Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 58: Mạo hiểm

Chiếc tay xương khô vừa được gắn chặt vào cánh tay cụt của nam hài, Chân Viễn liền bảo:

"Thử cử động xem."

Tiểu nam hài ngoan ngoãn làm theo, đôi mắt tràn ngập mong chờ. Cánh tay mới có phần cứng nhắc, chầm chậm giơ lên, ngón tay xương trắng nhợt run rẩy khẽ động, sau đó từ từ siết lại thành nắm đấm. Động tác tuy còn vụng về, tựa như một hài đồng tập nói bập bẹ hay lần đầu tập bước đi, nhưng không thể phủ nhận, cánh tay ấy trông như thể nó thực sự thuộc về nam hài.

"Nó động rồi! Nó động rồi! Gia gia, con có tay rồi!" Nam hài bật cười thích thú, đôi chân ngắn ngủn đung đưa không ngừng, tràn đầy hạnh phúc.

Chân Viễn đưa bàn tay xương khô của mình vỗ nhẹ lên đầu nam hài:

"Đi chơi đi."

Tiểu nam hài nhảy phắt xuống ghế, gương mặt lấm lem đầy hưng phấn. Trước khi chạy đi, nó còn quay lại làm một cái mặt quỷ với Lâm Lạc, trông vô cùng tinh nghịch.

Một lát sau, căn gác mái trở lại vẻ tĩnh lặng vốn có, chỉ còn lại Lâm Lạc – vị khách không mời mà tới.

Chân Viễn nhìn hắn, rồi chỉ vào chiếc ghế bên cạnh:

"Lâm đại nhân, mời ngồi."

Nói rồi, lão rót một chén trà. Trên mặt nước trôi nổi một chiếc lá xanh biếc, hương trà thanh khiết lan tỏa trong không gian u ám, mang đến một chút sinh khí cho căn phòng.

"Nói đi, ngươi tìm ta có chuyện gì?"

Lâm Lạc không có tâm tư thưởng trà, hắn đặt chiếc đèn dầu xuống, vẻ mặt nghiêm túc, giọng trầm thấp:

"Lần trước ta cùng Ôn đại nhân tìm được tư liệu của Quỷ Y Quán ở chỗ Thủy bà. Trong đó có nhắc đến một nam hài mặc hồng y, nhưng chỉ vài dòng ít ỏi. Ngoài ra còn ghi lại về một đứa trẻ sơ sinh có làn da tuyết trắng, mà nội dung lại mơ hồ, khiến ta không khỏi nghi ngờ!"

Vừa nói, hắn vừa lấy ra một xấp giấy được xếp ngay ngắn, đưa cho Chân Viễn.

Chân Viễn liếc qua, ánh mắt hơi sững lại.

Lâm Lạc tiếp tục:

"Nếu ta đoán không sai, nữ tử ta tìm kiếm khi trước có lẽ chính là đứa trẻ sơ sinh mà Quỷ Y mang về 44 năm trước. Nhưng dung mạo nàng lại vô cùng trẻ trung, không hề khớp với dòng thời gian đã được ghi lại! Hơn nữa, trong tư liệu có một đoạn rõ ràng đã bị ai đó cố tình xé bỏ, khiến manh mối bị gián đoạn!

Mặc dù vụ án bích họa đã khép lại, nhi tử của ta cũng bình an tỉnh lại, nhưng ta vẫn cảm thấy có điều gì đó chưa sáng tỏ.

Hai ngày trước, bích họa Đôn Hoàng đã được trùng tu hoàn tất, nhưng ta không ngờ rằng... mỹ nhân trong tranh lại có diện mạo giống hệt nữ tử da trắng kia! Chính vì vậy, lần này ta đến đây là để điều tra thân phận thật sự của nàng, cũng như tìm ra chân tướng của sự việc!"

Chân Viễn lặng lẽ lật giở những tờ giấy, rồi lại đẩy chúng về phía hắn.

Đôi mắt đen sâu thẳm, ẩn dưới mái tóc rối xù, nhìn chằm chằm vào Lâm Lạc, giọng nói trầm trọng:

"Đại Lý Tự các ngươi quả nhiên đều là những kẻ cố chấp. Phật gia là vậy, mà ngươi cũng không khác gì."

Hắn mím môi, ánh mắt kiên định:

"Chỉ là ta không thể buông bỏ."

Bởi vì việc này có liên quan đến An Vương!

Hắn nhất định phải điều tra đến cùng!

Chân Viễn thở dài một tiếng, xoay người thu dọn đồ vật trên bàn, chậm rãi nói:

"Trong Quỷ Thị, chỉ có một người biết rõ thân phận của tất cả mọi người – đó là Thủy bà. Mặc dù trên giấy không có ghi chép tường tận, nhưng không có nghĩa là trong lòng bà ta không nắm rõ. Nếu ngươi thực sự muốn điều tra cho ra nhẽ... chỉ có một cách."

Lão dừng lại, chậm rãi nhấc ấm trà lên rót thêm nước.

"Ngươi phải mạo hiểm đi tìm bà ta."

"Ngoài cách đó ra, không còn đường nào khác."

Lâm Lạc im lặng.

Hắn cúi đầu, trầm tư hồi lâu.

Lần trước, hắn và Ôn Thứ lẻn vào chỗ của Thủy bà để đánh cắp tư liệu Quỷ Y Quán. Hành động này đã khiến bà ta nổi giận, suýt nữa hắn đã mất mạng.

Nếu lần này hắn chủ động đưa đầu đến đó, chưa chắc đã có thể toàn mạng quay về.

Chết không có chỗ chôn... là điều hoàn toàn có thể xảy ra.

Vậy thì, giữa mạng sống và chân tướng—

Hắn phải chọn điều gì?

Nhưng suy cho cùng...

Hắn vốn là một kẻ cố chấp.

Cũng là kẻ không sợ chết.

"Nếu đã như vậy."

Hắn ngước mắt lên, ánh nhìn kiên nghị.

"Ta không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể mạo hiểm một lần."

Chân Viễn không tỏ vẻ bất ngờ, chỉ lặng lẽ tiếp tục thu dọn đồ vật trên bàn.

Lâm Lạc lấy từ trong người ra một cơ quan hình tròn bằng kim loại – thứ có thể mở ra đàn bọ rầy, rồi đưa tới trước mặt lão:

"Vật trả lại chủ cũ."

Chân Viễn thoáng liếc qua, thản nhiên nói:

"Giữ lấy đi, biết đâu sau này còn có lúc cần dùng."

Nói xong, lão ôm theo những món đồ đã sắp xếp gọn gàng, bước chân trần đi về phía căn phòng bên trong. Nhưng vừa đi được mấy bước, lão bỗng khựng lại, quay đầu nhìn Lâm Lạc, chậm rãi nói:

"Lâm đại nhân, vạn sự đều có định số. Nhân có quả, quả có nhân. Đừng nên quá cưỡng cầu."

Lời này rõ ràng là một sự khuyên nhủ. Nói trắng ra, chính là muốn hắn đừng nhúng tay vào chuyện không liên quan đến mình, càng ít can dự, càng bớt rắc rối.

Lâm Lạc im lặng lắng nghe, nhưng trong lòng chưa từng dao động.

Hắn xoay người rời khỏi căn gác mái, đi qua dãy lầu cao, băng thuyền qua sông, men theo một con hẻm nhỏ, cuối cùng dừng lại trước nơi ở của Thủy bà.

Con đường dẫn vào trong là một sơn động kéo dài hun hút, hai bên tường đá thắp đèn dầu từng trản từng trản, tạo thành một dải ánh sáng mờ ảo. Mặc dù chiếu rọi rõ ràng từng vách đá nhấp nhô, nhưng vẫn không thể xua đi không khí âm trầm quỷ dị nơi đây. Đặc biệt, có một cơn gió lạnh vô hình lẩn khuất đâu đó, từng đợt từng đợt xuyên qua lớp xiêm y, hung hăng quất vào da thịt hắn.

Lâm Lạc khẽ rùng mình, theo bản năng tăng tốc bước chân, đi thẳng đến trước một phiến đá lớn chắn ngang lối vào.

Cửa đá khép chặt. Trên bề mặt, hai đầu chim ưng bằng đá được điêu khắc sống động như thật, giữa chúng là một ổ khóa lớn đã rỉ sét, gắn vào hai chiếc khoen sắt. Một trong hai khoen đã bị đứt gãy một đoạn, lung lay sắp rơi. Trên cánh cửa còn dày đặc những vết nứt chằng chịt, loang lổ theo năm tháng.

Lâm Lạc vừa giơ tay định chạm vào khoen sắt dưới đầu chim ưng, cửa đá bỗng ầm một tiếng, từ từ mở ra.

Đồng thời, một trận bụi mù bốc lên cuộn xoáy, cùng một luồng gió lạnh buốt phả ra từ bên trong.

Gió mạnh đến mức khiến một trản đèn dầu trên vách đá cũng phụt tắt.

"Kiệt—!"

Ngay khoảnh khắc đó, một con hắc điểu toàn thân tỏa ánh đỏ lao vụt ra từ trong bóng tối, sải cánh lướt thẳng về phía Lâm Lạc!

Chỉ trong chớp mắt, nó đã ngoạm lấy chiếc mũ trên đầu hắn. Ngay khi vừa chạm vào mỏ chim, chiếc mũ lập tức bốc cháy, ngọn lửa dữ dội nuốt chửng nó chỉ trong nháy mắt, hóa thành tro tàn, từng mảnh vụn li ti rơi xuống rồi bị cơn gió cuốn tung khắp nơi.

Lâm Lạc vẫn đứng yên bất động, không hề tỏ ra hoảng hốt trước cảnh tượng vừa rồi.

Hắc điểu xoay mình, bay lượn một vòng trước mặt hắn. Đôi mắt đen sâu hun hút của nó dần phát ra ánh sáng đỏ rực, mang theo một loại uy áp nguy hiểm. Ngay khi nó há miệng, chuẩn bị phát ra một tiếng rít chói tai—

"Quay về."

Một giọng nói lạnh lùng vọng ra từ trong bóng tối.

Hắc điểu lập tức thu cánh, quay người bay vào bên trong, ngoan ngoãn đậu xuống một chiếc giá treo trên vách đá. Cánh chim khép chặt ôm lấy thân thể, cuộn tròn thành một khối bất động. Ánh sáng đỏ trên người nó cũng dần mờ đi, tựa như chỉ là một món đồ trang trí vô tri vô giác.

Lâm Lạc đứng tại chỗ, cúi người chắp tay, cung kính nói:

"Tại hạ Lâm Lạc, đặc biệt đến bái phỏng. Nếu có đường đột mạo phạm, xin Thủy bà thứ lỗi."

Không gian phía sau cánh cửa tối om, lặng lẽ như tờ.

Không ai đáp lại.

Lâm Lạc không vội tiến vào, chỉ im lặng đứng chờ.

Cơn gió trong động bỗng mạnh hơn, gào rít bên tai hắn, tựa như có ai đó đang ghé sát thì thầm. Hắn rùng mình, cơ thể khẽ run lên theo bản năng. Hơi lạnh từ lòng bàn chân dâng lên, chạy thẳng lên đỉnh đầu, len lỏi vào từng thớ thần kinh, khiến hắn cảm giác như sọ não mình đang bị ai đó cạy mở, mặc cho gió lùa vào xoáy tròn không ngừng.

Nhưng cũng may... Hắn vẫn còn ý chí chống đỡ.

~~~Hết chương 58~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro