Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 75: Lâm Lạc, ngươi đáng chết!

Thiền phòng tối đen như mực, không có một ngọn đèn nào. Bóng đại thụ in loang lổ trên cửa sổ giấy, bị gió đêm thổi lay động không ngừng, tạo thành những hình ảnh quỷ dị thoắt ẩn thoắt hiện.

Mười lão tăng thong thả bước vào, xếp hàng ngay ngắn. Nhưng kỳ lạ thay, những chiếc đèn lồng mờ nhạt bọn họ cầm trên tay bỗng dưng đồng loạt tắt ngúm, thiền phòng lập tức chìm vào tĩnh mịch tuyệt đối, không để lại bất kỳ dấu vết của sự sống nào.

Lâm Lạc và Tiêu Mộc Sinh cẩn thận bám theo. Hai người liếc nhìn nhau một cái, đang định tiến vào xem xét thì đột nhiên một trận cuồng phong ập tới, khiến bọn họ khựng bước.

Ngay sau đó, một đàn chim đen từ rừng cây xung quanh bất ngờ lao ra, đập cánh cuồng loạn, nhào thẳng về phía bọn họ.

"Kít! Kít!"

"Đại nhân, cẩn thận!"

Tiêu Mộc Sinh theo bản năng che chắn phía trước Lâm Lạc, dùng tay không gạt đi những con chim đang bay loạn. Trong lúc vô ý, cánh của một con quẹt qua mặt hắn, để lại một vết cắt nhỏ, máu rỉ ra.

"Kít! Kít!"

Đàn chim vội vã bay trở về rừng, sau một trận náo loạn thì im bặt.

Chỉ là một hồi hoảng hốt vô ích!

Tiêu Mộc Sinh phủi mấy sợi lông chim rơi trên vai, chau mày: "Sao lại có nhiều chim như vậy?"

Lâm Lạc chỉ khẽ rung tay áo, nhíu mày nhìn hắn: "Ngươi không sao chứ?"

Lúc này Tiêu Mộc Sinh mới cảm thấy hơi đau rát, giơ mu bàn tay quệt lên mặt, nhìn thấy vết máu nhưng không để tâm: "Không có gì, chỉ là vết thương nhỏ thôi."

"Không sao là tốt."

"Đại nhân, ngài vẫn nên cẩn thận một chút, chùa Thiển Sơn này quá mức quỷ dị."

"Ừ." Lâm Lạc khẽ gật đầu, cầm đèn lưu ly cất bước tiến vào thiền phòng.

Tiêu Mộc Sinh lập tức theo sau.

Vừa bước vào, một luồng hơi lạnh như dao nhọn xuyên thấu qua da thịt, len lỏi vào từng tế bào trong cơ thể. Hàn khí rót thẳng vào mũi, khiến người ta không khỏi rùng mình. Dường như trên vách tường xung quanh đều phủ một lớp sương mỏng.

Lâm Lạc nâng đèn lên soi khắp gian phòng.

Ánh sáng chiếu sâu vào, chỉ thấy trong phòng ngoài mấy bức tượng Phật cũ kỹ và bài trí đơn sơ, hoàn toàn trống rỗng. Ngay cả bóng dáng của những lão tăng khi nãy cũng không hề có.

Kỳ quái!

Tiêu Mộc Sinh đảo mắt quan sát kỹ từng ngóc ngách, hận không thể lật tung cả nền nhà lên mà tìm kiếm, trong lòng đầy nghi hoặc: "Rõ ràng lúc nãy bọn họ đã vào đây! Chẳng lẽ... chúng ta gặp ảo giác?"

"Không thể nào." Lâm Lạc khẳng định.

"Nhưng nơi này không có ai."

Lâm Lạc đưa mắt nhìn về phía cửa thông đạo của mật thất trong phòng, nơi từng bị Đại Lý Tự phong tỏa sau vụ án mạng trước đó. Trên tấm ván gỗ bị đóng kín bằng đinh dày đặc, không hề có dấu hiệu bị cạy mở. Điều đó có nghĩa là, lối ra duy nhất chính là cánh cửa mà họ vừa bước qua.

Hắn không tin quỷ thần, càng không tin những chuyện quái dị không có căn cứ.

Lâm Lạc trầm tư một lát, chậm rãi nói: "Khi đàn chim lao về phía chúng ta, những kẻ đó đã nhân cơ hội chạy thoát."

"Nếu vậy, chắc chắn có người đang cố tình dàn dựng chuyện." Tiêu Mộc Sinh cau mày, "Nhưng mục đích của bọn họ là gì? Chẳng lẽ chỉ để hù dọa người khác? Như vậy quá vô nghĩa."

"Mục đích..." Lâm Lạc lẩm bẩm, ánh mắt thoáng trầm xuống, như đang suy đoán điều gì.

Hắn chậm rãi nói: "Có lẽ, bọn họ đang muốn nói cho chúng ta biết điều gì đó."

Tiêu Mộc Sinh cau chặt mày, vẻ mặt mờ mịt.

"Trong phòng này nhất định có thứ gì đó. Tìm kỹ xem."

Nói rồi, Lâm Lạc nâng đèn lưu ly lên cao, chậm rãi bước quanh gian phòng, tỉ mỉ quan sát từng góc một.

Khi đi ngang bức họa Phật trên tường, hắn bất chợt dừng bước.

Đúng lúc đó, một cơn gió lạnh vô duyên vô cớ thổi tới, nhấc bức họa lên, để lộ bức tường phía sau.

Dưới ánh nến bập bùng, một vết cào hiện ra, ngón tay ai đó đã cào sâu vào tường, để lại dấu vết loang lổ đầy máu.

Ánh mắt hắn đột nhiên tối sầm lại. Đây là lần thứ hai hắn thấy thứ này.

Hắn chậm rãi đưa tay chạm vào, đầu ngón tay có thể cảm nhận rõ những vết cào lồi lõm trên bề mặt.

Lạnh.

Quá lạnh.

Giống như chạm vào một bàn tay băng giá.

Trong khoảnh khắc đó, hắn thoáng thấy một ảo giác, một nữ tử với làn da trắng bệch, tỏa ra ánh sáng lam nhạt mờ ảo, đang đứng sát tường.

Đôi mắt nàng phủ đầy tơ máu, nhìn chằm chằm vào hắn.

Ánh mắt tràn đầy bi thương, tuyệt vọng.

Một giọt huyết lệ từ khóe mắt lăn xuống, rơi trên gương mặt nhợt nhạt rồi nhỏ xuống nền đất.

Ngay sau đó, ảo giác tan biến.

Ánh sáng chập chờn cũng biến mất, chỉ còn lại vách tường lạnh băng và những vết cào ghê rợn.

Ảo giác vừa rồi quá mức chân thật.

Hơi thở hắn thoáng nặng nề, đầu ngón tay khẽ run, chậm rãi rút tay về, giấu trong ống tay áo, nắm chặt thành quyền.

Tiêu Mộc Sinh đứng bên cạnh hắn, nhìn những vết máu trên tường, lại thấy sắc mặt hắn không đúng, vội hỏi:

"Đại nhân, ngài không sao chứ?"

Lâm Lạc trầm mặc một lúc, ánh mắt nghiêm trọng, giọng điệu lạnh lùng phân phó:

"Lập tức phái người đến Lương phủ, bảo Lương đại nhân mang Ách Sinh đến đây."

Tiêu Mộc Sinh hơi sững người lại. Ách Sinh?

Chẳng phải đứa trẻ kỳ quái mà đêm đó hắn thấy trong xe ngựa sao?

Hắn không hỏi thêm, lập tức làm theo.

Lương Phủ.

Đã quá nửa đêm, nhưng Lương phủ lại vô cùng náo loạn.

Hỏa hoạn bùng lên!

Lửa bốc cao, ánh lửa nhuộm đỏ một góc trời đêm.

Khói đặc cuồn cuộn bốc lên, bị gió thổi tán loạn, tựa như một bức tranh ma quái, yêu khí ngập trời.

Gia đinh và nha hoàn đều liều mạng múc nước dập lửa, từng người bị hun khói đến mức mặt mũi đen thui, ho sặc sụa. Một số suýt nữa ngất xỉu.

Lửa theo gió lan nhanh về phía hoa viên, nếu cứ tiếp tục như vậy, cả Lương phủ sợ rằng sẽ bị thiêu rụi thành tro.

May mắn thay, nhờ đội tuần tra của Kinh Triệu Phủ kịp thời chạy đến tiếp viện, sau nửa canh giờ đã dập tắt được đám cháy.

Nhưng phủ đệ khang trang giờ đây đã bị thiêu thủng một mảng lớn.

Lương Khải Chi nhìn cảnh tượng trước mắt, vừa đau lòng vừa giận dữ, nghiến răng gào lên:

"Lâm Lạc, ngươi thật đáng chết!"

Tiếng gầm vang vọng, khiến đàn chim trên cây hoảng hốt rơi xuống đất.

"Bịch!"

~~~Hết chương 75~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro