Chương 43
Sau khi tan làm tôi thích ở bên cạnh bạn trai của tôi hơn
Rất may mắn, đám người Tiêu Chiến đuổi kịp Trần Quyên, có lẽ ông trời cũng đang giúp đỡ, ngọn đồi nhỏ này rất cao so với mặt biển, nhiều đá sỏi, Trần Quyên trên đường chạy trốn không cẩn thận vấp phải hòn đá, rơi xuống vách núi cao năm đến sáu mét... bị gãy chân phải.
Thời điểm nhóm người Tiêu Chiến tìm thấy, Trần Quyên cũng không tức giận như dự đoán, ngược lại nở nụ cười nhẹ nhõm, trong mắt thậm chí còn có chút trào phúng.
Tiêu Chiến đưa Trần Quyên về Cục thành phố, công việc kế tiếp chính là thẩm vấn Trần Quyên.
Lúc này Tiêu Chiến không vào phòng thẩm vấn, mà đứng cùng Vương Nhất Bác ngoài tấm kính một chiều, bên trong Ngô Hải Lâm và Triệu Tuyết đang thẩm vấn, dù sao hiện tại chứng cứ vô cùng xác thực, Tiêu Chiến không cần xuất hiện.
"Nhất Bác, em không sao chứ?" Từ biệt thự trở về, Tiêu Chiến đã cảm thấy Vương Nhất Bác rất kỳ lạ, cảm giác trong lòng cậu tâm sự nặng nề, nhưng trong ngôi biệt thự kia cũng không có gì bất thường.
"Em không sao, chỉ hơi mệt thôi." Sắc mặt Vương Nhất Bác có chút tái nhợt, quầng thâm dưới mắt có chút nặng, thoạt nhìn giống như cậu không nghỉ ngơi tốt.
Căn phòng nhìn thấy trong biệt thự, Vương Nhất Bác không có ý định nói với Tiêu Chiến, những cái kia chỉ là suy đoán của cậu, dù sao hung thủ đã chết, cậu cũng không biết mục đích của người này, cậu sợ Tiêu Chiến lo lắng, cũng sợ Tiêu Chiến gặp nguy hiểm, cho nên Vương Nhất Bác dự định đợi cậu biết rõ chuyện này, mới nói với Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến gật đầu, rồi chuyển sự chú ý sang buổi thẩm vấn.
Trần Quyên rất hợp tác trong việc lấy lời khai, về cơ bản đã trả lời tất cả các câu hỏi.
"Tại sao cô lại chọn những cô gái này?" Trần Quyên cười mỉa mai, cô ta có mái tóc ngắn ngang vai, khi cúi đầu mái tóc có thể che mất nửa khuôn mặt, giống như một lệ quỷ.
“Tôi thích một người mười năm, chúng tôi ở bên nhau mười năm, đã đính hôn, trước đám cưới một tháng, người đàn ông này dẫn một người phụ nữ mặc váy đỏ đến gặp tôi, nói hắn yêu người phụ nữ này, muốn chia tay với tôi. Ha, thật nực cười, mười năm thanh xuân của tôi, chỉ vì một câu không yêu của hắn, toàn bộ đều bị chôn vùi”. Trần Quyên vừa nói vừa cười, không biết đang cười mình hay cười người đàn ông đó.
"Người phụ nữ mỉm cười nhìn tôi, đôi tay sơn móng hình con bướm màu xanh nhạt, cứ như vậy nắm tay người đàn ông kia, tôi nhìn bọn họ thân mật nắm tay nhau, đây chẳng phải là sự giễu cợt lớn nhất đối với tôi sao? Giữa lông mày của người phụ nữ kia có một nốt ruồi, tôi cảm thấy chướng mắt." Trần Quyên đột nhiên đặt tay lên bàn, nhìn Ngô Hải Lâm và Triệu Tuyết ở đối diện qua khe hở của tóc.
“Tôi muốn giết đôi cẩu nam nữ này, nhưng tôi không có cơ hội, không bao lâu bọn họ xuất ngoại. Sau này tôi đột nhiên nhìn thấy một cô gái, trông rất giống người phụ nữ đó đi trên đường, có một nốt ruồi giữa lông mày, còn mặc váy đỏ, tôi thấy rất chướng mắt, muốn giết hết các cô ấy, cho nên tôi từ chức, mở tiệm làm móng." Trần Quyên đột nhiên thả lỏng người, lại ngồi xuống ghế.
"Làm thế nào cô theo dõi những cô gái này?" Ngô Hải Lâm vẫn cảm thấy Trần Quyên này bệnh rất nặng, bệnh thâm nhập vào tận xương tủy.
“Những người phụ nữ này rất dễ lừa, chỉ cần ngươi khen bọn họ vài câu, bọn họ sẽ vui vẻ, chuyện gì cũng nguyện ý nói với ngươi, thậm chí rất sảng khoái làm thẻ. Mỗi tối tôi không đến tiệm, bởi vì tôi muốn đi theo bọn họ, tôi biết địa chỉ nhà của bọn họ, chỉ cần đợi trên đường về nhà của bọn họ là được, không có nơi nào ở khu Đông Thành mà tôi không quen thuộc." Trần Quyên bắt đầu cười điên dại, cùng với con người âm trầm vừa rồi giống như hai người khác nhau.
"Ngươi biết không? Sau khi ta làm bọn họ hôn mê, đợi bọn họ tỉnh lại, phát hiện mình bị trói chặt, tôi đã tiêm Sevoflurane vào cơ thể bọn họ, khoảnh khắc con dao cắt xuống cổ bọn họ, máu phun ra rất đẹp, giống như những bông hồng kiều diễm, nhìn máu từ cổ chảy ra không ngừng, chảy trên giường, trên mặt đất, nhìn mạng sống của bọn họ biến mất từng chút một, không phải rất thỏa mãn sao?" Trần Quyên nở nụ cười hài lòng trên mặt, trông có vẻ say mê.
"Trần Quyên, chú ý lời nói của cô!" Triệu Tuyết mạnh mẽ đập bàn, Trần Quyên này đúng là một người biến thái.
“Nhưng tôi cũng là phụ nữ, tôi hy vọng cái chết của bọn họ mỹ lệ, cho nên trước khi giết bọn họ, tôi giới thiệu bọn họ làm bộ móng tay hình con bướm màu xanh nhạt này, trông rất đẹp, bọn họ đều thích, thậm chí tôi còn mặc váy đỏ cho bọn họ, trông rất đẹp, khiến bọn họ trông nổi bật hơn." Bị Triệu Tuyết mắng, Trần Quyên trở nên thành thật hơn, giọng điệu cũng có chút rụt rè, nói xong còn chỉnh lại mái tóc của mình một chút.
Nhìn biểu hiện của Trần Quyên, Vương Nhất Bác nhíu mày nói: "Trần Quyên có nhân cách thể hiện."
Đặc điểm chủ yếu của chướng ngại nhân cách thể hiện là một loại chướng ngại nhân cách quá mức làm theo cảm tính hoặc cường điệu hóa lời nói và hành động để thu hút sự chú ý của người khác. Người mắc chứng chướng ngại nhân cách thể hiện hành vi thường có tính khiêu khích, hơn nữa rất chú ý đến vẻ ngoại của mình. Thường tự mình thể hiện, quá mức làm bộ và khoa trương hành vi để người khác chú ý, tính ám chỉ và tính ỷ lại đặc biệt mạnh mẽ, buông thả bản thân, không quan tâm đến người khác, thể hiện mức độ cao tự cho mình là trung tâm.
"Khó trách anh thấy hành vi của cô ta không bình thường." Tiêu Chiến gật đầu, Trần Quyên này từ sau khi bọn họ bắt về, thường xuyên biểu hiện không giống cùng một người, đặc biệt chú trọng đến ngoại hình của mình, còn hỏi bọn họ lấy giấy, lúc lau sạch sẽ đất bám trên người rồi ném xuống vách đá, Tiêu Chiến ban đầu còn tưởng Trần Quyên có hai nhân cách, không ngờ lại là nhân cách thể hiện.
“Em đến văn phòng đợi anh.” Vương Nhất Bác mệt mỏi nhìn Tiêu Chiến mỉm cười, sau đó rời khỏi phòng thẩm vấn.
Nhận ra đã cách xa phòng thẩm vấn, Vương Nhất Bác giống như đột nhiên mất hết sức lực, dựa vào tường hành lang thở hổn hển, vừa rồi Trần Quyên miêu tả quá trình giết người, gợi lên đoạn ký ức tồi tệ thời thơ ấu của Vương Nhất Bác, giọng điệu đó, biểu cảm đó dung hợp hoàn hảo với người đàn ông trong ký ức, Vương Nhất Bác thậm chí còn có ảo giác, người trước mặt không phải là Trần Quyên mà là người đàn ông đó, cho nên Vương Nhất Bác vội vàng rời khỏi phòng thẩm vấn, cậu sợ nếu ở lại lâu hơn nữa, cậu sẽ không kiểm soát được bản thân.
Vương Nhất Bác bình tĩnh lại một lúc, sau đó yếu ớt bám vào tường trở về văn phòng đội Hình sự, ký ức đó là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng cậu, là nơi cậu không bao giờ dám chạm tới, chỉ cần vừa nghĩ tới người đàn ông đó, Vương Nhất Bác sẽ bất giác sợ hãi, bất giác buồn nôn, cậu không có can đảm đối mặt với đoạn ký ức này, căn phòng trong biệt thự, bưu kiện gửi đến công ty, tất cả đều nhắc nhở Vương Nhất Bác, những thứ cậu sợ nhất, đang dần dần đến gần cậu.
Vụ án bắt cóc Tôn Nhã, Trần Quyên cũng kể lại rất rõ ràng, ngày đó cô ta theo dõi Tôn Nhã cũng giống như thường làm với những cô gái khác, phát hiện đêm đó Tôn Nhã không về nhà, mà đi đến một nhà hàng, Trần Quyên nghĩ tối nay cô ta không giở trò, không ngờ Tôn Nhã chạy ra khỏi nhà hàng, hoảng hốt chọn bừa con đường đang thi công, Trần Quyên tạm thời nảy ra một ý tưởng, muốn ra tay với Tôn Nhã, không ngờ Tiêu Chiến xuất hiện, cô ta dựa vào độ quen thuộc ở khu Đông Thành, thuận lợi thoát thân.
Trần Quyên nhận tội rất sảng khoái, trong biệt thự chứa đầy bằng chứng giết người của cô ta, cô ta còn khẳng định tự mình mua biệt thự, dùng một bức tranh thư pháp cổ do cha mẹ để lại, cầm đi bán lấy một khoản tiền, mua biệt thự.
Bởi vì nơi Trần Quyên bán là chợ đồ cũ, những người bán hàng này về cơ bản đều là lưu động, không ở chỗ cố định, cảnh sát rất khó xác minh những gì Trần Quyên nói có phải là sự thật hay không. Nhưng Trần Quyên cung cấp một tờ ngân phiếu định mức, quả thực là một tờ ngân phiếu định mức tranh cổ, bán được hai trăm vạn. Nhưng rất khó nói, ngân phiếu định mức này có phải là giả hay không.
Nguồn gốc duy nhất không rõ ràng là Sevoflurane của Trần Quyên, đám người Tiêu Chiến đã kiểm tra camera, phát hiện một người chuyển phát nhanh thỉnh thoảng đến tiệm làm móng của Trần Quyên gửi bưu kiện, bởi vì vụ án của Trần Hủy Đồng, Tiêu Chiến sẽ đặc biệt chú ý đến những thứ khác nhau như nhân vật nhỏ này, phát hiện người gửi bưu kiện cố tình tránh camera.
Trần Quyên ở khu Đông Thành, Trần Hủy Đồng ở khu Bắc Thành, hai khu cách xa như vậy, vậy mà xuất hiện tình huống tương tự, cái này cũng không phải quá trùng hợp rồi sao.
Trần Quyên vẫn chưa thừa nhận có biết người chuyển phát nhanh, khẳng định mình mua Sevoflurane ở chợ đen trên mạng, nên người chuyển phát nhanh đến giao hàng, nếu không phải Tiêu Chiến cẩn thận xem camera, cũng sẽ không chú ý đến người chuyển phát nhanh. Mỗi ngày chợ đen đổi một liên kết, cảnh sát lại càng khó điều tra hơn.
Kết quả vẫn như cũ, thông tin thân phận của người chuyển phát nhanh đều là giả, hai ngày trước khi Trần Quyên bị bắt, từ chức ở công ty chuyển phát nhanh và biến mất.
Tiêu Chiến nhìn thông tin trên màn hình, người gửi bưu kiện đến nhà Trần Hủy Đồng, nhân viên vệ sinh của trung tâm thương mại Đông Thắng, người gửi bưu kiện trong tiệm Trần Quyên, ba người này có phải là cùng một tổ chức? Hay là cùng một người? Rốt cuộc là ai đứng đằng sau dung túng tội ác của những người này? Tại sao lại cung cấp cho hung thủ những thứ giết người này?
Tiêu Chiến trong lòng có dự cảm không lành, hắn cảm giác sau lưng có một bàn tay to lớn, đang nắm trong tay một nhóm hung thủ giết người, phạm tội khắp nơi.
Nhưng đây đều là suy đoán của Tiêu Chiến, hắn không có chứng cứ, cũng không biết bắt đầu từ đâu, hiện tại địch trong tối, bọn họ ngoài sáng, thập phần bị động.
Người gửi bưu kiện cho Vương Nhất Bác ngày đó, dường như chưa từng xuất hiện trên đời, giống một trò đùa hơn, Tiêu Chiến căn bản không tra được bất kỳ manh mối gì.
Sau khi vụ án của Trần Quyên kết thúc, Vương Nhất Bác trở lại công ty làm việc, cậu vẫn chưa tìm ra người đó là ai, nhưng luôn cảm thấy mình đang bị người đó theo dõi, có lẽ bận rộn công việc sẽ khiến cậu quên đi cảm giác khơi dậy nỗi sợ hãi.
Công ty con ở Thành phố Z đang dần đi vào quỹ đạo, Tập đoàn Hoa Đông quả thực là một đối tác rất chất lượng, Vương Thiên Hạo lần đầu tiên video call cho Vương Nhất Bác, rất vui vẻ khen Vương Nhất Bác một câu, chuyện này chưa từng xảy ra trong hai mươi hai năm qua.
Vương Nhất Bác nhớ lần trước video, cậu nhìn thấy Vương Thiên Hạo đã có vài sợi tóc bạc, hôm nay cha đã nhuộm đen, Vương Thiên Hạo không chỉ là một người, ông còn là đại diện của tập đoàn Hào Lệ, không thể để bên ngoài thấy ông không khỏe.
Vương Nhất Bác chợt nhớ, năm đó cậu mười bốn tuổi, Vương Thiên Hạo đột nhiên sinh bệnh phải nhập viện, là viêm ruột thừa cấp tính, thời điểm đưa đến bệnh viện, Vương Thiên Hào đã đau đến hôn mê, là con trai duy nhất của Vương Thiên Hạo, Vương Nhất Bác đương nhiên phải đến bệnh viện, nếu như để bên ngoài biết cha con bọn họ không hợp, không biết sẽ có bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tập đoàn Hào Lệ.
Bởi vì công ty còn có việc, mẹ Vương Nhất Bác không đến bệnh viện, mà ở lại công ty, Vương Nhất Bác nhìn tấm biển báo phòng phẫu thuật, đây chính là gia đình cậu, giữa cha mẹ, có thể không có tình yêu, đừng nói chi là có tình cảm gì với cậu.
Trong lúc chờ Vương Thiên Hạo phẫu thuật, Vương Nhất Bác ngồi một mình trên ghế, lặng lẽ chờ đợi, cậu không có tình cảm gì với Vương Thiên Hạo, như thể đứa con trai này mới là người xa lạ.
Những người trợ lý kia đều đứng chờ, lo lắng chờ đợi, đây rõ ràng chỉ là tiểu phẫu, tựa hồ Vương Thiên Hạo mắc bệnh nguy kịch, Vương Nhất Bác cười mỉa mai, ở đây có ít người, có thể ước Vương Thiên Hạo thật sự chết như vậy.
Cũng từ miệng bọn họ, Vương Nhất Bác biết nguyên nhân Vương Thiên Hạo ngất xỉu, khi đó Vương Thiên Hạo đang đàm phán hợp đồng với một công ty khác, trên đường đi đã không thoải mái, uống thuốc giảm đau cũng không có tác dụng, Vương Thiên Hạo cứng rắn chịu đựng ba giờ, để hoàn thành đàm phán hợp đồng.
Khi đó Vương Nhất Bác không hiểu, hợp đồng có quan trọng hơn mạng sống của mình không? Còn khinh thường Vương Thiên Hạo coi của cải như mạng sống. Nhưng bây giờ Vương Nhất Bác đã hiểu, sở dĩ Vương Thiên Hạo chống đỡ, chính là để ngăn chặn tin đồn bên ngoài. Cho dù ông chỉ bị viêm ruột thừa, nhưng chỉ cần ông hủy hợp đồng đi bệnh viện, tin đồn ông bệnh nặng sẽ truyền ra ngoài, đến lúc đó, giá cổ phiếu sẽ giảm mạnh, nghiêm trọng hơn là bị mấy công ty khác lợi dụng.
Cho nên ông phải luôn giữ vững hình tượng, giữ gìn sức khỏe, ông là trụ cột của Tập đoàn Hào Lệ, ông không ngã, Tập đoàn Hào Lệ sẽ bình an vô sự.
Đời này Vương Thiên Hạo không sống cho mình, mà sống vì Tập đoàn Hào Lệ, vì mấy vạn nhân viên bên dưới.
"Nhất Bác, làm rất tốt." Nhìn thấy Vương Nhất Bác phát ngốc, Vương Thiên Hạo dùng giọng nói dịu dàng nhất, khen Vương Nhất Bác một câu, tuy nhiên vẫn có chút cứng ngắc.
Vương Nhất Bác vừa rồi không nghe Vương Thiên Hạo phân tích, dù sao đến lúc đó Thư ký Ngô cũng sẽ báo cáo cho cậu. Nhưng cậu nghe được câu nói cuối cùng của Vương Thiên Hạo, ma xui quỷ khiến, Vương Nhất Bác nói: "Chăm sóc bản thân nhiều một chút."
Đây là lần đầu tiên Vương Nhất Bác nói lời quan tâm như vậy với Vương Thiên Hạo, Vương Thiên Hạo sửng sốt, nhìn đứa con đã trưởng thành trong video, đã lâu rồi ông không nhìn kỹ con trai mình như vậy.
Không thể không nói, con trai ông đã kế thừa hoàn hảo mọi ưu điểm bên ngọai của vợ chồng ông, mỗi lần dẫn Vương Nhất Bác đi dự tiệc, đều được người khác khen xinh đẹp, cho dù Vương Thiên Hạo có nhẫn tâm đến thế nào đi nữa, ông vẫn là một người cha, nghe người khác khen ngợi con mình, trong lòng ông nhẹ nhõm, rất vui mừng, Vương Nhất Bác là con trai ông.
Vương Thiên Hạo nói “Được”, thanh âm run run, trong mắt hiện lên tia sáng, con trai của ông, thật sự đã trưởng thành.
Vương Nhất Bác tắt cuộc gọi video, bây giờ cậu có chút đồng cảm với tất cả hành động trước đây của Vương Thiên Hạo, nhưng từ nhỏ cậu đã khuyết thiếu tình thương của cha mẹ, sẽ không thể dễ dàng tha thứ cho cha mẹ của cậu như vậy, những tình yêu thiếu thốn kia, không thể bù đắp.
"Thiếu gia, Hàn tổng mời ngài tối nay đi ăn tối." Sau khi Vương Nhất Bác tắt máy, Thư ký Ngô cân nhắc nói. Hàn Thiếu Công đã hẹn Vương Nhất Bác năm sáu lần, nhưng mỗi lần đều bị Vương Nhất Bác dùng nhiều lý do khác nhau từ chối.
Vương Nhất Bác nhìn trời bên ngoài cửa sổ, đã đến giờ ăn tối, màn đêm dần buông xuống, đèn đường cũng dần sáng lên.
“Được!” Vương Nhất Bác đáp. Tập đoàn Hoa Đông hiện là đối tác lớn nhất của bọn họ, nếu muốn có chỗ đứng ở Thành phố Z, không thể đắc tội Tập đoàn Hoa Đông. Vương Nhất Bác đã từ chối Hàn Thiếu Công năm sáu lần, lần này tuyệt đối không thể từ chối.
Hàn Thiếu Công chọn một nhà hàng trên cao làm địa điểm, cũng không có gì đặc biệt, ngoại trừ tầm nhìn đặc biệt tốt, quan sát toàn bộ khu Đông Thành.
Vương Nhất Bác dùng bữa một cách lịch sự và xa cách, nếu không phải bởi vì duy trì quan hệ tốt đẹp với đối tác, Vương Nhất Bác bây giờ đã ở bên Tiêu Chiến.
Nhìn thấy Vương Nhất Bác không có hứng thú, Hàn Thiếu Công có chút bối rối, đây là lần đầu tiên anh gặp phải người không cho mình mặt mũi như vậy. Anh sinh ra trong hào môn, từ nhỏ miệng ngậm chìa khóa vàng, đương nhiên không ai dám khắc khe với anh, cho dù thực sự không thích anh, cũng sẽ không lộ ra trên mặt.
Nhưng Vương Nhất Bác thì khác, không thích liền trực tiếp hiện trên mặt, dường như rất coi thường việc che giấu cảm xúc thật của mình.
"Nhất Bác, tôi nhớ cậu rất thích chạy mô tô!" Hàn Thiếu Công sợ tiếp tục như vậy quá bối rối, tìm một chủ đề Nhất Bác hứng thú.
"Hồi cấp 3 tôi rất thích, sau đó tôi không chạy nữa." Vương Nhất Bác nhìn Hàn Thiếu Công, điều tra thông tin của đối tác là chuyện thường tình, dù sao bản thân Vương Nhất Bác cũng tìm tư liệu về Tập đoàn Hoa Đông, nhưng Hàn Thiếu Công đã điều tra đời tư của cậu, việc này đã thuộc về hành vi vi phạm.
Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Vương Nhất Bác, Hàn Thiếu Công có chút chột dạ, anh xác thực đã điều tra thông tin của Tập đoàn Hào Lệ, những thứ này đều xuất phát từ là hành động thông thường, nhưng xuất phát từ tâm tư riêng, anh còn điều tra quá khứ của Vương Nhất Bác, anh luôn vô thức muốn biết những chuyện quá khứ của Vương Nhất Bác không có anh tham gia, anh tràn ngập tò mò về Vương Nhất Bác.
"Gần đây tôi đầu tư vào một đường đua mô tô mới, ngày nào đó có thể dẫn cậu đi xem." Hàn Thiếu Công cười nói, che đậy xấu hổ của mình.
"Không cần, sau giờ tan làm tôi thích ở bên cạnh bạn trai của tôi hơn." Vương Nhất Bác thản nhiên nói, cắt miếng bít tết trên đĩa.
Kỳ thực Vương Nhất Bác có ý tứ sâu xa hơn, cậu muốn nói với Hàn Thiếu Công, thứ nhất, cậu có bạn trai, khuyên Hàn Thiếu Công không nên làm những việc vô ích, thứ hai, cậu muốn ở cùng bạn trai mình, mà không phải ngồi đây ăn cơm, hy vọng Hàn Thiếu Công về sau đừng tới quấy rầy cậu.
"Bạn trai cậu, là người ngày đó đến đón cậu phải không?" Hàn Thiếu Công đương nhiên biết Vương Nhất Bác có ý gì, nhưng không biết vì sao, anh có chút không cam lòng, chàng trai kia anh chưa từng gặp qua, vậy tức là người này không ở trong giới giải trí bọn họ. Anh và Vương Nhất Bác môn đăng hộ đối, tại sao Vương Nhất Bác lại không thể ở bên cạnh anh?
“Phải!” Vương Nhất Bác tiếp tục cúi đầu cắt bít tết, nhưng trả lời rất to và mạnh mẽ.
"Vậy hắn là..." Hàn Thiếu Công còn chưa hỏi xong, đã nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Vương Nhất Bác. Hàn Thiếu Công biết, anh đã vượt quá quy tắc. Cũng không biết tại sao, ở trước mặt Vương Nhất Bác, anh luôn làm ra những hành vi không phù hợp lễ nghi, chẳng hạn như hỏi bạn trai Vương Nhất Bác là ai, đây rõ ràng là vấn đề riêng tư, nếu là bình thường anh tuyệt đối sẽ không hỏi, nhưng đối với Vương Nhất Bác, anh muốn biết, chàng trai may mắn đó là ai.
“Vậy chúng ta có thể nói chuyện công việc một chút không?” Để tránh bản thân thất thố, Hàn Thiếu Công đành phải chuyển chủ đề.
Thấy Vương Nhất Bác không lên tiếng, hẳn là đã chấp nhận. Hàn Thiếu Công nói tiếp: “Chúng tôi dự định khai thác lĩnh vực thời trang nhẹ nhàng, nhắm đến giới trẻ trong độ tuổi từ hai mươi đến ba mươi, đi theo con đường sang trọng nhẹ nhàng”.
Vương Nhất Bác tuy cúi đầu nhưng vẫn nghe Hàn Thiếu Công nói. Tập đoàn Hoa Đông khởi đầu là làm trang phục cao cấp, bây giờ trở thành thương hiệu thời trang nhẹ nhàng cũng hợp lý, xét cho cùng thị trường bây giờ đã khác, mức sống của người dân cũng được cải thiện, khả năng chi tiêu tự nhiên cũng tăng lên, luôn luôn tập trung vào lĩnh vực cao cấp, xác thực không thể lâu dài.
Tập đoàn Hào Lệ luôn nổi tiếng với châu báu cao cấp, nhưng thời thế đang thay đổi, gần đây bọn họ cũng có ý định mở rộng sang lĩnh vực trang sức bình dân để thu hút nhiều người tiêu dùng hơn. Đề nghị này của Tập đoàn Hoa Đông, đúng là cho Tập đoàn Hào Lệ một ý tưởng hay.
"Một số thương hiệu thời trang nhanh đang hoạt động rất tốt, nếu chúng ta đột ngột chen một chân vào, có thể sẽ không có ích lợi gì." Khi Hàn Thiếu Công vừa nói đến công việc, nụ cười trên mặt ít đi, khiến người ta có cảm giác nghiêm túc, "Quả thực hiện nay fan hâm mộ ảnh hưởng rất lớn đến kinh tế, trong đó một phát ngôn càng sinh lời nhiều hơn."
Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn Hàn Thiếu Công, sau đó đặt chiếc nĩa trong tay xuống: “Anh định mời người phát ngôn?”
"Ngày nay, phương tiện truyền thông tự phát triển nhanh chóng, độ hot tăng lên rất nhiều, mời một người phát ngôn đạt chất lượng, có gì không thể?" Hàn Thiếu Công rót một ít rượu vang đỏ, uống một ngụm.
"Anh đã cân nhắc qua lượng khán giả chưa? Nếu chỉ có vài người hâm mộ, tôi sẽ lỗ nặng." Vương Nhất Bác mỉm cười, thoải mái tựa lưng vào ghế. Gia đình cậu cung cấp châu báu, nếu lượng tiêu thụ không tốt, bọn họ không thể thu lại vốn.
“Cái này đương nhiên cần nhờ chúng ta đóng gói.” Hàn Thiếu Công cắt một miếng bít tết, một ngụm ăn hết.
"Xem ra Hàn tổng đã chọn được người.” Vương Nhất Bác nhìn bộ dáng tự tin của Hàn Thiếu Công, tám phần đã tìm được người phát ngôn thích hợp.
Hàn Thiếu Công đặt nĩa xuống, lấy điện thoại ra, đưa một bức ảnh cho Vương Nhất Bác xem. Trong ảnh là một chàng trai tóc nhuộm vàng, nhưng không hề nữ tính, ngược lại rất có khí khái hào hùng, ngũ quan tinh xảo, khuôn mặt cũng rất có nét.
Vương Nhất Bác không để ý đến ngành giải trí, cũng không biết là nghệ sĩ nào, nhưng nhìn người trong ảnh, Vương Nhất Bác đột nhiên mỉm cười, cầm ly rượu trên bàn lên nói với Hàn Thiếu Công: “Hợp tác vui vẻ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro