Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 97: Hắn nhìn thấy...

Hic ~ Thời gian trôi lẹ quá, cái fic này viết từ năm 2019, đến nay 2023, Bòn không hề nghĩ sẽ viết ra 1 cái fic khủng như vậy. Ngày đó là giao thừa, trong lúc chờ coi pháo bông thì lôi máy ra ngồi viết, lôi kéo ss Cho Kyung Ah vẽ tranh bìa và beta dùm. Ss Ah cũng thích Bác Chiến, thế là giúp cho Bòn. Ban đầu viết Chiến trẩu lắm, ss Ah chê, bảo như teenfic, Bòn phải ngồi viết lại, xào nặn 1 hồi mới ra hình tượng Chiến bây giờ.

Ban đầu Bác cũng không phải là Vương tử, mà thật sự là ma trong lăng mộ. Sau lại đổi Bác thành một người có chức trong Chính quyền, thuộc Bộ Cổ vật. Cuối cùng viết đi viết lại ổng lại thành Vương tử của ngành khảo cổ.

Sau cũng vì tính bón của Bòn, ngâm fic hai ba chập, ss Ah nản chí, hết chịu nổi Bòn. Nhưng ss vẫn theo dõi và vẽ tranh ủng hộ, động viên tinh thần cho Bòn.  Ss Ah yêu thương Bòn từ hồi fanfic của HaeHyuk Super Junior lận, cả 10 năm nay.

Bòn viết sai chính tả kinh khủng lắm, thế là bé Bao nhảy vào beta cho Bòn một đoạn thời gian. Sau đó Bao cũng hết chịu nổi Bòn bón, bỏ chạy mất >.< Không biết Bao còn theo đọc fic không, Bòn cảm ơn Bao đã đồng hành cùng Bòn trong khoảng thời gian đó.

Bao đi rồi, Bòn tiếp tục sai chính tả, bị reader phàn nàn. Rồi bạn Na, là Ying9791 - beta hiện giờ vào chat chít với Bòn, rồi đồng ý làm beta cho Bòn. Na rất tâm huyết với Bác Chiến, cũng kiên nhẫn bên cạnh Bòn, còn rất "tranh luận" về tình tiết, chuyển biến cốt truyện và nhân vật. Na bảo sẽ đi cùng Bòn đến end fic (bả hứa rồi nên chắc bả sẽ không bỏ chạy), cũng chỉ Bòn cách viết trên Google Drive cho bớt sai chính tả lại. Thật không hiểu có cô Au nào hành nghề 10 năm như Bòn vẫn sai chính tả túi bụi.

Có khi Bòn cùng Na thảo luận đến cả đêm, gỡ các nút thắt. Cảm ơn Na thật nhiều.

Ngoài ra, còn có rất nhiều bạn reader inbox tám chuyện, gỡ nút thắt cho Bòn. Nhắn tin động viên, sẵn sàng chờ Bòn gần cả năm qua. Cám ơn mọi người nhiều lắm. Không có những tình cảm này chắc Bòn vì cơm áo gạo tiền, lo làm kiếm ăn mà chuồn mất dạng rồi >.< Cũng do Bòn thắc cho cố, giờ bón đến mặt mày xám xanh.

Trên cơ bản các nút thắc Bòn đã gỡ ổn, chỗ nào không ổn Bòn sẽ... lén chỉnh sửa fic. Bạn nào còn nhớ mấy đoạn đầu thì sẽ bắt lỗi Bòn =)) Không nhớ thì xem như fic thật là hay, haha. Bữa giờ Bòn lén chỉnh mấy lần, mà có ai biết đâu, hú ~

Nói chứ chỉnh mấy đoạn cho có lý và logic lại thôi, chứ ý chính mà đổi là bị tóm rồi. Bòn sẽ cố gắng end fic trong năm nay. Cơ bản khoảng 120 chương.

Tháng này chỗ Bòn làm bị kiểm toán vào gõ, Bòn phải chạy tìm file chứng từ từ năm 2022 đến giờ, stress đến thảm lắm. Nhưng lỡ hứa với bà con hôm nay post rồi, không thể quỵt kèo được. Như vậy là không có uy tín (dù rằng với tính bón fic, ngâm fic thì uy tín của Bòn hơi thấp).

Bỏ lâu rồi chắc chắn mọi người sẽ mất cảm xúc, Bòn cũng dự đoán đọc 1 - 2 chương đầu mọi người sẽ thấy nhạt và lạc về nơi nao ~ Đó là điều không thể tránh khi quay lại fic sau gần 1 năm >,.< Bòn hy vọng cảm giác này của mọi người không kéo dài mà sẽ lấy lại cảm hứng ở mấy chương sau nữa. À, ai quên fic thì đọc lại tóm tắt Bòn post ở phần trước nha.

Bây giờ mời bà con tiếp tục theo dõi fic ~

...//...

TỬ THƯ

Chương 96

Tác giả: Bòn

Beta: Ying9791 (Na)

Vương tử có cảm giác trái tim đang bị bóp chặt, rỉ ra từng dòng nhựa sống trong khoang ngực. Toàn thân không tự chủ được run lên, hắn chống tay vào tường hít từng luồng dưỡng khí.

Quả nhiên, Kim tự tháp này là một "vật sống", nó có khả năng theo dõi hành động của từng cá nhân tồn tại bên trong, cũng có thể điều khiển quyền năng tác động đến Vương tử. Tiếng gầm kia vang lên mỗi khi Vương Nhất Bác muốn làm những điều bất lợi cho Kim tự tháp, hay đúng hơn, nó có thể tác động lên trái tim nhà họ Vương.

Ở phía sau, luồng hắc ám đổ ập vào như bão dữ cuốn tới, cả căn phòng được bao trùm bởi một màu đen đậm đặc, tốc độ tràn vào chỉ trong nháy mắt, không còn từ từ như lần trước.

Vương tử nhìn thấy rõ ràng từng luồng hắc ám đen kịt tràn vào mỗi lúc một dày đặc hơn, như thể chúng đang tuyên chiến và giành giật với y thứ mà chúng không muốn y chạm đến. Đó chính là thanh giáo của thần Seth. Vương Nhất Bác lập tức nhấc chân đạp mạnh vào thanh giáo.

"Keng!" Giây phút Vương tử giữ chặt thanh giáo dưới chân cũng là lúc cả gian phòng chìm vào bóng tối. Thế nhưng thứ quái vật hung bạo bên trong ấy vẫn điên cuồng tấn công vào chân y, rõ ràng nó đang muốn lấy thanh giáo đi.

Vương tử gần như chắc chắn thần Seth chính là điểm yếu của con quái vật trong Kim tự tháp, nó đang phẫn nộ cảnh báo Vương tử không được đụng đến thanh giáo này. May mà hắn đã giẫm lên giữ chặt chặt thanh giáo lại. Nếu không thì trong trạng thái không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì như bây giờ, sẽ chẳng thể biết phải tìm thanh giáo ở hướng nào nữa.

Vương Nhất Bác một tay ôm lấy lồng ngực đau đớn, một tay không ngừng vung roi, dùng thính lực lẫn linh cảm để phòng thủ với đám quái vật răng nhọn.

Két ... keng két...

Thanh giáo bị một luồng sức mạnh vô hình kéo đi, Vương tử vẫn dùng chân cố ghìm chặt nó xuống đất. Sự ma sát của sắt và đá tạo ra âm thanh sắc bén ghê rợn, vọng vang trong không gian rộng lớn u ám.

Cảm giác đau đớn trong tim càng ngày càng mãnh liệt, máu toàn thân Vương Nhất Bác gần như ngừng lưu thông, cơ thể hắn lạnh dần. Vương tử không kìm được tiếng thở dốc bởi nỗi thống khổ quá lớn trong tim. Quái vật bóng đêm gào lên những âm thanh đầy dữ tợn, chúng lao đến từ bốn phía đổ ập vào người y.

.

.

Ở phía đoàn khảo cổ, mọi người vẫn gắng sức di chuyển, không ai nói chuyện hay trao đổi gì thêm, mực nước ngày một dâng cao, lực cản càng mạnh, họ gần như phải lội chứ không còn đi được nữa.

Tiêu Chiến đi cùng Ottah và Ngô Cảnh Tử, thỉnh thoảng hắn ngoái đầu về phía sau ngóng trông hình bóng Vương Nhất Bác. Hắn vẫn luôn giữ vẻ điềm tĩnh theo thói quen, ngũ quan nhu hòa như ngọc, thế nhưng không ai biết rằng, phía sau gương mặt điềm tĩnh ấy đang ẩn chứa nỗi sợ hãi kinh hoàng.

Hắn nhìn thấy...

Chưa bao giờ nhìn thấy rõ ràng đến vậy.

Trước giờ mỗi khi vào Kim tự tháp, Tiêu Chiến đều cố gắng kiểm tra linh cảm của mình. Hình ảnh càng rõ thì sự việc diễn ra càng gần, càng chuẩn xác. Với chuyến đi có thể đánh đổi bằng cả tính mạng như lần này, Tiêu Chiến luôn cẩn thận kiểm tra nhiều lần, nhưng không có kết quả. Vậy mà chỉ mới đây thôi, linh cảm của hắn bỗng hóa thành những thước phim lướt qua trong tâm trí, hắn nhìn thấy thảm cảnh đẫm máu của cả đoàn khảo cổ, ngay cả cơ thể của Vương Nhất Bác cũng phủ đầy máu đỏ.

Y vịn vào tường đá, lặng lẽ nhìn hắn. Rồi sóng nước cuộn dâng, như bão như lũ cuốn hắn đi. Càng lúc càng xa... Lúc hắn nhận thức được thì mọi vật xung quanh chỉ còn một màu đen thăm thẳm.

Hắn đã chết rồi.

Linh cảm chân thật đến mức Tiêu Chiến cảm thấy toàn thân lạnh cóng, linh hồn chơi vơi ở không gian tăm tối. Tiêu Chiến đã nhiều lần có linh cảm về nguy hiểm, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cái chết của chính mình.

Trong khoảnh khắc đó, ai có thể giữ được bình tĩnh?

Vậy mà Tiêu Chiến làm được.

Hắn che giấu nỗi sợ hãi của bản thân, điềm nhiên mỉm cười bảo Vương Nhất Bác nhanh chóng quay lại tầng 2 tìm thanh giáo.

Nhìn bóng y càng lúc càng xa rồi khuất dần trong bóng tối, Tiêu Chiến rất muốn chạy đến ôm y, trao cho y những lời yêu thương. Nhưng hắn không thể nhấc chân lên được.

Không phải Tiêu Chiến muốn chết một mình, chọn cách rời xa Vương tử. Chỉ là với những gì hắn đã nhìn thấy, dù Vương Nhất Bác ở lại chẳng những không thể cứu được cả đoàn, mà còn liên lụy đến chính bản thân y. Nếu Vương tử rời đi mà tìm được một đường sống sót, biết đâu y vẫn có cơ hội đi xuống tầng cuối cùng, tìm ra Tiểu Tán, cứu rỗi cả thế giới này.

Linh cảm là điều được báo trước, can thiệp càng nhiều, cái giá phải trả sẽ càng tàn khốc. Tiểu Tán chính là minh chứng sống. Nhưng... cứ như vậy mà chết ư? Cứ như vậy mà chia lìa với Vương tử? Tiêu Chiến không cam tâm, hắn không muốn chấp nhận.

Tiêu Chiến chạy không nổi nữa. Hắn dừng bước, gục người vào vách tường, trong hơi thở dồn dập lắng nghe con tim thổn thức. Cảm giác đối diện với cái chết chẳng hề đáng sợ bằng sự thật hắn sẽ vĩnh viễn rời xa Vương Nhất Bác.

Hắn chết rồi, Vương tử sẽ rất đau khổ.

Tiêu Chiến không muốn chết. Hắn không cam lòng chết tức tưởi trong Kim tự tháp này. Hắn khát khao được cùng Vương tử trải qua những ngày tháng yên bình của sau này. Đã có quá nhiều người phải bỏ mạng, giờ đến lượt hắn sao?

Ottah và Ngô Cảnh Tử vẫn luôn để mắt tới Tiêu Chiến, thấy hắn dừng lại, họ cũng lo lắng dừng theo, nhìn hắn một cách khó hiểu.

- Không kịp. Chạy không kịp... - Tiêu Chiến lẩm bẩm. Nó đã đến rồi. Những hình ảnh từ linh cảm đang trở nên vô cùng rõ ràng.

Ngô Cảnh Tử tiến lại gần:

- Chuyện gì vậy, Tiêu Chiến?

Tiêu Chiến lắc đầu không trả lời. Hắn nghe thấy âm thanh sóng dữ đang cuồn cuộn đổ tới, từ trong vách đá, từ trên trần cao đen thẳm, từ dưới những tầng hầm hun hút không đáy. Quyền năng của tầng 4, lũ lụt, sẽ không buông tha bọn họ.

Tiêu Chiến từ từ ngẩng đầu nhìn quách quan tài dựng đứng bên cạnh, đó chính là những phần mộ tù tội nằm rải rác trong Kim tự tháp này. Khối đá lạnh lẽo giam giữ thân xác lẫn linh hồn phạm nhân. Lúc này, gương mặt Tiêu Chiến đột nhiên biến sắc.

"Mở ra."

Trong tâm trí Tiêu Chiến bỗng vang lên câu mệnh lệnh, bàn tay như bị thứ gì đó nâng lên, ép hắn chạm vào quách quan tài.

"Mở ra, trốn vào trong thì có thể sống sót qua bão lũ."

Hai mắt Tiêu Chiến lập tức mở lớn. Hắn không muốn chết! Hắn không muốn rời xa Vương Nhất Bác! Hắn sẽ không từ bỏ bất cứ cơ hội nào để được sống!

Bàn tay Tiêu Chiến theo đó giơ lên, vừa chạm đến chốt nắp quan tài, lý trí đột nhiên tìm về, năm ngón tay lập tức rụt lại.

Lại là ai đang nói với hắn? Là ai?

"Ta là ngươi. Ta cứu ngươi."

Tiêu Chiến rùng mình kinh ngạc. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, hắn bất ngờ nhận ra giọng nói này!

Chẳng trách hắn luôn cảm thấy quen thuộc như đã từng nghe thấy. Giữa quá khứ và hiện tại, giữa hiện thực và hư không, rất nhiều kí ức được xâu chuỗi lại, cuối cùng hắn đã nhớ ra giọng nói ấy là của ai rồi.

"Đừng tin hắn. Hắn ở ngay cạnh ngươi."

"Ngươi đã chết."

Tiêu Chiến bần thần lùi về phía sau vài bước. Tại sao là giọng nói của người đó? Tại sao lại là người đó?

Lẽ nào họ đã bị lừa? Tất cả mọi thứ đã xảy ra chỉ là trò chơi của ác quỷ? Họ có nên tiếp tục đi xuống không? Có nên tìm Tiểu Tán nữa hay không?

- A.....!!!

Sự xung đột mạnh mẽ của những luồng suy nghĩ khác nhau khiến Tiêu Chiến ôm đầu thét lên. Đau quá, những hình ảnh đang nhảy múa trong tâm trí. Hắn thấy cảnh núi lửa phun trào, thấy hàng vạn con bọ cạp trong bóng tối, còn nghe rõ tiếng gào khóc của dân làng, nhưng thứ nhìn thấy rõ ràng nhất lại là nụ cười tà hiểm đang vang vọng trong chính con người hắn.

Tiêu Chiến hiểu ra rồi, vì sao hắn thấy cảnh vật trong Kim tự tháp này vô cùng quen thuộc, dòng chữ "Mở quan tài, ra ngoài" đầy bí hiểm kia, sự ganh ghét bất bình thường của Giang Thế Hoành... sự thật dần dần mở ra một cách rõ ràng, hòa chung tiếng cười khúc khích thỏa mãn của chính kẻ bên trong hắn. Tiêu Chiến muốn phát điên, tất cả cảm xúc chất chứa trong lòng như muốn bùng nổ. Hắn không muốn nhẫn nhịn nữa, thế lực luôn đi theo sau hắn kia, hắn đã chịu đựng đủ rồi.

Không được! Tiêu Chiến tự đấu tranh với chính mình. Thứ đó đang muốn điều khiển hắn, muốn phá bức tường hắn xây dựng bao lâu nay để chui ra ngoài. Đúng rồi! Hương thơm hồi sinh của Vương tử. Chỉ cần ở cạnh y, nắm tay y, dựa vào người y, hắn nhất định sẽ không đánh mất lý trí.

Tiêu Chiến theo thói quen đưa tay quờ quạng tìm kiếm mùi hương quen thuộc của Vương tử...

Nhưng xung quanh chẳng có gì cả, không ai nắm lấy tay hắn, cũng không ai để hắn dựa dẫm vào.

Vương tử không có ở đây.

Tiêu Chiến thẫn thờ đứng bất động khi nhận ra sự thật ấy.

Tâm trí Tiêu Chiến trống rỗng, không biết đã qua bao lâu, khi ý thức của hắn tìm về thì mọi người đã mở rất nhiều quan tài rồi. Tiếng phản đối của Ottah văng vẳng từ phía xa:

- Tôi cảm thấy tiếp tục mở nắp quan tài không phải là cách tốt.

Ottah nói xong liền quay lại nhíu mày nhìn Tiêu Chiến, như thể đang cực kỳ bất mãn với hắn. Đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến thấy Ottah tỏ thái độ phật ý với mình.

Vương Thế Hoành lại hét lên với Ottah:

- Vậy cậu cho rằng cách nào tốt? Nhìn đi, nước đang tràn vào đây, mực nước đã giảm đi rất nhiều khi mở các quan tài.

Tiêu Chiến ngẩn người nhìn đoàn khảo cổ. Tại sao họ lại mở quan tài, chuyện gì vừa xảy ra? Có vẻ như hắn vừa bỏ qua điều gì đó. Đó là lý do tại sao Ottah khó chịu với hắn đến vậy.

Ngô Cảnh Tử nói:

- Chỉ có hầm chôn tập thể mới có diện tích lớn. Còn những quan tài giam cầm một xác ướp thì chứa được bao nhiêu nước? Hơn nữa, nếu lũ tới, mọi người thật sự dám trốn vào bên trong?

Bên trong quan tài chính là những xác ướp tội nhân bị hành hạ đến chết và giam cầm trong suốt hàng ngàn năm qua. Đẩy xác ướp ra ngoài rồi trốn vào trong ư? Cách này thật sự khả thi sao? Nhưng nếu quan tài kín đến mức nước không tràn được vào thì cũng đồng nghĩa với việc họ không có dưỡng khí để thở.

Giang Thế Hoành chưa kịp trả lời thì có người đã hô hoán:

- Vương tử quay lại rồi, chúng ta được cứu rồi!

Đoàn khảo cổ đồng loạt nhìn về phía sau, qua ánh đèn pin lé lói rọi từ phía đó, xuyên qua hàng rào nước từ không trung rơi xuống, mọi người có thể nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Vương Nhất Bác. Y đang cố gắng lội lại gần với tốc độ nhanh nhất có thể.

Người trong đoàn vui mừng nhìn nhau. Ai nấy đều nhìn thấy thanh giáo trên tay của Vương tử. Bằng mắt thường có thể thấy rất rõ những giọt nước từ trên cao luôn tránh rơi vào Vương Nhất Bác. Chắc chắn quyền năng của Tội hồn không muốn đến gần y và thanh giáo. Quay về tầng 2 lấy thanh giáo của thần Seth là một quyết định hoàn toàn đúng đắn.

Sekani không kiềm chế được cảm xúc, reo lên:

- Đúng là chỉ có thể tin vào Vương tử thôi. Mấy cách giải quyết của trưởng đoàn toàn vô dụng cả!

Sekani vừa dứt lời, không gian đột nhiên yên ắng lạ thường, ai nấy đều trừng mắt nhìn anh ta. Sự so sánh không hề phù hợp trong thời điểm nhạy cảm hiện tại. Mọi người lập tức vờ như không nghe thấy, một số người cất tiếng gọi tên Vương tử để làm giảm không khí căng thẳng. Thế nhưng gương mặt của Giang Thế Hoành càng lúc càng sa sầm xám xịt.

Trước đây Giang Thế Hoành chưa bao giờ thắng Vương Nhất Thiên, đó vẫn luôn là cái vảy ngược đau đớn nhất của ông ta. Hiện giờ ông ta vô cùng phẫn nộ khi hoàn toàn bị lu mờ bởi ánh hào quang của Vương tử.

Nhưng khi Vương Nhất Bác thật sự di chuyển đến gần, nụ cười hy vọng trên môi mọi người đột nhiên cứng lại. Tất cả đều nhận ra điều bất ổn, gương mặt của Vương tử trắng bệch, môi mím chặt, hơi thở nặng nề.

Tiêu Chiến vội vã chạy ngược lại về phía Vương Nhất Bác. Khi chỉ còn cách nhau một khoảng, Vương Nhất Bác vội rướn người đến, ấn thanh giáo vào tay hắn. Tiêu Chiến còn chưa kịp định thần, cũng chưa nhận thức được là phải cầm lấy thanh giáo, thì Vương Nhất Bác đã gục xuống, phun ra một ngụm máu, dòng máu đỏ tươi cứ thế trào ra không dừng lại được.

Tiêu Chiến chẳng kịp suy nghĩ, vô thức buông thanh giáo rơi xuống nước để đỡ lấy Vương Nhất Bác.

Đó là vật là Vương tử dùng cả tính mạng để mang về đây, Vương Nhất Bác lập tức cao giọng cảnh báo:

- Giữ chặt nó!

Tội hồn và Vương tử đã chiến đấu với nhau suốt cả chặng đường để ngăn lại tất cả những ai muốn tiếp cận thanh giáo này. Ngay lập tức, một cơn sóng dữ dội ập đến đánh mạnh vào Tiêu Chiến, khiến hắn loạng choạng ngã ngửa ra sau. Thanh giáo trôi khỏi tầm tay. Đúng lúc này Giang Thế Hoành lao đến, nắm chặt thanh giáo trước khi nó chìm vào làn nước rồi bị dòng nước kỳ lạ này cuốn đi.

Vương Nhất Bác thở phào khi nhìn thấy thanh giáo đã được giữ lại, đột nhiên y gập người xuống không ngừng ho khan. Chỉ có chính y mới biết, mỗi khi chạm vào thanh giáo, trái tim của y sẽ vô cùng đau đớn, gấp ngàn vạn lần sự đau đớn khi nghe thấy tiếng gầm.

Mọi chuyện đã trở nên rõ ràng hơn rồi, mỗi khi y cứu người trong đoàn, tiếng gầm vang lên ngăn cản hành động của y; khi y lấy đi thanh giáo, chỉ cần chạm vào nó cũng khiến y đau đớn không ngừng. Tội hồn trong Kim tự tháp này không muốn Vương tử hỗ trợ cho đoàn khảo cổ, nó còn có khả năng điều khiển cảm xúc trái tim của y.

Vương Nhất Bác vẫn gắng gượng chiến đấu kịch liệt, bằng mọi cách phải mang thanh giáo về cho đoàn khảo cổ, vì đây là cách duy nhất mà họ nghĩ được để chiến đấu với Tội hồn tà ác nơi này. Cả đoạn đường xa xôi ấy, mỗi bước chân là mỗi vết cắt vào trái tim y, là sự tra tấn tàn bạo đến từ "thứ" luôn muốn có được trái tim của gia tộc họ Vương. Hiện tại, có lẽ bên trong cơ thể Vương tử không còn nơi nào lành lặn cả.

Tiêu Chiến ôm lấy Vương Nhất Bác, bỗng thất thần nhận ra cảnh tượng hiện giờ.

Toàn thân Vương tử đầy máu, kiệt quệ ngã quỵ xuống mặt đất, dòng nước thẫm màu kia là bóng tối hay là máu của y? Đây không phải là cảnh mà hắn đã thấy từ linh cảm ư? Vậy...vậy hắn cố ý để y rời đi đâu có ý nghĩa gì nữa? Hiện tại y lại ở đây, cũng với dáng vẻ này, có nghĩa là cả hai người họ sẽ bị nhấn chìm trong dòng lũ.

Tiêu Chiến chấp nhận trả giá bằng tính mạng của mình để thay đổi kết cục, nhưng tất cả dường như trở lại vạch xuất phát.

Khi Tiêu Chiến còn chưa hết bàng hoàng thì từ phía sau hắn, Giang Thế Hoành đột nhiên giơ cao ngọn giáo của thần Seth, nhắm thẳng vào Vương Nhất Bác đâm tới.

Linh cảm của Tiêu Chiến vốn nhạy bén, hắn lập tức nhận ra nguy hiểm rồi quay đầu lại. Chỉ trong tích tắc đó thôi, Tiêu Chiến chẳng kịp suy nghĩ gì nữa, hắn vươn tay ôm chầm lấy Vương tử.

Phập!

Mũi giáo đâm thẳng vào lưng Tiêu Chiến, xuyên qua trái tim, vừa chạm đến lồng ngực Vương Nhất Bác thì dừng lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro