Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Thượng

Lão đại hắc đạo gg x đỉnh cấp sát thủ dd

Cường cường, tam quan bất chính

Tác giả: Triêu Lộ

Nguồn: https://www.quotev.com/story/14314235/Liar/1

🚫 Truyện trans chưa xin phép tác giả, nếu có vấn đề về bản quyền thì tui sẽ xóa nhé!

****

Nam nhân đứng trước cửa sổ lớn kiểu Pháp, vô tâm tới địa lý.

"Có chuyện gì?"

Ngoài cửa sổ là hàng ngàn ngọn đèn đêm đủ loại màu sắc, đem bầu trời tím đen biến thành màu đỏ tía nhàn nhạt, chuyển sắc mượt mà, ánh đèn rực rỡ như cầu vồng.

Hắn giống như đang đứng trên quang bụi, lại mặc một thân đồ đen.

Giọng nói ngoài cửa nghe rất trung quy trung củ, đủ lớn để người ta nghe rõ, từ ngữ phát âm rõ ràng, xem ra là lời nói chuẩn mực được trù tính kỹ lưỡng, không mặn không nhạt.

"Tiên sinh, người kia đã đến rồi. Dùng thân phận Nam Đô Vương gia, lấy danh nghĩa là đối tác của Tiêu thị mà đến."

Đôi mắt nam nhân nhìn về ánh sáng cuối cùng phía xa xa, trong mắt không một tia gợn sóng, yên lặng và sâu xa.

"Thông báo xuống dưới, tiệc tối có thể bắt đầu."

"Vâng."

Tiếng bước chân ồn ào không được phép xuất hiện ở đây, thế giới lại chìm vào im lặng.
Tuy có mười phần nắm chắc, nhưng hắn vẫn phải đề phòng.

Nam nhân đi đến chiếc tủ lớn bằng gỗ hoàng hoa lê, mở một ngăn kéo, lấy ra khẩu súng ngắn tinh xảo bên trong, giấu vào trung y.

Nam nhân bước xuống những bậc thang bằng đá cẩm thạch trắng, mặc bộ âu phục màu đen cao cấp, trên nền đá cẩm thạch càng tôn lên khí chất của hắn. Giày da nhẹ nhàng va chạm với bậc thang, phát ra âm thanh rất nhỏ, lại làm cho hội trường đột nhiên im bặt.

Từng tiếng bước chân như đánh vào lòng người, bọn họ không khỏi ngơ ngẩn nhìn hắn từ trên cao đi xuống nhân gian, tiếng nói chuyện, tiếng chạm ly, tiếng khui sâm panh đều ngừng lại, chỉ còn lại chiếc máy hát vẫn xoay tròn đĩa nhựa, âm thanh êm tai nhẹ nhàng ngâm xướng, cũng chỉ làm nền cho sự xuất hiện của hắn.

Hắn xứng đáng có được quan tâm như vậy, dù sao hắn cũng là nhân vật chính của bữa tiệc, chủ nhân của sảnh tiệc khổng lồ, đồng thời là người điều khiển 85% thế lực ngầm trong hắc đạo - Tiêu Chiến.

Chỉ là bọn họ đều coi hắn là thiên thần, không ai nghĩ tới hắn mọc ra sừng nhọn và đuôi dài ác ma.

Chỉ trong chốc lát, yến tiệc lại náo nhiệt trở lại, nâng ly cạn chén, ăn uống linh đình, ai cũng muốn lại gần người quyền lực trẻ tuổi đầy triển vọng này.

Thanh niên phía xa đẩy gọng kính vàng óng, ánh mắt sắc bén như chim ưng, nhìn thẳng vào Tiêu Chiến.

Chạm vào con dao găm và khẩu súng lục bên cạnh, cậu ta nghiêng mình cầm một ly rượu sâm banh màu vàng nhạt trên khay của người phục vụ, đi về phía hắn.

Cậu ta bình tĩnh đi vòng qua đám đông ồn ào, lặng lẽ xuất hiện bên cạnh Tiêu Chiến.

Tiếng thủy tinh va chạm vang lên, Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn người thanh niên đang cụng ly với mình.

Đôi môi căng mọng quấn lấy vành ly trong suốt, thứ rượu vàng nhạt từ từ chảy vào miệng cậu ta dọc theo thành ly, thấm đẫm một màu đỏ tươi.

Nhấp một ngụm, cậu ta đưa ly rượu ra hiệu cho Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến nhếch môi, cũng nhấp một ngụm rượu trong ly.

Cả hai đều có tính toán riêng trong đầu, tất cả mọi người đều hiểu đạo lý uống rượu hỏng việc.

Thanh niên huơ huơ ly sâm panh, cậu ta giơ tay nhấc chân luôn toát ra thái độ không quan tâm, giống như cậu ta đã nắm chắc mọi thứ.

"Nam Đô Vương thị Vương Nhất Bác, làm phiền tiên sinh."

Tiêu Chiến chỉ thờ ơ nhìn những người đàn ông và phụ nữ muốn đến gần nhưng không dám, chỉ dám đi xung quanh, ánh mắt không nhìn Vương Nhất Bác.

"Tôi tựa hồ nhớ rõ, Tiêu thị cùng Vương thị đã nhiều năm không qua lại."

Vẻ mặt của Vương Nhất Bác nghiêm túc thêm vài phần, như thể hắn đã đề cập đến một điều gì đó quan trọng.

"Làm ăn gặp khó khăn, mong tiên sinh không tín toán hiềm khích trước đây, ra tay tương trợ."

"Ah?" Hắn quay đầu nhìn Vương Nhất Bác, ánh mắt thâm thúy lộ ra khí tức nguy hiểm, "Tiểu mỗ trí nhớ không tốt, chuyện cũ năm xưa sớm đã quên mất, kính xin Vương tiên sinh giải thích chi tiết "hiềm khích lúc trước", cũng thuận tiện cho tôi cân nhắc lãi lỗ."

Khóe miệng hắn mang theo ý cười nghiền ngẫm, rất hứng thú chờ đợi câu trả lời của cậu.

Vương Nhất Bác bình tĩnh lại, cậu cúi đầu có chút quẫn bách cười nói: "Kỳ thật nói ra rất xấu hổ, năm đó sản xuất vũ khí cùng tiên sinh có chút bất đồng, đúng là Vương thị nhất thời hồ đồ, không có tầm nhìn xa hiểu rộng như tiên sinh..."

Suy nghĩ bị gián đoạn.

"Số hiệu 85, đừng diễn nữa."

"Cậu tới để giết tôi."

Bỗng nhiên bị vạch trần, cậu ngụy trang mặt nạ nhìn không ra một tia sơ hở:

"Tiên sinh nói đùa, Vương thị làm sao dám có sát tâm với tiên sinh?"

Tiêu Chiến đặt ly rượu xuống, tức giận một tay đút vào túi, hai bước đến gần cậu, đôi mắt phượng mười phần kinh diễm nhìn thẳng vào cậu.

Giọng nói của hắn ôn nhuận êm tai, nhưng không thể nói ra những lời dễ nghe:

"Chuyện vũ khí hoàn toàn không liên quan. Đừng quên, cậu tìm được tin tức cũng có thể làm giả."

Một giây sau, họng súng đen ngòm chĩa vào trán Tiêu Chiến.

Cơ hồ là cùng lúc, tiếng lên đạn và tiếng rút dao ra khỏi vỏ vang lên cùng một lúc.

Vương Nhất Bác chỉ liếc mắt nhìn xung quanh, liền có thể nhìn thấy nam nữ đến yến tiệc, ăn mặc tươm tất, lộng lẫy, trên tay cầm đủ loại công cụ giết người, tất cả đều hướng vào cậu.

Những kim loại ánh bạc hoặc nòng súng đen tuyền lưỡi dao sắc bén hiện ra hàn quang, thậm chí là vũ khí công nghệ cao mới, đều không ngoại lệ mà hướng vào cậu. Mà họng súng của cậu đang chĩa vào Tiêu Chiến, khuôn mặt tươi cười dịu dáng nhìn cậu.

Những người này, rõ ràng là do tổ chức cử đến để cùng cậu hoàn thành nhiệm vụ.

Nhiệm vụ này của Nam Đô Vương gia thực sự là thuê một nửa số sát thủ từ tổ chức sát thủ K để ám sát thủ lĩnh thế giới ngầm một tay che trời - Tiêu Chiến.

Trong số những sát thủ này, số hiệu 85 được xếp hạng nhất.

"Vương gia đã sớm tiết lộ tin tức, cậu không nên hợp tác cùng loại người ngu xuẩn này."

Môi Tiêu Chiến mấp máy không lớn, nhưng vẫn thể hiện sự tự tin của một cường giả, đối mặt với Vương Nhất Bác bất cứ lúc nào cũng có thể bóp cò súng, hắn rất bình tĩnh và điềm đạm.

"Cậu thua rồi, số hiệu 85."

Đôi mắt đen như mực lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Vương Nhất Bác, cố gắng nhìn ra một vài dấu vết của những cảm xúc khác nhau từ đôi mắt phượng của cậu.

Thế rồi hắn đã thành công, cặp kính gọng vàng cũng không thể giúp thanh niên che giấu sự kinh ngạc trong mắt, do dự, thậm chí còn có chút tán thưởng dành cho nam nhân trước mặt. Dù khả năng ngụy trang của sát thủ đệ nhất là đỉnh cao, nhưng vẫn lộ ra dấu vết trước Tiêu Chiến sắc bén.

Bàn tay cầm súng ngập ngừng vuốt ve thân súng thon dài, một lúc lâu sau cậu như con rối, cứng ngắc hạ cánh tay xuống.

Tiếng va chạm vang lên, khẩu súng bị cậu ném xuống đất.

Tiêu Chiến nhướng mày, rất hài lòng.

Hắn quay người đi lên lầu, ngoắc ngón tay ra hiệu cho Vương Nhất Bác đi theo.

Hắn không vội giam cầm Vương Nhất Bác hay trói buộc cậu, đối với một người ở trình độ này, giam cầm hay trói buộc đều không có ý nghĩa thực sự nào, dù sao thì cuối cùng cậu cũng sẽ chạy thoát, mặc dù những người dưới quyền Tiêu Chiến không phải dạng kém cỏi, nhưng vẫn không đủ để ngăn cản đệ nhất sát thủ K.

Trên hành lang yên tĩnh chỉ có hai người bọn họ, đèn trên tường màu vàng ấm áp liên tiếp thắp sáng, nhuộm lên không khí nhu hòa, đường nét góc cạnh rõ ràng bị ánh đèn làm mờ đi, khuôn mặt phong thần tuấn lãng có chút khác thường.

Đương nhiên, quan hệ giữa hai người không vì vậy mà hoà hoãn.

Âm thanh lên đạn đặc biệt chói tai trong hành lang vắng vẻ, Tiêu Chiến không cần quay đầu lại cũng biết Vương Nhất Bác lại chĩa súng vào đầu mình.

Một sát thủ không bao giờ chỉ trang bị một khẩu súng.

Hắn không quay đầu lại, không nói chuyện, đứng thẳng ở giữa đường, chờ đợi hành động tiếp theo của Vương Nhất Bác.

Khoảng ba giây sau, lại có tiếng súng rơi xuống đất, kèm theo giọng nói trầm lạnh của người thanh niên:

"Anh rất mạnh, nhưng tôi sẽ vượt qua anh."

Tiêu Chiến cúi đầu cười khẽ một tiếng, tiếp tục đi về phía trước.

Vương Nhất Bác lặng lẽ đi theo sau hắn.

Hộp đạn của cậu đã bị đổi, khi cậu lên đạn, mới cảm thấy trọng lượng không đúng.

Rất rõ ràng, là Tiêu Chiến làm.

Thanh niên hơn hai mươi tuổi trong lòng có chút bất mãn, chưa từng bị người khác đả kích như vậy.

Nhưng có một cảm xúc kỳ lạ khác dâng lên từ tận đáy lòng, một loại tán thưởng và ngưỡng mộ đối với những người có năng lực cường giả.

Kẻ mạnh luôn thấu hiểu những khó khăn và nỗi khổ của kẻ mạnh, phải có thiên phú cực cao, cộng với huấn luyện cực kỳ khắc khổ, mới có thể đạt được thành tựu nhất định.

Những người mạnh hơn hắn, tự nhiên khổ hơn hắn.

Bước chân của Tiêu Chiến cuối cùng cũng dừng lại trước một cánh cửa, hắn ấn dấu vân tay vào ổ khóa, sau một tiếng "cạch" cánh cửa mở ra.

Hắn đẩy cửa bước vào, bên trong không có gì đặc biệt, không có phòng thẩm vấn tối tăm ngột ngạt như Vương Nhất Bác tưởng tượng, cũng không có những dụng cụ tra tấn vô nhân tính, chỉ là một căn phòng bình thường, thậm chí còn nhỏ hơn những căn phòng khác trong căn nhà này, chỗ ngồi chỉ có một chiếc ghế sô pha, giống như phòng tiếp khách của những gia đình nhỏ.

Hắn rất tự nhiên đi về phía trước, lại bị cánh tay mạnh mẽ của hắn đột nhiên chặn phía trước cậu.

Tiêu Chiến dùng tay chắn khung cửa, không cho Vương Nhất Bác đi vào:

"Bên trong có gì cậu cũng không biết, cứ như vậy đi vào trong sao?"

Vương Nhất Bác vẫn bộ dáng rất bình tĩnh, kỳ thật cậu không có gì phải sợ hãi, cho dù bên trong là phòng giam tối tăm.

"Đã rơi vào tay anh, đành mặc anh xử trí."

"Mặc tôi xử trí?" Nụ cười của Tiêu Chiến trở nên mờ ám một chút, hắn hơi nghiêng đầu, ngón tay theo cổ áo sơ mi của Vương Nhất Bác mập mờ chạm lên yết hầu, tạo thành một vòng tròn trên da xúc cảm vô cùng tốt, "Có ai từng nói với cậu, cậu rất đẹp chưa."

Trong một khoảnh khắc, hắn chỉ có thể nghĩ dùng từ như vậy để miêu tả chàng trai trước mặt, mặc dù nghe có vẻ không mấy dễ chịu.

Khen cậu đẹp là thật, nhưng mập mờ là giả. Hắn vừa nảy ra tính xấu, không khỏi muốn trêu chọc tiểu sát thủ không tầm thường này, giống như một cậu bé thích kéo bím tóc của các cô gái, không có ý tứ gì, chỉ là trêu đùa mà thôi.

Vương Nhất Bác chậm rãi quay đầu, va vào đôi con ngươi đen câu hồn đoạt phách, khóe mắt hơi nhếch lên một chút, trong mắt hiện lên nụ cười ranh mãnh, chờ xem hành động tiếp theo của cậu.

Người này rất kỳ lạ, rõ ràng là xấu, nhưng lại có một loại mị lực khiến người ta không thể không tới gần.

Vương Nhất Bác đột nhiên cảm thấy, rơi vào tay một người như vậy cũng không có gì đáng xấu hổ.

Tiêu Chiến cho là cậu sẽ trở tay ném vũ khí ẩn giấu khác vào hắn, hoặc chỉ trừng mắt nhìn hắn, nhưng không phải vậy.

Không ngờ, thiếu niên chỉ ngây ra một lúc, sau đó giơ bàn tay trắng nõn non nớt như thông lên, những ngón tay linh hoạt từ từ di chuyển, cởi cúc áo sơ mi trên cùng.

Cậu tiến lên một bước, kéo khoảng cách giữa hai người lại gần hơn, một tay vòng qua cổ hắn, nhếch đôi môi đỏ mọng lên, phả vào mặt hắn hơi thở nóng bỏng:

"Chưa từng có ai nói, anh là người đầu tiên."

Đôi môi áp sát vào má hắn, như thể giây tiếp theo sẽ hôn lên:

"Khi nào xinh đẹp hơn, chỉ cho một mình anh xem, được không?"

Một giây sau, cả cơ thể bị ôm ngang, bóng người vội vàng xuyên qua hành lang, còn chưa kịp đóng cửa lại.

Vương Nhất Bác bị đặt trên chiếc giường lớn mềm mại, nam nhân lập tức lật người đè xuống.

Vương Nhất Bác đưa tay vuốt ve chiếc cằm nhẵn nhụi của hắn, hai người thân thiết như tình nhân.

Sau đó, cậu bị giữ cổ tay và ấn xuống giường, tiếng vải bị xé rách truyền đến.

Nụ cười của Tiêu Chiến mang theo ý giễu cợt:

"Quá rõ ràng, khóa quản lý biểu cảm không được dạy tốt."

Cuối cùng Vương Nhất Bác không tự chủ được trợn tròn mắt, đưa tay tháo chiếc nhẫn trên tay xuống, thông qua cơ quan bắn ra lưỡi dao nhỏ xíu, phản chiếu ánh sáng.

Rõ ràng đã chạm vào động mạch chủ, vậy mà vẫn bị phát hiện.

Lại ném ra một cái, chiếc nhẫn rơi xuống đất phát ra thanh âm trong vắt.

Tiêu Chiến nhéo chóp mũi của mình, tiếng nói vang vang:

"Không phải lúc ân ái, cậu vẫn muốn thể hiện ra bộ dạng thế này chứ?"

Vương Nhất Bác huơ tay trước mắt hắn:

"Không có."

Tiêu Chiến không vội tiến hành động tác tiếp theo: "Tại sao cậu lại muốn chiếm được tín nhiệm của tôi?"

Vương Nhất Bác nhướng mày, bắt đầu cởi cúc áo của đối phương:

"Cởi hết sẽ biết."

Thành thật mà nói, Vương Nhất Bác rất hưởng thụ đối đãi mà Tiêu Chiến dành cho cậu.

Lúc này, hắn ôn nhu, hắn từng bước làm cho người khác điên cuồng không thể cưỡng lại sức hút.

Môi nhẹ nhàng chạm nhau, trong nháy mắt như gió thoảng qua, tách ra, hơi thở ấm áp phả vào giữa môi mũi vẫn chưa kịp tiêu tán, lại bị hắn kiềm chế. Lần này sâu hơn, đầu lưỡi mềm mại liếm hôn môi trên, truyền đến hơi thở của chính mình, bờ môi mềm khô khốc bị từng cái hôn, biến thành hồng tươi.

Sau đó lại tách ra.

Tiếp theo chính là công thành đoạt đất cực kỳ hung hãn của hắn, không nói lời nào cưỡng ép khai mở hàm răng của cậu, hung hăng sượt qua da thịt mềm mại, đầu lưỡi cùng khiêu vũ, liều chết triền miên.

Tiếng nước tràn ngập căn phòng khiến người ta đỏ mặt tía tai, nhưng đó cũng là một loại thuốc kích tình rất tốt.

Bóng người chồng chéo biến hóa, tiếng thở hổn hển và tiếng ngâm nga không thể nhịn được, vang lên rất lâu trong đêm yên tĩnh.

Khi Tiêu Chiến mở mắt ra, Vương Nhất Bác vẫn còn thức.

Mặc dù cậu trải qua huấn luyện cường độ cao nhưng dáng người vẫn gầy, bây giờ cuộn tròn trong ngực hắn như quả bóng nhỏ, chỉ nhìn thấy đỉnh đầu bù xù, rất khác so với dáng vẻ giết chóc ngày hôm qua của cậu.

Tiêu Chiến cơ hồ không khống chế được mà hồi tưởng đêm qua.

Đêm qua là một đêm dễ chịu, thoải mái cả về thể xác lẫn tinh thần.

Nhưng sau khi chìm vào giấc ngủ, Vương Nhất Bác lại phát run.

Tiêu Chiến cũng xuất thân là sát thủ, rất cảnh giác, tính cảnh giác phi thường mạnh, vì vậy khi có điều khác thường trong đêm, hắn rất nhanh liền tỉnh giấc.

Sau đó, hắn phát hiện mình bị một đôi tay giữ chặt, mà chủ nhân của đôi tay đang run rẩy.

Có lẽ là quá mệt mỏi, nếu không thì Vương Nhất Bác cũng nên cảnh giác như Tiêu Chiến, thay vì không hề phòng bị mà thể hiện ra nhược điểm của mình trước mặt người khác.

Tiêu Chiến cụp mắt nhìn người trong lòng hồi lâu, cuối cùng hôn lên đôi mắt đang nhắm nghiền, vươn tay ôm lại cậu, vỗ về lưng cậu trấn an.

Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy, giống như nuôi một đứa trẻ.

Đúng là một đứa trẻ phi thường, từ nhỏ đã phải huấn luyện để thành vạn người kính ngưỡng như hôm nay, đã bao lần tưởng là một đứa trẻ.

Người chọn làm sát thủ đều khổ.

Vương Nhất Bác chớp chớp đôi mắt buồn ngủ, nhất thời vẫn không phân biệt được mình đang ở đâu, đêm qua gần như là giấc ngủ thoải mái nhất mấy năm nay của cậu, ngủ có chút mơ hồ.

"Tỉnh rồi? Dậy đi." Giọng nói của Tiêu Chiến vang lên.

Vương Nhất Bác treo mình trên người hắn: "Giúp tôi ngủ thêm một lát nữa."

"Cậu rất thích ngủ?"

Vương Nhất Bác híp mắt, môi hơi cong lên, lẩm bẩm: "Không có thời gian ngủ, hôm nay khó có được, nghỉ ngơi nhiềumột chút."

"Ngủ bao lâu?"

Vương Nhất Bác không di chuyển, chỉ "ừm-" kéo dài một tiếng, biểu thị cậu đang suy nghĩ.

"Một giờ, anh ngủ cùng tôi đi."

"Tại sao muốn cùng tôi?" Tiêu Chiến như không dứt, một mực hỏi cậu.

"Tôi. . . Tôi thích ở cùng anh, nói nhiều như vậy làm gì?"

Tiêu Chiến dùng tay nâng cằm của cậu, không cho cậu vùi đầu vào giường.

"Cậu đang ở đây kéo dài thời gian, sợ tôi ngủ dậy chuyện đầu tiên chính là giết người đồng sự kia sao?"

Vương Nhất Bác thu hồi bộ dáng ngây ngô đáng yêu vừa rồi, ngước mắt, ánh mắt vẫn sắc bén như chim ưng.

"Phải." Lời ít ý nhiều, không che giấu chút nào.

"Trong lòng cậu, tôi là kẻ cuồng sát như vậy sao?"

Vương Nhất Bác sửa lại lời hắn: "Hẳn là ở trong lòng của mỗi người."

Tiêu Chiến nghẹn lời, nhưng vẫn tiếp tục cuộc trò chuyện của bọn họ: "Những người kia vì lợi ích tôi cho đã phản bội cậu, phản bội tổ chức của cậu, người như vậy, cậu còn vì bọn họ kéo dài thời gian trốn thoát có đáng không?"

Vương Nhất Bác cụp mắt, mím môi: "Bọn họ là đồng sự của tôi."

Bởi vì bọn họ là đồng sự của tôi, chúng tôi đã từng cùng sống cùng chết với nhau, cho nên, đáng giá.

Tiêu Chiến trầm mặc.

Mười giây sau, hắn nhàn nhạt nói: "Đứng dậy đi, tôi sẽ thả bọn hắn, hai chúng ta còn có việc khác phải hoàn thành."

Vương Nhất Bác không nhìn hắn, chỉ cảm thấy đệm bên cạnh khẽ nhấp nhô, sau đó là tiếng bước chân và giọng nói nhẹ nhàng của Tiêu Chiến:

"Làm sát thủ... không nên lương thiện như vậy."

Sau khi ăn sáng, Tiêu Chiến đưa Vương Nhất Bác đến căn phòng mà đêm qua bọn họ không vào.

Cậu không biết Tiêu Chiến đang giở trò quỷ gì, cũng không biết căn phòng này có gì bí ẩn, chỉ đi theo Tiêu Chiến, đi một bước xem một bước.

"Kiểm trắc chủ nhân tiến vào, hệ thống đã hoàn toàn mở." Một giọng nữ máy móc lạnh như băng truyền đến.

"Hệ thống gì?" Vương Nhất Bác hỏi.

"Hệ thống chiếu sáng." Tiêu Chiến trả lời, sau đó một tiếng cảnh báo ngắn vang lên.

Vương Nhất Bác dường như hiểu đây là loại hệ thống gì.

Căn phòng này... là phòng phát hiện nói dối.

Tiêu Chiến cũng phát hiện Vương Nhất đã đoán được, hắn ưu nhã ngồi trên ghế sofa, ra hiệu cho Vương Nhất Bác cũng ngồi xuống.

"Nếu nói dối hoặc không trả lời, tôi sẽ không giữ lời hứa lúc tôi rời giường."

Đây là công nghệ máy phát hiện nói dối mới nhất, vì vậy hắn đặc biệt xây dựng một phòng phát hiện nói dối, một căn phòng mà cả hai bên có thể thẳng thắn với nhau.

Lần đầu tiên sử dụng cho Vương Nhất Bác, coi như không tệ.

Thế là hắn bắt đầu hỏi:

"Vương gia phái cậu tới đây?"

"Phải."

"Tên thật của cậu là Vương Nhất Bác?"

"Đúng."

"Bao nhiêu tuổi?"

"Hai mươi hai."

"Cậu ở đâu?"

"Anh đang điều tra hộ khẩu?"

Thật bất ngờ, Tiêu Chiến chỉ hỏi những chuyện lông gà vỏ tỏi, chuẩn bị cho một trận khẩu chiến, ngược lại Vương Nhất Bác có chút bất mãn.

"Xin lỗi, chỉ là có chút hứng thú." Tiêu Chiến xấu hổ cười cười, "Được rồi, Vương gia phái cậu tới ám sát tôi là thật sao?"

"Đúng vậy."

"Có bao nhiêu người?"

"Khoảng hơn hai mươi người."

Không ngờ Nam Đô Vương gia luôn luôn chủ trương chung sống hòa bình, lại ngấm ngầm làm ra một động thái lớn như vậy, trong lòng Tiêu Chiến cũng cả kinh. Bất quá chỉ như vậy, xem ra lúc trước Vương gia thuận theo vẫn là thật, dù sao hắn tra ra tin tức ám sát dễ dàng như vậy, phỏng chừng cũng rất không có bản lĩnh.

"Anh làm thế nào khiến bọn họ ... phản bội K?"

Vương Nhất Bác đột nhiên lên tiếng, Tiêu Chiến lâm vào trầm tư, mới nhận ra mình mất tập trung.

"Mỗi người đều có thứ mình muốn, chỉ cần tôi cho đủ, bọn chúng sẽ tùy tôi sử dụng."

Vương Nhất Bác ngừng nói.

Rõ ràng Tiêu Chiến rất giỏi nắm bắt điểm yếu của người khác, trong lòng có khao khát, có dục vọng, đó là bản chất của con người.

Huống hồ mọi người cùng nhau phản bội, chỉ cần không ai nói ra, cũng sẽ không ai biết lần ám sát này đã xảy ra chuyện gì.

"Thực ra, lần đầu tiên xem tư liệu của cậu, tôi không nghĩ ra cậu muốn gì."

Cho nên, Vương Nhất Bác là người duy nhất không bị mua chuộc, cũng là nhân tố không xác định duy nhất trong tiệc tối, một đối thủ đấu súng đủ mạnh của Tiêu Chiến trong bữa tiệc.

"Nhưng sau đó tôi đọc tư liệu của cậu mấy lần, nghĩ tới nghĩ lui..."

"Cậu muốn, chính là 《nhà》. "

Trái tim Vương Nhất Bác đột nhiên run lên, giống như một chiếc hộp gỗ cũ kỹ lâu ngày bám đầy bụi đột nhiên bị người ta mở ra, bụi tích tụ bay tứ tung, khó có thể nhìn rõ.

Cậu chợt cảm thấy thoải mái một chút, không mặn không nhạt đáp:

"Phải. Không thể không công nhận, anh rất thông minh."

Đáp lại cậu không phải vẻ khiêm tốn, cũng không phải tự đắc khoe khoang, Tiêu Chiến trầm ổn, thanh âm hữu lực vang lên trong căn phòng nhỏ:

"Nếu tôi cũng cho cậu thứ cậu muốn, cậu sẽ ở lại chứ?"

Trong nháy mắt cậu chỉ cảm thấy buồn cười, nam nhân này mới quen biết một ngày lại muốn cho cậu một "ngôi nhà", nghe thật là nhục nhã.

Khóe môi cậu cong lên mỉa mai: "Anh rất thích tôi?"

"Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ. . ."

Một tiếng cảnh báo ngắt lời hắn.

Do cuộc đối thoại chân thành giữa họ, cảnh báo không vang lên quá lâu, khiến Tiêu Chiến lần đầu tiên sử dụng đã quên mất sự tồn tại của hệ thống phát hiện nói dối.

Sớm biết như vậy chỉ nên đặt máy phát hiện nói dối để kiểm tra một người thôi, hà tất tự tìm phiền toái.

Vương Nhất Bác nhìn hắn cười xấu xa đầy hứng thú, vẻ mặt sợ hãi của Tiêu Chiến lúc đó bị cậu thu vào mắt, không ngờ thủ lĩnh hắc đạo phong vân một cõi cũng có lúc chật vật như vậy.

"Tiên sinh... thật sự rất dễ động tình."

"Tôi..." Tiêu Chiến đem nửa chữ sau nuốt xuống bụng, nếu như hắn vội vàng giải thích, triệt để chiếm thế hạ phong, để cho đối phương dắt mũi.

Hắn chuyển đề tài: "Vương gia vì sao muốn ám sát tôi?"

Vương Nhất Bác nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Có lẽ là không thuận mắt anh, dù sao anh cũng một tay che trời..."

Tiếng cảnh báo lần nữa vang lên.

Tiêu Chiến híp mắt, trên mặt xuất hiện thần sắc nguy hiểm.

"Nói thật, tôi không thích uy hiếp người khác, nhưng nếu như cậu không nói thật với tôi, tôi nghĩ mình sẽ không nương tay..."

"Được thôi." Vương Nhất Bác cong môi, "Những gì tôi vừa nói chỉ là đoán mò, cố chủ sẽ không nói cho sát thủ thông tin chi tiết, tôi chỉ biết tôi cần phải giết anh, nhưng thất bại rồi."

Mấy chữ "thất bại" còn có thêm vài phần ủy khuất.

Bị áp đảo khắp nơi, đổi lại là ngạo khí thanh niên cũng sẽ không cao hứng.

Thoạt nhìn không phải một cuộc thẩm vấn nghiêm túc cũng không kéo dài lâu, giống một đoạn phim cắt cảnh hơn, qua loa đến mức như chỉ đang thử nghiệm hệ thống phát hiện nói dối.

Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác sẽ không ở lại lâu, nhưng không ngờ cậu lại rời đi sớm như vậy.

"Đi thôi." Thay đổi thường phục mà người thanh niên đã chuẩn bị cho cậu, ngồi xuống bên khung cửa sổ, đai áo trước ngực lay động, móc vào ngón tay cậu xoay tròn.

Thoạt đầu trông cậu vốn nhỏ con, bây giờ càng giống một học sinh cấp 3 bị lừa bán, nếu không nhìn thấy đôi mắt sắc lạnh không thuộc về lứa tuổi này, có lẽ người ta sẽ nghĩ đây là một tên bánh bao mềm dễ bắt nạt.

Tiêu Chiến đứng trước mặt cậu, không nhìn ra tâm tình trong mắt.

"Nếu tôi không thả cậu đi thì sao?"

Khóe miệng Vương Nhất Bác nhếch lên, để lộ một dấu ngoặc:

"Việc này không phải anh có thể quyết định."

Trước mắt xuất hiện một tầng khói trắng, có chút ngạt thở, khói dày đặc khó có thể bị gió thổi bay.

Trong sương mù dày đặc, mơ hồ có thể tìm thấy dấu vết lời từ biệt cuối cùng của cậu.

"Sau này còn gặp lại." Cậu nói.

Thật không ngờ, cậu ta còn để lại đạn khói.

Cho nên, đừng bao giờ mất cảnh giác với một sát thủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #zsww