Chương 41: Ba vở kịch
Mặc dù Phật gia đã cao tuổi, nhưng hằng năm vào dịp Tết Trùng Dương vẫn đến lầu canh ở tiểu phường thưởng hoa cúc. Đây cũng là nơi náo nhiệt nhất Trường An vào ngày này. Thế nhưng năm nay, không hiểu vì lý do gì, ông lại muốn đón lễ ngay tại phủ của mình, còn đặc biệt mời Lâm Lạc và Lương Khải Chi đến dự.
Lương Khải Chi vừa nghe xong, lập tức hoảng sợ!
Từ trước đến nay, hắn vẫn luôn e dè Phật gia. Mỗi lần gặp mặt đều thấp thỏm lo âu, lúc nào cũng cảm thấy ánh mắt sắc bén của ông như cây kim đâm lên người mình, nhìn đến mức khiến hắn dựng cả tóc gáy, chẳng khác nào chuột con đối diện với lão mèo già, sợ đến mức chỉ muốn chạy biến đi ngay. Nghĩ đến đó thôi, sau lưng hắn đã cảm thấy tê rần, vội vàng bưng chén trà lên uống một ngụm để áp chế cơn hoảng hốt, rồi nói:
"Ta không đi đâu!"
Giọng điệu của hắn giống hệt như tiểu nương tử đang dỗi.
Lâm Lạc hờ hững liếc mắt nhìn hắn một cái, nhắc nhở: "Có thể được Phật gia đích thân mời, không nhiều người có vinh hạnh đó đâu. Nếu ngươi từ chối, sợ rằng lần sau gặp lại không biết phải tự xử lý thế nào cho ổn thỏa."
"Ý ngươi là... ta nên đi?"
"Ngươi cảm thấy sao?"
Yết hầu Lương Khải Chi khẽ chuyển động, cuối cùng đành miễn cưỡng nuốt xuống một hơi khô khốc.
Ngày hội Trùng Dương.
Tết Trùng Dương năm nay, khắp Trường An chưa bao giờ náo nhiệt đến thế. Tiếng cổ nhạc vang trời, phố xá đông nghịt người qua lại, đâu đâu cũng là cảnh phồn hoa rực rỡ.
Từ sáng sớm, cửa lớn Lâm phủ đã sắp bị giẫm nát. Không ít công tử quý tộc, văn nhân nho sĩ, thậm chí cả những cao thủ giang hồ đều vội vàng mang lễ vật đến tặng. Văn phòng tứ bảo, tranh chữ cổ, đồ chơi quý hiếm... đủ loại quý vật đều có. Nhưng Lâm Lạc thậm chí chẳng buồn nhìn qua, chỉ phẩy tay bảo gia nhân mang đi trả lại. Dù những kẻ mang lễ có chút xấu hổ, nhưng cũng đã lường trước điều này, đành bối rối ôm lễ vật rời đi.
Đến lúc hoàng hôn, Lâm Lạc bế Lâm Ngư, dẫn theo Lương Khải Chi cùng đến phủ Phật gia.
Toàn phủ rực rỡ sắc vàng của hoa cúc, hương thơm ngào ngạt len lỏi trong không khí.
Hôm nay, ngoài bọn họ, Phật gia còn mời đến không ít nhân vật danh vọng của Trường An. Phần lớn là những bằng hữu thân thiết của ông, đều là các lão nhân đã có tuổi. Những vị này năm nào cũng cùng Phật gia đến tiểu phường uống rượu, thưởng cúc trong ngày Trùng Dương, vậy mà năm nay lại dọn tiệc về phủ. Không biết rốt cuộc là vì nguyên do gì?
Hậu viện đã được bài trí sẵn cho buổi yến tiệc, bàn tiệc bày đầy bánh cúc, rượu cúc và nhiều món ăn cát tường khác. Ở giữa còn sắp sẵn một sân khấu nhỏ, dự tính vừa thưởng hoa, vừa nghe hát.
Ánh trăng trong vắt soi rọi, gió đêm se lạnh phả qua sân. Để xua bớt hàn khí, gia nhân đã chuẩn bị sẵn mấy chậu than ấm, hơi nóng lan tỏa, làm dịu đi không khí lành lạnh của đêm thu.
Canh giờ vừa đến, mọi người lần lượt a ngồi xuống.
Phật gia ngồi ngay chính vị, trên chiếc ghế gỗ lê phủ thảm mềm. Nhìn quanh một lượt, ông cất giọng chậm rãi:
"Hôm nay các vị nể mặt, cùng ta đón Tết Trùng Dương. Ta đã chuẩn bị rượu ngon, tiệc tốt, mong các vị cứ xem như ở nhà mình. Đặc biệt, ta còn sắp xếp ba vở kịch cho đêm nay. Vở đầu tiên có tên Tái Hoa Diêu, vở thứ hai là Đường An Ký, còn vở thứ ba..."
Ông hơi ngừng lại một chút, khóe môi nhếch lên đầy hứng thú.
"Quỷ Nương!"
"Là một vở diễn mới viết của gánh hát trong mấy ngày gần đây. Ta đã xem qua kịch bản, khá thú vị, nên hôm nay cho bọn họ mở màn thử một lượt trước mặt mọi người."
Chén rượu nâng lên, yến tiệc chính thức bắt đầu.
Mọi người lần lượt nhấp ngụm rượu cúc đầu tiên, chờ xem vở diễn mở màn.
Mặc dù Lâm Lạc không giỏi uống rượu, nhưng vẫn nhấp một ngụm nhỏ. Thật ra, hắn chẳng có tâm tư xem kịch, hắn đang nghĩ về một chuyện khác, tại sao mấy ngày trước Phật gia lại đốt tờ giấy đó?
"Cha?"
Bên cạnh, Lâm Ngư kéo nhẹ ống tay áo của hắn, ngước đôi mắt to tròn, gọi khe khẽ.
Hắn đang xuất thần, đột nhiên hoàn hồn, nghiêng đầu hỏi: "Sao vậy?"
"Con đói bụng."
Lâm Lạc suýt nữa quên mất nhi tử nhà mình. Hắn vội sai người chuẩn bị một ít thức ăn chay, để tiểu tử ôm bát lớn, vui vẻ ngồi ăn ngon lành.
Lúc này, vở diễn thứ nhất đã bắt đầu. Trên đài, con hát chính đang xướng vở Tái Hoa Diêu, kể về hai vị tướng quân anh dũng cầm quân đánh đuổi ngoại địch. Thế nhưng, giữa bọn họ lại nảy sinh ganh đua khốc liệt, đấu đá không ngừng, cuối cùng dẫn đến cục diện lưỡng hổ tương tranh, cả hai đều tử trận".
Hồi diễn thứ hai mang tên Đường An Ký, kể về ba nhánh của gia tộc Đường An vì tranh đoạt gia sản mà đấu đá lừa gạt lẫn nhau, để rồi cuối cùng cả nhà suy bại, chẳng ai là kẻ chiến thắng.
Đến vở diễn thứ ba...
Lương Khải Chi xưa nay vốn không có hứng thú với mấy vở kịch dài lê thê. Nhẫn nhịn nghe hết hai vở đầu, hắn đã ngồi đến phát chán, vì thế nảy ra ý định chuồn đi một lát. Hắn nghiêng đầu nhìn qua, thấy Lâm Ngư vẫn đang ngồi chễm chệ, cầm bát nhỏ húp sột soạt, liền cười hì hì:
"Tiểu Ngư của ta, Lương thúc thúc dẫn ngươi đi chỗ khác chơi một lát, được không?"
Lâm Ngư đã vét sạch thức ăn trong bát, đặt chén xuống, bàn tay nhỏ xoa lên cái bụng tròn trịa, ngoan ngoãn gật đầu:
"Được ạ."
"Ngoan quá!"
Lương Khải Chi lập tức bế Tiểu Ngư ra khỏi ghế, dắt tay dẫn đi. Trước khi rời đi, Lâm Ngư còn nhanh tay với lấy hai miếng điểm tâm giấu vào trong ống tay áo. Nhỏ như vậy mà đã có tật tích trữ đồ ăn vặt!
Động tác ấy không qua được mắt Lâm Lạc. Nhìn bộ dáng tinh ranh của nhi tử, hắn có chút buồn cười nhưng cũng chẳng nói gì, chỉ để mặc hai người rời đi.
Chẳng bao lâu sau, vở diễn thứ ba bắt đầu — Quỷ Nương.
Vở này kể về một cô nương có nhan sắc như tiên giáng trần, vì được một nam tử cứu mà đem lòng yêu hắn. Vì hắn, nàng sẵn sàng từ bỏ tất cả, thậm chí không tiếc đánh đổi cả mạng sống. Thế nhưng, người đời đồn đại rằng nàng là một con quỷ đáng sợ, mỗi đêm sẽ hút cạn máu người. Nam tử ban đầu không tin, nhưng trong lòng nghi hoặc quá nặng, cuối cùng vẫn nhẫn tâm dâng cho nàng một chén rượu độc. Cô nương si tình bỏ mạng, còn nam tử cũng vì đau đớn mà phát điên, cuối cùng tuyệt vọng mà chết...
Ba vở diễn, ba hồi bi kịch, nhưng đám người xem bên dưới vẫn vui vẻ uống rượu, thưởng cúc, thậm chí có mấy vị lão nho còn cao hứng ngâm thơ đối câu.
Lâm Lạc mặt không biểu cảm, chỉ cảm thấy trong lòng nặng trĩu. Trùng Dương hội vốn là dịp vui, vậy mà những vở diễn hôm nay lại khiến người ta mất cả hứng thú. Dù vậy, hắn vẫn lễ độ lắng nghe mọi người trò chuyện, nâng chén khi cần, chỉ là mỗi lần uống đều chỉ nhấp một chút, không uống nhiều.
Không bao lâu sau, Phật gia bắt đầu ngà ngà say. Ông tựa người vào lưng ghế, híp mắt, chén rượu trong tay nâng lên một cách hờ hững. Đến khi yến tiệc kết thúc, gia nhân dìu Phật gia về phòng nghỉ, còn đám khách nhân cũng lần lượt được sai vặt trong phủ đưa ra tận cửa.
Lúc này, Lâm Ngư cũng đã chơi đến nỗi mệt lả, gục lên vai Lương Khải Chi ngủ ngon lành. Lâm Lạc không ở lại lâu, cùng hắn rời phủ. Ngoài cửa, xe ngựa của Lâm phủ đã chờ sẵn.
Bọn họ vừa định bước lên xe, một gã sai vặt bên cạnh Phật gia bất chợt chạy tới, gọi lại:
"Lâm đại nhân, xin dừng bước! Phật gia có vật muốn giao cho ngài."
"Vật gì?"
Gã sai vặt đưa cho hắn một tờ giấy.
Lâm Lạc thoáng ngạc nhiên, đang định mở ra xem thì đối phương vội nhắc:
"Đại nhân, Phật gia dặn ngài về phủ rồi hãy đọc."
Lời dặn dò đầy vẻ thần bí.
Lâm Lạc khẽ nhíu mày, cất tờ giấy vào trong ống tay áo.
Đến khi trở về phủ, sau khi sắp xếp cho Lâm Ngư ngủ yên, hắn lập tức đến thư phòng. Dưới ánh trăng thanh lạnh, hắn đứng bên cửa sổ, chậm rãi mở tờ giấy ra.
Chỉ thấy trên đó viết vỏn vẹn hai chữ — An Vương!
~~~Hết chương 41~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro