Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 67: Tin tưởng chính mình

"Chân tướng!"

"Chân tướng gì?"

Cốt Nhi đột nhiên cười.

Nụ cười nơi khóe môi nàng chậm rãi lan ra, đẹp đến mê người. Ánh mắt khẽ dao động, tựa như làn sóng nước lăn tăn phản chiếu ánh xuân, mềm mại như tơ, kiều diễm đến mức khiến người khác không dám nhìn thẳng. Nhưng nàng không đáp lại câu hỏi của Lâm Lạc, chỉ nhẹ nhàng đưa tay vén tấm quỷ thần đồ trước mặt, tiếp tục bước đi.

Bước chân nàng nhẹ nhàng, mềm mại như nước, không hề phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Lâm Lạc lặng lẽ đi phía sau, ánh mắt dõi theo màu áo trắng mơ hồ của nàng, khi ẩn khi hiện giữa những bức họa. Tựa như sương khói lững lờ sau cơn mưa, nhẹ nhàng trôi qua thế gian, đẹp đến mức khiến người ta ngẩn ngơ, vô thức bị cuốn vào.

Khoảnh khắc ấy, hắn không thể dời mắt.

Hai người một trước một sau cứ thế đi mãi.

Cho đến khi Cốt Nhi đột nhiên dừng lại.

Nàng quay đầu, ánh mắt chạm vào đôi đồng tử đen thẫm của Lâm Lạc. Giọng nàng khẽ vang lên:

"Chân tướng thật sự... chỉ có ngươi mới có thể tìm ra."

Lâm Lạc im lặng.

Cốt Nhi khẽ nghiêng đầu, đôi mắt như cười như không:

"Lâm Lạc, thật ra trong lòng ngươi sớm đã có đáp án rồi. Nếu đã đoán được, vậy thì hãy tin vào phán đoán của bản thân mình đi."

Lời vừa dứt, những bức quỷ thần đồ xung quanh đột nhiên chuyển động.

Từng bức họa lặng lẽ xoay quanh hắn, tựa như một cơn lốc vô hình vây chặt lấy thân ảnh đơn độc của Lâm Lạc.

Hắn nhíu mày, thử phá vòng vây, nhưng ngay khoảnh khắc hắn định bước ra, những bức họa liền tản ra khắp phòng, không theo bất kỳ quy tắc nào mà bay lượn hỗn loạn.

Cốt Nhi, nàng ấy đã biến mất.

Không gian chỉ còn vương vấn hương hoa lan nhàn nhạt.

Lâm Lạc đảo mắt quan sát bốn phía, cẩn thận né tránh những bức hoạ đang không ngừng di chuyển. Nhưng bất tri bất giác, hắn đã bị ép lùi đến tận cửa.

Vừa mới bước chân ra ngoài, cánh cửa cũ kỹ trước mặt đột nhiên "rầm" một tiếng khép lại.

Một luồng hơi ẩm mốc và lạnh lẽo phả vào mặt, Lâm Lạc sững người.

Cánh cửa đã bị đóng chặt.

Ánh nến mờ ảo trong phòng cũng đã tắt.

Trước mắt hắn chỉ còn lại một mảnh tối đen.

Cốt Nhi nói không sai.

Ngay từ khoảnh khắc hắn nhìn thấy bức bích họa đã được phục chế hoàn chỉnh, trong lòng hắn đã có một phán đoán.

Hắn đã đoán ra được thân phận của nàng.

Nhưng đáp án ấy quá mơ hồ, quá khó tin, khiến hắn không dám dễ dàng khẳng định.

Vậy nên, hắn mới đến đây.

Và giờ đây, sự thật đã chứng minh, hắn không đoán sai.

Một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên bên cạnh:

"Đi theo ta."

Lâm Lạc giật mình quay đầu.

Lão nhân đã rời đi trước đó không biết từ khi nào lại xuất hiện ngay bên cạnh hắn. Lão khom lưng, nhấc chiếc đèn lưu ly đặt ngoài cửa lên, ánh sáng lập lòe phản chiếu trên khuôn mặt già nua nhưng trầm ổn.

Lâm Lạc không do dự nữa, chỉ khẽ thở dài một hơi, rồi lặng lẽ đi theo lão xuống lầu.

Khi bọn họ đến bậc thang từ lầu hai dẫn xuống lầu một, Lâm Lạc bỗng nhiên lên tiếng:

"Lão trượng, có thể chờ lão một chút hay không?"

Lão nhân không đáp, chỉ đứng yên tại chỗ, như ngầm đồng ý.

Lâm Lạc lập tức quay người, một mình đi dọc hành lang lầu hai, bước qua từng gian phòng đặt quan tài.

Cuối cùng, hắn dừng lại trước một căn phòng đặc biệt.

Nơi đó có hai cỗ quan tài đặt sát cạnh nhau.

Hắn lặng lẽ nhìn qua ô cửa sổ cũ kỹ, trầm ngâm một lúc lâu, rồi đẩy cửa bước vào.

Bên trong không có hương trầm, chỉ có một mùi nến cháy nhàn nhạt, dày đặc nhưng không gay mũi.

Lúc hắn tiến vào, một luồng gió lạnh từ đâu thổi tới.

Cảm giác như bị cuốn vào một hầm băng.

Cái lạnh lẽo như xuyên qua da thịt, thẳng vào tận cốt tủy, khiến sống lưng hắn vô thức cứng lại.

Hắn dừng bước trước hai cỗ quan tài.

Đôi mắt sâu thẳm dừng lại trên hai tấm bài vị không khắc chữ.

Trong lòng hắn dâng lên một nỗi xúc động phức tạp khó tả.

Hắn khẽ nhẩm:

"Hai mươi tám cỗ quan tài."

"Hai mươi tám con người."

Một con số khiến lòng người phải thổn thức.

Cuối cùng, hắn cúi người thật sâu trước hai cỗ quan tài, cung kính vái ba lần.

Sau đó hắn lặng lẽ xoay người, đóng cửa lại, trở về bên cạnh lão nhân.

Lão nhân không hỏi gì.

Không nói một lời.

Chỉ cầm đèn lưu ly, tiếp tục dẫn hắn đi xuống.

Khi bọn họ ra đến cửa, lão khẽ giơ tay lên, nhẹ nhàng phất một cái.

"Đi thôi."

Lâm Lạc dừng bước, quay sang chắp tay, cúi đầu thật sâu:

"Đa tạ."

Khi ánh mắt lần nữa nâng lên, tầm nhìn của Lâm Lạc vừa vặn dừng lại ở căn phòng trên lầu hai, nơi đặt hai cỗ quan tài.

Trước rào chắn bên ngoài, một thiếu niên mặc hồng y đang đứng lặng lẽ nơi đó.

Hồng Tú.

Vẫn là một thân xiêm y đỏ tươi, ngay ngắn sạch sẽ, không nhiễm chút bụi trần. Nam hài ấy, so với những nam hài cùng trang lứa, lại mang một khí chất hoàn toàn khác biệt, giống như đã trải qua trăm năm bể dâu, chứng kiến bao thăng trầm thế gian.

Đôi mắt nó phẳng lặng như mặt hồ mùa thu, nhưng sâu bên trong lại chất chứa vô vàn bí mật, khiến người ta nhìn vào mà không thể đoán được.

Nó nhìn thẳng vào Lâm Lạc.

Sau đó bất chợt mỉm cười, một nụ cười sạch sẽ, đơn thuần đến mức gần như không vướng chút bụi hồng trần.

Cửa lớn chậm rãi khép lại.

Nụ cười ấy dần dần chìm vào trong bóng tối, biến mất khỏi tầm mắt của Lâm Lạc.

Khoảnh khắc cánh cửa đóng sầm lại, thời gian như cũng ngưng đọng.

Trong sự yên tĩnh đến kỳ lạ, hắn có thể nghe rõ tiếng hô hấp rất nhỏ của chính mình, tiếng lá trúc xào xạc trong gió, tiếng chim hót vút qua trên cao, cùng những giọt nước mưa chậm rãi tí tách rơi xuống đất.

Ngoài cửa.

Ách Sinh vẫn luôn ngồi trên bậc thềm ướt đẫm, thấy Lâm Lạc bước ra, nó lập tức đứng bật dậy.

Nước mưa đọng trên vạt áo của nó nhỏ xuống từng giọt, loang loáng trên nền đá xanh như những viên trân châu trong suốt.

Nó bước lên, đôi môi khô nứt khẽ cong lên một nụ cười gượng gạo:

"Ngài... ra rồi."

Giọng nói khàn khàn, dường như mang theo một chút nhẹ nhõm.

Nghe thấy vậy, Lâm Lạc mới hoàn hồn, ánh mắt lướt qua người Ách Sinh.

Tiểu tử này cả người ướt sũng, tóc mái dính bết vào trán, trông chẳng khác nào một con gà con vừa rớt xuống nồi canh.

Hắn khẽ nhướng mày: "Trên mặt ta có gì sao?"

Ách Sinh lắc đầu, sau đó lại ngẩng lên, đôi mắt híp thành đường chỉ mảnh khẽ chớp động:

"Vậy... ngài tìm được rồi chứ?"

Lâm Lạc gật đầu: "Ừ."

Sau đó hắn hỏi: "Lạnh không?"

Ách Sinh cười cười, lắc đầu lần nữa: "Không lạnh."

Có lẽ, nó đã quen rồi.

Lâm Lạc không hỏi thêm, chỉ lặng lẽ nhấc chiếc đèn lưu ly đặt ở góc cửa, sải bước rời đi.

Trong rừng trúc.

Nước mưa vẫn còn đọng lại trên lá, từng giọt nước lạnh buốt thi thoảng nhỏ xuống, thấm vào lòng bàn chân, lạnh đến thấu xương.

Bàn chân Lâm Lạc ngấm nước, cảm giác như sắp bị đông cứng, hắn không khỏi gia tăng tốc độ bước đi.

Ách Sinh lẽo đẽo theo sau, khập khiễng đuổi theo hắn.

Bỗng, nam hài kéo nhẹ góc áo của hắn, giọng nói nhỏ xíu nhưng lại mang theo một chút chờ mong không thể che giấu:

"Ngài muốn... mang ta đi Trường An ư?"

Nó khát khao vô cùng!

Mười năm qua, nó chưa từng rời khỏi Quỷ Thị.

Chỉ thỉnh thoảng khi nghe người khác kể về thế giới bên ngoài, nó sẽ lặng lẽ dựng thẳng hai tai, lắng nghe từng câu từng chữ, như thể muốn khắc ghi tất cả vào trong lòng.

Lâm Lạc cúi mắt, thấy bàn tay nhỏ bé của Ách Sinh đang nắm chặt vạt áo của mình, cố gắng bắt kịp bước chân hắn.

Tận đáy lòng hắn bỗng dưng dâng lên một cảm giác không tên, giống như tình thương của một người làm cha.

Hắn vươn tay, nắm lấy tay Ách Sinh, cố ý thả chậm bước chân.

"Ừ, ta mang ngươi tới Trường An."

Ách Sinh tròn mắt nhìn bàn tay mình bị hắn nắm lấy.

Một lúc sau, đầu nó khẽ nghiêng sang một bên, ánh mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.

Nó không biết điều này có ý nghĩa gì.

Nhưng... một cảm giác ấm áp lạ lùng dâng lên trong lòng.

Giống như có một ngọn lửa nhỏ vừa được thắp sáng, sưởi ấm cõi lòng vốn đã lạnh lẽo quá lâu.

Nó chưa từng được ai đối xử như vậy.

Cũng chưa từng có ai nắm lấy tay nó như thế này.

Cảm giác vừa xa lạ, vừa kỳ quái.

Nhưng nó lại vô thức thích cảm giác này.

Không kìm lòng được, Ách Sinh cẩn thận dùng chút sức lực ít ỏi của mình siết chặt bàn tay lạnh buốt của Lâm Lạc.

Bóng dáng hai người, một lớn một nhỏ, dần khuất xa trong màn mưa lạnh lẽo, chậm rãi rời khỏi rừng trúc.

~~~Hết chương 67~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro