Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 32: Chân tướng (1)

Lâm Lạc vẫn ngồi lặng lẽ trong thư phòng, tựa người trên chiếc ghế gỗ hoa lê, ngón tay gõ nhẹ lên trên tay vịn. Từng nhịp... từng nhịp... Không biết đã trôi qua bao lâu, ngọn nến vốn leo lét trên bàn bỗng lung lay mấy cái, rồi đột ngột phụt tắt, khiến căn phòng chìm vào bóng tối mờ mịt. Ánh sáng duy nhất lọt vào là từ chiếc đèn lồng treo ngoài góc mái hiên, hắt lên bàn một dải sáng cam nhạt, phủ lên tờ giấy trắng tinh một sắc cam trầm, tựa như vệt hoàng hôn phản chiếu trên mặt tử hồ tĩnh lặng.

Bóng lá ngoài cửa sổ khẽ lay, in trên mặt giấy vài vệt lốm đốm, chập chờn như những chiếc lá trôi dạt trên mặt hồ sâu, mơ hồ giữa thực và ảo.

Bỗng nhiên—

Một đốm lửa bùng lên giữa trang giấy trắng, chỉ trong chớp mắt, tờ giấy bừng cháy thành một ngọn lửa rực rỡ.

Lâm Lạc đột ngột đứng dậy. Trong khoảnh khắc ấy, ký ức như đột ngột ùa về, hình ảnh nữ tử làn da trắng như tuyết lao xuống vách núi năm ấy, trùng khớp với ngọn lửa trước mặt. Giống như đóa bỉ ngạn nở rộ giữa phồn hoa, rực rỡ đến chói mắt, nhưng rồi nhanh chóng bị bóng tối nuốt chửng.

Hắn nhìn chằm chằm vào mặt bàn, nơi tờ giấy vừa bị thiêu rụi. Nhưng ngoài ánh sáng cam hồng hắt vào từ cửa sổ, ngoài bóng cây loang lổ phản chiếu trên mặt bàn, tất cả đều trống không.

Lâm Lạc khẽ nheo mắt, đột nhiên thấp giọng nói:

"Ta đã hiểu."

Lúc này, trong đại sảnh.

Ôn Thứ chống khuỷu tay lên bàn, hai tay đỡ lấy cằm, ánh mắt tràn đầy cưng chiều nhìn chằm chằm vào tiểu oa nhi đang vùi đầu ăn uống.

Tiểu Ngư trắng trẻo, bụng nhỏ hơi nhô lên, hai má phồng lên vì nhét đầy bánh, ăn đến mức mê mẩn. Chỉ trong chốc lát, hai đĩa điểm tâm tươi mới đã bị quét sạch.

Ôn Thứ bật cười: "Ngon không?"

Tiểu Ngư lộ ra hai chiếc răng nanh bé xíu, đôi mắt sáng rỡ: "Ngon lắm."

Nhìn thấy thế, Ôn Thứ giả bộ đau lòng, vươn tay nhéo nhéo má nó:

"Nhưng Tiểu Ngư của ta thật đáng thương, nhìn xem, gầy như thế này! Nhất định là bị mấy tên hòa thượng xấu xa kia khi dễ, đúng không? Mau nói cho Ôn thúc thúc, rốt cuộc người nào bắt nạt con? Ta giúp con đòi lại công bằng!"

Tiểu Ngư cười híp mắt: "Sư phụ và các sư huynh đối với Ngư nhi rất tốt."

"Tốt mà để con gầy thế này?" Ôn Thứ ai oán nhìn tiểu oa nhi phúng phính trước mặt, hận không thể ngay lập tức đem nó về nhà vỗ béo.

"Hừ, nói xem cha con nghĩ gì mà lại tàn nhẫn như vậy? Mới hai tuổi đã đưa con đến chùa miếu tĩnh tu, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, có khác gì chịu khổ đâu chứ? Nếu hắn không thích con, vậy cứ để ta nuôi. Ta nhất định sẽ thương con hết mực, mỗi ngày đều vỗ béo con trắng trẻo mập mạp!"

Vừa nói, hắn vừa vươn tay nhéo nhéo mặt Tiểu Ngư.

Tiểu Ngư sớm đã quen với chuyện này, vẫn thản nhiên tiếp tục ăn bánh. Mấy năm nay, từ các sư huynh trên chùa đến đám đại nhân ở Đại Lý Tự, ai ai cũng thích véo má nó. Khi ngủ cũng bị véo, ăn cơm cũng bị véo, thậm chí ngay cả lúc đi nhà xí cũng có người thò tay ra nhéo nhéo một cái. Nhưng dù vậy, Tiểu Ngư vẫn không khó chịu, càng không mách lẻo. Dù sao, so với đám lão nhân ở Đại Lý Tự năm xưa, những sư huynh trên chùa quả thực là hiền lành hơn rất nhiều.

Lâm Ngư nhét một miếng bánh vào miệng, giọng nói mơ hồ:

"Ôn thúc thúc, cha thương ta mà."

Ôn Thứ bĩu môi: "Thương con thì sẽ không đưa con lên chùa."

Tiểu Ngư chớp chớp mắt, rất nghiêm túc đáp:

"Chính vì cha thương ta, nên mới đưa ta đi."

"Thật sao?"

"Thật!" Tiểu Ngư gật đầu chắc nịch. "Mặc dù cha rất nghiêm khắc với ta, cũng không thường tươi cười với ta, nhưng ta biết cha là người thương ta nhất. Ôn thúc thúc không được nói cha không phải, sư phụ đã dạy, 'nói xấu sau lưng, Phật đang nhìn, phẩm hạnh mất hết'."

Ôn Thứ nghe xong, sửng sốt một hồi:

"Tiểu tử này, nói gì mà nghe sâu xa vậy?"

Tiểu Ngư nghiêm túc nhắc nhở: "Ôn thúc thúc cũng nên đọc sách nhiều hơn đi."

Ôn Thứ câm nín, nhìn tiểu hòa thượng nghiêm trang trước mặt, bỗng nhiên cảm thấy đứa nhỏ này càng lớn càng giống Lâm Lạc như đúc. Hắn vừa định phản bác, đột nhiên phát hiện trên cổ tiểu Ngư có một chuỗi Phật châu.

Phật châu của đệ tử cửa Phật vốn phải đầy đủ 54 hạt, thế nhưng chuỗi hạt này lại thiếu mất một viên. Hắn lập tức đứng dậy, đi đến trước mặt tiểu Ngư, ngồi xổm xuống, cẩn thận cầm chuỗi Phật châu lên, khẩn trương hỏi:

"Ngư nhi, sao chuỗi Phật châu này lại thiếu mất một viên?"

Tiểu Ngư buông điểm tâm ra, ngón tay nhỏ xíu mân mê từng hạt trơn bóng trên chuỗi Phật châu, nhẹ giọng đáp:

"Cha gỡ xuống một viên."

"Cha con gỡ? Vì sao?"

Tiểu Ngư lắc đầu, cũng không biết. Nó chỉ nhớ rõ hai năm trước, khi nhập môn hành lễ bái Phật, sư phụ đã đeo chuỗi Phật châu này lên cổ mình. Nhưng ngay sau đó, Lâm Lạc liền vươn tay gỡ xuống một viên. Sư phụ không ngăn cản, chỉ khẽ niệm một câu:

"A di đà Phật."

Lúc này, Lâm Lạc vừa bước vào đại sảnh, nhìn thấy Ôn Thứ đang ngồi xổm trước mặt Lâm Ngư, bèn cất giọng:

"Ôn đại nhân."

Ôn Thứ nghe tiếng lập tức đứng dậy. Thấy Lâm Lạc đến, hắn tạm gác chuyện Phật châu sang một bên, vội vàng tiến lên, nắm lấy cánh tay đối phương, lo lắng hỏi:

"Đại nhân, ngài rời khỏi Quỷ Thị bằng cách nào? Có bị thương không?"

Lâm Lạc lảng tránh câu hỏi, nghiêm túc phân phó:

"Lập tức phái người đến tìm Lý thái y, bảo ông ta đến chùa Thiển Sơn ngay. Còn ngươi, đi cùng ta."

Ôn Thứ sửng sốt: "Ngươi đã phát hiện ra gì ư?"

"Đến chùa Thiển Sơn rồi nói."

Hắn không nói thêm lời nào, lập tức rời đi. Ôn Thứ cũng không chậm trễ, vừa sai người đi tìm Lý thái y, vừa cùng Lâm Lạc lên đường đến chùa Thiển Sơn.

Nhưng ngay khi hai người vừa đến cổng chùa, một loạt tiếng vó ngựa dồn dập vang lên phía sau.

Lương Khải Chi cưỡi ngựa tới, cả người toát lên vẻ tức giận.

Vừa xuống ngựa, hắn đã sải bước đến trước mặt Lâm Lạc, chất vấn:

"A Lạc! Ngươi còn định giấu ta đến khi nào?"

~~~Hết chương 32~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro