Chương 69: Quay về Trường An
Một nén nhang sau.
Từ dưới cầu thang gác mái, bỗng nhiên vang lên những tiếng chi chi dát dát, nặng nề chói tai, từng nhịp từng nhịp, chậm rãi nhưng rất rõ ràng. Ngọn lửa leo lét hắt lên vách gỗ cũ kỹ, kéo dài cái bóng cao lớn đang chầm chậm bước lên từng bậc.
Không cần nhìn kỹ cũng biết, đó là Lâm Lạc.
Lương Khải Chi và Ôn Thứ liếc nhìn nhau, trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng có thể hạ xuống.
Lâm Lạc chỉ định đến từ biệt Chân Viễn, không ngờ lại gặp hai người bọn họ ở đây:
"Các ngươi sao lại tới đây?"
Lương Khải Chi nhíu mày, vung tay vỗ lên cánh tay hắn, không mạnh không nhẹ, nhưng đủ để xả giận:
"Ngươi còn mặt mũi hỏi? Ngươi có biết không, ngươi đột nhiên mất tích khiến bọn ta sợ suýt chết! Cũng may Ôn đại nhân đoán được ngươi có thể đến Quỷ Thị. Ngươi nói xem, rốt cuộc ngươi đang làm trò quỷ gì vậy? Tới đây làm gì? Định điều tra thứ gì? Chuyện lớn như vậy, sao có thể một mình gánh vác? Ngươi biết bản thân mình nặng bao nhiêu phân lượng sao? Nếu xảy ra chuyện gì, ai nhặt xác cho ngươi?"
Lâm Lạc: "......"
"Không chỉ không sợ chết, còn cảm thấy mạng mình quá dài đúng không? Ngươi có biết mình còn có một nhi tử hay không? Nếu ngươi xảy ra chuyện, Ngư nhi phải làm sao bây giờ? Ngươi nghĩ tới chưa?"
Có câu nói "yêu sâu thì trách nặng" có lẽ là để chỉ tình huống này.
Lâm Lạc không tức giận, hiểu rõ hắn ta vì quá lo lắng nên mới cáu gắt như vậy, vì thế nghiêm túc đáp:
"Ta chỉ đang làm việc, không phải đi tìm chết."
"Hừ, dù ngươi có muốn chết, Diêm Vương gia cũng chưa chắc đã thèm nhận."
"......"
"Thành thật khai báo, ngươi đến đây làm gì?"
Lâm Lạc cảm thấy đầu đau như muốn nổ tung: "Ra khỏi đây rồi nói."
Lương Khải Chi mở miệng định nói gì đó nhưng rồi lại ngậm miệng lại.
Lâm Lạc chắp tay với Chân Viễn: "Chân đại nhân, đa tạ đã chiếu cố. Chúng ta xin cáo từ trước."
Chân Viễn không quay đầu lại, chỉ tiếp tục nghịch viên ngọc giả trong tay.
Mấy người bọn họ cũng không ở lại nữa, vừa bước ra khỏi gác mái thì trông thấy Ách Sinh.
Cả người nó ướt sũng, khoác một bộ xiêm y rộng hơn cả người, tay cầm một chiếc đèn lưu ly, lặng lẽ đứng ngoài hiên. Nhìn nó chẳng khác nào một nam hài không nhà nương tựa, cô độc và đáng thương. Từng giọt nước từ tóc nhỏ xuống, hiện rõ dáng vẻ chật vật.
Nhìn thấy nó, Ôn Thứ lập tức nhớ đến cảnh tượng trên tầng cao hôm trước, khi hắn suýt mất mạng dưới tay kẻ này. Phản xạ bản năng khiến Ôn Thứ lập tức chắn trước người Lâm Lạc, rút thanh nhuyễn kiếm giấu bên hông ra, hét lên:
"Đại nhân, cẩn thận!"
Nhưng hắn vừa rút kiếm ra được nửa chừng thì đã bị Lâm Lạc cản lại:
"Nó sẽ không làm hại ai."
"Cái... gì?" Ôn Thứ nửa tin nửa ngờ.
Ách Sinh vẫn đứng yên, đôi mắt trống rỗng ngơ ngác nhìn Lâm Lạc, trông chẳng khác nào một nam hài bình thường.
Lâm Lạc tiến lên, xoa đầu nó, nhẹ giọng nói:
"Ta định đưa nó về Trường An."
Ôn Thứ kinh hãi: "Ngươi không nhớ hắn suýt nữa giết—"
Lâm Lạc ngắt lời:
"Nếu không có nó, ta đã chết."
Ân tình trong ngục tối, tự nhiên phải khắc cốt ghi tâm.
Ôn Thứ không khỏi khó hiểu, nhưng Lâm Lạc đã nắm tay Ách Sinh rời đi.
Một bóng cao, một bóng thấp, trông chẳng khác nào phụ tử.
Lương Khải Chi đứng một bên nghe cuộc đối thoại, mặt đầy mờ mịt, kéo Ôn Thứ lại hỏi nhỏ:
"Hài tử kia là ai? Nhìn ngươi giống như gặp quỷ."
Lần trước Ôn Thứ có thể chạy thoát khỏi tay nó, đúng là trời cao phù hộ.
Nhìn bóng lưng hơi còng của Ách Sinh, Ôn Thứ cười gằn:
"Hài tử? Nó không phải là hài tử... mà là một con quái vật."
.....
Khi bọn họ rời khỏi Quỷ Thị, trời đã tối.
Lần đầu tiên bước lên mặt đất, Ách Sinh tràn đầy tò mò trước thế giới bên ngoài. Nó cúi đầu nhìn bùn đất dưới chân, sau đó há miệng cười, trông vô cùng thích thú.
Bọn họ xuống núi, đi đến trạm xe ngựa để quay về Trường An.
Bỗng—
"Kiệt!"
Một tiếng chim kêu sắc nhọn xé tan màn đêm.
Một con chim đỏ rực như ngọn lửa từ trong rừng lao ra, đôi cánh rực sáng dưới ánh trăng đen thẳm, nổi bật đến mức khiến người ta không thể không chú ý.
Ách Sinh lập tức vươn người ra khỏi xe ngựa, giơ tay chỉ về phía đó, đôi mắt sáng lên:
"Là Ô... Thần!"
Quả nhiên, Ô Thần quấn quanh một tầng ánh sáng đỏ rực, bay theo xe ngựa, miệng không ngừng phát ra những tiếng kiệt kiệt, nhưng nó không có ý định tấn công, chỉ lượn vòng trên không trung, như thể muốn theo đuổi thứ gì đó.
Ôn Thứ lập tức cảnh giác. Sau sự kiện lần trước, hắn đã không còn chút thiện cảm nào với con chim này.
Nhưng Ách Sinh như hiểu rõ suy nghĩ của hắn, chậm rãi nói:
"Nó sẽ... không làm hại các ngài. Nó chỉ muốn... theo ta... cùng ta... tới Trường An."
Quả nhiên, suốt dọc đường, Ô Thần vẫn bay lượn nhưng không hề có ý định tấn công.
Thấy vậy, mọi người cũng yên tâm hơn.
Lương Khải Chi thả lỏng một chút, quay sang hỏi Lâm Lạc:
"Tối qua ta đến phủ ngươi thì thấy Kim Ngô Vệ Ngọ Hoài ở đó. Từ khi nào mà ngươi lại có liên hệ với hắn ta vậy?"
Lâm Lạc làm ra vẻ không hiểu: "Hử? Ngọ tướng quân tìm ta? Chẳng lẽ là muốn mua tranh?."
"Bớt lừa ta như lừa hài tử đi!"
"Ta thực sự không biết."
Lương Khải Chi hừ lạnh: "Gần đây ngươi kỳ quái lắm, ta biết chắc chắn có chuyện gì đó ngươi giấu bọn ta. Ở đây không có người ngoài, có chuyện gì thì cứ nói, bọn ta có thể giúp ngươi!"
Lâm Lạc trầm mặc.
Ôn Thứ chớp mắt mấy cái, đột nhiên hỏi:
"Đại nhân, lần trước ngài bảo ta điều tra tư liệu về An Vương, chuyện này... có liên quan đến ngài ấy ư?"
Lương Khải Chi sững sờ: "Cái gì? Liên quan đến An Vương?"
Nhưng Lâm Lạc vẫn kiên quyết:
"Đừng hỏi nữa. Đến lúc cần nói, ta nhất định sẽ nói, nhưng không phải bây giờ."
Biết hỏi tiếp cũng vô ích, Ôn Thứ đành nghiêm túc nói:
"Bất luận ngươi muốn làm gì, chỉ cần ngươi mở miệng, Ôn Thứ ta dù phải vượt lửa băng sông cũng không từ."
Lâm Lạc gật đầu.
Không ai nhắc lại chuyện này nữa.
"Kiệt!"
Bên ngoài xe ngựa, Ô Thần lại kêu lên một tiếng chói tai.
Ôn Thứ vén rèm nhìn ra, chỉ thấy ánh sáng đỏ trên thân con chim càng ngày càng rực rỡ. Hắn nhíu mày, lo lắng nói:
"Con chim này quá mức rêu rao. Cứ như vậy mà về Trường An, chỉ sợ tất cả ánh mắt mọi người đều sẽ đổ dồn vào chúng ta."
Lương Khải Chi bật cười, liếc nhìn Ách Sinh, kẻ từ nãy đến giờ vẫn vươn cổ ra ngoài xe quan sát.
"Hừ, ta thấy rêu rao không phải con chim này, mà là cái tên kia mới đúng."
Không cần bàn đến dung mạo, chỉ riêng bộ dạng của Ách Sinh cũng đủ khiến người ta chú ý. Một thân quần áo rách nát, vừa cũ vừa rộng, chẳng ra y phục cũng chẳng ra áo choàng, trên đầu là một mớ tóc khô rối bù xù như đống rơm. Trông nó chẳng khác gì một tên ăn mày, mà bên cạnh còn có một con chim đỏ rực quấn theo, không bị chú ý mới là lạ!
Lương Khải Chi nhướn mày:
"A Lạc, ngươi thực sự định đưa cả hắn lẫn con chim đó về phủ hay sao?"
Lâm Lạc gần như không do dự:
"Ta định giao nó cho ngươi."
"Cái gì?" Lương Khải Chi sững sờ, "Là ngươi mang hắn ra ngoài, sao giờ lại quẳng cho ta?"
"Ta còn có chuyện cần làm, không thể mang theo hắn bên người. Chẳng lẽ ngươi muốn để Ôn đại nhân giải hắn vào Đại Lý Tự?"
Nói trắng ra, củ khoai nóng phỏng tay này vẫn phải giao cho Lương Khải Chi.
Một con chim.
Một kẻ quái dị.
Lương Khải Chi vẻ mặt bất đắc dĩ, nhưng không thể không đồng ý.
Lâm Lạc vỗ vai hắn, trấn an:
"Đứa nhỏ này rất ngoan. Ngươi tìm cho hắn mấy món đồ chơi là được, chờ đến ngày kia, ta sẽ đến đón nó."
"......"
Thế là, Lương Khải Chi bị ép phải gật đầu nhận lời.
~~~Hết chương 69~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro