
Chương 16
Không hề báo trước, Vương Nhất Bác đã ngất đi trong ngực Tiêu Chiến, nhưng lần này khiến Tiêu Chiến sợ hãi tột độ. Khi Vương Nhất Bác tỉnh dậy, nhìn tứ phía đều là những bức tường trống không, cậu mơ hồ nhìn tất cả những thứ này, cho đến khi bắt gặp ánh mắt vội vàng của Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác vừa tỉnh dậy sẽ không an phận, trên giường bệnh vất vả ngồi dậy. Tiêu Chiến vừa nhìn thấy lập tức ấn Vương Nhất Bác xuống, ôn nhu nói: "Đừng cử động lung tung, nằm xuống đi."
Tiêu Chiến nói xong cũng đem Vương Nhất Bác trở lại giường bệnh, thậm chí Tiêu Chiến không dám nói lớn tiếng với Vương Nhất Bác, rất vất vả mới mang người về bên cạnh mình, mặc kệ có chuyện gì cũng phải nói chuyện đàng hoàn với Vương Nhất Bác.
“Tôi xin lỗi.” Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đồng thanh nói với đối phương, nói xong hai người nhìn nhau không hẹn mà mỉm cười.
Vương Nhất Bác thậm chí không quan tâm trực tiếp nhào vào khuôn ngực ấm áp của Tiêu Chiến, mới hai đêm một ngày, cậu đã đặc biệt nhớ cảm giác ấm áp này. Tiêu Chiến nghiêng người ôm Vương Nhất Bác, sờ sau đầu cậu nói: "Không sao, mọi chuyện đã qua. Sau này đừng nhịn đói, lúc này vấn đề ăn uống là điều quan trọng nhất đối với em." Tiêu Chiến nói xong thả Vương Nhất Bác ra, để cậu nằm thẳng trên giường bệnh, tay vẫn nắm chặt tay Vương Nhất Bác không buông.
“Tôi bị sao vậy?” Sau khi rời khỏi vòng tay của Tiêu Chiến, không hiểu ra sao nhìn Tiêu Chiến hỏi.
“Dinh dưỡng không đầy đủ, hơn nữa lại ăn uống không tốt, cơ thể suy yếu, phải tĩnh dưỡng mấy ngày, nếu không bảo bảo sẽ rời khỏi chúng ta.” Không phải Tiêu Chiến cố ý dọa Vương Nhất Bác, bác sĩ nói cơ thể của cậu thật sự quá yếu, hơn nữa có dấu hiệu bị trượt thai, Tiêu Chiến biết mình đã giải thích rất cẩn thận rồi. Bởi vì không muốn hù người trước mặt, sắc mặt của cậu nhìn thực sự quá tệ, Tiêu Chiến cảm thấy rất đau lòng, hiện tại thầm nghĩ Vương Nhất Bác có thể dưỡng thai thật tốt.
"Vậy... vậy bảo bảo..." Vương Nhất Bác nghe vậy trái tim như rơi xuống, mặc dù lúc đầu muốn phá bỏ đứa nhỏ này, nhưng đứa nhỏ từ từ lớn lên trong bụng mình, cậu có thể cảm nhận được cái gọi là thai động, cậu cũng đặc biệt mong chờ bảo bảo, đồng thời cũng muốn sinh bảo bảo, cho cậu một gia đình trọn vẹn. Được Tiêu Chiến nhắc nhở như vậy, cậu vô cùng sợ hãi, chỉ sợ mình không cẩn thận sẽ đánh mất bảo bảo.
"Không sao không sao, đợi tí bác sĩ sẽ kê đơn thuốc giữ thai cho em. Đợi em không có chuyện gì, chúng ta về nhà nghỉ ngơi thật tốt, được không? Trước tiên tĩnh dưỡng thật tốt, đừng nghĩ đến chuyện khác." Tiêu Chiến đã biết một chút chuyện chung quy lại khiến nhóc con trước mặt sợ hãi bất an.
Vương Nhất Bác nằm trên giường bệnh, lắc đầu nói: "Không mệt, muốn nói chuyện với Chiến ca."
Tiêu Chiến ngồi ở mép giường cười nói: "Làm sao vậy?"
Vương Nhất Bác thở dài mới chậm rãi nói: "Tôi biết anh luôn đối xử tốt với tôi, hơn nữa từ trước đến nay ba mẹ tôi cũng chưa từng yêu thương tôi, những điều này tôi cũng biết."
Thấy Tiêu Chiến không nói, Vương Nhất Bác tiếp tục giải thích: "Thật ra tôi chỉ muốn cho bọn họ một lần cuối cùng, sau lần này tôi sẽ không có bất kỳ quan hệ gì với bọn họ. Tôi biết tôi sai rồi, thật ra cho dù tôi có cho nhiều hơn đi chăng nữa, bọn họ cũng sẽ không tốt với tôi."
Trước đây Tiêu Chiến chưa bao giờ nhìn thấy Vương Nhất Bác như vậy. Mặc dù giọng nói của cậu vẫn nhẹ nhõm, nhưng không tránh khỏi khiến cho những ai nhìn vào đều cảm thấy lãnh ý.
Nhìn Vương Nhất Bác như vậy, lòng Tiêu Chiến rất đau, ôm người vào ngực rồi mới nói: “Em không sai, cũng không phải lỗi của em.”
Câu nói của Tiêu Chiến khiến Vương Nhất Bác bật cười, nhưng nụ cười rất khó coi. Vương Nhất Bác thở dài nói: "Nhưng tại sao tất cả mọi người đều nói như vậy? Mỗi lần mọi người nói câu này, tôi liền cho rằng tôi thực sự sai rồi." Vương Nhất Bác nép vào ngực Tiêu Chiến, vô thức cọ cọ đầu vào ngực Tiêu Chiến.
Đương nhiên, Tiêu Chiến biết bạn nhỏ trong ngực rất khó chịu, hắn không ngừng vuốt tóc để cậu thả lỏng: "Không phải, đó là bởi vì tai bọn họ có vấn đề, đều là tin đồn."
Tâm tình Vương Nhất Bác lại bất ổn nói khẽ: “Vốn dĩ chán ghét một người là không có lý do.” Nói xong nước mắt cũng không tự giác rơi xuống, một giọt nước mắt lập tức rơi vào lòng bàn tay Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến chỉ cảm thấy giọt nước mắt này rất nóng, nóng đến lòng hắn đều tan nát. Nhưng hắn vẫn cố nén nghẹn ngào nói: “Mọi chuyện sau này đã có tôi, đừng khóc.”
Vương Nhất Bác nghẹn ngào nói: "Tôi biết rõ người đối tốt với tôi cũng chỉ có anh, nhưng bởi vì tôi không ngừng cãi nhau với ba mẹ..."
Trải qua chuyện này, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng thanh tỉnh. Vì người không thương mình, không quan tâm đến mình, mà làm tổn thương người thật sự yêu thương mình, căn bản không đáng.
Vương Nhất Bác vẫn một mực giải thích nói: "Nếu lần này đưa tiền cho bọn họ, bọn họ có thể quan tâm đến tôi một chút, như vậy thì tốt rồi. Nhưng tôi biết, điều này là không thể. Mỗi lần như vậy chỉ cần có tiền, bọn họ sẽ hoàn toàn biến mất. Có phải tôi chỉ xứng làm máy in tiền, in tiền xong lại mặc kệ tôi."
Tiêu Chiến rất đau lòng, toàn thân Vương Nhất Bác lạnh băng. Tiêu Chiến ôm chặt cậu, thậm chí còn kéo chăn bao quanh bọn họ, ngăn không cho gió lạnh xuyên thấu vào thân thể bạn nhỏ nhà mình. Cuối cùng nói: "Em rất tốt, em là tốt nhất. Mọi chuyện sau này đã có tôi, tôi sẽ bảo vệ em, không sao đâu."
Vương Nhất Bác không nói chuyện, chỉ là nhẹ gật đầu. Cậu biết rõ Tiêu Chiến một mực bảo vệ mình, nhưng mình quá mềm yếu, hết lần này đến lần khác cậu không hăng hái tranh giành. Cậu nhẹ nói: "Thực xin lỗi."
Tiêu Chiến ôm cậu nói: "Không cần nói xin lỗi tôi, ở bên cạnh tôi em vĩnh viễn không sai. Sau này không được phép khóc trước mặt tôi, biết không?"
Vương Nhất Bác im lặng gật đầu, cậu nghe Tiêu Chiến bao dung, ở trong ngực hắn trừng lớn mắt. Lúc đó cậu đã có chút hiểu, mình đau khổ hơn nửa đời người chỉ để gặp được Tiêu Chiến. Nếu là như vậy, tất cả những đau khổ trước đây đều đáng giá.
Sau một hồi im lặng, Vương Nhất Bác nói: "Sau này anh, tôi còn có Tỏa nhi, chúng ta sẽ ở bên nhau thật tốt."
Tiêu Chiến không hiểu hỏi lại: "Tỏa nhi?"
"Đúng vậy, nhủ danh của bảo bảo chúng ta là Tỏa nhi. Là Vương cộng thêm Tiêu chính là Tỏa, vừa đúng là họ của chúng ta, chữ này là tôi tình cờ phát hiện ra, cảm thấy rất phù hợp với đứa nhỏ sắp chào đời của chúng ta, cho nên tôi quyết định lấy nhũ danh này đặt cho nó." Vương Nhất Bác vui vẻ giải thích với Tiêu Chiến.
Được Vương Nhất Bác nhắc nhở, Tiêu Chiến mới phát hiện thì ra là chữ "Tỏa" kia, hắn mỉm cười nói: "Được, có tôi ở đây, em và Tỏa nhi đều hạnh phúc."
Tiêu Chiến trấn an hồi lâu, tâm trạng Vương Nhất Bác dần dần bình phục lại, tự nhiên chìm vào giấc ngủ trong ngực Tiêu Chiến. Nhìn bạn nhỏ nhà mình đã ngủ say, Tiêu Chiến đặt cậu trở lại giường bệnh để cậu nghỉ ngơi, còn bản thân canh giữ bên cạnh.
Vương Nhất Bác nằm nghỉ một hồi, cho đến khi bác sĩ phê chuẩn có thể xuất viện, Tiêu Chiến mới đưa cậu về nhà.
Vừa về đến nhà thấy ba mẹ Tiêu đều ở đó, Vương Nhất Bác mới nhận ra chuyện nhỏ này đã náo động đến trưởng bối trước mặt, lập tức khuôn mặt đỏ tới mang tai xấu hổ nhìn Tiêu Chiến.
Kỳ thực bản thân Tiêu Chiến cũng khó bảo toàn, nếu mẹ hắn không biết thì không sao, sáng nay mẹ giục hắn đón Vương Nhất Bác về Tiêu gia, vốn dĩ hôm nay Tiêu Chiến cũng định đón Vương Nhất Bác về nhà, nào ngờ mẹ Tiêu trước một bước tìm tới cửa, vốn dĩ mẹ Tiêu đến tìm Vương Nhất Bác, cho bọn họ canh hầm uống bồi bổ thân thể. Nào ngờ vừa lên tới cửa đã phát hiện Vương Nhất Bác tức giận bỏ đi, mẹ Tiêu trực tiếp đuổi con trai ra khỏi nhà, còn uy hiếp nói, nếu không mang Vương Nhất Bác về, hắn cũng đừng trở về nữa.
Nhìn thấy Vương Nhất Bác bình an trở về mẹ Tiêu mới nhẹ nhõm, trực tiếp đi đến trước mặt Vương Nhất Bác nhìn từ trên xuống dưới muốn đảm bảo Vương Nhất Bác không có việc gì mới an tâm.
Tiêu Chiến trực tiếp dẫn Vương Nhất Bác đến phòng khách để cậu ngồi xuống trước mới nói: "Mẹ, thân thể Nhất Bác rất yếu, bác sĩ nói phải tĩnh dưỡng vài ngày."
"Còn không phải là lỗi của con sao? Thế nào? Mắng con dâu bỏ đi cũng không đi tìm, Tiêu gia dạy con thế này sao? Nói bao nhiêu lần rồi? Con dâu là để sủng, được không?" Vừa nghe Vương Nhất Bác phải tĩnh dưỡng, mẹ Tiêu lại bất mãn, miệng nói không ngừng.
Mà ba Tiêu từ đầu đến cuối ngồi bên cạnh im lặng, không phải ông không muốn nói giúp con trai, lúc này không thích hợp lên tiếng, nếu không họng súng sẽ nhắm vào chính mình.
Vương Nhất Bác không đành lòng nhìn Tiêu Chiến bị mẹ Tiêu mắng như vậy, vội vàng nói: "Đều là lỗi của con, nếu không phải con..."
Tiêu Chiến biết bạn nhỏ nhà mình đau lòng, nắm tay cậu nói: "Không sao, không sao, mẹ là như vậy, qua rồi sẽ tốt thôi."
Cuối cùng, mẹ Tiêu nói với Vương Nhất Bác: "Nhất Bác, sau này nếu muốn đi, phải đến chỗ mẹ, nếu không phải mang tiền trước khi rời đi, cố gắng cầm nhiều một chút, biết không?"
Vương Nhất Bác gật đầu nói: "Được, lần sau sẽ chú ý."
Tiêu Chiến bất mãn, nhìn mẹ Tiêu nói: "Mẹ? Tại sao mẹ lại có thể dạy những thứ này?"
“Ai bảo con không sủng con dâu? Con không sủng tại sao còn phải ở bên cạnh con.” Mẹ Tiêu khí thế hùng hổ nói với Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến bị mẹ mình làm cho kinh ngạc đến nỗi không nói được lời nào, sau đó nhìn Vương Nhất Bác nói: "Lần sau cái gì? Em còn muốn có lần sau?" Lần này giày vò quá sức của hắn, tuyệt đối không thể có lần sau!
Vương Nhất Bác ngoan ngoãn gật đầu lần nữa nói: "Không có lần sau, nhưng anh phải đối tốt với tôi."
Nhìn thấy Vương Nhất Bác ngoan ngoãn thuận theo, tâm trạng của Tiêu Chiến mới nhẹ nhõm, sau đó nói: "Đó là đương nhiên!"
Ba mẹ Tiêu nhìn con trai nhà mình bị con dâu trị đến sít sao đặc biệt thỏa mãn, con trai nhà mình ngoan cố như vậy cần Vương Nhất Bác trị, nhưng đồng thời cũng biết Tiêu Chiến yêu Vương Nhất Bác rồi.
(Hết chương 16)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro