Chương 18: Về nhà
Kì quái?
Trương Triết Hạn bởi muốn thoát khỏi bầu không khí ngập ngượng mà đưa tay với lấy chiếc điện thoại mới sạc được non nửa. Y theo thói quen lướt xem các tin tức trên mạng. Trương Triết Hạn đã nhập viện từ ngày hôm qua vậy mà trên các trang báo mạng lại không có bất kì một bài đưa nào khiến y không khỏi suy ngẫm. Đây dĩ nhiên là việc tốt nhưng là ai đã nhúng tay vào việc này? Quản lý của y sao? Hàn Anh hình như không giống người có loại năng lực này cho lắm. Trương Triết Hạn lại đưa mắt sang nhìn kẻ đang cười ngu bên cạnh.
"Có chuyện gì?" - Cung Tuấn thấy vẻ mặt ngỡ ngàng của của y tưởng xảy ra chuyện gì nghiêm trọng liền hỏi.
"Việc tôi bị tai nạn không thấy đưa tin. Anh đã xử lý việc này à?" - Trương Triết Hạn trước giờ rất thẳng thắn vào thẳng vấn đề.
" Ừm, tôi muốn em được nghỉ ngơi cho tốt. Nhưng cũng chỉ được vài ngày thôi. Em nổi tiếng như vậy, vốn dĩ không giấu được lâu."
Cung Tuấn ngay khi y gặp tai nạn đã vận dụng mọi mối quan hệ liên lạc với mấy toà soạn lớn. Hắn sợ đám nhà báo sẽ đến làm phiền Trương Triết Hạn. Tuy nhiên đây cũng chỉ là kế hoãn binh tạm thời, có bao nhiêu kẻ ngày ngày soi mói vào đời tư của nghệ sĩ chứ? Việc y nằm viện sớm muộn cũng bị người khác đưa lên thôi.
"Cảm ơn." - Trương Triết Hạn là người của công chúng, khả năng ăn nói tất nhiên không tệ nhưng khi đối diện với người âm thầm làm cho mình hết việc này đến việc khác lại không biết nói điều gì. Y rốt cuộc chỉ nói ra được một câu làm Cung Tuấn không vừa lòng.
"Sao em lại cứ khách sáo với tôi như thế?" - Cung Tuấn nghe thấy lời cảm ơn quen thuộc không khỏi chau mày tỏ ý không vui, ánh mắt từ đầu tới cuối đều dính chặt trên người y.
"Thì anh giúp tôi, tôi cảm ơn không được à?" - Trương Triết Hạn không hiểu sao bản thân lại không dám đối diện với đôi mắt thâm tình của người nọ, chỉ đành nghiêng đầu quay mặt đi.
"Vậy đừng nói xuông nữa, chi bằng em dùng hành động sẽ tốt hơn đó." - Cung Tuấn nghĩ đến trái ngọt khi nãy lại chỉ vào má mình đòi hỏi. Tại sao trước đây hắn lại không phát hiện ra Trương Triết Hạn dễ gây nghiện như thế? Kiếp trước hắn đúng là một kẻ có mắt như mù.
"Còn lâu." - Trương Triết Hạn nghe thấy giọng nói mang ý tứ trêu chọc của người nọ giống như bị kích thích lập tức cho hắn một cái gối dày cộp vào mặt.
Dĩ nhiên hành động xù lông của con mèo nhỏ kia chỉ chọc cho Cung Tuấn ngứa ngáy. Có điều hắn là một thương nhân, hiểu rõ thế nào là "dục tốc bất đạt". Cung Tuấn không muốn vì chút vội vàng mà khiến mọi cố gắng theo đuổi người kia của mình biến thành công cốc. Hắn đè nén xúc động muốn tròng ghẹo y xuống, bày ra vẻ mặt nghiêm túc.
"Em yên tâm, tôi đã trao đổi với bác sĩ rồi. Em chỉ nằm viện vài ngày rồi chúng ta sẽ về biệt thự của Cung gia. Nhà chúng ta có bác sĩ tư, ông ấy sẽ điều trị cho em. Vừa không bị đám nhà báo nhòm ngó lại không phải chịu cảm giác bí bách của bệnh viện." - Cung Tuấn nhanh chóng nói ra tính toán của mình.
Trương Triết Hạn mặc dù không muốn đến làm phiền cha mẹ Cung nhưng hiện tại cũng không có cách nào tốt hơn cả. Thật ra về chung cư của bọn họ cũng được nhưng chân y phải mất vài tháng mới hồi phục, không lẽ cứ thế nhốt mình ở nhà? Chưa kể biệt thự Cung gia ở vùng ngoại ô, không gian rất rộng và thoải mái. Y suy nghĩ một chút liền đồng ý.
Vậy là Cung Tuấn ở viện chăm sóc y thêm mấy ngày. Nhìn hắn vừa chăm sóc mình vừa thức khuya giải quyết việc của công ty, Trương Triết Hạn ngỏ ý bảo hắn về khách sạn nghỉ ngơi, để Hàn Anh đến cùng y cũng được. Nhưng hết lần này đến lần khác đều bị Cung Tuấn gạt đi. Nói đùa? Đối tượng kết hôn của hắn lại phải giao cho người khác chăm sóc? Còn đáng mặt đàn ông không? Chưa kể ở bên Trương Triết Hạn, Cung Tuấn luôn đặc biệt cảm thấy vui vẻ. Việc ngày ngày được ở cạnh chăm sóc y đúng là hắn cầu được ước thấy tuy hoàn cảnh không được như ý nhưng dù sao cũng coi như là khởi đầu thuận lợi đi.
Hàn Anh thời gian này cũng không rảnh rỗi gì. Với thương thế của Trương Triết Hạn, ước tính cũng phải nghỉ ngơi nửa năm, nhiều hợp đồng đại diện vẫn đang còn thời hạn. Anh đầu tắt mặt tối đi gặp các nhãn hàng thương lượng. Tư bản vốn dĩ chỉ quan tâm đến lợi nhuận làm gì có việc thông cảm cho hoàn cảnh của nghệ sĩ vì vậy lần lượt đưa ra yêu cầu chấm dứt hợp đồng.
Mắt thấy Trương Triết Hạn đã kí đến giấy thoả thuận bồi thường thứ năm, Cung Tuấn không kìm được sốt ruột hỏi.
"Em có cần giúp đỡ gì không?"
"Không có gì. Tôi trước đây chỉ tập trung cho ca hát, bởi lần quảng bá album lần này mà phá lệ kí hợp đồng với vài nhãn hàng. Thời gian kí kết tương đối ngắn nên không có vấn đề gì. Chút tiền đó cũng không đáng là bao." - Trương Triết Hạn lắc đầu. Không phải y dỗ hắn an tâm mà sự thật đúng là như vậy. Y chưa bao giờ đi trên con đường lưu lượng, không cố gắng kiếm tiền nhờ làm gương mặt đại diện nên hiện tại nghỉ ngơi lâu một chút cũng không bị ảnh hưởng. Trương Triết Hạn không phải chưa lần nào ẩn mình. Lúc phát hành album chính thức đầu tiên, y đã tự mình đến một thành phố nhỏ ở gần một năm để lấy cảm xúc viết nhạc . Lần này coi như cho bản thân một kì nghỉ, biết đâu tinh thần thoải mái còn có thể viết ra mấy bài hát.
Cung Tuấn tất nhiên tôn trọng mọi quyết định của y. Hắn cũng đã hỏi qua Hàn Anh thấy mọi chuyện đều ổn cũng không nhúng tay vào.
Đến ngày thứ ba, khi cánh phóng viên bắt đầu rục rịch nghi vấn Trương Triết Hạn bị tấn công dẫn đến nhập viện, Cung Tuấn liền đưa người đến hộ tống y trở về Cung gia. Tốc độ sắp xếp của hắn rất nhanh, lúc các nhà đài đến tập trung tại cổng bệnh viện thì Trương Triết Hạn đã an toàn trở về biệt thự.
"Tiểu Triết con có sao không?" - Mẹ Cung nhìn chân trái y bị bó bột phải ngồi xe lăn ánh mắt không dấu được vẻ đau lòng.
"Con không sao." - Trương Triết Hạn mỉm cười nhẹ nhàng đáp. Y biết mẹ Cung là thực tâm lo lắng cho mình nên càng không nỡ để bà phải lo lắng.
"Mẹ, Triết Hạn đi đường xa đã mệt mỏi rồi, con đưa em ấy vào phòng nghỉ ngơi, lát rồi nói chuyện được không?" - Cung Tuấn nhìn sắc mặt y có điểm tái nhợt liền nhanh chóng lên tiếng ngắt lời.
"Được, con mau đi nghỉ ngơi đi, mẹ kêu nhà bếp chuẩn bị bữa tối, con muốn ăn gì liền nói với mẹ không cần ngại. Chúng ta đều là người một nhà với nhau cả." - Bà vỗ nhẹ vai Trương Triết Hạn dịu dàng nói.
Y mất mẹ đã lâu, thật may lại gặp được người phụ nữ ấm áp này. Trương Triết Hạn trước đây đồng ý kết hôn với Cung Tuấn phần lớn đều vì thật sự yêu thương cha mẹ Cung. Bọn họ đối với y tốt như vậy y không nỡ khiến hai người buồn lòng.
Cung Tuấn sau khi đợi mẹ Cung dặng dò xong không đợi lâu lập tức đẩy y vào phòng.
"Có thể kêu người chuẩn bị nước để tôi tắm không?" - Trương Triết Hạn sau khi trở về phòng liền đột nhiên lên tiếng. Y do ngại vết thương nên mấy ngày nay nằm yên bất động chẳng được tắm rửa, cơ thể hiện tại cảm thấy vô cùng khó chịu.
"Được, để tôi chuẩn bị." - Cung Tuấn không hiểu nghĩ đến cái gì lập tức vào nhà tắm.
Trương Triết Hạn nghe tiếng nước chảy chừng vài phút thì thấy hắn bước ra.
"Này, anh làm gì?" - Y bị hắn bất ngờ bế thốc lên có chút hoảng loạn, hai tay không tự chủ mà vòng qua ôm lấy cổ hắn để giữ ổn định.
"Tôi giúp em tắm." - Cung Tuấn đối với cau hỏi của y chỉ thản nhiên đáp lại.
"Không cần." - Trương Triết Hạn bởi từ chối mà chân tay quơ loạn, tình huống xấu hổ này là gì?
"Yên nào, sẽ ngã xuống đấy." - Cung Tuấn trầm giọng, bước đi ổn định, tay ôm người nọ nhất quyết không buông.
"Tôi nói không cần mà." - Trương Triết Hạn thật sự bị tư thế bế công chúa này làm cho ngại ngùng. Bọn họ trước đây chưa từng tiếp xúc thân mật như vậy. Người này hình như bờ vai thật rộng, ngực cũng thật rắn chắc.
"Chết tiệt, mình đang nghĩ cái gì?" - Trương Triết Hạn bị suy nghĩ của chính mình làm cho ngẩn người. Đến khi kịp bình ổn lại thì Cung Tuấn đã đặt y yên vị ngồi trên thành bồn tắm.
"Tôi tắm cho em." - Nếu giờ phút này Cung Tuấn có một chiếc đuôi thì chắc chắn nó đang không ngừng vẫy qua lại vì hung phấn. Nói đùa, phúc lợi này hắn đúng là nằm mơ cũng chưa dám nghĩ tới sẽ được thực hiện sớm đến vậy.
"Không cần!!!" - Trương Triết Hạn lần này thật sự bị dọa sợ, hoảng loạn hét lên.
**********
trammac234
Âm mưu giới giải trí cùng hắc bang của tôi sắp cua gấp biến thành bình đạm sinh hoạt rồi !!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro