Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 44: Chùa Tĩnh An

Mưa rơi tí tách, màn đêm như thác đổ cuồng loạn.

Lâm Lạc thức trắng đêm ở trong thư phòng, ánh mắt xa xăm nhìn về phía hoàng cung. Đêm nay, Văn Đế bệnh nặng, trong cung e rằng đã rối loạn cả rồi. Giờ đây, thái tử đã mất, người kế vị chưa lập, nếu thật sự có biến cố, thời cuộc triều đình ắt sẽ rung chuyển, cục diện mới thay thế cục diện cũ, chuyện đổi triều chính vốn không khó đoán...

Ngày hôm sau.

Cơn mưa lớn suốt đêm qua cuối cùng cũng tạnh, sáng sớm, ánh dương ấm áp chiếu rọi, mặt đất ẩm ướt cũng dần khô ráo.

Từ trong cung truyền ra tin tức, Văn Đế đã qua cơn nguy kịch, chỉ là bị nhiễm phong hàn, cần thời gian tĩnh dưỡng. Việc triều chính tạm thời do Tam Tỉnh cùng nắm giữ, Tấn Vương và Hiến Vương hỗ trợ, đồng thời cũng miễn quy định mỗi năm ngày một lần vào giờ Mão phải vào cung triều bái.

Lâm Lạc dặn người thu dọn hành trang cho Tiểu Ngư Nhi, Tết Trùng Dương đã qua, hắn phải đưa nhi tử quay về tĩnh tu tại Tĩnh An Tự.

Lúc này, Ôn Thứ từ sớm đã ghé đến, thuật lại toàn bộ những chuyện xảy ra trong cung đêm qua, kể cả việc gặp Lý thái y khi rời cung, đồng thời bày tỏ nghi hoặc:

"Hoàng thượng ho khan triền miên, cả điện đều nghe thấy, âm thanh đó không giống như bị phong hàn đơn giản như vậy. Hơn nữa, còn triệu Lý thái y vào cung, chứng tỏ có điều khuất tất. Ta và Lương đại nhân đều nghi ngờ..."

"Cho dù các ngươi nghi ngờ điều gì thì cũng nên giữ kín trong lòng." Lâm Lạc vừa thu dọn kinh văn đã chép xong tối qua, chuẩn bị mang đến Tĩnh An Tự để cầu phúc và hóa tro, vừa không thèm ngẩng đầu mà cắt ngang lời hắn, nhắc nhở: "Tai vách mạch rừng, họa từ miệng mà ra. Hoàng thượng đã không sao, vậy thì đừng bàn luận thêm."

"Biết là vậy, nhưng ta vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, cả đêm qua ta cứ bất an."

"Được rồi, chuyện này đừng nhắc nữa." Lâm Lạc đặt tập kinh thư vào rương, nhìn thẳng Ôn Thứ, thần sắc nghiêm nghị: "Ta có việc muốn nhờ ngươi làm."

"Đại nhân cứ dặn."

"Giờ ta không có chức quan trong triều, cũng chẳng thể tùy tiện vào cung tra cứu sử quán, chỉ có thể nhờ ngươi đi một chuyến, giúp ta điều tra về An Vương."

"An Vương?" Ôn Thứ khó hiểu. "Chẳng phải ngài ấy đã mất mấy chục năm rồi sao? Điều tra về ngài ấy làm gì?"

Lâm Lạc đưa cho hắn một tờ giấy có ghi chữ "Biện", nói:
"Ta muốn biết An Vương có liên quan gì đến chữ này. Ngươi hãy đến sử quán kiểm tra cho rõ, nếu có phát hiện gì, lập tức báo cho ta."

Sử Quán Đại Du, nói thẳng ra chính là kho lưu trữ tài liệu và tàng thư của hoàng gia. Nơi đây cất giữ hàng vạn sách quý, ghi chép của các danh sĩ qua các thời đại, cũng là nơi lưu trữ hồ sơ về các đời hoàng thất. Ngoài các quan trong Tam Tỉnh như Môn Hạ Thị Trung, Trung Thư Lệnh và Thượng Thư Lệnh, chỉ có sử quan của Hàn Lâm Viện mới có thể tự do ra vào.

Tuy nhiên, cố hoàng đế từng ban chỉ dụ, thống lĩnh Kim Ngô Vệ và đại lý tự khanh có thể tự do ra vào cung, do đó họ cũng có quyền tiếp cận sử quán để thuận tiện điều tra vụ án. Mặc dù Ôn Thứ chỉ là Đại Lý Tự Thiếu Khanh tứ phẩm, nhưng vì chức vị Đại Lý Tự Khanh còn trống, cho nên hắn nắm trong tay lệnh bài chính tam phẩm, quyền hạn ngang với Đại Lý Tự Khanh.

Ôn Thứ nhìn chữ "Biện" trên tờ giấy, chợt nhớ ra điều gì đó, ánh mắt nghi hoặc:
"Đây chẳng phải là vết thương sau lưng của đại nhân lúc chúng ta ở Quỷ Thị ư?"

"Đúng vậy!"

"Chữ này... có liên quan đến An Vương ư?"

"Tạm thời chưa rõ, nên ta mới nhờ ngươi điều tra. Nhưng nhớ kỹ, chuyện này tuyệt đối không được để người ngoài biết." Lâm Lạc căn dặn.

Ôn Thứ nhét tờ giấy vào áo giáp trước ngực, gật đầu quả quyết:
"Ta làm việc, đại nhân cứ yên tâm."

Mặc dù hắn trời sinh là một võ tướng, không am tường mưu lược, nhưng lại làm việc gọn gàng, quả quyết. Khi còn ở Đại Lý Tự, hắn chính là cánh tay đắc lực nhất của Lâm Lạc, bởi vậy, Lâm Lạc hoàn toàn tin tưởng giao phó nhiệm vụ này cho hắn.

Lúc này, Phúc bá bước đến, cúi người bẩm báo: "Lão gia, hành lý của tiểu công tử đã chuẩn bị xong."

Nghe thấy Lâm Lạc sắp tiễn tiểu Ngư đi, Ôn Thứ lập tức chạy đến phòng hài tử, ôm chặt lấy hài tử, hôn hít mấy cái, vừa nựng vừa dỗ một hồi lâu mới chịu buông tay. Sau đó, hắn còn tự mình bế nó lên xe ngựa, vuốt mái tóc mềm mại của nó, cười nói:

"Ngư nhi, đợi thêm ít lâu Ôn thúc thúc sẽ đến thăm con."

Nhưng Lâm Ngư lập tức thò đầu khỏi xe, thẳng thừng từ chối:

"Không được!"

Ôn Thứ sững người: "Vì sao?"

Tiểu tử chớp mắt, nghiêm túc đáp: "Sư phụ không thích ngài."

"..."

Thực ra, Đại sư Hối Đức của chùa Tĩnh An không phải không thích Ôn Thứ, chỉ là mỗi lần hắn vào chùa đều mang theo kiếm, đã vậy lại nghịch ngợm giống như con nít, chuyên môn chọc phá các tiểu hòa thượng trong chùa đến mức không còn tâm trí tụng kinh. Thế nên, không ít lần hắn bị chặn ngay từ cổng, không được vào trong.

Lâm Lạc kéo nhi tử trở lại xe ngựa, dặn mã phu xuất phát.

Trên đường đến chùa Tĩnh An.

Ngồi trong xe ngựa, Tiểu Ngư ngẩng đầu nhìn phụ thân, bàn tay nhỏ níu lấy ống tay áo rộng, lí nhí hỏi:

"Cha... con có thể ở lại thêm một ngày nữa không?"

"Không được." Lâm Lạc dứt khoát từ chối, sắc mặt nghiêm nghị. Hắn nhìn thẳng vào nhi tử, ngữ khí không chút khoan nhượng:

"Ngư nhi, con phải ghi nhớ, con là đệ tử Phật môn, sinh tử đều theo Phật. Chùa chính là nhà của con."

Lâm Ngư cúi đầu, nhỏ giọng đáp: "Vâng... con biết rồi."

Hàng mi dài rũ xuống, hai ngón tay nhỏ siết chặt, chọc vào nhau đầy ủy khuất, đôi môi cũng dẩu lên.

Lâm Lạc liếc nhìn nhi tử một cái, trong lòng không khỏi dâng lên một chút xót xa. Nhưng hắn chỉ có thể nhẫn tâm.

Xe ngựa nhanh chóng rời khỏi thành Trường An, chưa đến nửa ngày đã đến trước cổng chùa Tĩnh An.

Ngôi chùa này rất rộng lớn, mặc dù đã trải qua nhiều năm tháng nhưng vẫn không lộ vẻ cũ kỹ. Theo quy định của chùa, mỗi tháng chỉ có một ngày mở cửa cho bá tánh vào dâng hương, nên ngày thường vô cùng yên tĩnh.

Ngoài cổng chùa, hơn mười gốc đại thụ cao vút vươn mình che kín bầu trời. Tán cây xanh mướt rì rào lay động theo làn gió thu se lạnh, từng chiếc lá vàng chầm chậm rơi xuống, phủ kín cả khoảng sân rộng trước chùa. Hai vị tiểu tăng đang cầm chổi, cần mẫn quét dọn từng lớp lá.

Trên bậc thềm đá trắng dẫn vào chùa, một nhóm tiểu hòa thượng khoác áo cà sa đang ngồi ngay ngắn. Nhìn bọn trẻ chỉ tầm ba, bốn tuổi, đầu trọc lóc, cổ đeo chuỗi hạt, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào dưới nắng thu ấm áp, tựa như những viên bánh trôi mới nấu, đáng yêu vô cùng.

Lâm Lạc vừa xuống xe ngựa, Tiểu Ngư còn chưa kịp chạm đất thì đám tiểu hòa thượng đã ùa tới, ríu rít gọi:

"Ngư! Ngư! Ngư..."

Tiếng cười giòn tan vang lên như những quả chuông bạc.

Lâm Ngư nhìn đám sư huynh sư đệ của mình, nhưng chẳng có chút hứng thú chơi đùa. Nó chỉ biết níu chặt lấy tay phụ thân, như sợ ông ấy sẽ đi mất.

Hai vị tiểu tăng quét dọn bước tới, vỗ vỗ mông đám tiểu hòa thượng:

"Đừng náo loạn, mau trở về tọa thiền đi! Cẩn thận sư phụ trách phạt các con."

Lũ trẻ lè lưỡi làm mặt quỷ, cười khúc khích rồi tung tăng chạy đi.

Một trong hai vị tiểu tăng chắp tay trước ngực, hướng về phía Lâm Lạc khẽ niệm:

"A di đà phật."

~~~Hết chương 44~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro