Chương 57: Chìm xuống dòng sông
Xe ngựa dừng lại trên con đường men theo sườn núi Nam Sơn, cách thành mười dặm. Lâm Lạc xuống xe, một mình tiến vào rừng, men theo con đường cũ đến gốc đại thụ che trời. Lối vào vẫn như xưa, cửa mở ra, và người gác cửa vẫn là lão nhân gầy gò, tóc điểm hoa râm.
Nhưng so với trước, tóc đen của lão nay đã lốm đốm giòi bọ. Theo từng bước chân, những con giòi nhỏ rơi xuống mặt đất, hóa thành khói đen rồi tan biến, để lại một mùi hôi khó chịu vương trong không khí.
Lâm Lạc đưa cho lão một quả anh túc, nhận lấy trản đèn dầu rồi đi thẳng vào thạch động. Đến bến thuyền, hắn phát hiện chiếc thuyền cũ đã rời đi, đành phải đứng đợi.
Một nén nhang trôi qua, cuối cùng, một chiếc thuyền nhỏ cũ kỹ lững thững cập bến.
Người chèo thuyền hôm nay khác hẳn lần trước. Kẻ này vóc dáng thấp bé, gầy yếu, đầu cúi gằm, không lộ rõ dung mạo, chỉ để lộ đôi bàn tay chai sần, khô nứt như đã trải qua bao năm phong sương.
"Hôm nay chỉ có một chiếc thuyền này, lên đi." Giọng nói trầm khàn cất lên.
Lâm Lạc bước lên thuyền, ngồi ở đuôi, tay cầm đèn dầu.
Người chèo thuyền chậm rãi rẽ nước. Giữa lòng sông, mặt nước yên ắng, không gợn sóng, nhưng con thuyền lại chao đảo dữ dội, như thể có một bàn tay vô hình đang liên tục vỗ vào thân thuyền, ép nó phải nghiêng ngả.
Lâm Lạc siết chặt thành thuyền, cảm giác bất an dâng lên trong lòng. Hắn trời sinh không biết bơi, nếu rơi xuống, e rằng khó bảo toàn tính mạng.
Đột nhiên, một âm thanh giòn vang vang lên từ đáy thuyền. Một tấm ván gỗ nứt toác, để lộ một khe hở hẹp dài. Nước sông đục ngầu nhanh chóng tràn vào, nhấn ướt đôi giày đã cũ nát của hắn.
Hắn theo bản năng co chân lên, vội vàng nhắc nhở: "Thuyền thủng rồi, mau cập bờ!"
Nhưng người chèo thuyền vẫn không quay đầu, chỉ thốt ra một câu ngắn gọn:
"Tế Hà Thần, không thể lên bờ."
...
Nước sông tràn vào nhanh hơn dự đoán. Những khe hở trên đáy thuyền ngày càng rộng, dòng nước lạnh lẽo dâng lên, nhấn chìm hơn nửa thân thuyền.
Lâm Lạc hoảng hốt đứng dậy, hét lên: "Thuyền sắp chìm!"
Người chèo thuyền vẫn tiếp tục vung mái chèo, như thể không hề nghe thấy gì.
Hắn vội vàng bước lên đầu thuyền, định kéo lấy người chèo thuyền. Nhưng khi tay vừa chạm vào vai kẻ kia, chỉ bắt được một khoảng không.
Mọi thứ trước mắt lập tức vặn vẹo. Cảnh vật xoay tròn, ánh sáng biến dạng. Một cơn choáng váng dữ dội ập đến, như thể cả cơ thể bị ai đó lật úp. Tầm nhìn dần mờ đi.
Khoảnh khắc tiếp theo—
Hắn rơi thẳng xuống nước.
"BÙM!"
Nước sông lạnh buốt bao trùm lấy hắn. Một lực vô hình siết chặt cơ thể, kéo hắn xuống đáy. Không thể giãy giụa, hắn chìm xuống như một khúc gỗ nặng nề.
Trong tuyệt vọng, thứ duy nhất hắn còn nắm giữ là chiếc đèn dầu.
Kỳ lạ thay, dù đã chìm vào trong nước, đèn vẫn sáng rực, thậm chí còn tỏa ra ánh sáng rực rỡ hơn trước.
Nước tràn vào mũi, cuốn xuống cổ họng, lạnh lẽo đến tê dại. Cả người hắn đông cứng, ý thức dần mờ nhạt.
Ánh sáng từ đèn dầu dần lan tỏa, soi rọi đáy sông.
Trước mắt hắn—
Là vô số bộ xương trắng chất chồng lên nhau.
Những hốc mắt rỗng tuếch, những bàn tay khô quắt, như thể cả một thành phố chết đã bị vùi lấp dưới dòng sông này.
Hắn nín thở, tim đập thình thịch.
Một tiếng "CHOANG!" vang lên.
Chiếc đèn dầu rơi xuống, vỡ tan thành vô số mảnh vụn. Ngọn lửa bùng lên, như thể có ai đó vừa hắt dầu vào đáy sông.
Ngọn lửa lan rộng, thiêu đốt tất cả.
Lửa tràn qua những bộ xương khô, cháy lên dữ dội, lan đến cả cơ thể hắn—
Nuốt chửng lấy hắn.
Hắn bị giày vò giữa hai cực đoan băng và hỏa, đau đớn đến tận xương tủy. Trong cơn mê loạn, hắn thấy vô số người vùng vẫy giữa biển lửa. Bọn họ điên cuồng chạy trốn, cố gắng thoát ra, nhưng lửa vẫn nhấn chìm tất cả. Tiếng kêu cứu vang vọng, từng bóng người lần lượt ngã xuống, hóa thành tro tàn. Cảnh tượng rõ ràng đến mức đáng sợ, chân thực đến mức rợn người.
Lâm Lạc cảm thấy ngực mình bị siết chặt, hơi thở đứt quãng. Cơn ngạt thở từ lồng ngực lan đến cổ, khuôn mặt hắn đỏ lên, đôi mắt đầy tơ máu. Có thứ gì đó như đang xé rách cơ thể hắn, nghiền nát từng tế bào, không chừa lại dù chỉ một mảnh. Cơn đau quét qua toàn thân, ý thức dần chìm vào hư vô...
Đúng lúc hắn gom chút sức lực cuối cùng để mở mắt, cảnh tượng trước mặt đột nhiên thay đổi. Tất cả ảo ảnh tan biến, chỉ còn lại những vách đá sừng sững bao quanh và một đàn chim sải cánh lướt qua bầu trời.
Hắn chợt nhận ra mình vẫn đang ngồi vững vàng ở đuôi thuyền, thuyền không hề bị thủng, nước sông cũng không tràn vào. Ngọn đèn dầu trong tay vẫn còn nguyên vẹn, ánh sáng lung linh như chưa từng vỡ nát.
Chẳng lẽ tất cả những gì vừa xảy ra chỉ là một cơn ảo giác kinh hoàng?
Lâm Lạc thở dốc, đưa tay áo lau đi lớp mồ hôi lạnh trên trán, cố gắng trấn tĩnh lại.
Người chèo thuyền vẫn không quay đầu, chỉ khẽ cất giọng khàn khàn:
"Thật thật giả giả, giả giả thật thật, tất cả chỉ cách nhau một niệm."
Lâm Lạc trầm mặc nhìn bóng dáng đối phương, sắc mặt dần trở nên nặng nề, bàn tay trong vạt áo cũng vô thức siết chặt.
Chẳng mấy chốc, chiếc thuyền cũ kỹ cập bờ Quỷ Thị Thành. Dọc theo bờ sông, người qua kẻ lại không nhanh không chậm, nhịp sống u ám nhưng trật tự. Những tòa cao lâu hai bên vẫn sáng trưng, ánh đèn rọi xuống khiến cả thành phố ngầm rực rỡ đến lạ.
Đây chính là một tòa thành hoàng kim dưới lòng đất!
Lâm Lạc rời thuyền, đi thẳng đến gác mái nơi Chân Viễn trú ngụ.
Hắn cầm đèn dầu bước vào con hẻm nhỏ, từng bước giẫm lên bậc thang gỗ cũ kỹ phát ra âm thanh "cọt kẹt" khe khẽ. Hành lang lờ mờ ánh sáng, chỉ có hai ngọn đèn leo lét, tạo nên một bầu không khí âm trầm, như thể hơi thở tử vong đang vẩn quanh.
Không thấy Chân Viễn đâu, nhưng hắn lại trông thấy một nam hài ngồi trên chiếc ghế dài. Nam hài mặc bộ y phục cũ nát, cúi đầu ôm gối, hai chân ngắn ngủn đung đưa qua lại trong không trung, trông có chút nghịch ngợm.
Nghe thấy tiếng động từ cầu thang, nam hài lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía hắn.
Dưới ánh đèn, Lâm Lạc mới nhận ra khuôn mặt đứa trẻ lấm lem bụi bẩn, trên da còn có vài vết sẹo cũ, trông như bị cào xước hoặc bị dao nhỏ khắc lên.
"Ngươi là ai?" Nam hài nghi hoặc hỏi.
Lâm Lạc bước đến gần hơn, ánh đèn dầu soi rõ gương mặt đứa nhỏ.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên:
"Ngươi đến rồi!"
Hắn quay đầu lại, thấy Chân Viễn bước ra từ gian phòng bên trong. Lão khập khiễng đi tới, trên tay cầm một chiếc xương tay nhỏ, thoạt nhìn như vừa lấy ra từ một bộ hài cốt.
Đôi mắt nam hài sáng rực, nghiêng đầu đầy hưng phấn:
"Gia gia, đây là tay của con à?"
"Đúng vậy, từ nay về sau, nó chính là tay của con!" Chân Viễn khẽ gật đầu, vén ống tay áo bên phải của nam hài lên.
Lâm Lạc lúc này mới sững người. Hóa ra... cánh tay phải của nam hài đã bị đứt lìa.
Chân Viễn cẩn thận đặt chiếc xương khô lên cánh tay cụt, ướm thử vài lần để căn chỉnh kích thước. Xác định đã khớp, lão liền nhét thẳng đoạn xương vào ống tay áo rách nát.
Một động tác xoay nhẹ.
"Cạch."
Một âm thanh khô khốc vang lên, chiếc xương đã khớp chặt vào phần tay cụt, như thể nó vốn thuộc về nam hài từ lâu.
~~~Hết chương 57~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro