Chương 5. Chết tiệt, lão đại nhà họ là trâu già thích gặm cỏ non!
Thực ra từ sau khi Tiêu Chiến rời khỏi bệnh viện, Vương Nhất Bác cũng không còn tâm trạng ở lại bệnh viện, cậu không biết trong vụ án này mình đóng vai trò gì, nhưng cậu biết mình bị Hàn Kiệt lợi dụng.
Ở Mỹ, tuy cả hai đều học cùng chuyên ngành, lại cùng là người Trung Quốc, nhưng không cùng một thầy hướng dẫn, hơn nữa Vương Nhất Bác tương đối chậm nhiệt, không thể nói có bao nhiêu thân thiết với Hàn Kiệt, tối hôm qua Hàn Kiệt bất ngờ mời Vương Nhất Bác ăn cơm, kỳ thật cậu có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ hắn là học trưởng, sau này còn là đồng nghiệp nên đáp ứng.
Vương Nhất Bác cười lạnh, quay trở lại bệnh viện, chào tạm biệt Hàn Kiệt, trở về Hoa Đức Uyển.
Trên xe, Vương Nhất Bác bất đắc dĩ thở dài, không ngờ ngày đầu tiên về nước chào đón cậu lại là một vụ án hình sự. “Sư phụ, phiền đi một chuyến đến chung cư Thanh Thủy.” Vương Nhất Bác đột nhiên thay đổi chủ ý, đến nhà mới nhìn một chút.
Trên thực tế, trước khi về nước, Vương Nhất Bác đã mua một căn hộ, căn hộ ba phòng ngủ và một phòng khách, cậu không có ý định trở lại căn hộ ở Hoa Đức Uyển nơi cậu sống khi còn nhỏ, cũng không định ở nhờ nhà Tiêu Chiến, bây giờ cậu không phải là đứa con nít nữa, ở nhờ nhà người khác, cậu sẽ cảm thấy rất áy náy, mối quan hệ của cậu với Tiêu Chiến cũng không được tốt cho lắm.
Chung cư Thanh Thủy nằm ở khu Đông Thành, gần bệnh viện nơi cậu làm việc, lái xe hơn mười phút đã đến, an ninh ở đó rất tốt, cơ sở xung quanh cũng rất đầy đủ, giao thông thuận tiện, có một ngọn đồi nhỏ phía sau tiểu khu, cho nên môi trường rất thanh tịnh, không nghe thấy tiếng còi xe lúc nửa đêm, đây chắc chắn là một tiểu khu thích hợp.
Vương Nhất Bác tìm thấy tài sản, cầm lấy chìa khóa, căn hộ cậu mua nằm ở tòa nhà trong cùng của tiểu khu, từ ban công có thể nhìn thấy những ngọn đồi nhỏ phía sau tiểu khu, phong cảnh tương đối tốt, cũng yên tĩnh hơn.
Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy đồ vật thật kể từ khi mua nhà, lúc trước ở nước ngoài cậu có tham gia bộ phận thiết kế nội thất, sau đó giao toàn bộ cho công ty trang trí, hôm nay nhìn thấy Vương Nhất Bác đã rất ngạc nhiên.
Vương Nhất Bác là một người thích đơn giản, căn hộ này cũng giống như con người của cậu, thoạt nhìn sạch sẽ, thanh thanh sảng sảng, căn nhà với tông màu chủ đạo là đen, trắng và xám, đồ trang trí trong nhà đều là phong cách trang trí hiện đại tối giản, không có gì chói mắt hơn bức tường để đầy mũ bảo hiểm trong phòng khách. Vương Nhất Bác thích chơi một số môn thể thao kích thích, chẳng hạn như trượt ván và mô tô, cho nên thời điểm sửa sang căn hộ đặc biệt yêu cầu, phải có một bức tường đặt mũ bảo hiểm của mình.
Vương Nhất Bác nhìn từng phòng. Ba phòng một phòng khách quả thực hơi lớn đối với một quý tộc độc thân như cậu, cho nên đã đổi một phòng thành nơi chơi Lego, trong phòng đều là bộ sưu tập Lego và mô hình của cậu, ngoại trừ phòng ngủ chính, các phòng khác cũng đã đổi thành phòng làm việc, cậu không có ý định để bạn bè ngủ lại trong nhà, phòng làm việc đặt một chiếc ghế sô pha có thể gập lại, còn có cửa sổ, cũng có thể ngủ tạm một đêm, quan trọng là cậu không có bạn bè nào cả, vừa về nước mà Hàn Kiệt đã đối tốt với cậu như thế, tiếp cận cậu với mục đích không mấy tốt đẹp.
Vương Nhất Bác hài lòng rời khỏi căn hộ mới của mình, xem ra, ngày mốt là cậu có thể dọn vào ở, chỉ cần thay khóa cửa bằng khóa vân tay là được.
Khi đợi thang máy, Vương Nhất Bác liếc nhìn cánh cửa đối diện, cấu trúc của tiểu khu gồm hai căn hộ trên một tầng, bên trong thang máy, hai căn hộ đối diện nhau, giống như trục đối xứng.
Cửa đối diện đóng lại, trên cửa còn dán mấy văn tự câu đối thiếp vàng, Vương Nhất Bác đặc biệt biết rõ tài sản, gia đình phía đối diện đã chuyển đi gần ba bốn năm, do yêu cầu bảo mật riêng tư của người sử dụng, tài sản không nói thêm gì, chỉ tiết lộ thông tin gia đình thường xuyên vắng nhà. Đối với Vương Nhất Bác thế này là đủ rồi, cậu chỉ sợ nhà đối diện ồn ào, sẽ ồn ào đến cậu.
Trên đường trở về Hoa Đức Uyển, tâm tình của Vương Nhất Bác tốt hơn nhiều, nhưng cậu vẫn chưa tìm ra lý do nói với dì Lâm. Sở dĩ khi về nước ở nhà của Tiêu Chiến, một là sợ bày trí nhà cửa không đạt yêu cầu, thứ hai là khó lòng từ chối lời mời nhiệt tình của dì Lâm. Từ nhỏ dì Lâm đối với cậu rất tốt, đây hẳn là một trong những lý do khiến Tiêu Chiến ghét cậu, bản thân cậu cũng nghĩ dì Lâm bất công hắn, cho nên cậu định kiểm tra nhà mới trước, mọi thứ chuẩn bị thỏa đáng sẽ nói với dì Lâm, dì Lâm cũng không có lý do gì bắt cậu ở lại.
Vương Nhất Bác mở cửa chìa khóa Tiêu Chiến đưa, không ngờ vừa bước vào cửa đã bị người ôm lấy, chính là dì Lâm.
"Ây da da, sao tiểu Nhất Bác của chúng ta lớn lên trông đẹp trai như vậy! Còn cao hơn cả Tiêu Chiến!" Lâm nữ sĩ hài lòng nhìn Vương Nhất Bác, trong mắt không thể che giấu được yêu thương cùng cưng chiều.
“Dì Lâm, dì về rồi!” Vương Nhất Bác cười ngọt ngào nhìn bà, dấu ngoặc nhỏ không giấu được. Hơn mười năm không gặp, năm tháng không để lại dấu vết gì trên gương mặt dì Lâm, bà vẫn trẻ trung, xinh đẹp, khí chất ngời ngời.
"Tiểu Nhất Bác của chúng ta về nhà! Ta đương nhiên phải nhanh chóng hoàn thành công việc rồi trở về! Đúng rồi, Chiến Chiến không bắt nạt cháu chứ!" Dì Lâm nắm tay Nhất Bác dẫn vào phòng khách.
“Không, không, Tiêu… Tiêu Chiến ca ca rất tốt với cháu, anh ấy cũng chăm sóc cho cháu rất chu đáo.” Nếu Vương Nhất Bác vẫn gọi Tiêu Chiến ca ca như hồi nhỏ, cậu thật sự không làm được, vì không để dì Lâm biết quan hệ của hai người bọn họ không tốt, Vương Nhất Bác chỉ có thể đổi giọng gọi Tiêu Chiến ca ca.
“Được rồi, ta chỉ sợ Chiến Chiến vẫn bắt nạt cháu như hồi nhỏ.” Lâm nữ sĩ đưa cho Vương Nhất Bác trái cây mà bà đã cắt trước đó.
Vương Nhất Bác mỉm cười, khi còn nhỏ, bởi vì Tiêu Chiến lớn hơn cậu sáu tuổi, cậu đánh cũng đánh không lại, mắng cũng mắng không được, bị bắt nạt chỉ có thể nhờ dì Lâm giúp đỡ. Nhưng hiện tại cậu và Tiêu Chiến đều đã lớn, cùng lắm là người xa lạ có chút quen biết, bề ngoài đều làm vô cùng tốt, đương nhiên không có vấn đề gì giống như khi còn bé.
Vương Nhất Bác đang ăn trái cây, cảm thấy không yên lòng, dì Lâm rất tốt với cậu, có chút băn khoăn, suy nghĩ chốc lát, mở miệng nói, "Dì Lâm, kỳ thật trước khi về nước, cháu đã mua môt căn hộ ở khu Đông Thành, dự định ra ngoài sống một mình."
Sau khi nói xong, Vương Nhất Bác lén nhìn phản ứng của dì Lâm, bà rất ngạc nhiên khi nghe Vương Nhất Bác nói xong, nhưng sau vẻ mặt kinh ngạc là bừng tỉnh đại ngộ.
"Sống một mình cũng tốt, ngày đó mẹ cháu gọi cho dì nói, ở Mỹ cháu đều ra ngoài sống một mình, các ngươi đều lớn cả rồi..." Dì Lâm trìu mến sờ đầu Vương Nhất Bác, "Vậy cháu không ở nhà cũ sao? Nếu cháu ở gần như vậy, có chuyện gì dì cũng có thể giúp đỡ a."
"Nơi này cách bệnh viện khá xa, hơn nữa, hiện tại dì và cháu đều ở cùng một thành phố, có chuyện gì cháu sẽ liên lạc với dì trước tiên." Vương Nhất Bác mở to đôi mắt vô tội, làm người ta thêm cưng chiều.
Đôi mắt của Vương Nhất Bác to như thế nào là tùy thuộc vào việc cậu muốn mở to bao nhiêu, chỉ khi cậu mở to mắt thì trông điềm đạm đáng yêu, lại rất trẻ con, cậu chỉ thể hiện ra mặt này mỗi khi gặp trưởng bối thương yêu mình. Trước mặt người ngoài, chỉ có thể từ xa nhìn bông hoa cao lãnh này.
"Người trẻ bây giờ đều có lý do chuyển ra ngoài giống nhau đấy sao? Chiến Chiến cũng nói với ta như vậy, nói ở đây quá xa Cục cảnh sát thành phố, không tiện đi làm, muốn dọn ra ngoài ở. Aiz, tất cả các ngươi đều trưởng thành hết rồi. Chỉ còn lại người già chúng ta mẹ góa con côi!" Lâm nữ sĩ bất đắc dĩ lắc đầu.
“Dì Lâm, con nhất định sẽ thường xuyên về thăm dì.” Vương Nhất Bác nắm lấy tay Lâm nữ sĩ, chân thành nói.
"Được rồi, được rồi! Dì biết cháu là người hiểu chuyện. Đồ dùng trong nhà đã mua hết chưa? Được rồi, dì cùng con ra ngoài mua một chút! Bác Tiêu đi công tác chưa về, Chiến Chiến cũng đang bận, vừa vặn trưa hôm nay ta không làm cơm, chúng ta ra ngoài ăn. Tôi cùng tiểu nhi tử của ta đã sống trong thế giới hai người rồi!" Vương Nhất Bác chưa kịp trả lời, Lâm nữ sĩ đã mặc áo khoác, vội vàng xách túi bước ra cửa.
Vương Nhất Bác chỉ có thể đuổi kịp, dì Lâm vẫn không thay đổi, vẫn giống như một cô bé. Nhưng sự thật chứng minh, còn có một điều không hề thay đổi, đó là dì Lâm, phàm là phụ nữ đều không thể kiểm soát được ham muốn mua sắm, Vương Nhất Bác xách túi lớn túi nhỏ đi theo Lâm nữ sĩ điên cuồng mua sắm, nên kịp thời ngăn cản Lâm nữ sĩ, hiện tại cậu thực sự khóc không ra nước mắt.
Lực chiến đấu của Lâm nữ sĩ quả thật kinh người, bọn họ đi dạo cả buổi chiều, về đến nhà thì trời đã tối, Vương Nhất Bác cảm thấy tay mình sắp dùng không được nữa, cuối cùng gọi điện nhờ người ta hỗ trợ mang đồ về.
Vương Nhất Bác mệt mỏi gục trên ghế sô pha, đi dạo phố với phụ nữ thật sự rất mệt, Lâm nữ sĩ đã vào bếp chuẩn bị bữa tối, "Cái gì, tối nay con không về ăn cơm, Tiêu Chiến, Tiêu Chiến, Tiêu Chiến..." Lâm nữ sĩ tức giận đi ra khỏi phòng bếp, "Tên tiểu tử này dám cúp điện thoại của ta."
“Tiêu Chiến ca ca dù sao cũng thuộc Đội Hình sự, bình thường bận rộn một chút.” Không cần nói Vương Nhất Bác cũng biết, hôm nay bộ dáng Tiêu Chiến rất vội vàng, khẳng định hắn không có thời gian về nhà ăn tối.
“Dì nghĩ, con muốn chuyển ra ngoài ngay lập tức, ba người chúng ta sẽ cùng nhau ăn một bữa.” Lâm nữ sĩ tiếc nuối nói.
"Dì Lâm, thời gian còn dài, nói không chừng, sau hai năm này, cháu sẽ không đi Mỹ, mà ở lại Trung Quốc thì sao." Vương Nhất Bác thật ra cũng nghĩ đến vấn đề này, cho nên mới mua nhà, ngoại quốc dù tốt đến đâu, sống trong nước vẫn thoải mái hơn, có lẽ bởi vì dòng máu trong cơ thể cậu là người Trung Quốc.
Nghe Vương Nhất Bác nói như vậy, Lâm nữ sĩ rất vui, lại đi vào bếp làm bữa tối.
Bữa cơm tối này Vương Nhất Bác ăm rất vui vẻ, đã lâu rồi cậu không được trải qua cảm giác gia đình như thế này. Bố mẹ cậu rất bận công việc kinh doanh, thường xuyên đi công tác, trước kia cậu có thể đến nhà Tiêu Chiến ăn chực, nhưng sau khi đến Mỹ, cơ bản đều ăn cơm một mình, bảo mẫu làm cơm xong cũng rời đi, cậu vẫn cô đơn một mình.
Sau này lớn hơn, cậu tự mình dọn ra sống riêng, ở Mỹ cũng kết giao với vài người bạn, có đoạn thời gian thường xuyên đi chơi với bạn bè, tìm cái này tìm cái kia, bất kể là bạn bè không phải thật tâm với mình, chỉ là cậu không muốn ở một mình rồi lại nhớ về những kỷ niệm không vui lúc còn nhỏ, cũng từ sau sự việc đó, cậu trở nên ít nói và bắt đầu sợ bóng tối.
"Nhất Bác, dì phải làm báo cáo, cháu mang bữa ăn này cho Chiến Chiến giúp dì, nó bận rộn như vậy chắc hẳn không có thời gian ăn cơm." Mặc dù Lâm nữ sĩ liên tục trách móc Tiêu Chiến thế này thế kia, nhưng trong lòng lại một mực nhớ kỹ. Nghĩ đến, Tiêu Chiến từ nhỏ đã là con nhà người ta, lớn lên đẹp trai, hiểu lễ phép, thành tích lại tốt, bất kể hắn làm gì đều là đệ nhất, cho Lâm nữ sĩ rất nhiều mặt mũi, từ nhỏ đến lớn không khiến cha mẹ phiền lòng.
“Được!” Vương Nhất Bác do dự, hai ngày nay Tiêu Chiến đối xử với mình không tệ, còn tặng một chiếc đèn ngủ nhỏ, cậu nên trả lại ân tình này.
“Vậy cháu lái xe của dì đi, chìa khóa xe đây.” Lâm nữ sĩ đưa chìa khóa xe vào tay Vương Nhất Bác.
“Không cần, dì Lâm, hiện tại con mới về nước, không thông thuộc đường xá vẫn nên đi taxi thì hơn.” Vương Nhất Bác cầm lấy hộp cách nhiệt, vì sợ dì Lâm hỏi thêm, vội vàng xỏ giày vào rồi bỏ chạy.
Nói ra cũng thật xấu hổ, Vương Nhất Bác chưa có bằng lái xe, chỉ có thể lái mô tô hai bánh, nhưng là một chàng trai cao lãnh, cậu không muốn người khác biết mình không có bằng lái xe, ngay cả dì Lâm cũng không thể, sẽ rất mất mặt.
Vương Nhất Bác ngồi trong xe nhìn hộp cách nhiệt bên cạnh, nhấc điện thoại gọi đến khách sạn Quân Hào đặt bữa tối cho Cục cảnh sát thành phố, nếu Tiêu Chiến chưa ăn, vậy nhóm người dưới quyền hắn khẳng định cũng chưa ăn.
Trong Cục cảnh sát thành phố, các thành viên đội Hình sự vẫn đang cực khổ tăng ca, đã bị sốc bởi những hộp thức ăn được đóng gói đẹp mắt.
“Ai mua thế, hào phóng như vậy, khách sạn Quân Hào, khách sạn năm sao, bữa tối của chúng ta không hề rẻ...” Ngô Hải Lâm mở ra xem, trên hộp là logo lớn tên khách sạn, "Lão đại của chúng ta được thăng chức sao?" Đội trưởng Đội Hình sự Tiêu Chiến, khẳng định không thể thiếu những lúc muốn mời khách ăn cơm, rất nhiều lần Đội Hình tăng ca thức khuya, Tiêu Chiến mời họ ăn cơm, cho nên phản ứng đầu tiên của mọi người đều nghĩ lần này hẳn là do Tiêu Chiến mua, nhưng cũng không cần xa xỉ như vậy chứ, tuy điều kiện kinh tế của gia đình Tiêu Chiến khá tốt, nhưng cũng là một gia đình có chí tiến thủ.
Tiêu Chiến từ phòng Cục trưởng trở về, bị trận nhao nhao trong phòng làm cho chấn động, năm sáu nhân viên mặc đồng phục khách sạn đang sắp xếp các hộp thức ăn, rực rỡ muôn màu, ánh mắt của các đội viên giống như nhìn thấy cha ruột, "Làm sao? Nguyên một đám như nhìn thấy cha vậy."
“Cha, a, phì, lão đại a..., lão đại thân mến của ta, ta thực sự rất yêu anh, lão đại thăng chức đừng quên đề bạt tiểu đệ một chút a!” Ngô Hải Lâm vội vàng đi tới, ôm đùi Tiêu Chiến.
“Tôi không có con trai bằng tuổi của cậu, hơn nữa, tôi còn chưa chết, cậu khóc tang cái gì.” Tiêu Chiến đẩy Ngô Hải Lâm ra với vẻ mặt ghét bỏ, “Còn nữa, bữa tối này không phải tôi mua, dùng bữa cơm xa xỉ như vậy, các cậu nào có tự phụ như thế, thật sự xem mình là công chúa vương tử sao!"
“A, anh không mua.” Ngô Hải Lâm nghe đến đây liền đứng dậy, thu lại tiếng khóc của mình, cậu ta không làm diễn viên thật là đáng tiếc, “Vậy là ai? Không phải là Trương cục mời chứ! "Ngô Hải Lâm mở to mắt, không phải bọn họ làm việc tay chân vất vả, nhưng Trương cục cuối cùng đã nhìn thấy! Ông trời có mắt...!
“Ít nói hưu nói vượn!” Tiêu Chiến vỗ Ngô Hải Lâm một chưởng, “Nếu Trương cục có thể mời bữa ăn này, cũng đủ để hắn uống một bình rồi, cứ như vậy cậu muốn đưa Trương cục đi kiểm tra kỷ luật sao?
"Ai da, đau quá! Vậy còn có thể là ai!" Ngô Hải Lâm chạm vào vai mình, lão đại nhà cậu ra tay thật tàn nhẫn.
Đột nhiên, Triệu Tuyết nhìn về phía Tiêu Chiến, cười nịnh nọt nói: "Lão đại, không phải là đào hoa của anh a!"
Không cần phải nói, khuôn mặt này của đội trưởng nhà cô có thể nói là vừa soái vừa giận! Mặc dù thường xuyên thức khuya râu dài nhưng Tiêu Chiến vẫn đẹp trai như thường, lại càng có mị lực của một người đàn ông trưởng thành, chỉ là lão đại của bọn họ không quan tâm cách ăn mặc của mình, ỷ mình trưởng thành đẹp trai, thân hình chuẩn, mặc quần áo cũng tùy ý, tự tiện lấy một bộ quần áo mặc, nhưng cảm giác tùy ý này, phụ trợ thêm cho dáng người cao gầy của Tiêu Chiến, vậy mà cũng có cảm giác thời thượng.
Trên thực tế, Triệu Tuyết nghĩ lão đại của họ thực sự là người ít giống cảnh sát hình sự nhất, cười lên như ánh mặt trời, nụ cười của hắn có thể làm tan chảy trái tim của mọi người, tính cách ôn hòa đôi khi nóng nảy giống như ớt cay ở thành phố C, nhưng Tiêu Chiến có khí chất nghệ thuật mạnh mẽ, đúng là hắn bắt đầu vẽ tranh từ năm tám tuổi, nếu Tiêu Chiến nghỉ hưu, mở một phòng triển lãm tranh, đoán chừng sẽ có rất nhiều người ủng hộ.
Chỉ có điều, một thanh niên bên ngoài tốt, nhân cách tốt, nhà lầu xe hơi đều có, lại một lòng chỉ muốn lập nghiệp, không rảnh rỗi nói chuyện yêu đương, lúc trước Tiêu Chiến ra ngoài làm việc, không phải là không có phú bà thích hắn, kết quả đều bị Tiêu Chiến nghiêm khắc cự tuyệt, còn nói nếu như quấy rầy hắn, trực tiếp bắt giữ vì tội cản trở người thi hành công vụ, đám phú bà kia bị dọa sợ liền bỏ chạy. Về phần số lượng nhân sự của bọn họ, cũng có một đám hoa khôi cảnh sát đuổi theo Tiêu Chiến, nhưng Tiêu Chiến lại dùng lý do đội Hình sự không thu người, khiến đám hoa khôi bị hắn ngăn cản trở về.
Có nữ cảnh sát ghen tị với Triệu Tuyết khi vào được đội Hình sự. Thực tế, Triệu Tuyết còn ghen tị với những nữ cảnh sát đó, đội Hình sự này là miếu hòa thượng, cũng không thấy cô gửi đơn từ chức hay chuyển đội... ngược lại luy tử luy hoạt, những người khác không nằm trong đội Hình sự đều đã kết hôn sinh con, bây giờ Triệu Tuyết hoài nghi, có phải cô đã vào sai ngành hay không.
Tiêu Chiến không trả lời, Ngô Hải Lâm ngăn cản nhân viên khách sạn đang chuẩn bị rời đi, "Xin hỏi, ai đã gửi cái này đến?"
“Xin lỗi, tiên sinh, bởi vì chúng tôi có quy định không được tiết lộ thông tin của khách hàng, chỉ có thể nói với ngài là một vị tiên sinh họ Vương đã đặt chỗ chúng tôi đưa đến Cục Cảnh sát thành phố.” Nói xong, nhân viên khách sạn cùng một nhóm người rời đi.
"Tiên sinh họ Vương? Không phải nên là phu nhân sao?" Ngô Hải Lâm cảm thấy Triệu Tuyết nói rất có lý, cũng cảm thấy Tiêu Chiến đào hoa, nhưng không phải là phú bà? Sao lại là tiên sinh?
Nghe những gì nhân viên khách sạn nói đôi mắt Tiêu Chiến tối sầm, nhưng hắn lập tức cảm thấy không có khả năng, người kia không thể tốt bụng như vậy đặt bữa tối cho bọn hắn. Mặc dù người kia là phú nhị đại, không thiếu tiền, nhưng, mối quan hệ giữa hắn và người kia vẫn chưa đến mức tốt như vậy.
"Bất kể là ai, người ta đều đã đưa tới đây, tranh thủ thời gian ăn đi, ăn xong đi làm việc cho tôi. Trương cục nói, cho chúng ta năm ngày để kết thúc vụ án này!" Dù sao người ta cũng dám gửi đến Cục Cảnh sát thành phố, Tiêu Chiến không sợ trong đồ ăn có bỏ vào thứ gì, cũng không có người nào vội vàng muốn chết. Sáng nay bọn họ tiếp nhận vụ án, đến bây giờ vẫn đang bận rộn, căn bản là chưa ăn cơm, thân thể đội viên cũng không phải bằng sắt đá.
Nói xong, Tiêu Chiến đến phòng làm việc của mình, là đội trưởng, hắn có một phòng làm việc độc lập riêng mình, căn phòng ở trong cùng của đội Hình sự, vụ án này vừa tìm ra được manh mối mới, hắn muốn xác minh lại một chút.
Nghe đội trưởng nhà mình lên tiếng, các đội viên không còn nhàn rỗi, lập tức lao vào ăn tối cùng mọi người, đó là bữa ăn xa xỉ nhất mà họ được ăn kể từ khi gia nhập đội Hình sự.
Các đội viên ăn như hổ đói, thời gian cực kỳ quan trọng đối với họ, bữa ăn có ngon đến đâu cũng không quan trọng bằng vụ án.
“Xin hỏi, Tiêu Chiến có ở đây không?” Các đội viên đang ăn, bị giọng nói trầm thấp êm tai cắt ngang, người ngoài cửa vẫn bảo trì động tác gõ cửa, là một tiểu nam hài rất đẹp, mái tóc tùy ý rũ xuống, mặc áo len rộng thùng thình màu xám, chiếc quần dài phong cách đường phố ôm lấy đôi chân thon dài của thiếu niên, trên tay cầm hộp giữ nhiệt, cả người trông rất trẻ trung, nhưng khuôn mặt thanh lãnh.
“Xin lỗi, cậu là?” Triệu Tuyết dẫn đầu kịp phản ứng, tiểu nam hài này thật sự là rất đẹp a! Cuối cùng cũng có người sánh ngang với Đội trưởng Tiêu của bọn họ.
“Tôi là Tiêu Chiến… đệ đệ, tôi tìm anh ấy có chút việc.” Vương Nhất Bác do dự, không biết nên giới thiệu thân phận của mình như thế nào, nói thẳng ra tới đưa cơm cho Tiêu Chiến, thế thì cậu chẳng khác nào là người vợ nhỏ của Tiêu Chiến.
“A, được, anh ấy đang ở phòng làm việc trong cùng kia.” Triệu Tuyết chỉ vào phòng làm việc của Tiêu Chiến, cô không nghi ngờ lời nói của Vương Nhất Bác, dù sao Tiêu Chiến trưởng thành đẹp trai như vậy, đệ đệ soái cũng là chuyện đương nhiên, hơn nữa khuôn mặt của bọn họ có chút giống nhau. Cô vẫn muốn để lại ấn tượng tốt trước mặt tiểu nam hài này, không dám mơ tưởng đến đội trưởng nhà mình, nhưng là đệ đệ của đội trưởng cũng có thể a...! Cũng không biết đã thành niên chưa, trông trẻ quá. Triệu Tuyết nhìn bóng lưng của Vương Nhất Bác, buồn rầu.
Triệu Tuyết quay đầu lại thấy Ngô Hải Lâm đang há to miệng, như hóa đá, "Tôi biết đệ đệ của lão đại chúng ta rất tuấn tú, cậu cũng không cần phải ngạc nhiên như vậy! Chúng ta cũng là những người hàng ngày phải làm việc với vẻ đẹp thịnh thế của lão đại. Hơn nữa, giới tính của cậu cũng không đúng a...” Triệu Tuyết nắm hai tay khinh thường nhìn Ngô Hải Lâm, hiển nhiên là cô đã nghĩ sai.
Ngô Hải Lâm ngậm miệng, vẻ mặt bát quái nhìn Triệu Tuyết, "Cô có biết lúc sáng chúng tôi đi tìm Hàn Kiệt đã nhìn thấy ai không? Chính là cậu ấy, hơn nữa chính miệng lão đại nói hắn biết nam hài này, nếu là đệ đệ, làm sao lại nói biết chứ, nói thẳng ra là đệ đệ không phải được rồi sao, quan trọng nhất là cậu nhóc này họ Vương."
Bây giờ đến lượt Triệu Tuyết ngạc nhiên, lão đại của họ thực sự là thâm tàn bất lộ, cậu ấy vốn dĩ không phải là em trai, mà là tình huynh đệ.
Chết tiệt, lão đại của bọn họ là trâu già thích gặm cỏ non!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro