờ còn có người nhớ đến tam giác tình yêu có một không hai giữa cậu, Tô Thanh Vận, và Cung Tuấn lúc đó kìa."

Trương Triết Hạn tùy ý nhấn vào xem thoáng qua, không bao lâu liền thoát ra, mắng Trương Tô một câu: "Cút đi."

"Giẫm đến chỗ đau liền xù lông, nếu cậu mà là mèo, lông đều bị xù hết cho coi!" Trương Tô còn đặc biệt tìm một cái biểu tượng cảm xúc mèo xù lông.

Trương Triết Hạn không biết nói sao với tên này: "Không phải, tôi nói bao nhiêu lần rồi, tôi mới không thèm để ý, là mấy cậu không tin."

"Được được được, tùy ý cậu, tôi chơi game đây."

Trương Triết Hạn bỏ điện thoại xuống, dùng khăn lau tóc. Anh tựa vào thành giường, tùy tiện lấy một quyển sách tên là "Tiệm tạp hóa giải ưu" trên tủ đầu giường, còn chưa xem xong một trang, nội dung bài đăng kia đột nhiên hiện lên trong đầu. Kỳ thật cũng không có cảm giác đặc biệt gì, anh nói không để ý nữa cũng là thật, dù sao cũng là chuyện của mười năm trước rồi.

Thời gian trôi qua mang đi nhiều thanh xuân, cũng xóa nhòa nhiều hồi ức. Trương Triết Hạn cảm thấy được anh là người trong cuộc cũng không còn nhớ rõ ràng nữa, ngược lại những người xung quanh đều nhớ từng chút từng chút một.

Nghĩ đến Tô Thanh Vận, nội tâm Trương Triết Hạn không có dao động quá lớn. Tuy rằng anh thừa nhận, lúc học đại học, anh thật sự cảm thấy cô ấy rất xinh đẹp, ưu tú, còn có chút hài hước. Lúc ấy xung quanh Trương Triết Hạn có rất nhiều cô gái vây quanh, nếu như phải lựa chọn một người làm bạn gái, anh nhất định sẽ chọn Tô Thanh Vận. Cũng có thể là căn cứ vào suy nghĩ đó, thái độ của Trương Triết Hạn đối với Tô Thanh Vận cũng khác thường. Anh cùng cô đi thư viện, ngẫu nhiên ăn một bữa cơm chiều, hoặc là cùng cô tham gia tiết mục âm nhạc. Trương Triết Hạn không phải người lạnh lùng, lại đối xử với Tô Thanh Vận nhiệt tình như vậy, mọi người đương nhiên cho rằng anh thật sự thích cô, nói thật, ban đầu chính anh cũng nghĩ vậy.

Nói đến thời điểm Trương Triết Hạn đánh vỡ suy nghĩ ban đầu của mình, là khi Tô Thanh Vận nói với anh, cô thích Cung Tuấn. Trương Triết Hạn vốn nghĩ mình sẽ rất đau lòng, lại phát hiện bản thân chỉ có chút cảm giác mất mát, dù sao sau này cũng khó tìm được một cô gái giỏi về mọi mặt như Tô Thanh Vận được nữa.

Anh cũng không rõ Tô Thanh Vận cùng Cung Tuấn ở bên nhau từ khi nào, nhưng sau đó cô và cậu thường xuyên đi đâu cũng có đôi có cặp, Trương Triết Hạn liền chủ động rời khỏi tam giác tình yêu trong mắt người khác này, bắt đầu tránh né Tô Thanh Vận, anh không có hứng thú mặt dày mày dạn quấy rầy người ta yêu đương đâu.

Tuy nhiên người xem càng thêm nhiệt tình với câu chuyện này của anh, mọi người đều cho rằng anh cam chịu nhượng bộ là vì tình cảm sâu đậm với Tô Thanh Vận, mà Cung Tuấn trở thành kẻ đầu sỏ "đoạt nhân sở ái". Thậm chí là chuyện đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi, mỗi khi các bạn học tổ chức họp lớp, đều tránh mời anh và Cung Tuấn cùng lúc, đương nhiên hai người cũng không ai đi.

Còn Cung Tuấn thì sao? Cậu cũng nghĩ thế sao? Chàng trai cao to trong ấn tượng của Trương Triết Hạn sau đó mỗi lần thấy ánh mắt anh đều theo bản năng né tránh, thật giống như đã làm chuyện có lỗi với Trương Triết Hạn, rõ ràng ban đầu ánh mắt cậu trong veo sáng ngời, nụ cười cũng rực rỡ như ánh nắng, vậy mà...

Nghĩ đến đây, Trương Triết Hạn đóng sách lại, anh vẫn còn nhớ như in cảnh tượng lần đầu tiên hai người nói chuyện với nhau, vô cùng buồn cười.

Bạn thời đại học, không còn ngây ngô nữa, dù cùng lớp cũng rất khó làm quen, mà Trương Triết Hạn và Cung Tuấn chính là loại này. Mỗi ngày cùng nhau lên lớp, vậy mà chưa từng trò chuyện với nhau bao giờ, đương nhiên Trương Triết Hạn đối với vị bạn học này ấn tượng mười phần khắc sâu, dù sao cũng rất đẹp trai.

Hôm đó Trương Triết Hạn và Cung Tuấn tham gia tọa đàm công khai với một giáo sư. Bởi vì phải lấy tín chỉ, Trương Triết Hạn đành phải từ bỏ thời gian chơi bóng rổ vui vẻ để ngồi trong phòng học. Mà chủ đề của buổi tọa đàm hôm đó là: "Đối xử thế nào với tình cảm khác biệt trong xã hội?" Đơn giản mà nói là sự khác biệt giữa dị tính luyến ái và đồng tính luyến ái.

Thật ra ngay từ đầu Trương Triết Hạn đã chuẩn bị đục nước béo cò, chuông tan học vang lên, tín chỉ tới tay, vui vẻ vô cùng! Nhưng giáo sư kia lại muốn chọn một người trả lời câu hỏi, chọn ngẫu nhiên liền chọn trúng Trương Triết Hạn. Cho nên đẹp trai cũng không phải không có hại, khi đi học giáo viên liếc mắt một cái liền bị nhìn trúng.

Nữ giáo sư trung niên đẩy đẩy kính, giọng điệu khôi hài: "Đều nói giá trị nhan sắc cao bao nhiêu sẽ gánh bấy nhiêu trách nhiệm, vấn đề kế tiếp mời bạn học đẹp trai này trả lời một chút đi, chính là bạn mặc áo len màu xanh dương ngồi bên phải bàn ba từ dưới đếm lên."

Người tinh thần đang trên mây Trương Triết Hạn chỉ chỉ bản thân, nở nụ cười miễn cưỡng: "Em?"

"Đúng."

Trương Triết Hạn nhất thời có điềm báo xấu, quả nhiên, giây tiếp theo giáo sư liền hỏi: "Nếu có người cùng giới tỏ tình với em, em sẽ đáp lại thế nào?"

Loại đề tài hung tàn này làm cho xung quanh kinh hô một trận, làm cho tiêu điểm trong đám người Trương Triết Hạn nháy mắt đông cứng. Anh không hiểu, anh là một thanh niên tốt của thời đại mới mỗi ngày đều cầu nguyện thế giới hòa bình vì sao lại gặp phải tay bay vạ gió thế này.

Nhưng Trương Triết Hạn không ngại ngùng, đối mặt với ánh mắt vui sướng vây xem người khác gặp họa, anh gượng cười nói: "Phải xem đối phương có đẹp không."

"Đẹp thì sao? Không đẹp thì sao?" Nữ sinh ngồi cách đó không xa nhanh chóng tiếp lời.

"Nếu không đẹp,..." Trương Triết Hạn dừng một chút, nhướng mày. "Tôi liền cùng người đó kết nghĩa anh em, Trương Phi không thể nào có suy nghĩ không an phận với Lưu Bị được nha?"

Cả lớp cười rộ lên, không khí vi diệu tan biến, nhưng lại có người lớn gan không chịu buông tha.

"Nếu đối phương đẹp thì sao?"

Lại vang lên một trận kinh hô

Trương Triết Hạn nghĩ nghĩ: "Phải xem đẹp đến mức nào."

"Nếu đẹp giống Cung Tuấn thì sao?"

Những lời này vừa tuôn ra, trong phòng học liền huyên náo không ngừng.

Trong vô số ánh mắt ẩn ý, nữ giáo sư giật giật khóe miệng, cũng không nói dừng lại, ánh mặt ngược lại càng thêm ý vị thâm trường.

Trương Triết Hạn nghĩ anh không thể thua được, liền nhún vai hờ hững đáp: "Trông giống Cung Tuấn à? Vậy thì ở bên nhau thôi!"

Khi đó Trương Triết Hạn cảm thấy phản ứng của anh không chê vào đâu được, hài hước mang theo khí phách. Mà Trương Triết Hạn ngày đó thật sự đã quá xem nhẹ mấy chữ to "kị ra đường" trên lịch hoàng đạo. Anh vừa dứt lời, tiếng reo hò chói tai xung quanh liền vang lên, cửa sau phòng học mở ra, Cung Tuấn cứ như vậy xuất hiện trước mặt Trương Triết Hạn dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người.

Mà ngay tại thời khắc ấy, ánh nắng ngoài kia đã chiếu xuyên qua cửa sổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro