Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 48: Ân Tình

Hạ Tri Ngạn nghe nói Cẩn Nương Tử sắp đến, lập tức vui mừng, thưởng ba chén rượu liền, khiến ai nấy đều rạng rỡ nụ cười.

Chỉ có Lâm Lạc là vẫn trầm tư.

"Lâm lão bản, từ trước tới nay mỗi lần đến Thanh Tuyết Lâu, ngài chỉ thích thưởng thức những bức họa, có lẽ là chưa từng thấy Cẩn Nương Tử múa diễm lệ bao nhiêu. Hôm nay coi như ngài may mắn, có thể tận mắt chiêm ngưỡng phong thái của nàng."

Lâm Lạc lặng im, không đáp.

Hạ Tri Ngạn cũng không để ý, tiếp tục nói:

"Trường An bao nhiêu danh môn quý tộc muốn mời nàng đến phủ biểu diễn, nhưng nàng đều khinh thường, không phải nữ tử tầm thường. Hôm nay cơ hội hiếm có, ta nhất định phải mở to mắt mà nhìn, bằng không, không biết đến bao giờ mới được thấy lại."

Hắn nhớ về lần đầu tiên được nhìn thấy Cẩn Nương Tử múa là mấy tháng trước. Đến nay, ấn tượng ấy vẫn còn sâu đậm, khiến lòng người ngơ ngẩn, thậm chí có chút tham luyến.

Đệ nhất vũ cơ Trường An, một khúc lại khiến lòng sinh ưu sầu.

Thế nhưng mặc cho Hạ Tri Ngạn hết lời ca tụng, si mê đến mức nào, trong lòng Lâm Lạc vẫn không gợn lên một chút rung động nào.

Mọi người chờ đợi trong chốc lát, Cẩn Băng mới chậm rãi tiến vào.

Nàng mang khăn lụa che mặt, che đi hơn nửa dung nhan, nhưng chỉ riêng đôi mắt đã đủ khiến người ta say đắm. Giữa chân mày ẩn hiện nét đẹp thanh cao thoát tục, vừa liếc mắt một cái đã hằn sâu vào tâm trí người đối diện.

Nàng mặc váy dài màu vàng, trên nền vải được thêu bằng chỉ vàng chỉ bạc, tạo thành từng đóa hoa tử dương rực rỡ, phối cùng chiếc quạt màu vàng lấp lánh trong tay, tinh xảo mà cao quý, như tiên nữ không vướng bụi trần.

Nữ tử trong Thanh Tuyết Lâu không phải hạng thanh lâu tầm thường. Ở nơi này, các nàng có địa vị tối cao!

Hạ Tri Ngạn mê mẩn nhìn nàng, giọng điệu không giấu được niềm vui:

"Cẩn Nương Tử, cuối cùng cũng đợi được nàng."

Ai cũng biết Cẩn Băng luôn cao ngạo, lạnh lùng.

Nàng đảo mắt nhìn qua Lâm Lạc, lại phát hiện hắn chẳng thèm để tâm, chỉ chuyên chú thưởng thức những bức họa trong tay, dường như không hề quan tâm tới sự tồn tại của nàng.

Nhưng, nàng cũng đã quen, không cảm thấy thất vọng, chỉ khẽ cúi người chào mọi người, nhẹ giọng nói:

"Hôm nay, Cẩn Băng xin dâng tân vũ Diêu Chi. Nếu chư vị công tử có nhã hứng, mong hãy thưởng thức."

Tiếng huyền cầm vang lên, âm điệu du dương lan tỏa khắp gian phòng.

Cẩn Băng khẽ cúi đầu, theo tiếng nhạc vũ động. Chiếc váy gấm thêu hoa tử dương phất nhẹ như cánh dù bay lượn, tay áo rộng thướt tha tựa mây trôi, phiêu dật theo từng bước chân nhẹ nhàng. Như tiên nữ hạ phàm, như cánh bướm đung đưa, như dòng nước xanh biếc uốn lượn mềm mại không ngừng.

Dáng múa của nàng uyển chuyển nhẹ nhàng, thân hình mềm mại như én lượn giữa trời xuân. Tựa làn mây mỏng manh, lại tựa ánh trăng lấp lánh trên mặt hồ. Tựa nụ hoa nở rộ trên đầu cành, tựa ráng sớm vắt ngang đỉnh núi. Nhẹ nhàng, thoát tục, khiến người ta luyến tiếc dời mắt.

Một khúc chưa tàn, lòng người đã say!

Khi nàng xoay người, một làn hương nhàn nhạt tỏa ra, lan tràn khắp gian phòng.

Mọi người đều biết, trên người Cẩn Nương Tử mang theo một loại kỳ hương. Hương thơm ấy không phải từ nước hoa hay hương liệu, mà dường như là mùi hương tự nhiên tỏa ra từ da thịt nàng. Không phải hương hoa hồng nồng nàn, cũng không phải hương hoa nhài thanh khiết, nhưng chỉ cần hít một hơi, tâm trí liền trở nên thanh thản, tinh thần như được gột rửa.

Lâm Lạc khẽ nhíu mày.

Hắn nhẹ nhàng cuộn bức tranh trong tay lại, lần đầu tiên ngước mắt nhìn nữ tử đang múa trước mặt.

Mười hai năm...

Nàng sớm đã không còn là tiểu cô nương năm ấy nữa!

Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Cẩn Băng, nàng chỉ mới tám tuổi.

Năm đó, phương Nam mất mùa, dân chạy nạn ùn ùn kéo đến ngoài thành Trường An. Để tránh rối loạn, Kim Ngô Vệ phải đóng chặt cửa thành, dựng rào chắn bên ngoài, phái trọng binh canh giữ, đồng thời vận chuyển lương thực cứu tế ra ngoài.

Khi ấy, Lâm Lạc mười sáu tuổi, vừa thăm thân trở về Trường An. Xe ngựa của hắn bị đám dân chạy nạn vây lại, hắn đành đem số lương khô và tiền bạc mang theo phân phát ra.

Trong lúc đó, hắn phát hiện có một tiểu cô nương co ro nơi góc đường, ôm đầu gối, trên người rách nát, gầy trơ xương, mái tóc lấm lem vài cọng cỏ khô, trông vô cùng tiều tụy.

Nhưng chỉ duy nhất đôi mắt nàng vẫn trong veo, sâu thẳm như đêm tối, thanh triệt sạch sẽ. Đôi mắt ấy, lại mang theo vẻ cô độc không hề tương xứng với tuổi tác của nàng.

Chính đôi mắt tròn xoe ấy đang nhìn chằm chằm vào hắn.

Đó là đôi mắt đẹp nhất, trong veo nhất mà hắn từng thấy.

Lâm Lạc cầm một chiếc màn thầu, chậm rãi bước đến trước mặt nữ hài, ngồi xổm xuống. Bóng dáng cao lớn của hắn phủ xuống, che đi ánh sáng mờ mịt nơi góc đường. Nhưng tiểu cô nương kia không hề lùi lại, ngược lại, lớn mật đối diện ánh mắt hắn.

"Ta đưa ngươi vào thành, có được không?"

Nàng không nói gì, vẫn cứ nhìn hắn, hoàn toàn không có chút phòng bị.

"Ngươi tên là gì?"

"Cẩn Băng." Giọng nàng khàn khàn vì đói khát, nhưng hai chữ này lại vang lên trong trẻo lạ thường.

Lâm Lạc khẽ cười, nói:

"Nguyệt lạc cẩn tịch thiếu lấy mong, người Hồ diêu trước ly hối tiếc... Một cái tên rất hay."

"Trăng tàn hoàng hôn thẫm, ít người mong. Hồ nhân lay chén, tự thương thân. Quả là một cái tên hay."

Hôm đó, hắn đưa nàng vào Trường An, giao cho vũ phường giáo tập, dạy nàng một nghề để sinh tồn.

Mười hai năm qua, nàng không phụ kỳ vọng của hắn. Mười bảy tuổi, nàng trở thành hoa khôi Trường An, đứng đầu vũ cơ của Thanh Tuyết Lâu, khiến bao kẻ si mê.

Hồi ức năm xưa chợt ùa về, nhưng rất nhanh, Lâm Lạc thu lại suy nghĩ, lặng lẽ bước ra khỏi nhã các.

Gió đêm từ mặt sông thổi tới, quét qua từng tế bào trên người hắn, mang theo hơi lạnh thấu xương. Hắn thu mười ngón tay vào trong ống tay áo, ánh mắt xa xăm nhìn về phía Trường An. Đèn lồng đỏ rực nối tiếp nhau san sát, trải dài đến tận chân trời.

Một lúc sau, gia nhân bưng rượu đến bên cạnh hắn, cung kính nói:

"Lâm lão bản, bên ngoài gió lớn, hay là vào trong đi thôi."

Hắn khẽ lắc đầu: "Không cần. Ngươi vào báo lại với Hạ công tử một tiếng, nói ta đi trước."

"Vâng!"

Sau khi gia nhân rời đi, Lâm Lạc bước xuống lầu, dọc theo hành lang tiến về phía bờ sông. Nhưng khi vừa rẽ qua một tảng đá lớn, một giọng nói trong trẻo vang lên phía sau:

"Ân công, xin dừng bước!"

Bước chân hắn khựng lại, ánh mắt hơi trầm xuống, sau đó mới chậm rãi xoay người.

Cẩn Băng vẫn mang sa mỏng che mặt, chỉ là trên người khoác thêm một chiếc áo choàng nhẹ. Nàng bước nhanh về phía trước, ánh mắt mang theo vài phần thương cảm, chăm chú nhìn người mà mình ngày nhớ đêm mong. Đôi môi đỏ khẽ mở, giọng nói mang theo một chút chua xót:

"Tính ra, đã một năm ngài và ta chưa gặp lại. Mỗi lần ngài đến đều rất vội vã, muốn gặp một lần, thật sự rất khó."

Lâm Lạc cười nhạt: "Chuyện trên đời có nặng có nhẹ, phần lớn thời điểm, ta cũng bất đắc dĩ."

"Vậy còn hôm nay? Hiếm có cơ hội gặp mặt, ngài lại lặng lẽ rời đi. Chẳng lẽ tình cảm giữa ngài và ta thật sự nhạt đến vậy sao?"

"Không phải như ngươi nghĩ."

"Ta chỉ tin vào mắt mình!" Giọng nàng kiên định, mang theo một chút bướng bỉnh.

Lâm Lạc trầm mặc một lúc, rồi khẽ thở dài:

"Cẩn cô nương, năm đó ta cứu ngươi, nhưng vận mệnh là do chính ngươi lựa chọn. Ngươi không cần mãi canh cánh ân tình năm xưa, buông bỏ một chút, chưa hẳn là không tốt."

"Nhưng nếu không phải vì ân tình này, ta làm sao có thể kiên trì đến ngày hôm nay?" Giọng nàng run rẩy, trong mắt ngập tràn nước mắt, đầy xót xa.

Mỹ nhân rơi lệ, ai nhìn cũng không khỏi động lòng.

Nhưng Lâm Lạc thì khác.

Hắn vẫn kiên quyết: "Bên ngoài gió lớn, ngươi nên vào trong đi thôi."

Dứt lời, hắn xoay người rời đi.

Cẩn Băng theo bản năng đưa tay ra, nhưng chỉ có thể nắm lấy vạt áo hắn lướt qua đầu ngón tay.

Nhìn bóng lưng xa dần, nàng đã quen, nhưng trái tim nàng vẫn đau như cắt.

Mưa phùn lất phất, từng hạt nhỏ bé xuyên qua lớp sa mỏng, chạm vào làn da lạnh buốt như kim châm.

Nàng biết rõ, trong lòng hắn không có nàng.

Nhưng nàng vẫn cố chấp chờ đợi, mong rằng sẽ có một ngày, khi vô tình ngoảnh lại, hắn sẽ nhìn thấy nàng.

Cho dù phải chờ thêm mười năm, nàng cũng cam tâm tình nguyện...

Lâm Lạc bước lên bậc hành lang, cỗ kiệu đã sẵn sàng, chở hắn trở về phủ.

Nhưng vừa vào cửa, Phúc bá đã vội vã tiến tới, sắc mặt nghiêm trọng:

"Lão gia, trong cung vừa truyền đến mật chỉ, tuyên ngài lập tức tiến cung!"

~~~Hết chương 48~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro