Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 50

Trong nhà quản rất nghiêm, không được uống!

Buổi tối, tại quán bar Blue Sky, một người đàn ông mặc áo sơ mi hoa xanh trắng ngồi ở quầy bar trong sảnh, hứng thú nhìn những cặp đôi đang nhảy múa ở sàn nhảy.

“Cậu điên rồi! Ngồi ở đây làm gì, sao không đặt phòng riêng!” Người mặc áo sơ mi xanh cảm thấy như bị ai đó đánh một cái vào đầu, cậu quay lại thì thấy đó chính là người bạn cũ đã lâu không gặp.

“Wow! Ba ba, cậu đến rồi! Đến đây, hôn một cái nào!” Nói xong, cậu đã định nhào tới ôm người bạn cũ.

“Đoạn Hạo Dương, cậu nghiêm túc một chút đi!” Không sai, người mặc áo hoa trước mặt chính là vũ công đang nổi như cồn Young, cũng là bạn thân nhất thời cấp ba của Vương Nhất Bác, Đoạn Hạo Dương.

“Được được được, vợ cậu quản nghiêm.” Đoạn Hạo Dương ghét bỏ liếc nhìn Vương Nhất Bác, phát hiện ra tên này lại mặc vest đi bar, “Không phải chứ, Vương Nhất Bác, cậu mặc cái gì thế! Cậu rửa tay gác kiếm rồi, cũng đừng đi theo con đường của ông già chứ!”

Vương Nhất Bác lườm về phía Đoạn Hạo Dương, sau đó kéo cậu ta đi đến quầy tiếp tân, móc ra thẻ VIP của quán bar Blue Sky, đặt một phòng nhỏ.  

“Bây giờ cậu là người nổi tiếng, phải chú ý lời nói và hành động một chút, ngồi ngất ngưởng ở đại sảnh như vậy, cậu không sợ bị paparazzi chụp hình à!” Vương Nhất Bác vừa đi vừa nói, cậu vừa tan làm đã chạy ngay tới, vừa vào đại sảnh đã thấy Đoạn Hạo Dương mặc áo sơ mi hoa, nghênh ngang ngồi ở quầy bar, như thể sợ người khác không biết cậu ta là ai.  

“Paparazzi không vào đây được, hơn nữa, không phải có cậu lo liệu giúp tôi sao? Đại kim chủ của tôi!” Đoạn Hạo Dương tiến lại gần Vương Nhất Bác, nói một cách ngạo mạn.  

Bỗng nhiên, bước chân của Vương Nhất Bác dừng lại, cậu không để ý đến sự ồn ào của Đoạn Hạo Dương, vì cậu vừa nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, đó là Hàn Kiệt.

Ở bên cạnh Hàn Kiệt còn có một người đàn ông khác, người đàn ông rất cao, cao hơn Hàn Kiệt nửa cái đầu, mặc một bộ vest màu đen, tay cầm một cái hộp nhỏ, tay cầm hộp có hình xăm màu đen, nhìn giống như một chữ cái tiếng Anh, vì khoảng cách khá xa, Vương Nhất Bác cũng không nhìn rõ, họ đi phía trước Vương Nhất Bác, sắp rẽ vào một góc.

“Nhìn gì vậy!” Đoạn Hạo Dương theo hướng nhìn của Vương Nhất Bác, phát hiện phía trước hoàn toàn không có ai.

“Không có gì, đi thôi!” Vương Nhất Bác thực sự có chút nghi ngờ, không biết vì sao Hàn Kiệt lại đến Blue Sky? Liệu có phải là bệnh nhân nào đó hẹn gặp Hàn Kiệt ở đây? Vậy người đàn ông bên cạnh vừa rồi là bệnh nhân mới của Hàn Kiệt?

“Đến đây, uống gì!” Vừa vào phòng, Đoạn Hạo Dương đã bắt đầu chọn rượu, đúng là tín đồ rượu.

“Trong nhà quản rất nghiêm, không uống!” Vương Nhất Bác ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, cúi đầu nhìn điện thoại, nói một cách thờ ơ.

“Không phải chứ, Vương Nhất Bác, cậu thật sự trở lại rồi sao!” Đoạn Hạo Dương ngạc nhiên nhìn Vương Nhất Bác, hồi trung học, bọn họ thường xuyên lui tới các quán bar, chỉ riêng với gương mặt của Vương Nhất Bác, cậu ta gần như thu hút cả nam lẫn nữ, có rất nhiều người đến bắt chuyện, Vương Nhất Bác cũng không phải là từ chối, nhưng những người cậu ta có chút cảm tình, chỉ dừng lại ở mức độ mập mờ, để lại ấn tượng là một công tử nhà giàu thích chơi bời, không có khả năng nghiêm túc.

“Có lúc nào tôi không nghiêm túc đâu.” Vương Nhất Bác ngẩng đầu, liếc nhìn Đoạn Hạo Dương một cái, bằng giọng điệu cảnh cáo nói, “Bạn trai tôi không thích tôi đến quán bar, cho nên tốt nhất cậu ngậm miệng lại, những chuyện hồi trung học, đừng nghĩ đến việc nói ra một chữ.”

Nói tới việc Vương Nhất Bác hối hận nhất trong đời, chính là quãng thời gian nổi loạn ở trung học, nếu biết sau này sẽ gặp được Tiêu Chiến, thích Tiêu Chiến, thì cậu thà chết cũng không suốt ngày đi quán bar chơi, không nhuộm tóc, không đeo khuyên tai, không đánh nhau, nhất định sẽ là một học sinh mà giáo viên thích.

“Ê, nhà cậu ta trông thế nào? Tên gì? Bao nhiêu tuổi?” Đoạn Hạo Dương cũng không nghiên cứu về rượu nữa, dù sao rượu so với tin đồn về Vương Nhất Bác thì chắc chắn là không hấp dẫn bằng.

"Điều tra nhân khẩu sao! Có liên quan gì đến cậu, uống rượu của cậu đi!" Vương Nhất Bác chán ghét đẩy Đoạn Hạo Dương ra.

Hai người lần đầu gặp nhau có thể coi là nhìn nhau không vừa mắt, cả hai đều có tính cách kiêu ngạo, cho đến một ngày, khi Vương Nhất Bác đi ngang qua một con ngõ, cậu phát hiện một đám người đang đánh nhau. Cậu vốn không có ý định can thiệp, nhưng khi thấy nhóm người phương Tây đang vây quanh hai người châu Á, Vương Nhất Bác không nhịn được, lập tức tham gia vào trận chiến.

Hai người châu Á đó chính là Đoạn Hạo Dương và bạn của cậu ta, nguyên nhân bắt đầu khi một người phương Tây coi thường người Trung Quốc. Đoạn Hạo Dương tức giận liền đánh nhau với hắn, nhưng không ngờ tên ngoại quốc kia đã gọi thêm một đám người đến, Đoạn Hạo Dương mới rơi vào thế bất lợi.

Cả hai đều không học quá nhiều về chiến thuật giao đấu chính quy, đánh nhau hoàn toàn phụ thuộc vào sự liều lĩnh của cá nhân, những người phương Tây thấy ba người họ đánh nhau quá quyết liệt, như không cần mạng, nên đã bỏ đi.

Vương Nhất Bác và Đoạn Hạo Dương có thể nói là không đánh không quen, họ lại là bạn cùng lớp, mối quan hệ ngay lập tức trở nên thân thiết hơn rất nhiều. Sau khi tìm hiểu,Vương Nhất Bác mới biết Đoạn Hạo Dương thực ra là một người ngốc nghếch, nhưng lại rất thích chơi bời. Chính Đoạn Hạo Dương đã dẫn Vương Nhất Bác vào thế giới vũ đạo và lái xe mô tô. Nếu nói về người đã dẫn Vương Nhất Bác vào quán bar, thì nhất định phải là Đoạn Hạo Dương.

“Đừng đừng, thỏa mãn một chút tính tò mò của mình đi, bạn tốt của tôi ơi!” Đoạn Hạo Dương chính là người như vậy, biết cách tiêu xài, làm nũng và giả bộ đáng yêu là chuyện thường ngày.

“Sau này chẳng phải còn nhiều cơ hội gặp nhau sao.” Vương Nhất Bác lắc đầu nhìn Đoạn Hạo Dương, bao nhiêu năm không gặp, Đoạn Hạo Dương vẫn không biết xấu hổ như vậy.

Tiêu Chiến gửi tin nhắn cho Vương Nhất Bác, đó là một đoạn ghi âm. Vương Nhất Bác không mang tai nghe, Đoạn Hạo Dương cũng không phải người ngoài, nên Vương Nhất Bác quyết định phát âm thanh.

“Cún con, nhớ về sớm chút, eo của em còn đau không?”

Nghe xong, mặt Vương Nhất Bác không tự chủ được đỏ lên một chút, hôm nay cậu chỉ làm việc, mãi không gặp được Tiêu Chiến, ban ngày Tiêu Chiến đã gửi nhiều tin nhắn hỏi Vương Nhất Bác còn khó chịu không? Chỗ đó còn đau không? Vương Nhất Bác hơi ngại, nên không trả lời, không ngờ Tiêu Chiến không biết từ lúc nào đã thêm số điện thoại của Thư ký Ngô, trực tiếp gọi đến Thư ký Ngô.

Khi thấy Thư ký Ngô lúng túng đứng trước mặt mình, rồi ngại ngùng nói: “Thiếu gia, Tiêu tiên sinh muốn hỏi ngài, chỗ đó còn khó chịu không?” Thư ký Ngô không phải là con gái, nghe thấy lời của Tiêu Chiến, lại thêm dáng đi kỳ lạ của Vương Nhất Bác sáng nay, Thư ký Ngô lập tức hiểu ra.

Mặt Vương Nhất Bác lập tức tối sầm lại, đây thực sự là một buổi xã giao không thể tả, Vương Nhất Bác cố gượng cười nói: “Không sao, anh xuống trước đi!” 

Điều khiến cậu bực bội nhất là, sau đó Thư ký Ngô còn mang đến một ống thuốc mỡ, nói Tiêu Chiến yêu cầu mua, còn nói bôi ở đó sẽ thấy dễ chịu hơn, tức giận Vương Nhất Bác lập tức chặn Tiêu Chiến.

Vì vậy, Tiêu Chiến chỉ có thể làm phiền Thư ký Ngô, trong khi Thư ký Ngô, một chú chó độc thân, chỉ có thể đáng thương đảm nhận vai trò truyền tin, rất đáng thương nhìn Vương Nhất Bác nói: “Thiếu gia, ngài xóa Tiêu tiên sinh khỏi danh sách chặn đi!”

Nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Thư ký Ngô, Vương Nhất Bác đành phải xóa Tiêu Chiến ra khỏi danh sách chặn, rồi gọi điện cho Tiêu Chiến: “Tôi có đau hay không trong lòng anh không có chút ý thức nào sao? Hôm qua bảo anh nhẹ một chút, anh không nghe, bây giờ đến quan tâm thì có ích gì, chỉ là múa rìu qua mắt thợ!”

Còn chưa đợi Tiêu Chiến đáp lại, Vương Nhất Bác đã cúp máy, hôm nay dáng đi của cậu kì lạ như thế, trách ai chứ, còn không phải trách lão hồ ly Tiêu Chiến kia làm ra sao? Còn để Thư ký Ngô biết, cậu không thể có chút nổi giận sao?

Vương Nhất Bác dù có tức giận nhưng rất dễ dỗ dành, Tiêu Chiến làm cho Vương Nhất Bác cánh gà liền vui vẻ trở lại, tiếc rằng tối nay Vương Nhất Bác có hẹn, phải đi gặp Đoạn Hạo Dương, nên không được ăn cánh gà của Tiêu Chiến.

“Ôi! Tình huống gì vậy, cún con?” Giọng nói kỳ quặc của Đoạn Hạo Dương kéo Vương Nhất Bác trở lại với thực tại, nhìn thấy vẻ mặt đầy thắc mắc của Đoạn Hạo Dương, cậu biết, không nên tin tưởng Đoạn Hạo Dương như vậy, âm thanh không thể phát loa ngoài.

“Cẩu độc thân như cậu, làm sao hiểu được?” Vương Nhất Bác đột nhiên cười tinh quái, Đoạn Hạo Dương mặc dù thích chơi bời nhưng nhà quản rất nghiêm, đừng nhìn vẻ ngoài như công tử bột, nhưng thật sự cậu ta chưa có một mảnh tình vắt vai, nói ra chắc không ai tin.

“Chậc!” Nghe Vương Nhất Bác nói vậy, Đoạn Hạo Dương tiếp tục chọn rượu, có người yêu thì tài giỏi lắm sao mà phải đi hành hạ người khác chứ!

“Cậu về nước ông già cậu không biết sao?” Cảm thấy Đoạn Hạo Dương im lặng, Vương Nhất Bác vừa nhắn tin cho Tiêu Chiến vừa hỏi.

“Sao lại không biết, cho nên mới khóa thẻ của tôi, kim chủ, có thể tôi phải nhờ cậu nuôi dưỡng rồi!” Nói xong, Đoạn Hạo Dương tiến lại gần Vương Nhất Bác, mở to đôi mắt có thần nhìn Vương Nhất Bác đầy cầu khẩn.

“Cậu ký hợp đồng với công ty của tôi, cha cậu có biết không?” Vương Nhất Bác mỉm cười, gia đình Đoạn Hạo Dương được coi là một doanh nghiệp nhỏ, họ mở công ty giải trí, Đoạn Hạo Dương từ nhỏ đã thích vũ đạo, nhưng cha cậu ta luôn không đồng ý cho cậu ta bước vào giới giải trí, vì vậy khi còn học trung học, Đoạn Hạo Dương đã đi du học, để trốn tránh quản thúc của cha.

Nhưng Đoạn Hạo Dương luôn không từ bỏ ước mơ của mình, trời cao hoàng đế xa, Đoạn Hạo Dương ở nước ngoài lén lập vũ đoàn mà không cho cha mẹ biết, thậm chí còn debut, sau khi Đoạn Hạo Dương nổi tiếng, cha mẹ biết được liền thúc giục Đoạn Hạo Dương rút khỏi giới giải trí, quay về trường đại học để hoàn thành việc học.

Đoạn Hạo Dương cũng rất bướng bỉnh, hoàn toàn không nghe lời, ngược lại còn phát triển sự nghiệp ở trong nước, tham gia chương trình nhảy đường phố, ký hợp đồng quảng cáo với Hào Lệ và Hoa Đông. Cha cậu ta chỉ biết con mình đã về nước khi nghe mọi người trong công ty bàn luận về những thí sinh nhảy đường phố nổi bật gần đây, tức giận tới mức tăng huyết áp, lập tức khóa thẻ ngân hàng của Đoạn Hạo Dương, muốn ép cậu ta về nhà.

"Hiện tại vẫn chưa biết, cậu yên tâm, ông ta không dám đắc tội với nhà cậu đâu!" Đoạn Hạo Dương nháy mắt với Vương Nhất Bác, không thể không nói, có những người sinh ra đã dành cho công việc này, động tác vừa rồi chắc chắn có thể làm say lòng nhiều người.

"Vậy trong mắt cha cậu, tôi chẳng phải là một kẻ xấu không thể chối cãi sao?" Vương Nhất Bác cố ý giả vờ tiếc nuối nói, đùa thôi, cậu chưa từng gặp cha của Đoạn Hạo Dương.

“Cậu lại không phải lo có mẹ kế của tôi, nên trong lòng cha tôi có hình tượng gì tốt đẹp đâu.” Nói xong, cảm nhận được ánh mắt của Vương Nhất Bác, Đoạn Hạo Dương làm động tác im lặng, cậu ta thường không suy nghĩ khi nói, lúc xuất hiện trên chương trình đã làm cậu ta chán nản lắm rồi.  

“Không định ký hợp đồng với công ty của cha cậu à?” Vương Nhất Bác không để ý đến lời nói của Đoạn Hạo Dương, dù sao thì bạn của cậu cũng thường nói những điều khác thường.  

Công ty của Đoàn gia mang tên Giải trí Ngạo Tinh, là công ty giải trí lớn nhất trong nước, cũng là công ty giải trí tốt nhất, có nhiều nguồn lực, lĩnh vực kinh doanh rộng, đãi ngộ tốt, bao nhiêu người trong giới giải trí đều mơ ước có thể vào được Giải trí Ngạo Tinh.  

“Tôi về đây không cho ông già biết gì hết, tôi chỉ muốn mở một Studio, chờ ổn định rồi mang vũ đoàn của mình đến!” Nói về việc mình thích, Đoạn Hạo Dương trở nên rất nghiêm túc, với vũ đạo, Đoạn Hạo Dương có thể nói là vô cùng nghiêm túc và kiên trì, những điều đã quyết định thì không gì có thể thay đổi được, vì vậy ở một số phương diện tính cách, Đoạn Hạo Dương và Vương Nhất Bác thuộc về cùng kiểu người, đó là lý do Vương Nhất Bác mới trở thành bạn của Đoạn Hạo Dương.

“Vậy thì, kim chủ, cho tôi mượn chút tiền đi!” Đoạn Hạo Dương lại tỏ ra mặt mày u ám nhìn về phía Vương Nhất Bác.

“Studio của cậu có thể đặt dưới tên Hào Lệ, nhưng lợi nhuận chia đôi!” Vương Nhất Bác cười xấu xa nhìn Đoạn Hạo Dương, giống như một con sói đội lốt cừu.

“Không phải chứ, Vương Nhất Bác, cậu đã có Hào Lệ rồi, sao còn khó dễ với một cái Studio nhỏ này, cậu không sợ mất tiền à!” Đoạn Hạo Dương lớn tiếng nói, Vương Nhất Bác thật là một thương nhân không tình có tình người.

“Đây đã là nhượng bộ lớn nhất cho cậu rồi, người khác không ai có đãi ngộ này đâu, cậu có muốn ký hay không!” Vương Nhất Bác tiếp tục cúi đầu nhìn điện thoại, Tiêu Chiến đã thúc giục cậu về nhà rồi.

“Tư bản xấu xa!” Đoạn Hạo Dương tức giận nói, nhưng Vương Nhất Bác thật sự đã nhượng bộ rất nhiều, trong nước, tự mở Studio mà vẫn có Hào Lệ chống lưng, đối với Đoạn Hạo Dương mà nói, đây đúng là lựa chọn tốt nhất.

“Không còn việc gì, tôi đi trước đây!” Vương Nhất Bác đứng dậy, duỗi người, nhưng Vương Nhất Bác đột nhiên nhíu mày, cậu quên hôm nay eo mình không khỏe, vừa rồi động tác đó suýt nữa làm eo cậu bị thương.

“Đợi chút, tôi cùng đi với cậu!” Thấy Vương Nhất Bác đứng dậy, Đoạn Hạo Dương cũng lập tức đi theo.  

“Cậu đi cùng tôi?” Vương Nhất Bác nhìn Đoạn Hạo Dương với vẻ chán ghét, chờ Đoạn Hạo Dương giải thích.  

“Cậu cũng biết, thẻ của tôi bị khóa, tôi không thể về nhà, vẫn ở khách sạn, mấy hôm trước kết thúc ghi hình chương trình, khách sạn của tổ chương trình cũng đã hủy, tôi không có chỗ nào để đi.” Đoạn Hạo Dương cúi đầu, giả vờ như sắp khóc.  

Vương Nhất Bác giờ hiểu ra, khó trách Đoạn Hạo Dương nhất quyết hẹn gặp mình, thì ra là không có chỗ để đi.  

“Tôi sẽ bảo thư ký của tôi đặt cho cậu một khách sạn.” Nói xong, Vương Nhất Bác định gọi điện cho Thư ký Ngô.  

“Chúng ta có quan hệ gì? Tôi không thể ở cùng cậu sao? Hơn nữa, giờ tôi không có vệ sĩ, ở một mình trong khách sạn, nếu có fan cuồng thì sao, nếu lỡ tôi bị người ta chụp được thì sao!” Đoạn Hạo Dương vội vàng nắm lấy tay Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác im lặng xoa xoa trán, Trang Vũ vẫn đang ở nhà của cậu, Trang Vũ bây giờ là bác sĩ riêng của Vương Nhất Bác, nên mới ở lại thành phố Z, tiện thể làm một chút nghiên cứu. Ngôi biệt thự hồi nhỏ ở khu Tây Thành, từ trước đến giờ không ai dọn dẹp, chắc chắn không thể ở được, liệu Đoạn Hạo Dương có định ở chung cậu và Tiêu Chiến không?

“Bây giờ tôi sống cùng bạn trai.”Vương Nhất Bác bất lực nhìn Đoạn Hạo Dương, ngụ ý bảo Đoạn Hạo Dương đừng làm bóng đèn 250W.

“Wow! Không sao, tôi không ngại!”Đoạn Hạo Dương cười với vẻ ngây thơ.

Điện thoại của Vương Nhất Bác sáng lên, Tiêu Chiến nói đã đến trước cửa quán bar Blue Sky.

Vương Nhất Bác liếc nhìn Đoạn Hạo Dương, rồi rút tay mình ra, dùng ánh mắt ra hiệu cho Đoạn Hạo Dương đi theo.

Ở đây, Tiêu Chiến nhìn hai đứa trẻ đứng đối diện rất ngoan ngoãn, cả hai đều mở cặp mắt to như mắt cún, nhìn mình với vẻ dễ thương.

Vương Nhất Bác có chút hồi hộp, vì Tiêu Chiến là người rất ghen tuông, dù biết Đoạn Hạo Dương là bạn tốt của mình, nhưng không thể chắc chắn Tiêu Chiến sẽ không ghen.

Đoạn Hạo Dương chỉ đơn thuần là vì lúc vừa mới xuống lầu, nghe Vương Nhất Bác nói bạn trai của mình mới là chủ hộ, nếu bạn trai của cậu ta không đồng ý, thì cậu sẽ phải ngay lập tức đi ở khách sạn, nên lúc này, Đoạn Hạo Dương giả vờ ngoan ngoãn hết mức.

“Xin chào, xin chào! Tôi là bạn của Nhất Bác, tôi tên Đoạn Hạo Dương!” Đoạn Hạo Dương cười tươi, tỏ vẻ nịnh hót bắt tay với Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến một lần nữa đánh giá Đoạn Hạo Dương, trong đầu chỉ có bốn chữ, hoa hòe hoa sói, “Đoạn Hạo Dương? Cậu chính là hồ bằng cẩu hữu kia?” 

Tiêu Chiến vừa nghe thấy cái tên này, khi hỏi Vương Nhất Bác tại sao hồi trung học lại đi quán bar, dẫn theo Vương Nhất Bác học hư, chẳng phải chính là bạn xấu sao.

“A, a, hả, hả, phải, phải!” Đoạn Hạo Dương cúi đầu, cậu phải nhẫn nhịn, người ta là chủ hộ, cậu phải nhẫn nhịn!

“Cún con, chúng ta đi thôi!” Tiêu Chiến đi đến bên cạnh Vương Nhất Bác, cẩn thận ôm lấy eo Vương Nhất Bác, rồi thẳng tiến về phía xe.

“Người kia, chủ hộ! Chồng của Vương Nhất Bác!” Đoạn Hạo Dương vẫn chưa biết tên của Tiêu Chiến, trong lúc cấp bách chỉ có thể gọi bừa.

Danh xưng vừa rồi hiển nhiên khiến Tiêu Chiến thấy không vui, Tiêu Chiến quay đầu lại, mỉm cười nhìn Đoạn Hạo Dương nói, “Có chuyện gì không?”

“Tôi không có nhà, có thể nhờ anh chút không? Tôi cam đoan tôi tuyệt đối sẽ không làm phiền hai người!” Đoạn Hạo Dương vội vàng làm một động tác thề, nói rất chân thành.

Tiêu Chiến ra hiệu cho Đoạn Hạo Dương đi theo, sau đó ôm lấy Vương Nhất Bác đi trước.

Đoạn Hạo Dương đi phía sau, trong lòng mắng cặp đôi thối, kêu người ta theo sau mà cũng một kiểu, còn Vương Nhất Bác lại có bộ dạng giống như chim non, cứ bị người ta ôm như vậy sao? Bác ca bá đạo rạng rỡ kia đâu? Bác ca có thể một đánh ba kia đâu? Quả thật yêu đương làm người ta ngu ngốc, chậc chậc chậc, không dám nhìn.

Nhìn trang phục của Tiêu Chiến, Đoạn Hạo Dương tuy thấy khá đẹp trai, nhưng khí chất của người ta khác hẳn, nhìn là thấy trưởng thành hơn nhiều, trên cơ thể toát ra sức hút của một người đàn ông chín chắn, cho nên Đoạn Hạo Dương lập tức định nghĩa Tiêu Chiến là một người đàn ông lớn tuổi, trâu già gặm cỏ non, Bác ca nhà cậu còn ngây thơ, lại bị lừa như vậy.

Trên xe, Vương Nhất Bác ngồi ở ghế phụ, Đoạn Hạo Dương ngồi ở ghế sau, thỉnh thoảng có thể thấy Tiêu Chiến điều khiển xe bằng một tay, rồi thỉnh thoảng lại chạm vào đùi Vương Nhất Bác, Đoạn Hạo Dương giật mình đến mức suýt nữa rớt cằm, không ngờ Vương Nhất Bác lại không phản kháng, còn có vẻ như đã quen với điều đó? Đây có phải là Bác ca của cậu không? Liệu có phải đã bị người khác đoạt xá rồi không? Bác ca không phải ghét tiếp xúc cơ thể nhất sao? Thỉnh thoảng cậu còn không dám lại gần Bác ca, bây giờ Bác ca cứ để tên đàn ông già này động chạm vào mình à?

"Khụ, vị tiên sinh này, luật giao thông đã xem qua chưa! Không biết lái xe bằng một tay không an toàn sao? Tay kia, hắc! Để ở đâu đây?" Đoạn Hạo Dương thực sự không thể chịu nổi, liền lên tiếng nhắc nhở.

Tiêu Chiến rút tay về, nhìn qua gương chiếu hậu một cái rồi nhẹ nhàng nói, "Tôi là Tiêu Chiến, đội trưởng đội cảnh sát giao thông thành phố, là bạn học của tôi."

Đoạn Hạo Dương nhìn Tiêu Chiến với vẻ khinh bỉ, được rồi, bây giờ Tiêu Chiến lại có thêm một mác nữa trong mắt cậu ta, chính là không biết xấu hổ.

Cũng không thể trách Đoạn Hạo Dương nghĩ như vậy, chủ yếu là vì vẻ bề ngoài của Tiêu Chiến trông như một nhà nghệ thuật, khí chất cũng dịu dàng, làm sao có thể liên quan đến cảnh sát chứ, Đoạn Hạo Dương luôn nghĩ Tiêu Chiến là họa sĩ, hoặc là một nhà văn nào đó.

Vì thế Đoạn Hạo Dương khoanh tay lại, khinh thường nói, "Tôi còn nói đội trưởng đội hình sự là cha tôi kìa!"

Nói xong, Vương Nhất Bác không nhịn được cười thành tiếng, cậu không biết rằng nhìn Tiêu Chiến và Đoạn Hạo Dương châm chọc nhau lại thú vị như vậy.

"Cười cái rắm!" Đoạn Hạo Dương đột nhiên nghiêm túc nói, giả vờ già dặn đối với Vương Nhất Bác nói: "Vương Nhất Bác, không phải tôi nói cậu, có thể có chút khí phách không? Đem sự bá đạo trước đây của cậu ra đi! Không thể chịu khuất phục dưới áp lực của ông già này, vừa rồi ông già này không kiêng nể gì ăn đậu hủ của cậu như vậy, cậu vẫn có thể nhịn sao?"

Vương Nhất Bác nén cười, rồi quay lại nhìn Đoạn Hạo Dương, thờ ơ nói: "Tôi tự nguyện!"

Điều này làm Đoạn Hạo Dương tức xanh mặt, cậu ta chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đừng nhìn Vương Nhất Bác bình thường lạnh lùng, nhưng thật ra bên trong lại rất đơn thuần, cậu ta sợ Vương Nhất Bác bị thiệt thòi, kết quả người ta lại không cảm kích, được được được, cậu ta không cần phải lo nữa, cứ để Vương Nhất Bác như vậy đi! Một ngày nào đó cũng sẽ bị ăn sạch sẽ thôi.

"Cậu bạn này, tôi nghĩ tôi cần giới thiệu lại bản thân mình, tôi tên Tiêu Chiến, mặc dù lớn hơn Nhất Bác sáu tuổi, nhưng cũng chưa đến mức là ông già, còn về việc cậu nói ăn đậu hủ, đó là cảm xúc giữa các cặp đôi, cậu độc thân không hiểu, tôi cũng có thể thông cảm, hơn nữa tôi rất tốt với Nhất Bác, điều này cậu có thể yên tâm." Tiêu Chiến dừng lại một chút, cố ý giả vờ ngạc nhiên nói: "Cậu nói đội trưởng đội hình sự, trùng hợp là tôi đây, nhưng tôi không biết, từ khi nào tôi lại có con trai lớn như vậy."

Nghe thấy lời của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác thành công nhìn thấy mặt Đoạn Hạo Dương biến sắc, cậu không nhịn được cười thành tiếng. Đây là lần đầu tiên cậu thấy Đoạn Hạo Dương chịu thua, bình thường đều là cậu ta khiến người khác tức giận, không ngờ hôm nay bị Tiêu Chiến trị tội lại nhu thuận như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro