Chương 2
Chuyện của Trương Triết Hạn và Cung Tuấn bắt đầu từ mùa hè năm trước, họ cùng tham gia một bộ phim đam mỹ cải biên.
Trong mắt bố mẹ và bạn bè họ lúc đó, cuộc hôn nhân này như từ trên trời rơi xuống, duyên trời đã định.
Theo quan điểm của Cung Tuấn, đây là một bất ngờ.
Theo quan điểm của Trương Triết Hạn, không biết nói gì hơn.
Tháng 6 là thời điểm mới khai máy chưa được bao lâu, ấn tượng ban đầu của anh về Cung Tuấn là một người đẹp trai ít nói, tính cách khá nhút nhát. Trùng hợp ngày hôm đó mẹ Trương Triết Hạn và mẹ Cung Tuấn cùng đến thăm ban.
Buổi tối hôm đó khi cùng ngồi ăn cơm, Trương Triết Hạn liền chú ý tới mẹ Cung Tuấn nhìn mình với ánh mắt yêu thích ánh mắt yêu thích, sau bữa ăn anh tự hỏi ----- tại sao mẹ của Cung Tuấn lại bí mật kéo mẹ anh đi làm gì.
Nhưng sau đó Trương Triết Hạn cũng không quan tâm, anh chỉ ngoan ngoãn xách đống đặc sản Thành Đô do mẹ Cung Tuấn mang đến về khách sạn rồi tiếp tục đọc sách, mà không biết gì về những thay đổi lớn sắp tới trong cuộc đời mình.
Cho đến tận mười hai giờ đêm, anh chàng đồng nghiệp đẹp trai "nhút nhát, ít nói" tới gõ cửa.
" Thầy Trương ngủ chưa ạ?"
Cung Tuấn thật sự rất xấu hổ, nhìn thấy Trương Triết Hạn đang mặc áo choàng tắm do vừa mới tắm xong, vì quá xấu hổ nên cậu liền bị nói lắp.
" Ah, chưa đâu, cậu vào đi."
Cung Tuấn kém Trương Triết Hạn một tuổi và hầu như không có nhiều kinh nghiệm đóng phim cổ trang, Trương Triết Hạn, một lão "Hoành Phiêu"[1], ngày thường cũng chăm sóc cậu em trai này, lúc đó anh nắm lấy cánh tay của Cung Tuấn nhiệt tình đi giới thiệu với mọi người.
[1] 横漂: chỉ những người từ nơi khác đến quay phim ở Hoành Điếm
" Làm phiền thầy Trương rồi." Cậu có khuôn mặt đẹp trai với lông mày rậm và đôi mắt to. Khi cười lên đôi mắt cong cong và hàm răng trắng lộ ra khiến Trương Triết Hạn liên tưởng đến một chú chó to lớn, ngây thơ và vô hại, làm cho anh muốn đưa tay lên sờ mái tóc ngắn của cậu.
Tuy nhiên, tình cảm anh em tốt này sẽ thay đổi từ giây phút đó.
Trương Triết Hạn vừa nói chuyện với Cung Tuấn vừa chậm rãi lau tóc, bỗng dưng khăn tắm rơi ra, cậu đang ngồi trên giường bỗng nhiên bật dậy.
"Haha." Trương Triết Hạn cười ngượng ngùng nói, thầy Cung đừng trêu anh.
"Thầy Trương, em thật sự xin lỗi." Đôi chân của cậu dài, ủy khuất ngồi bên cạnh anh, đôi mắt to tròn nhìn thầy Trương với vẻ mặt đầy tội lỗi, "Những gì em nói là sự thật. Em đoán là ngày mai bác gái sẽ nói cho anh."
Mẹ em cũng đã nói sẽ thuyết phục mẹ anh.
Trương Triết Hạn khó hiểu, làm sao lại có một người như Cung Tuấn, rảnh rỗi không có chuyện gì làm mà lại cùng mẹ mình lấy chuyện kết hôn đem ra cá cược.
" Ý cậu là——nếu cậu thua, cậu sẽ kết hôn cùng đồng nghiệp trong bộ phim cổ trang tiếp theo?" Trương Triết Hạn cau mày, " Là anh đang mơ hay cậu đang mơ?"
" Chuyện là thế này, sau khi quay xong bộ cổ trang trước đó, em không định quay tiếp nữa, rất mệt và kết quả cũng không như mong đợi . Thế là mẹ em liền giục em tìm đối tượng kết hôn. Năm nay ăn tết, em cùng mẹ chơi mạt chược, nếu thua em sẽ phải kết hôn cũng bạn diễn trong bộ phim cổ trang tiếp theo."
Mẹ em nghe xong liền thắng 10 ván liên tiếp trong đêm giao thừa, nhưng sau khi nói xong em cũng liền quên luôn. Khi nhận được kịch bản "Thiên Nhai Khách" vào tháng trước và xem qua nhân vật "Ôn Khách Hành" em thích đến nỗi mà quên mất bản thân đã từng nói sẽ không đóng phim cổ trang nữa."
" Bây giờ mẹ em từ Thành Đô đến, vì cho rằng em nhận bộ phim vì vừa ý anh."
Trương Triết Hạn nhất thời không biết nên nói gì " Cậu dám nói, mẹ cậu dám tin" hoặc là " Thật bội phục." Cuối cùng rầu rĩ nói:" Cậu không quá lớn tuổi, sao lại hay quên thế."
Anh không ngờ Cung Tuấn lại có thể cười vào lúc này, còn cười rất vui vẻ, gật đầu trả lời—— đúng vậy, em chỉ quan tâm đến việc kiếm tiền, chuyện khác em không quá quan tâm.
Cái gì mà chó lớn ngoan ngoãn, cái gì mà đẹp trai ít nói, ngay lúc này hình tượng của Cung Tuấn hoàn toàn sụp đổ, Trương Triết Hạn bây giờ chỉ muốn tống cổ tên ngốc này ra khỏi phòng.
Anh vào nghề đã mười năm, cũng không phải là chưa từng bị đồng nghiệp tỏ tình ,nhưng đây là lần đầu tiên được cầu hôn khi mới khai máy được 10 ngày.
Trương Triết Hạn nhanh chóng nhớ lại tất cả thông tin trong đầu mà anh đã biết về Cung Tuấn, anh nghĩ đến một bộ phim đam cải biên Cung Tuấn đã đóng trước đó, liền phân thích và phỏng đoán đủ thứ chuyện.
À, hóa ra Cung Tuấn không phải là một chàng trai to xác đơn giản chút nào, cậu ấy thích con trai và cậu ấy thích mình, sắp xếp lại câu chữ một lượt.
"Anh thực sự xin lỗi, thầy Cung." Trương Triết Hạn giữ vẻ mặt bình tĩnh và không phân biệt với đồng nghiệp, "Anh không kỳ thị đồng tính luyến ái, nhưng anh thực sự không thích con trai. Chúng ta có thể là bạn tốt của nhau, nhưng kết hôn thực sự là một vấn đề rất khó."
Cung Tuấn không hề tỏ ra ngạc nhiên vẫn duy trì nụ cười như cũ, nói không sao đâu Trương lão sư, em cũng không thích con trai nhưng em có thể giải thích.
Thẳng nam sắt thép Trương Triết Hạn khoanh tay cười lạnh, cũng không muốn vạch trần thủ đoạn lạt mềm buộc chắt của Cung Tuấn, chỉ nói:" Hahaha, em rất giỏi."
" Hả?"Cậu giả vờ ngây thơ mới bộ mặt ưu nhìn này, xoa chóp mũi nói:" Em không hiểu."
Trước đây Trương Triết Hạn thấy Cung Tuấn tốt đẹp bao nhiêu, nhưng hiện tại cảm thấy khó chịu khi thấy cậu, anh xua tay nói cậu không hiểu.
Cung Tuấn gật đầu, khuôn mặt tỏa nắng của cậu khiến Trương Triết Hạn cảm thấy đừng nói đến lập tức kết hôn, dù ngày mai tận thế cậu cũng không quan tâm.
" Nhưng không sao, nếu như không phải hôm nay dì đến tìm em nói rất nhiều, em cũng không đến làm phiền anh. Em tôn trọng quyết định của Trương lão sư, hãy nói cho em biết khi có quyết định."
Trương Triết Hạn tức giận không có chỗ phát tiết. Chuyện gì có gì phải nghĩ?
Anh hận không thể chỉ vào ban công và nói, Trương Triết Hạn thà nhảy từ đây xuống và chết ở bên ngoài cũng không thể nào kết hôn với một người con trai.
Nhưng tính chuyên nghiệp và lí trí không cho phép anh nói ra điều này, Trương Triết Hạn chỉ có thể giữ một nụ cười cứng ngắt gật đầu.
Anh nói được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro