Chương 43: Hàn Cổ
Văn Đế bệnh nặng, vậy mà lại hạ chỉ cho quần thần rời cung?
Thượng thư lệnh Tả Duy đang quỳ phía trước, lập tức cúi người hỏi:
"Lý công công, Hoàng thượng rốt cuộc thế nào rồi?"
Lý Dịch, tổng quản thái giám bên cạnh Hoàng đế, thần sắc bình tĩnh đáp:
"Hoàng thượng không có gì đáng ngại. Hiện tại, trong điện có vài vị hoàng tử cùng các quan nội thị đang hầu hạ, ngoài ra còn có hơn mười vị thái y túc trực luân phiên bên cạnh long sàng. Các vị đại nhân không cần lo lắng, cứ hồi phủ đi."
Tả Duy nhíu mày:
"Chuyện này liên quan đến thiên uy, công công chớ nên giấu diếm."
Lý Dịch khẽ cười, lắc đầu:
"Thượng thư lệnh quá lời rồi. Lão nô hầu hạ Hoàng thượng nhiều năm, nào dám có hành vi che giấu? Hoàng thượng thực sự đã an ổn nghỉ ngơi, bệnh tình cũng dần chuyển biến tốt. Các vị đại nhân không cần lo nghĩ nhiều, hãy hồi phủ đi thôi."
Quần thần quỳ suốt mấy canh giờ, những người trẻ tuổi còn chịu đựng được, nhưng các vị đại thần lớn tuổi sớm đã hai mắt mờ mịt, cả người rã rời. Hiện tại nghe thấy Hoàng thượng đã ổn, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm, sửa sang lại triều phục rồi từng người một chậm rãi rời khỏi Dưỡng Tâm Điện.
Trong điện chỉ còn lại vài nội thị quan cùng Kim Ngô Vệ trông coi.
Lương Khải Chi và Ôn Thứ, vì tiện đường, cùng chung xe ngựa rời cung từ Trường Nhạc Môn.
Lúc này đã về khuya, trời lạnh buốt, mưa lớn rơi xối xả, hạt mưa đánh rào rào lên nóc xe ngựa, tựa như muốn xuyên thủng lớp gỗ bên trên. Bánh xe lăn trên phiến đá xanh, tạo thành những tiếng lộp cộp giòn tan, hòa cùng âm thanh mưa rơi tạo nên một khung cảnh quỷ dị và cô tịch.
Trong xe, Lương Khải Chi ngồi không yên, vén rèm nhìn ra ngoài mấy lần. Phía trước, phía sau đều là xe ngựa của các đại thần, mỗi chiếc xe đều treo lồng đèn sáng trưng, từng ngọn đèn trải dài thành một dải không thấy điểm cuối, như một hàng ma đăng lặng lẽ lướt đi dưới trời đêm.
Hắn buông rèm, quay sang Ôn Thứ, trầm giọng hỏi:
"Ngươi không cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ hay sao?"
Ôn Thứ hơi nhíu mày:
"Ngươi nói chuyện Hoàng thượng bệnh nặng?"
"Chúng ta rõ ràng nghe thấy trong nội điện có tiếng động hoảng loạn, hơn nữa sau đó lại có một hàng cung nhân hối hả rời đi mà không rõ đi đâu. Nhưng ngay sau đó, Lý công công lại nói Hoàng thượng không sao, bảo quần thần quay về. Chuyện này hiển nhiên là có vấn đề! Có khi nào bệnh tình của Hoàng thượng nghiêm trọng, nhưng triều đình muốn che giấu để tránh nội loạn?"
Ôn Thứ cũng cảm thấy không ổn, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra được điều bất thường nằm ở đâu, chỉ đành lắc đầu:
"Ta cũng không rõ, chỉ mong Hoàng thượng thật sự không sao."
Một nén nhang sau, xe ngựa của bọn họ ra khỏi Trường Nhạc Môn, chuyển hướng về phía Đại Lý Tự, rồi tiếp tục đi về phía chợ Đông.
Đúng lúc này, khi đi ngang qua đường Thừa Thiên Môn, bọn họ tình cờ gặp một chiếc xe ngựa chạy ngược chiều, hướng thẳng vào hoàng cung.
Lương Khải Chi thoáng nhìn liền nhận ra:
"Đó chẳng phải xe ngựa của Lý thái y ư? Sao giờ này lại tiến cung? Lẽ nào hàng cung nhân vội vã rời đi khi nãy là để mời ông ta?"
Ôn Thứ trầm ngâm:
"Lý thái y y thuật cao minh, nhưng trong cung cũng đã có hơn mười vị thái y, ai cũng là danh y bậc nhất. Nếu chỉ là bệnh thông thường, cần gì phải gấp rút triệu ông ấy vào cung?"
Lương Khải Chi lập tức hiểu ra:
"Lý thái y am hiểu trị cổ trùng... Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, trong cung sẽ không triệu ông ấy! Ý ngươi là... Hoàng thượng trúng cổ?"
Ôn Thứ giơ tay ra hiệu im lặng:
"Hạ giọng một chút."
Lương Khải Chi nhìn quanh, bĩu môi:
"Chỉ có hai chúng ta trong xe, sợ gì chứ?"
"Cho dù là vậy, cẩn thận vẫn hơn."
Lương Khải Chi hít sâu một hơi, suy nghĩ rồi nói:
"Nếu Hoàng thượng thật sự trúng cổ, vậy thì chuyện này không nhỏ chút nào..."
Lúc này, xe ngựa của Lý thái y đã tiến vào Dưỡng Tâm Điện.
Hai cung nhân vội vàng dìu ông ấy vào nội điện, trên tay ông ấy vẫn ôm chặt chiếc hòm thuốc không rời.
Trong điện vẫn đông nghịt người. Các thái y đứng quanh long sàng, mặt ai nấy đều đầy vẻ bất lực. Mấy vị hoàng tử cũng đứng ở bên cạnh, sắc mặt ngưng trọng.
Nhìn thấy Lý thái y đi vài, mọi người đều giống như nhìn thấy phao cứu sinh.
"Lý thái y, mau xem bệnh cho Hoàng thượng!"
Lý thái y nhíu mắt, bước đến bên giường.
Văn Đế vẫn nằm bất động trên long sàng. Ông không còn giãy giụa dữ dội như trước, nhìn qua có vẻ an tĩnh, giống như đang ngủ. Nhưng kỳ lạ ở chỗ, toàn thân ông phủ một lớp sương lạnh, làn da tái xanh, thậm chí đã bắt đầu tím tái.
Lý thái y trầm giọng hỏi:
"Đồ đâu?"
Một thái y lập tức dâng lên một chiếc hộp.
Lý thái y đón lấy, vừa chạm vào đã giật mình vì lạnh buốt. Cái hộp này giống như một khối băng!
Khi mở hộp ra, ông thấy bên trong kết một lớp băng dày, còn con vật nhỏ bên trong vẫn đang ngọ nguậy, một con trùng màu trắng nhợt nhạt, tỏa ra từng luồng khí lạnh.
Lý Bỉnh sốt ruột truy vấn:
"Rốt cuộc đây là thứ gì?"
Lý thái y nhìn chằm chằm vào con trùng, chậm rãi phun ra hai chữ:
"Hàn cổ."
Hàn Cổ
"......?"
Lý thái y trầm giọng giải thích:
"Đây là một loại hàn cổ hiếm thấy trên thế gian. Khi xâm nhập vào cơ thể, nó không lấy đi tính mạng ngay lập tức, nhưng sẽ từ từ hút cạn tinh huyết và khí vận, khiến người trúng cổ ngày càng suy yếu, quanh năm phải chịu đựng giá rét thấu xương. Đến cuối cùng, chỉ còn lại sự hành hạ triền miên, sống không bằng chết."
Mọi người sững sờ.
Lý Bỉnh trợn mắt, nắm chặt tay, giọng đầy phẫn nộ:
"Chẳng trách mỗi khi trời mưa dầm hay đông giá rét, phụ hoàng đều phát bệnh, ho khan không ngừng, thậm chí toàn thân lạnh như băng. Thì ra, tất cả đều là do hàn cổ gây ra! Nhưng rốt cuộc là ai lớn gan đến vậy, dám sử dụng tà thuật này lên thiên tử?"
Lý thái y trầm mặc một lát, sau đó nói:
"Trước tiên để lão phu chẩn trị, rồi sẽ nghiên cứu kỹ hơn."
Lý Thừa bên cạnh gật đầu:
"Vậy xin làm phiền Lý thái y."
Lý thái y mở hòm thuốc, lấy ra một bộ ngân châm, cẩn thận cắm vào các huyệt đạo khắp cơ thể Văn Đế.
Thời gian chậm rãi trôi qua, hương trầm trong điện cháy được ba nén nhang.
Cuối cùng, từng đợt sương lạnh trên người Văn Đế cũng dần tan biến, sắc mặt ông dần trở lại bình thường. Các thái y lần lượt bắt mạch kiểm tra, xác định tình trạng Hoàng thượng đã ổn định, lúc này Lý thái y mới cẩn thận rút từng cây ngân châm ra.
Ông quay sang các hoàng tử và quan nội thị, nghiêm giọng dặn dò:
"Phương pháp này chỉ có thể tạm thời áp chế hàn cổ, chứ không thể chữa dứt. Hoàng thượng cần tĩnh dưỡng cẩn thận, mỗi ba ngày phải châm cứu một lần để duy trì cân bằng khí huyết. Nếu không, sợ rằng hàn khí sẽ thấm sâu vào xương tủy, tâm huyết hao tận, hậu quả khôn lường."
Không có thuốc nào chữa được!
Lý Thừa nghe thấy vậy, suýt nữa đứng không vững. Hắn căng thẳng hỏi lại:
"Thật sự... không còn cách nào khác?"
Lý thái y lắc đầu, thở dài:
"Lão phu bất lực."
Nói xong, ông ôm hòm thuốc, mang theo chiếc hộp chứa hàn cổ, lập tức rời cung.
Bầu trời đêm như bị xé toạc thành vô số lỗ thủng, mưa lớn trút xuống ào ào, từng giọt nặng trịch vỡ vụn trên mái ngói xanh, thấm qua những bức tường đỏ rêu phong, khiến cả hoàng cung chìm trong một bầu không khí âm trầm đáng sợ.
Dưới mái hành lang tối mờ, Hiến Vương Lý Bỉnh lặng lẽ bước ra từ nội điện.
Hắn gọi thân tín Trọng Ô đến gần, thấp giọng dặn dò:
"Phụ hoàng trúng cổ, sợ rằng không còn chống đỡ được bao lâu. Bổn vương cũng nên sớm tính toán cho tương lai của mình. Ngươi lập tức âm thầm liên hệ với các quan viên trong triều, nếu có biến cố xảy ra, nhất định phải đảm bảo bổn vương thuận lợi đăng cơ!"
Nói xong, hắn nhìn qua màn mưa mịt mờ phía trước, ngắm những cung điện nối tiếp nhau san sát.
Chúng như một bức tranh giang sơn thịnh thế, chỉ chờ hắn vươn tay nắm lấy.
~~~Hết chương 43~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro