Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hạ

Trời mưa như trút nước, những hạt mưa to bằng hạt đậu dày đặc đập trên mui xe, có tiếng bóng bàn ồn ào nhưng lại hài hòa, dễ chịu đến lạ lùng.

Trong khoảng trắng xóa, những chiếc xe qua lại trên đường hắt lên một chùm ánh sáng nhảy múa trong màn mưa dày đặc, xuyên qua màn đêm.

Trong tòa nhà chọc trời bằng kính, đèn sáng trưng, ​​nghệ sĩ dương cầm ngồi trước cây đại dương cầm màu trắng, đầu ngón tay lướt nhẹ nhàng, tiếng nhạc tuôn ra như suối, tràn ngập cả không gian.

Người phục vụ khuôn mặt mỹ lệ đồng phục tươm tất, cực kỳ cẩn thận bưng những món ngon đã được chuẩn bị tỉ mỉ, gõ cửa bước vào không gian riêng biệt trên tầng cao nhất.

So với tầng dưới, hoàn cảnh tầng trên càng tao nhã hơn, nhạc giao hưởng không lớn, êm đềm kéo dài, giống như đi dạo thong thả trong rừng.

Các thực khách rõ ràng là không nhàn nhã như vậy.

Một cái bàn có thể ngồi bảy tám người, nhưng lại chỉ có hai người ngồi đối mặt nhau, yên lặng nhìn nhau, thật là kỳ quái.

Vương gia không phải không biết sự tình đã bại lộ, Vương Nhất Bác thất bại trong nhiệm vụ lẽ ra phải bồi thường một số tiền rất lớn, nhưng tại sao người đứng đầu nhà họ Vương - Vương Xuyên Khung, vẫn giả mù sa mưa mời Tiêu Chiến đến tham dự hồng môn yến như vậy.

Ánh mắt hai người âm trầm, món ngon trên bàn không hề động tới.

Tiêu Chiến xoay xoay chiếc nhẫn được trang trí tinh xảo trên ngón tay, chờ đối phương mở lời.

Hắn cũng muốn xem, đến cùng Vương gia muốn làm gì.

"Tiêu tiên sinh, đã lâu không gặp." Vương Xuyên Khung lên tiếng trước, như thể bạn cũ gặp mặt hàn huyên, cũng có phần thân thiết.

Nhưng Tiêu Chiến căn bản không cho hắn vẻ mặt hòa nhã: "Nhờ phúc của ngài, nếu không thì đã bị hai mươi tên sát thủ kia chọc thành cái sàn."

Nụ cười của Vương Xuyên Khung nhất thời đông cứng lại, có chút cứng ngắc: "Nhất thời nóng đầu rồi, nếu không Vương gia chúng ta sao dám đối nghịch với tiên sinh. Hôm nay ta chuẩn bị rượu nhạt, cũng là đặc biệt nhận lỗi với tiên sinh, là ta lòng dạ nhỏ mọn."

Tiêu Chiến hừ lạnh một tiếng, không để ý tới ông ta.

Vương Xuyên Khung chỉ nghĩ Tiêu Chiến đã nhận lời xin lỗi của ông ta, tiếp tục nói:

"Chuyện làm ăn kia... vẫn xin tiên sinh lượng thứ chút ít."

Ông ta đang kìm nén lửa giận trong lòng, vẫn phải mỉm cười làm lành với Tiêu Chiến. Vốn cho là bỏ ra nhiều tiền thuê nhiều sát thủ như vậy, nhất định sẽ có người giết chết được nam nhân này, những thiệt thòi mà Vương gia phải gánh chịu trong những năm đó cũng nên được rửa sạch rồi, cuối cùng lại mất đi tất cả, trực tiếp rơi vào một bàn thua, hiện tại giống như chó xù mà nịnh nọt, nếu không phải vì sản nghiệp của Vương gia...

Vương Xuyên Khung cay độc trong lòng, nếu có thể thuận lợi, quyền lực trong tay Vương gia và Tiêu Chiến sẽ thuộc về ông ta.

Trên thực tế, Vương Xuyên Khung không phải là sát thủ như Tiêu Chiến, từ nhỏ đã được huấn luyện chuyên nghiệp cường độ cao, cho nên lúc này nụ cười giả tạo của ông ta không thể che giấu được phẫn nộ đầy trong mắt.

Tiêu Chiến chỉ nghiêng nghiêng liếc xéo ông ta, thầm mắng ông ta là ngu xuẩn, sau đó chậm rãi kéo nếp áo vest, miễn cưỡng đáp lại ông ta một câu:

"Dễ nói, dễ nói."

"Dục tốc bất đạt, người thông minh như Vương tiên sinh, hẳn là sẽ hiểu."

Hắn đứng dậy, xoay cổ tay, nhìn xung quanh một vòng, xác định phương hướng rồi nhàn nhạt để lại một câu:

"Thực xin lỗi, tiểu mỗ không tiếp được, chuyện của Vương tiên sinh tôi phải suy nghĩ một chút."

Trực giác nói cho hắn biết, Vương Xuyên Khung sẽ không từ bỏ ý đồ, hẳn là Vương gia một thế hệ gặp khó không chịu được, nếu không phải thủ đoạn không thể đặt lên bàn, hắn sẽ không khống chế được thế lực Vương gia.

Cho nên, hắn nhất định phải đi điều tra xung quanh, dù sao người của hắn vẫn ở lối vào dưới lầu, nhưng người của Vương Xuyên Khung thì không nhất định như vậy.

Cảm giác không thể đoán trước là vô cùng khó chịu đối với người cực kỳ nhạy cảm.

Không cần nghĩ cũng biết Vương Xuyên Khung đã bao hết chỗ này, cho nên tầng một rộng lớn như vậy lại không có ai khác ngoài hai người bọn họ.

Tất nhiên, cũng chỉ là "tàng hình" mà thôi.

Hắn giả vờ như đang tìm nhà vệ sinh, chăm chú lắng nghe động tĩnh xung quanh.

Rẽ vào một hành lang nhỏ, cuối hành lang thực sự là nhà vệ sinh, nhưng hắn không có ý định kia, vì vậy quay người chuẩn bị trở về.

Nếu không có ai khác, Vương Xuyên Khung không đủ gây sợ hãi.

Đúng lúc này, hắn nghe tiếng bước chân, rất khẽ, chỉ vang lên thoáng chốc, giống như sát thủ không cẩn thận để lộ hành tung.

Tay hắn đút vào quần áo, lộ ra khẩu súng ngắn bằng kim loại được cầm trong tay, sẵn sàng lên đạn.

"Đừng cầm súng, là tôi."

Giọng nói quen thuộc vang lên, một nam nhân cao ngất, thẳng tắp bước ra từ căn phòng ở hai bên hành lang.

Ngũ quan trên khuôn mặt hiện ra từ trong bóng tối, cuối cùng được nhiễm màu sáng của ánh đèn, chiếu rõ khuôn mặt thanh tú.

Không ai khác, chính là Vương Nhất Bác vừa chia tay cách đây không lâu.

Tâm trạng căng thẳng của Tiêu Chiến lập tức thả lỏng, trên mặt nở nụ cười bất cần đời, nhưng vẫn cầm súng đề phòng:

"Ngươi sẽ không đến giết ta lần nữa chứ?"

Có lần đầu tiên ám sát cũng có lần thứ hai, hắn không dám đảm bảo Vương Nhất Bác sẽ buông tha cho hắn một lần nữa.

Có thể chính hắn cũng không phát hiện, cho dù người đứng trước mặt rất có khả năng đưa hắn vào chỗ chết, nhưng trong giọng điệu vẫn có một tia vui mừng.

"Yên tâm, lần này sẽ không."

Vương Nhất Bác vẫn dáng vẻ thờ ơ lạnh lùng, giống như một đóa hoa băng, mang theo sự kiêu hãnh và độc lập của riêng mình.

Anh mặt không thay đổi rút súng, lên đạn, động tác liền mạch như mây bay nước chảy, sau đó chĩa họng súng về phía Tiêu Chiến.

Âm thanh lên đạn đặc biệt chói tai.

Tiêu Chiến kinh ngạc, hắn không ngờ người vừa mới một giây trước hứa sẽ không liều mạng với mình lại chĩa họng súng đen ngòm về phía mình, hệt như lần đầu gặp mặt giương cung bạc kiếm, có chút ngây người một lúc.

Một giây sau, chỉ thấy thanh niên bày chỉnh tư thế súng, đôi mắt phượng khép hờ nhắm ngay tâm:

"Giết kẻ phía sau ngươi."

Lúc này, Tiêu Chiến như vừa tỉnh mộng nhìn về phía sau, cách mười mét, cạnh bức tường nửa cái đầu lộ ra, đó là người Vương Nhất Bác muốn giết.

Làm thế nào hắn có thể không phát hiện người ở sau lưng.

Quái lạ.

Tình hình hiện tại rõ ràng có chút phức tạp, nam nhân kia muốn giết Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác lại muốn giết nam nhân kia, như vậy hắn và Vương Nhất Bác miễn cưỡng cũng có thể coi là đồng minh.

Nam nhân kia là một kẻ liều mạng, mang đủ đạn dược, quyết chiến một trận sinh tử với Tiêu Chiến.

Sau một tiếng súng, hai người xoay người tiến vào một góc hành lang ẩn nấp, không thò đầu ra, chỉ nghe thấy tiếng súng nối tiếp bên ngoài, chỉ cần bọn hắn thò đầu ra thì có thể bị đánh trúng.

Không gian trên tầng cao nhất không lớn, hành lang lại càng hẹp, không có lợi cho việc đấu súng, rất dễ tổn thất song phương.

Vương Nhất Bác nghiêng đầu ghé vào tai Tiêu Chiến:

"Bên cạnh có một lối đi bí mật dẫn lên sân thượng, đi lên phía trên, thả lỏng tay chân."

Tiêu Chiến gật đầu đồng ý với đề nghị của anh, nghiêng người đi theo anh vào một con đường tối, đi được vài bước, hắn nghe thấy tiếng mưa ngày càng lớn.

Loáng thoáng còn có tiếng đánh nhau và tiếng súng, trong thâm tâm Tiêu Chiến biết, đích thị là người của Vương Xuyên Khung đánh nhau với người của hắn, hắn tin tưởng vào thuộc hạ được huấn luyện tỉ mỉ của mình, nhưng có điều bây giờ tình cảnh của hắn và Vương Nhất Bác nguy hiểm hơn nhiều.

Mưa quá lớn, dày đặc đến mức không thể nghe rõ tiếng giọt nước rơi, chỉ có sóng triều dày đặc đan xen, bao bọc bầu không khí không biết nguy hiểm đang nhìn chằm chằm.

Nói thật, hắn không có mười phần nắm chắc.

Sân thượng có thể nói là trống trải, chỉ có vài cây cột bê tông trơ ​​trọi, không biết dùng để làm gì, sừng sững đứng lặng ở đó.

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác trốn sau cây cột.

Bốn mắt đều dán chặt vào lối đi nhỏ nối giữa sân thượng và tầng trên cùng, chỉ cần người đàn ông kia xuất hiện ở đó, bọn họ có thể một đòn mất mạng, đánh thắng trận chiến này.

Tiếng gió và tiếng mưa như một đôi tình nhân keo sơn, quấn lấy nhau không rời, vừa thổi vừa tấu nhồi vào đại não con người.

Thần kinh Vương Nhất Bác căng thẳng, nhìn chằm chằm vào cánh cửa nhỏ, lòng bàn tay cầm súng hơi nóng lên, làn da lộ ra bên ngoài không ngừng bị nước mưa tạt vào. Những giọt nước chảy xuống thân súng thuôn dài và rơi xuống đất.

Đột nhiên, như tia chớp, một lực cực lớn đập vào vai anh, lớn đến mức anh không đứng dậy nổi. Anh gần như không kịp phản ứng, chỉ là theo bản năng lui về hướng ngược lại.

Một giây sau, tiếng súng nổ trong mưa, anh kinh ngạc nhìn Tiêu Chiến.

Hắn... lại có thể...

Nhưng không có thời gian để suy nghĩ về những khúc ngoặt.

Tiêu Chiến còn chưa kịp thu lại bàn tay đã đẩy mình ra, phút chốc run rẩy trong cơn mưa lớn, sau đó nhanh chóng thu về bên cạnh mình, tay còn lại bóp cò, tạo cho đối phương một đòn phản công ác liệt và tàn nhẫn không kém.

Nơi này là nhà hàng Vương Xuyên Khung đã đặt, người đàn ông kia biết rõ con đường thứ hai lên sân thượng, hơn nữa còn đi sau lưng bọn họ.

Sự chú ý của bọn họ đều tập trung vào nơi mà họ cho là lối đi duy nhất, bỏ qua mối đe dọa từ phía sau, nếu không phải người đàn ông kia vô tình để lộ bản thân, để Tiêu Chiến phát hiện ra, hậu quả sẽ rất khó lường.

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, cố gắng dùng ánh mắt để phán đoán xem hắn có bị thương hay không, đáng tiếc trong màn mưa trắng xóa, cho dù cao ốc đèn đuốc sáng trưng, sân thượng cũng có đèn cực lớn, anh chỉ có thể thấy bóng dáng mơ hồ của Tiêu Chiến.

Nhiệm vụ cấp bách nhất là thoát khỏi quả bom hẹn giờ trước mặt.

Đôi mắt thanh niên phủ đầy băng giá, trong đôi mắt đen láy tràn ngập hung ác nham hiểm tùy ý, cho tới nay anh luôn coi giết chết mục tiêu là nhiệm vụ, đây là lần đầu tiên giết người trở thành dục vọng điên cuồng dâng trào trong lòng anh.

Người đàn ông đã tìm được vật yểm hộ, núp ở phía sau chỉ dùng họng súng phô trương thanh thế.

Vương Nhất Bác không trốn tránh.

Anh tháo rời khẩu súng một cách đơn giản và gọn gàng, phá hủy thứ vũ khí lợi hại nhất mà không chút do dự.

Những viên đạn nằm rải rác từng viên một, sau đó bị vứt bỏ.

Âm thanh nhẹ nhàng của viên đạn chạm đất đã thành công thu hút sự chú ý của người đàn ông, Vương Nhất Bác khéo léo ném viên đạn ra khỏi đường di chuyển, bắt chước chuyển động của một người, khiến cho họng súng của người đàn ông hướng vào anh.

Chỉ tiếc là, hôm nay chỉ mang theo một khẩu súng.

Bóng người lặng im không một tiếng động xuất hiện sau khi người đàn ông giơ súng lên nhắm bắn, trong tay đã không có súng, thay vào đó là một lưỡi kiếm sắc bén tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.

Mưa làm ướt cả người anh, góc áo cùng ngọn tóc không ngừng nhỏ giọt, trong đôi mắt phượng hẹp dài tràn ra sát khí, khiến anh từ đầu đến chân đều toát ra khí thế âm lãnh.

Phương pháp này bí quá hóa liều, nhưng anh tin nam nhân chậm chạp này cùng nhanh nhẹn của bản thân, anh không muốn lãng phí thời gian tìm kiếm phương pháp tác chiến hoàn mỹ nhất cho mình, trong đầu anh chỉ gào thét giết người đàn ông này.

Khi anh muốn ai đó chết, anh chính là tử thần.

Người đàn ông chợt phát hiện có điều gì đó không đúng, nhưng tiếc là đã quá muộn.

Lưỡi dao xẹt qua cổ họng, hơi thở của người đàn ông tan biến trong bầu trời bao la.

Vương Nhất Bác tỉnh dậy như một giấc mơ, đi tìm Tiêu Chiến vừa mới biến mất.

Hắn cách đó không xa, sau cột bê tông, một tay ấn vết thương, trông có chút suy yếu, hơi thở trở nên nặng nhọc, dường như đang cố gắng chịu đựng cơn đau, nhưng ít nhất còn có thể nhướng mày nói với anh:

"Không tệ."

Không đợi anh đưa ra câu trả lời, tiếng nổ cực lớn vang vọng cả sân thượng, khiến đầu óc ong ong, màng nhĩ đau nhói.

Chuyện còn chưa kết thúc.

Bằng chút sức lực cuối cùng, người đàn ông đã cho nổ quả bom, nhưng vì không còn sức ném quả bom nên ông ta chọn cách kết thúc cuộc đời mình sớm hơn một phút.

Tên điên.

Vương Nhất Bác không nhớ lúc đó mình suy nghĩ gì, phản ứng của cơ thể nhanh hơn não một bước. Anh chỉ biết mình ở phía sau Tiêu Chiến, dường như đã cố gắng chạy về phía trước vài bước, nhưng nhiều khả năng đã bị khí lưu cường đại đẩy về phía trước vài mét.

Cả hai rơi vào hôn mê.

Khi Tiêu Chiến tỉnh lại, nhìn thấy Vương Nhất Bác mặc quần áo thoải mái ở nhà, đứng thẳng bên giường của hắn, đôi mắt trống rỗng khẽ động, không biết đang suy nghĩ gì.

Bởi vì lần này nhà họ Vương làm loạn, hắn vì đập tan thế lực phản nghịch ở các khu, đã làm việc liên tục suốt mấy ngày, ngoài ra, lúc bị thương còn bị Vương Nhất Bác đẩy, nước mưa thấm vào vết thương bị nhiễm trùng, khi tỉnh lại vẫn còn sốt nhẹ, cảm giác vừa buồn chán vừa nóng lòng, nhắm hờ mắt nhìn Vương Nhất Bác.

Đứa trẻ này không biết đang nghĩ gì, thậm chí hắn tỉnh dậy lúc nào cũng không để ý. Tiêu Chiến mơ hồ nhớ trước khi hắn hôn mê có một quả bom đã phát nổ cách đó không xa, mà hắn dường như được Vương Nhất Bác bảo vệ nên không bị thương.

Vậy anh ta thì sao?

Một luồng không khí dâng lên trong ngực, hắn không khống chế nổi ho vài cái.

Vương Nhất Bác dường như đột nhiên bị thu hồi linh hồn nhỏ bé lại, hai mắt mở to, giống như một chú cún con ngốc nghếch:

"Anh đã tỉnh!"

Nói xong liền hướng lên giường, định đỡ hắn dậy.

"Ra ngoài."

Cánh tay trắng nõn mảnh khảnh của thanh niên đình trệ trong không trung, không duỗi ra cũng không thu lại, xương ngón tay như trúc gãy luống cuống run lên, đầu ngón tay tựa hồ trắng bệch vài phần, đôi mắt cún con tràn đầy khó tin nhìn chằm chằm, còn bí mật mang theo một chút ủy khuất.

Hắn chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng người ta đau đớn như vậy trước đây, Tiêu Chiến nhận ra mình có chút nặng lời, dù sao hiện tại ở trước mặt hắn không phải sát thủ sát phạt quyết đoán Vương Nhất Bác, ngược lại là một chú chó con ngoan ngoãn đáng yêu.

Hắn hắng giọng một cái, mắt không nhìn anh, nhẹ giọng nói:

"Sẽ lây bệnh, đeo khẩu trang."

Liếc ra khóe mắt, nhìn thấy cánh tay chậm rãi hạ xuống, sau đó là tiếng bước chân hướng tới cửa phòng, không biết vì sao, hắn cảm thấy có chút mất mát.

Tấm chăn phía sau được cẩn thận xốc lên một khe hở nhỏ, một thân ảnh ấm áp gần sát hắn, mang theo mùi hương mà hắn yêu thích, một đôi tay nhẹ nhàng vòng qua eo hắn.

Đại khái là tuân theo quy tắc của quản gia đưa hắn đi tắm rửa thay quần áo, nếu không hiện tại còn ướt sũng, thúi hoắc.

Hơi nóng phả ra giữa môi răng của thanh niên phả vào gáy hắn, giống như một con bướm cưỡi gió nóng từ xích đạo thổi tới, nhẹ nhàng ôn nhu nhưng lại trêu chọc khiến hắn không biết phải làm sao.

Hắn nghe được giọng sữa mềm mại và ngọt ngào, nói:

"Ôm người mình thích, là thế này phải không?"

Tim ngừng đập một nhịp.

Sự im lặng có thể nghe được tiếng kim rơi lan truyền trong căn phòng rộng lớn một lúc, Tiêu Chiến vươn tay nắm lấy cánh tay anh, rồi kéo ra khỏi eo mình.

Cánh tay bắt đầu run rẩy.

Hắn quay người, mặt đối mặt ôm lấy anh vào lòng, cho dù cánh tay đang bị thương, hắn vẫn có thể hoàn toàn ôm anh vào trong ngực.

"Đồ ngốc, đương nhiên là ôm như vầy."

Mái tóc mềm mại vùi vào cổ hắn, lông xù như con thú nhỏ làm nũng, chóp mũi áp vào làn da mịn màng của hắn, hít vào hơi thở độc quyền của đối phương.

Tiêu Chiến vuốt lưng anh hết lần này đến lần khác, lại chạm vào miếng gạc khắp lưng.

"Bị mảnh vỡ đạn làm bị thương rồi?"

Lời vừa ra khỏi miệng, hắn liền hối hận, câu hỏi này quả thực là nói nhảm, toàn thân đều bảo vệ hắn, làm sao có thể không bị thương?

Tiêu Chiến còn đang ảo não câu hỏi ngu ngốc của mình, Vương Nhất Bác trong ngực hắn ngẩng đầu lên.

Anh cẩn thận nắm lấy bàn tay trái được quấn băng gạc dày của Tiêu Chiến, hôn lên đó một cách thành kính và trịnh trọng.

Giống như tăng nhân tụng kinh trước Phật, bằng những âm thanh tiếng Phạn nhỏ vụn, cụp mắt cúi đầu, mỗi chữ mỗi câu nói ra tín ngưỡng toàn tâm của chính mình.

Sau đó, anh hơi ngẩng đầu lên, đôi môi đỏ áp lên đôi môi hơi tái nhợt của hắn.

Không phải là nụ hôn nồng cháy mà họ từng có, chỉ là môi chạm môi, tim chạm tim, thanh niên không biết gì về tình cảm đang thể hiện nhịp tim chân thành và nóng bỏng nhất theo cách của riêng mình.

-- tôi thích hắn, không liên quan đến hiện tượng phong nguyệt, chỉ là thích hắn mà thôi.

Tiêu Chiến hiển nhiên nghe được lời nói trong lòng Vương Nhất Bác, hắn liền nhích lại gần một chút, trán hai người chạm vào nhau.

"Có muốn nói chuyện yêu đương không? Vừa hay ta đang thiếu một người bạn trai."

Vương Nhất Bác không nói lời nào, trên mặt vang dội một tiếng "Bochi" rất lớn, xem như đáp án.

"Vậy hôm nay phá lệ, cho phép ngươi ngủ cùng bạn trai, lần sau bị cảm liền không cho phép ngủ cùng."

Kêu lên một tiếng buồn bực, xem như đồng ý.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra.

Trời hừng đông, nắng sớm mờ nhạt.

Nam nhân còn chưa tỉnh hẳn, giọng nói khàn khàn gợi cảm thấp giọng gọi người bên cạnh:

"Nhất Bác..."

Chiếc chăn bên cạnh đã lạnh, anh lại chạy.

Tiêu Chiến cũng không nhàn rỗi, hắn đương nhiên biết Vương Nhất Bác là sát thủ, cũng không thể cả ngày vây quanh hắn.

Nhưng mà!

Vết thương trên cánh tay hắn gần như đã lành hẳn, người bạn trai này còn chưa xuất hiện, đây cũng quá hư không tưởng nổi rồi!

Thuộc hạ đắc lực mà Tiêu Chiến tin cậy nhất Trình Phương mỗi ngày nhìn bộ dáng buồn bực cau có của lão đại nhà mình mà khó hiểu.

Dù hắn đi theo Tiêu Chiến chạy ngược chạy xuôi năm sáu năm, lúc trước xử lý tổ chức ngầm lớn nhất cả nước cũng chưa bao giờ thấy bộ dáng thâm cừu đại hận như vậy của lão đại, không hiểu sao giống như một... oán phụ?

Lời này hắn không dám nói ra, lão đại sẽ gõ đầu hắn mất.

Tiêu Chiến bật máy tính lên, người vừa được phái ra ngoài kiểm tra xem Vương Nhất Bác đang làm gì, đã truyền đến giám sát theo thời gian thực.

Có chút lo lắng ấn mở, lại không chỉ thấy một mình Vương Nhất Bác.

Người được phái đi có lẽ đã trốn trên mái nhà nào đó để chụp ảnh, không thể nhìn rõ toàn bộ khuôn mặt nhưng điểm ảnh đủ để hắn phân biệt được ai là Vương Nhất Bác.

Trong bức ảnh thanh niên đứng cạnh một người đàn ông, người phụ nữ nóng bỏng đối diện đưa tay muốn chạm vào mặt Vương Nhất Bác, bị người đàn ông kia chặn lại. Trên mặt người đàn ông mang nụ cười nịnh nọt, móng heo vươn tới vòng eo nhỏ nhắn của thanh niên bị anh tránh né, lại ngầm đồng ý ánh mắt dâm đãng của người đàn ông.

Tiêu Chiến cảm thấy như làn khói xanh bốc lên trên đầu.

Vì vậy Trình Phương nghe được âm thanh nghiến răng nghiến lợi của lão đại nhà hắn:

"Trình Phương, phái người đi K mua sát thủ."

Tuân theo phẩm cách tốt đẹp có thể tiết kiệm thì nên tiết kiệm, Trình Phương quyết định thuyết phục lão đại mất hồn của hắn một chút:

"Lão đại, kỳ thật không cần tiêu số tiền này. . . "

Tiêu Chiến quay đầu trừng mắt nhìn hắn, thanh âm có chút tức giận:

"Bây giờ ngươi cũng học được nhiều lời?"

Trình Phương không dám nói nữa, trước kia Tiêu Chiến sẽ không như vậy, hôm nay giống như ăn hết thuốc nổ, hắn không dám khiêu khích nữa, chỉ có thể im lặng rời đi hoàn thành nhiệm vụ của Tiêu Chiến.

Vào một khắc cuối cùng đứng trước cửa, hắn thận trọng hỏi một câu:

"Ngài... giết ai a?"

Lời nói không gợn sóng sợ hãi của đối phương khiến tâm tình hắn bị chấn động mạnh.

"Mua số 85 giết ta."

........

Cửa phòng phát hiện nói dối đóng chặt, trên hành lang không một bóng người, loáng thoáng có thể nghe được giọng nói phát ra từ phòng phát hiện nói dối.

Thanh niên bị đè trên ghế sô pha, trên người chỉ có một chiếc áo sơ mi trắng nhàu nát treo lỏng lẻo, mấy cúc áo bị kéo đứt vài cái, từ xương quai xanh đến cơ ngực đều nhìn thấy không sót gì, trên làn da trắng nõn có vết đỏ tươi.

Hai chân thon dài bị một đôi tay to thô bạo mở ra đến mức tối đa, miệng nhỏ mềm mại bị côn thịt ra vào không chút lưu tình, chảy ra một ít dâm thủy trong suốt.

Đôi mắt anh mơ màng, toàn bộ hốc mắt đều đỏ, lại ngậm chặt miệng không để bản thân phát ra rên rỉ không chịu nổi.

Tiêu Chiến lao vào anh như một con thú mắt đỏ, hung hăng mà đâm anh, không thương hương tiếc ngọc chút nào.

"Có phải mọi đối tượng nhiệm vụ đều có thể chơi ngươi như vậy không?"

Vương Nhất Bác biết hắn đang tức giận, nhưng nghĩ đến hắn đối xử với mình như vậy, liền nổi trận lôi đình.

"Đúng vậy."

Tiếng cảnh báo ngắn ngủi vang lên.

Trong lòng Vương Nhất Bác nguyền rủa hệ thống phát hiện nói dối một câu, quay đầu đi.

Tiêu Chiến cưỡng chế quay mặt anh lại, cúi người hôn xuống.

Bị Vương Nhất Bác kích động, lần này hắn thực sự tức giận, ngay cả nụ hôn cũng hung ác, cắn môi anh, trắng trợn làm loạn trong miệng anh, mút mát khiến miệng anh tê rần, nước bọt không ngừng chảy xuống từ khóe miệng anh, cực kỳ dâm loạn.

Cho đến khi anh không thể chịu nổi giơ tay đẩy hắn ra, hắn mới thở hổn hển buông tha môi anh.

"Còn dám tranh luận, hôm nay đâm chết ngươi."

Trên trán thanh niên dày đặc mồ hôi, tóc mái xoắn thành một đường vòng cung đẹp mắt, giống như yêu tinh từ trong sơn động đi ra.

Anh nhướng mày, chạm vào cơ bụng rắn chắc của đối phương, lần sau dùng sức đỉnh vào, anh phát ra tiếng kêu không lưu loát, sảng khoái híp mắt, đảo chiếc lưỡi đỏ tươi quanh môi:

"Thật là nhớ ca ca... làm chết ta."

Cảnh báo không vang lên.

Tiêu Chiến thấp giọng mắng một câu thô tục, đồ vật dưới thân lớn hơn một chút, ngày càng táo bạo xâm chiếm thân thể trắng noãn.

Trong phòng phát hiện nói dối vang lên tiếng rên rỉ, tiếng va chạm thân thể càng to hơn.

Sáng hôm sau, Tiêu Chiến vốn nghĩ Vương Nhất Bác sẽ biến mất một lần nữa, nhưng hắn cảm thấy rõ ràng cơ thể ấm áp và mềm mại trong ngực mình.

Vì vậy, hắn không nhịn được siết chặt tay.

Vương Nhất Bác bị hắn đánh thức, vốn định đạp hắn một cước, vừa động đậy mới phát hiện toàn thân đau nhức.

Không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể đánh vào đầu hắn:

"Anh làm gì thế? Đêm qua còn chưa đủ?"

Tiêu Chiến sững sờ một lúc vẫn hỏi:

"Không đi?"

Vương Nhất Bác như hồ dán dính vào người hắn, bé sữa vừa mới ngủ dậy nhẹ nhàng nói:

"Không đi."

"Vậy ở bên anh được không?"

Vương Nhất Bác không chút nghĩ ngợi: "Đương nhiên được."

Tiêu Chiến không nghĩ tới câu trả lời này, nhất thời sững sốt không nói nên lời.

Vương Nhất Bác uể oải ngáp một cái, kể cho hắn nghe chuyện xảy ra mấy ngày nay:

"Vài ngày nay em làm mấy cái đại nhiệm vụ, kiếm đủ tiền, cùng K phá hủy khế ước, hiện tại em là người tự do."

"A, đúng rồi, mấy ngày trước anh cũng đã cho người giết họ Vương kia."

Anh đã thu dọn xong hành lý, cắt bỏ những chông gai phía trước và sẵn sàng cùng hắn trải qua quãng đời còn lại.

"Sao anh còn thất thần." Vương Nhất Bác bất mãn đẩy Tiêu Chiến ra, "Mau nói anh yêu em đi."

Tiêu Chiến không nhịn được cười:

"Anh yêu em, em không cảm nhận được sao? Còn cần phải nói?"

"Dù sao em cũng chưa từng nghe qua, mau nói cho em biết."

"Có muốn anh đến phòng phát hiện nói dối nói cho em nghe không?"

Vương Nhất Bác mơ màng nhắm mắt lại:

"Vậy không cần, anh sẽ không nói dối em."

Giọng nói dịu dàng lọt vào tai, Vương Nhất Bác thiếp đi.

"Anh yêu em, Vương Nhất Bác."

Tha thứ cho một kẻ tục nhân như ta, không nói lời phong hoa tuyết nguyệt, sông núi mưa bụi, chỉ có một câu tràn đầy trong mắt anh yêu em, ta hứa vĩnh viễn sẽ không nói dối.

- I won't be your liar.

- Anh sẽ không lừa dối em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #zsww