Chương 6: Cuộc hẹn mua đồ ngày thứ 7
Buổi sáng...Eiji thức dậy với những suy nghĩ miên mang trong đầu. Anh vẫn chưa cảm thấy mình đã làm chuyện gì sai trái với Ayame...có đúng không?...Chí ít thì lỗi sai của anh không lớn lắm. Nhưng...không lẽ anh phải luôn theo Ayame sao? Người anh thích là Miyuri cơ mà...Theo đuổi Miyuri thì có gì sai? Cô ấy đã làm gì sai mà Ayame lại ghét cô ấy tới như vậy? Chỉ mới học kì trước đây, họ là những người bạn cùng nói cùng cười với nhau..
Eiji không nghĩ nữa, anh vò đầu rồi đứng dậy khỏi giường, đánh răng rửa mặt, thay đồ. Rồi sau khi làm đồ ăn sáng, mì gói, sau khi đã khiến cái bụng mình no, Eiji lên đường đi đến trường.
Đường hôm nay thật vắng vẻ, có lẽ vì Eiji đã dậy sớm đi học, có lẽ là con đường này chỉ anh và...Ayame là thường xuyên đi...À...anh thấy thiếu tiếng gọi tên anh của cô bạn thân kia, tiếng cười của Ayame, bộ dáng của cô ấy,...
Eiji lại tiếp tục suy nghĩ, vì sao Ayame lại giận anh đến như vậy...Không lẽ cô bạn thân mà mình biết, người luôn coi mình là ân nhân, Eiji biết Ayame luôn coi mình như vậy và anh đã giải thích rõ với cô hãy coi anh như một người bạn, người mà anh luôn coi là em gái, lại không thể cầu chúc cho anh được hạnh phúc với Miyuri, để anh có thể theo đuổi cô ấy sao? Anh thật lòng thích Miyuri....thích....
Nghĩ đến đó, Eiji ngừng lại, đứng hình tại chỗ, như nghĩ ra được cái gì đó...
Một cơn gió nhẹ đang từ từ mạnh lên dần, nó đã lấy đi những cánh hoa anh đào trên cây và mang theo hành trình của mình. Cơn gió ấy lay động, làm những cánh hoa không nguyện ý đi theo rơi lã tả xuống.
Một cánh hoa anh đào bay vào trán Eiji, rồi theo những giọt mồ hôi của anh rơi xuống.
"Không lẽ...Ayame cũng thích mình sao?...Cô ấy..." Mắt Eiji nhăn lại, hiện nên vẻ suy tư một cách buồn bã...Nếu xét theo góc độ này, thì chính là anh đã làm tổn thương cô ấy.
Eiji bước từng bước nặng nề, đầu anh lại hiện lên hình ảnh và âm thanh của ngày hôm qua. Những hình ảnh về Ayame buồn rầu lại hiện lên trong đầu anh, nhưng có điều khuôn mặt ấy non nớt, như không phải là Ayame của hiện tại.
Eiji giờ đây cắn chặt hàm răng mình. Anh ghét cay ghét đắng bọn chúng, anh không muốn trở thành một thứ thể loại như bọn chúng, làm Ayame buồn rầu, tuyệt vọng như cái lúc anh gặp Ayame lần đầu tiên.
Eiji bước đi nhanh dần, rồi chuyển hướng, rồi lại quay đầu lại. Như có suy nghĩ nào đó lướt qua đầu anh, anh lại tức tốc chạy theo hướng đi đến trường, dẫm đạp một cách tàn bạo lên những cánh hoa anh đào đang nằm trên đường.
...
Eiji đã đến lớp, nhưng dường như không có ai, trời còn quá sớm, chỉ mới hơn 7h sáng, cùng thời điểm ngày hôm qua anh đi dự lễ khai giảng. Eiji thở hồng học, anh bước vào trong thì nghe có tiếng quét dọn trong phòng học, đó là Miyuri.
"Miyuri-chan? Sao bạn lại trực nhật vậy?"
"À...chưa có danh sách trực nhật, nên mình quyết định sẽ lên sớm để quét dọn lớp. Bạn phụ mình được không, Eiji-kun? Chỉ hơn nửa tiếng nữa thôi mọi người sẽ đến đây rồi, mình sợ làm không kịp"
Có thể thấy mồ hôi đang chảy trên người Miyuri, nếu không có lớp áo ngoài của bộ đồng phục, có lẽ Eiji đã nhìn thấy một thứ gì đó ecchi.
"Bạn đi nghỉ đi, để mình làm phần còn lại cho!" Eiji thấy vậy thì lo lắng, anh nói với giọng điệu khẩn trương.
Miyuri nghe vậy thì cười, cô cũng đã thắm mệt, công việc tiếp theo mà cô bàn giao cũng ít, nhưng cô biết rằng nếu một mình bản thân cô làm thì không kịp thời gian.
"Nhờ bạn đi tới phòng giáo viên lấy tài liệu cần thiết cho ngày hôm nay nha! Thầy toán hình như đã soạn sẵn tài liệu ôn tập co thi caov khảo và dự định áp dụng nó vào bài học hôm nay luôn đó. Nghe căng quá ha?"
Miyuri với nụ cười hiền dịu, nói cho Eiji biết một tin tức. Eiji sau khi nghe xong, chỉ biết nhăn mặt, anh cố cười một cách gượng gạo, rồi nói:
"Ờ...ừm...vụ này...căng...."
Miyuri cũng biết, Eiji dở nhất là môn toán, rồi tới môn văn. Có lẽ toán đối với anh là kẻ thù, thầy toán cũng vậy, là tay sai của quỷ dữ, thường gọi anh lên làm bài.
"Cứ giao cho mình...ha ha ha..."
Eiji nói vậy, rồi rời khỏi lớp 3-B.
...
Đến khi Eiji quay lại, tiết toán đã sắp bắt đầu. Anh nhìn thấy Ayame đang ngồi đó, kế bên là cô bạn cùng bàn không dám, và cũng không muốn nói chuyện với cô. Trong Ayame rất ủ rũ, giận dỗi và chán chường, khác hẳn với vẻ ngoài hoạt bát, thân thiện thường ngày của cô.
Eiji bước lại, đứng kế bên Ayame rồi nói: "Ayame, tôi có chuyện muốn---"
Ayame đã không để Eiji nói hết câu, cô tươi tắn một cách đột ngột, bắt chuyện với cô bạn ngồi bàn bên, bỏ lơ Eiji.
Eiji, lúc này đây hiểu rằng Ayame không muốn nói chuyện với mình. Anh chỉ kịp thở dài, bỏ về chỗ ngồi vì tiết toán, thứ anh sợ nhất sắp bắt đầu.
"Ayame giận bạn rồi sao?"
Khi Eiji ngồi xuống thì nghe được tiếng của Miyuri hỏi anh với giọng nghe giống buồn buồn. Miyuri đặt một tay, tay phải, khép hờ lên ngực mình, hỏi một cách quan tâm.
"Không sao đâu, chuyện....thường tình....haizzz...cô ấy sẽ hết giận thôi...mình sẽ tìm cơ hợi nói chuyện với cô ấy...Bạn đừng lo nhé..."
Eiji nhìn Ayame lại một lần nữa ủ rủ ụp mặt xuống bàn, anh quay sang nói chuyện với Miyuri, an ủi cô. Rồi anh nói thêm, như nghĩ rằng Miyuri đang cảm thấy điều này:
"Không phải là lỗi của bạn đâu...là chuyện giữa hai đứa mình thôi...Không sao đâu Miyuri-chan, đừng lo lắng quá nhé"
"Ừm...có lẽ...mình nên thử nói chuyện với cô ấy, biết đâu...có thể giúp bạn làm lành?..." Miyuri không chắc về lời mình nói, nhưng cô thấy mình có lỗi khi vô tình gây ra chuyện này. Phải chi cô không mời Eiji, để anh đi với Ayame, phải chi cô nhận ra Ayame cũng có tình cảm với Eiji sớm hơn. Nhưng sau một hồi suy nghĩ, Miyuri lại có một chút ích kỷ dành cho bản thân: mình cũng muốn thử được yêu là như thế nào, ít nhất ở cái thời còn đang trên ghế cao trung này. Miyuri muốn thoát khỏi cảm giác gò bó của một gia đình có cha và mẹ là những doanh nhân, người thành đạt, cô muốn thoát khỏi cái gọi 'gia giáo' đã áp đặt lên con người cô suốt những năm vừa qua...Vậy tại sao cô phải thương sót cho Ayame, 'tình địch' của cô cơ chứ?
Miyuri lắc đầu nhẹ, cô sợ hãi mà tỉnh dậy từ suy nghĩ của mình, điều này không hề phù hợp với cái tánh hiền lành, nghe lời cha mẹ của Miyuri. Cô như đấu tranh với chính mình...Cuối cùng, cô quyết định sẽ thử yêu một lần, để biết cảm giác đó sẽ như thế nào. Cô quyết định thêm mình sẽ gặp Ayame riêng để nói chuyện, dù không muốn tuyên chiến với người bạn của mình, nhưng cô cũng sẽ nói cho Ayame biết cảm xúc của bản thân. Cô hy vọng Ayame có thể hiểu cho, và tối thiểu là, sẽ cạnh tranh tình yêu một cách công bằng với cô. Miyuri còn biết thêm rằng, với tính cách của Ayame, chắc chắc cô ấy không bỏ cuộc.
Cuối buổi học, mọi người bắt đầu đi về. Eiji cũng một lần nữa đuổi theo Ayame khuyên ngăn cô nhưng bất thành. Anh cuối cùng cũng chọn cách nhắn tin, qua số điện thoại và tài khoản Line, để cho cô biết anh đã hối hận, có điều muốn nói.
Nhưng có lẽ đã muộn, Eiji chỉ nhận được sự yên lặng không hồi đáp đến từ Ayame. Anh thở dài, gãi đầu rồi quyết định đi về, anh không thể khiến Ayame hết giận anh chỉ với vài lời giải thích được. Anh biết vậy, nên chỉ đành hi vọng cô ấy sẽ hết giận anh. Anh đã nhắn tin hẹn Ayame rằng anh muốn hẹn cô ấy đi cùng anh vào chủ nhật, không phải chỉ mua đồ dùng cho năm học mới, mà còn là chuyến đi chơi của 2 người. Eiji chỉ cầu mong rằng Ayame sẽ chấp nhận và hồi âm.
Bước đi một mình trên con đường vắng vẻ, những bước đi nặng trĩu đã làm con người anh cảm thấy uể oải. Anh cố quên đi những âu lo về Ayame bằng cách chuyển hướng suy nghĩ sang một chuyện gì đó. Rồi cuối cùng anh chỉ đành nghĩ đến chuyến hẹn ngày mai với Miyuri.
...
Đi trên con đường quen thuộc, Miyuri cảm thấy có chút gì đó buồn buồn. Rõ ràng cô phải vui vì đã có buổi hẹn với Eiji chứ? Cô, hoặc có thể là Eiji, sẽ là người chủ động thổ lộ tâm tình của mình, rồi cô sẽ...có thể biết được tình yêu là gì...tại sao con người lại cần nó? Nó có thể khiến cô thoát khỏi sự cô đơn cùng cực này không? Thoát khỏi cái nghĩa vụ phải làm con ngoan trò giỏi mà cô được cha mẹ hàng mong đợi...Miyuri không biết, cô chỉ biết rằng, lúc này đây, cô cảm thấy lòng mình rất khó chịu.
Miyuri chưa từng nghĩ, sự tò mò về tình yêu của cô, mong muốn tìm kiếm một người có thể giúp cô thoát khỏi cuộc sống đơn sắc này, lại gây ảnh hưởng đến một tâm hồn thiếu nữ khác, một người thường ngày hồn nhiên năng động, hòa đồng, vô lo vô nghĩ, một bạn học bằng tuổi của cô.
Miyuri tưởng tưởng đến một thực tại khác, nơi mà cô không muốn truy cầu sự hạnh phúc cho bản thân Miyuri, nơi mà cô không rủ Eiji đi cùng, nơi mà cô sẽ nhìn Eiji hạnh phúc với Ayame.
Nghĩ đến đây, cô cảm thấy có cái gì đó khó chịu vô cùng, có cái gì đó nhắc cô rằng cô không muốn chuyện này xảy ra. Cô biết rằng đây là sự ích kỷ của bản thân, nó đang nói với cô rằng cô hãy giành lấy Eiji cho riêng mình, cô đã làm người tốt đủ lâu, giành phần thiệt cho bản thân đủ nhiều. Đây là lúc cô nên tìm lấy một phần thưởng cho bản thân cô, để có thể tận hưởng nó mãi về sau...
Đi ngang một tiệm quần áo thời trang, Miyuri nhìn vào một bộ váy và áo đang được trưng bày phía sau mặt kính trong suốt. Cô nghĩ đến ngày mai, nếu mình mặc một bộ đồ đẹp như vầy, liệu có nhận được lời khen thật lòng từ Eiji? Cô trước giờ chỉ nhận được lời khen từ cha mẹ khi họ thấy thành tích của cô, như một lời động viên, từ bạn bè khi cô làm một việc gì đó nổi trội, như một lời cảm ơn, ngưỡng mộ, sự khách sáo,...Chỉ có Eiji và...Ayame là khen và đối đãi cô thật lòng, dù chuyện đó không phải là cô làm giỏi, dù chuyện đó không đáng nhắc đến. Miyuri rất quý trọng và thích chơi với 2 người bọn họ.
"Mình thật là xấu xí và ích kỷ"
Với đôi mắt đượm buồn, cô đặt tay lên tấm kính, ngay vị trí phản chiếu khuôn mặt mình. Miyuri muốn che đi nó, cô không muốn phải nghĩ đến chuyện này nữa. Rồi Miyuri bỏ đi, vừa đi cô vừa nắm hờ một tay lại đặt trên ngực, tay còn lại cũng nắm lấy bàn tay đang khép hờ kia, kìm chế những cảm xúc của mình. Cô bước đi nhanh dần, nhanh dần, rồi đi khỏi con phố sầm uất.
Miyuri không biết rằng, lúc này đây, cô lại bị một ai đó theo dõi và bám đuôi theo sau...
...
Trước cửa nhà ga Kyoto, nơi mà người người tấp nập qua lại, có một cô gái đang đứng ở lối ra.
Miyuri đã ngồi trên chuyến tàu đến một trong những quận trung tâm của Kyoto, Shimogyo. Cô và Eiji trước đó đã hẹn sẽ đợi nhau tại đây, rồi họ sẽ đi mua sắm vòng vòng ở trung tâm mua sắm Porta, ở cùng vị trí nơi cô đang đứng, và nếu không tìm thấy thứ mà họ muốn thì Miyuri và Eiji sẽ tới phố mua sắm Shinkyogoku.
Hiện tại là 10 giờ 6 phút sáng, vừa đúng lúc các cửa hàng ở Porta chỉ vừa mở cửa. Miyuri đứng ở lối ra của nhà ga, cô suy nghĩ rằng không biết liệu cô có tới sớm quá hay không. Rồi theo dòng suy nghĩ của mình, Miyuri nghĩ tới Eiji, cô bắt đầu xoay người, liếc nhìn bản thân hôm nay đã chuẩn bị hoàn hảo hay chưa.
Tiếng điện thoại vang lên, Miyuri thấy vậy thì lấy điện thoại từ trong chiếc túi mà cô đang cầm bằng 2 tay, là tin nhắn của Eiji. Cô đọc xong tin nhắn từ Eiji thì cười nhẹ, lấy tay che cái miệng đỏ mọng màu anh đào của mình, rồi cô dùng bàn tay nhỏ nhắn nhắn lại cho Eiji vị trí của cô, các ngón tay cô bắt đầu chạm lên màn hình điện thoại.
...
"Miyuri-chan, xin lỗi vì đã để bạn đợi!" Eiji đã tìm thấy Miyuri trong biển người, anh vẫy vẫy tay chạy tới nơi Miyuri đang đứng. Anh chạy chậm lại rồi dừng trước Miyuri.
"À, à, có gì đâu mà! Ah,.....ý mình là....không sao đâu, mình cũng vừa mới tới!" Miyuri định vỗ vai Eiji, nhưng nhận ra hành động của mình có chút 'quá phận', cô thu tay lại, cầm 2 tay với chiếc túi xách của mình, nở một nụ cười và nói với Eiji như mọi khi.
Eiji, vốn đang bị hớp hồn bởi vẻ ngoài của Miyuri ngày hôm nay, không chú ý tới điều này. Điều mà Eiji hiện tại đang chú ý tới là Miyuri, với bộ đầm mang hai màu tím nhạt và xanh nhạt đang mặc, với phần cổ áo hơi hở rộng, làm lộ ra xương đòn cùng làn da trắng hồng, vai và ống tay ngắn được che chắn bởi một lớp vải mỏng màu tím, trong rất mịn, ngoài ra thì phần váy là váy 2 lớp bên dưới, được làm kểu nếp xếp (frills), với tầng ngoài trên là màu xanh nhạt kéo dài đến giữa đùi, tầng dưới là lớp vải mỏng màu tím nhạt kéo dài qua đầu gối, Miyuri phối bộ váy này với đôi sandal màu kem sữa.
Eiji cảm thấy mê miệt trước vẻ ngoài thục nữ này, anh đỏ mặt, định quay đi một bên vì sợ hành động của mình làm Miyuri cảm thấy khó chịu, cứ như anh là một thằng mê gái vậy. Anh đặt tay lên gáy, quyết định chủ động trong cuộc hẹn này bằng một câu hỏi:
"À...ừm...chúng ta...đi Porta mua sắm nhỉ? Giờ là...10h 23, à.....ừm.....Miyuri-chan, bạn muốn đi mua gì trước, có danh sách thứ cần mua không?"
Miyuri hơi bất ngờ, cô luýnh quýnh mở chiếc ví cầm tay màu hồng nhạt ra, tìm bên trong xem có mảnh giấy ghi chú nào không, nhưng hình như là không có. Cô điều chỉnh hơi thở, cố giữ bình tĩnh, rồi quyết định nắm lấy tay Eiji, bàn tay to hơn, ấm hơn tay cô, kéo nó đi về hướng trung tâm mua sắm.
"Cái đó (Ano!~)....mình đã nghĩ trong đầu trước rồi, chúng ta cứ đi dạo xung quanh trước đi! Dù sao thì vẫn còn khá sớm! Mấy thứ mình mua cũng ít mà. Đi thôi, Eiji....-kun"
Thấy Miyuri nắm tay mình, cảm xúc của Eiji bắt đầu hỗn loạn, đây là lần đầu anh được nắm tay với con gái, không đúng, là người mà anh thích, là nữ thần mà anh thầm thương trộm nhớ. Eiji lúc này cảm thấy xấu hỗ pha lẫn với hạnh phúc và hồi hộp. Anh đột nhiên nghĩ đến Ayame, nhớ đến cô ấy là người bạn nữ thường xuyên nắm tay anh lôi đi trong hầu hết các chuyến đi của hai người. Eiji nhìn Miyuri đi phía trước, trong thoáng chóc, anh nhìn thấy hình bóng, sự hoạt bát, có phần trẻ con của Ayame đâu đó hiện hữu từ cô gái đang nắm tay anh dẫn đi tới lối vào Porta.
"Mình nghĩ gì vậy chứ? Ngày mai mình sẽ đi cùng Ayame rồi. Hên là cô ấy tối qua đọc tin nhắn, rồi đồng ý với mình. Mà nói chứ mình cảm thấy bản thân như tra nam (bad boy) vậy, hẹn với 2 cô gái, cả hai đều..."
Đang suy nghĩ miên mang trong đầu, Eiji cảm thấy hơi tội lỗi vì sự yếu đuối của bản thân mình, anh không thể đưa ra sự lựa chọn, chí ít là lúc này đây, về việc nên thổ lộ hay chấp nhận tình cảm với ai. Một bên là người anh thích, lớp trưởng Miyuri với vẻ ngoài hiền dịu, phù hợp với sở thích, ước mơ về người bạn đời của anh, một bên là người bạn thân của anh, một cô gái hoạt bát, có đôi chút tinh nghịch, hay hờn dỗi anh vô cớ, có lẽ là vậy, và đã cùng anh trải qua không biết bao nhiêu chuyện, có không biết bao nhiêu kỉ niệm đẹp kể từ khi hai người quen biết nhau.
Eiji biết rõ rằng, về cơ bản, dù anh chọn ai thì sẽ làm tổn thương người còn lại, nhưng anh không muốn làm ai đau hết. Eiji rơi vào thế bí, anh suy nghĩ thêm một hồi rồi quyết định tạm gác sang một bên, tận hưởng chuyến đi chơi...à lộn...đi mua đồ với Miyuri trước.
"Nhìn kìa, Eiji-kun, chúng ta vô cửa hàng này thử được chứ? Mình nghĩ mình cần mua vài bộ quần áo."
"Ah...chuyện này....được thôi..."
Miyuri nghe vậy thì cười mỉm, như đang toan tính gì đó, cô đi lại gần, nói nhỏ vô tai Eiji:
"Bạn 'chấm điểm' giúp mình được không? Coi mình phù hợp với bộ nào..."
Nói rồi, Miyuri cũng ngượng đỏ mặt, cô bước lùi lại 2 bước, quay mặt đi chỗ khác. Trong tâm trí cô lúc này đang hoang mang, tránh móc cô sao lại có hành động bạo dạng như vậy.
Miyuri sau đó bỏ đi tìm bộ quần áo, váy đầm phù hợp rồi bắt đầu thay đồ theo hướng dẫn của nhân viên cửa hàng.
"Đôi bạn trẻ này yêu nhau thắm thiết quá nhỉ?" Một nhân viên nữ đứng gần đó nói với một nhân viên nữ khác.
"Trời ơi, tôi cũng muốn có anh người yêu như vậy đấy, cả hai sẽ đi chơi vào ngày cuối tuần, tôi mặc bộ đồ mà anh ấy chọn rồi...Aaaa!~ Không kể nữa đâu..." Nhân viên nữ kia hưởng ứng.
Eiji nghe vậy thì ngượng đỏ mặt, có lẽ mọi người ở đây đã hiểu lằm anh và Miyuri là trai gái đang trong thời gian hẹn hò.
Bên trong phòng thay đồ, Miyuri cứ nhìn vô bàn tay đã nắm tay Eiji, cô nở một nụ cười...không được bình thường cho lắm? Cô đặt tay lên tấm kính lớn trước mặt, ngắm nhìn bộ đồ mà cô vừa mới thay, cô nghĩ Eiji chắn chắn sẽ thích bộ này.
...
..
.
E#R##
#RR##
E##O$
"Không ai có thể chia cắt đôi ta....Eiji của em....."
T0 133 c0n!@#$
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro