Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 42: Văn Đế bệnh nặng

Tang kỳ của Thái tử vừa kết thúc đúng một ngày trước Tết Trùng Dương. Sau quãng thời gian dài phủ tang trắng xóa, hoàng cung cuối cùng cũng khôi phục đôi chút sinh khí.

Hôm nay là Tết Trùng Dương, khắp nơi trong cung tràn ngập sắc vàng hoa cúc, pháo hoa liên tục rực sáng trên bầu trời hoàng thành, từng chùm ánh sáng ngũ sắc bung nở giữa màn đêm, tựa như những dải lụa lộng lẫy từ trên cao buông xuống, đẹp rực rỡ huy hoàng.

Nhưng ngay lúc này, trong Dưỡng Tâm Điện bỗng vang lên một tiếng động nặng nề. Một vật gì đó từ kệ sách phía bên phải rơi xuống mặt sàn. Nhìn kỹ lại, đó là một bức họa dài được buộc bằng lụa vàng. Kỳ lạ thay, tấm lụa giống như có linh tính, chậm rãi buông lỏng, để bức họa cuộn tròn từng chút từng chút mở ra, như thể có ai đó vô hình đang đẩy nó vậy.

Trong bức họa là một bức Bách Điểu Đồ giữa khung cảnh non nước hữu tình, đường nét tinh tế, màu sắc mộc mạc. Trên đó, chín con linh điểu được vẽ sống động như thật, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể sải cánh bay ra khỏi bức họa.

Đây chính là bức Cửu Tước Đồ do An Vương đích thân vẽ!

Đột nhiên, bên ngoài trời mưa xối xả, sấm chớp đùng đoàng, như thể muốn xé toang bầu trời đêm ra thành từng mảnh.

Bên trong Dưỡng Tâm Điện, một cơn ho dữ dội bất chợt vang lên.

Lý Dịch, lão thái giám thân cận bên cạnh Hoàng thượng, vội vã cúi người tiến vào, nhìn thấy Văn Đế đang nửa nằm ở bên mép giường, đầu cúi xuống vô lực, toàn thân run rẩy, từng cơn ho dữ dội khiến ông nghẹt thở. Một dòng máu đỏ sậm chảy ra từ khóe môi, loang thành một vệt dài trên long sàng.

"Mau tuyên Thái y!"

Chẳng mấy chốc, hơn mười vị Thái y vội vàng ùa vào nội điện, thay nhau chẩn mạch. Nhưng sắc mặt Văn Đế ngày càng tệ, cơ thể rét run, mồ hôi túa ra như tắm. Cả người ông cứng đờ như thể bị nhốt trong tầng băng lạnh lẽo, từng cơn ho ra máu không sao cầm lại được. Nhìn qua, dường như đã đến lúc trời định số tận.

Mà ông mới đăng cơ chưa đầy một năm!

Tin tức Hoàng thượng bệnh tình nguy kịch nhanh chóng truyền ra, văn võ bá quan suốt đêm tiến cung. Trên đại điện Dưỡng Tâm Điện, một biển người quỳ rạp, đen nghìn nghịt. Bên trong nội điện, cơn ho của Văn Đế vẫn vang lên nặng nề, quấn quýt không dứt.

Bên ngoài, quần thần lặng lẽ cúi đầu, không ai dám bàn luận dù chỉ nửa câu. Một hai canh giờ trôi qua, vài vị lão thần đã không chịu nổi, phải được người đỡ ra ngoài.

Bởi vì ai nấy đều vội vàng đến hoàng cung ngay sau khi Tết Trùng Dương kết thúc, vì thế trên người không ít người vẫn còn phảng phất mùi rượu. Một số quan viên thậm chí còn say đến mức choáng váng, phải uống mấy chén canh giải rượu mới tạm tỉnh táo.

Trong đám quan lại đông đúc ấy, Ôn Thứ và Lương Khải Chi cũng quỳ lẫn vào bên trong, vị trí khá gần nhau.

Bởi vì quỳ quá lâu nên đầu gối của Lương Khải Chi đau nhức, lông mày hắn nhíu chặt, giọng nói nhỏ như muỗi kêu:

"Ngươi nói xem, Hoàng thượng có thể qua khỏi nguy kịch này không?"

Ôn Thứ lắc đầu:

"Không biết."

"Đúng là trùng hợp! Ta với A Lạc vừa từ phủ Phật gia về, mới đặt chân đến phủ chưa bao lâu thì nhận được tin, suýt chút nữa còn chưa kịp thay triều phục."

"Phật gia?" Ôn Thứ thoáng cau mày. "Các ngươi đến phủ Phật gia ăn Tết Trùng Dương?"

"Đúng vậy, còn xem ba vở diễn nữa."

Ôn Thứ có chút nghi hoặc. Ai cũng biết Phật gia từ trước tới nay không tổ chức những dịp lễ hội linh đình, đây là điều rõ rành rành. Hắn vừa định mở miệng hỏi thêm thì một vị Thái Thường Tự khanh ở bên cạnh vô tình liếc mắt nhìn sang, khẽ nhắc nhở:

"Hai vị đại nhân, long thể Hoàng thượng quan trọng."

Ôn Thứ và Lương Khải Chi lập tức im lặng, nghiêm chỉnh quỳ xuống, không bàn luận gì thêm.

Nội Điện.

Bên ngoài lớp màn lụa vàng trong nội điện, Hiến Vương Lý Bỉnh (Tam hoàng tử) và Tấn Vương Lý Thừa (Tứ hoàng tử) quỳ gối, lặng lẽ dõi mắt vào bên trong, nơi các Thái y đang quây quanh long sàng, khẩn trương chẩn trị.

Bọn họ hiện là hai hoàng tử lớn tuổi nhất dưới gối Văn Đế, đồng thời cũng là những ứng cử viên hàng đầu cho vị trí trữ quân. Ngay sau khi lên ngôi, Văn Đế đã phong bọn họ làm Hiến Vương và Tấn Vương, đồng thời cho phép rời cung kiến phủ riêng. Mặc dù hai người là huynh đệ cùng cha khác mẹ, nhưng mẫu thân đều đã qua đời từ lâu. Vì vậy, Văn Đế chưa từng dành cho họ quá nhiều sự ưu ái.

Nhưng giờ đây, Thái tử đã mất, vị trí trữ quân vẫn còn bỏ trống. Nếu Hoàng thượng băng hà trong lúc này, triều cục ắt hẳn sẽ rung chuyển dữ dội.

Tấn Vương Lý Thừa là người có tính tình điềm đạm, không màng danh lợi, cũng không tranh đoạt quyền thế. Hắn vốn cam nguyện làm một trung thần tận tụy phụ tá triều đình cả đời.

Nhưng Tam hoàng tử Lý Bỉnh lại khác. Hắn trời sinh hiếu thắng, mang trong mình dã tâm ẩn giấu, hơn nữa cũng có tài cán nhất định. Trong triều, không ít đại thần xuất thân từ mẫu tộc của hắn vẫn còn nắm quyền, vì vậy, tham vọng của hắn theo thời gian ngày một bộc lộ rõ ràng hơn.

Lý Bỉnh khẽ liếc nhìn Lý Thừa, thấy hắn quỳ ngay ngắn, gương mặt mang đầy nét ưu tư. Hắn trầm giọng nói:

"Tứ đệ, từ khi Thái tử qua đời, bệnh tình phụ hoàng ngày một trầm trọng hơn. Chỉ sợ lần này..."

Lý Thừa không đợi hắn nói hết câu, đã bình tĩnh đáp lại:

"Phụ hoàng là thiên tử, được trời cao phù hộ, sẽ không xảy ra chuyện gì."

Lý Bỉnh nhếch môi cười nhạt:

"A! Nhưng mà Thái tử đã mất, ngôi vị chưa định, nay phụ hoàng lại lâm bệnh nguy kịch. Không biết tứ đệ có suy nghĩ gì không?"

Ngày thường, Lý Bỉnh không bao giờ dễ dàng nhắc đến những chuyện đại nghịch bất đạo như vậy. Nhưng hôm nay, hắn lại lớn gan thăm dò.

Mặc dù Lý Thừa không ham quyền thế, nhưng không phải kẻ ngốc. Đương nhiên hắn nghe ra ẩn ý trong lời Lý Bỉnh, chỉ là giả vờ như không hiểu, im lặng không đáp.

Nửa canh giờ trôi qua.

Từ bên trong bỗng vang lên một tiếng kêu kinh hãi:

"Ôi!"

Các Thái y giật mình, vội vàng lùi lại hai bước.

Lý Bỉnh lập tức hỏi:

"Chuyện gì vậy?"

Lẽ nào Hoàng thượng đã...?

Một vị Thái y đổ mồ hôi lạnh, khom người bẩm báo:

"Hiến Vương, Tấn Vương... Hoàng thượng ngài ấy..."

Không chờ ông ta nói hết câu, Lý Bỉnh đã bất chấp lễ nghi, lập tức đứng bật dậy lao vào nội điện, Lý Thừa cũng vội vàng theo sau.

Chỉ thấy trên long sàng, Văn Đế đang co quắp, cơ thể cứng đờ, gân xanh nổi lên khắp mặt. Đôi mắt đỏ ngầu, trừng lớn như thể bị một thứ vô hình nào đó trói chặt, không thể giãy thoát. Hai tay ông run rẩy dữ dội, móng tay cắm sâu vào da thịt, trông vô cùng đáng sợ.

"Phụ hoàng! Phụ hoàng! Người sao vậy?"

Lý Thừa hoảng hốt muốn tiến lên, nhưng bị Thái y ngăn lại:

"Tấn Vương! Xin đừng đến gần!"

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Thần... thần cũng không rõ..."

Lý Bỉnh giận dữ quát:

"Lang băm!"

Ngay lúc đó, sắc mặt Văn Đế bỗng nhiên thay đổi.

Dưới làn da của ông, dường như có thứ gì đó đang ngọ nguậy, di chuyển từ trên xuống dưới, như muốn xé rách da thịt để chui ra ngoài.

Cùng lúc đó, từ cơ thể ông bắt đầu tỏa ra một luồng khí lạnh màu trắng, bao phủ lấy gương mặt và đôi tay. Một lớp băng sương mỏng manh dần dần hiện lên, khiến Thái y kinh hãi lao đến kiểm tra.

Ngay sau đó, từ bên dưới lớp da mặt của Văn Đế, một thứ gì đó bất ngờ trườn ra ngoài—

Là một con trùng nhỏ màu trắng, tỏa ra hàn khí bức người!

Con bạch trùng bò lên tấm chăn, nơi nó đi qua, băng sương lập tức đọng lại. Một vị Thái y nhanh chóng lấy hộp gỗ, bắt lấy nó, rồi vội vàng thi châm cứu trị cho Văn Đế.

Không biết người nào đó trong điện hoảng sợ hô lên:

"Mau mời Lý Thái y!"

Bên ngoài đại điện, quần thần quỳ rạp dưới đất, nghe thấy tiếng huyên náo bên trong, không khỏi hoang mang.

Lúc này, cửa nội điện bị đẩy ra, vài tiểu thái giám vội vã bước ra ngoài, băng qua đại điện, khiến mọi người càng thêm bất an.

"Có chuyện gì vậy?"

"Bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hoàng thượng ngài ấy..."

Nếu Hoàng đế băng hà, nội quan ắt hẳn đã ra ngoài tuyên cáo. Nhưng lúc này lại không có thông báo nào, rốt cuộc là chuyện gì?

Chẳng bao lâu sau, lão thái giám Lý Dịch, người hầu cận thân tín của Hoàng thượng, từ bên trong nội điện bước ra, sắc mặt nghiêm trọng, nói:

"Các vị đại nhân, mời quay về đi."

~~~Hết chương 42~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro