Chương 3
Ánh nắng ấm áp buổi sáng lặng lẽ leo lên rèm cửa màu lam sẫm, như muốn chui vào bức rèm, chiếu lên người trên giường. Vương Nhất Bác hôm qua phong trần mệt mỏi, buổi tối lại uống một chút rượu vang đỏ, không bao lâu đã ngủ thiếp đi, chỉ nhớ Tiêu Chiến có nói chuyện với mình, còn giúp chỉnh đèn sáng một chút, nhưng hiện tại cậu như mơ như tỉnh, không biết là thực hay mộng, bất quá cũng rất thuận lợi, ít ra cậu ngủ ngon không gặp ác mộng.
Vương Nhất Bác cầm điện thoại lên liếc nhìn theo thói quen, là tin nhắn WeChat của Tiêu Chiến, ảnh đại diện của hắn là một con mèo với đôi mắt tròn xoe, trông ngốc nghếch, "Bữa sáng để trên bàn cho cậu, tôi đi làm, thấy cậu ngủ say nên không gọi dậy, cậu tự mình bắt taxi đến bệnh viện, còn nữa, đừng nói cho mẹ tôi biết, tôi không đưa cậu đến bệnh viện." Phía sau còn chèn thêm một biểu tượng cảm xúc đe dọa.
Vương Nhất Bác mỉm cười, trông Tiêu Chiến cũng không giống như lớn hơn cậu sáu tuổi.... Vương Nhất Bác từ trên giường ngồi dậy, ánh mắt liếc nhìn chiếc đèn ngủ nhỏ trên bàn đầu giường, là hình một con sư tử hoạt hình, Vương Nhất Bác sửng sốt, chắc chắn đêm qua trong phòng không có đèn ngủ như vậy. Tiêu Chiến để ở đây sao?
Vương Nhất Bác cầm lấy chiếc đèn ngủ nhỏ, trong lòng như bị lông vũ lướt qua, có chút ngứa ngáy, Tiêu Chiến hình như không chán ghét cậu đến vậy. Không thể trách Vương Nhất Bác, ấn tượng của cậu về Tiêu Chiến vẫn là cậu bé Tiêu Chiến mười hai tuổi không muốn nói chuyện với cậu.
Vương Nhất Bác bước vào bếp, hai phần bữa sáng đã để sẵn trên bàn, món Tây và món Trung, có lẽ hắn sợ cậu ở nước ngoài quá lâu sẽ ăn không quen đồ ăn Trung, không thể không nói, Tiêu Chiến thực sự rất cẩn thận.
Ăn xong điểm tâm, Vương Nhất Bác lên lầu sửa sang quần áo một chút, rồi bắt taxi đến Bệnh viện Nhân dân số 1 thành phố Z.
Những năm gần đây, trong nước đặc biệt chú trọng đến nghiên cứu tâm lý học, Giáo sư Hứa Văn Sơn - một nhà tâm lý học nổi tiếng trong nước, là người thầy khai sáng cho Vương Nhất Bác, Hứa giáo sư là thầy hướng dẫn của Vương Nhất Bác ở đại học Stanford, đương nhiên cũng trở thành đệ tử của giáo sư, bởi vì lời mời của Hứa giáo sư mà Vương Nhất Bác đã đồng ý về nước trao đổi học thuật hai năm.
Bệnh viện ở khu Đông Thành, cách nhà của Tiêu Chiến một chút, mất khoảng bốn mươi phút mới tới, Vương Nhất Bác nhìn cổng bệnh viện, xứng danh là bệnh viện tốt nhất thành phố Z, kiến trúc thật sự không tệ.
Vương Nhất Bác bước đến quầy lễ tân, nói hôm nay đến báo cáo, cô gái trực quầy lễ tân bị Vương Nhất Bác làm kinh sợ, các cô đã được báo trước hôm nay bệnh viện tiếp đón một vị chuyên gia tâm lý học danh giá từ nước Mỹ, nhưng không nghĩ tới lại trẻ như vậy, còn vừa cao vừa đẹp trai nữa.
Vương Nhất Bác ho khan hỏi lại: “Xin lỗi, khoa tâm lý học lâm sàng ở lầu mấy?” Cô gái định thần lại, “Ồ, ô, ở lầu 9 khu B, để tôi đưa anh đến đó!"
“Nhất Bác!” Khi Vương Nhất Bác đang định để cô gái dẫn đường, cậu nghe thấy một giọng nói quen thuộc, chính là vị học trưởng đã gặp hôm qua, Hàn Kiệt.
"Kiệt ca, anh cũng đến sớm như vậy a!" Vương Nhất Bác mỉm cười ngọt ngào với hắn, Hàn Kiệt khác với cậu, hắn là chuyên gia đặc biệt tại Bệnh viện Nhân dân số 1, chẳng qua là một cái chức, tự nhiên đi so sánh, cũng là bác sĩ tâm lý riêng của danh nhân tư nhân nổi tiếng, hôm qua lúc ăn cơm có nghe nói, bệnh nhân gần đây nhất là một nghệ sĩ, nghe nói còn rất hot.
"Còn không phải là đặc biệt đến đây gặp em sao, hôm nay là ngày đầu tiên em đi làm, với tư cách là học trưởng, anh phải đưa em đi làm quen với môi trường trước đã!" Hàn Kiệt bước tới, cầm lấy chiếc túi trên tay Vương Nhất Bác, bên trong để một ít tư liệu tâm lý học, hắn nói với cô gái ở quầy lễ tân, "Tôi sẽ đưa Nhất Bác đến khoa, không cần phải làm phiền cô."
Hàn Kiệt thực sự là một hướng dẫn viên giỏi, hắn dẫn Vương Nhất Bác đến chào hỏi từng chủ nhiệm khoa, trưởng khoa cùng các đồng nghiệp khác, còn đưa Vương Nhất Bác đến khoa nội trú, nhà ăn, khuôn viên sau bệnh viện, hôm nay nhờ sự giúp đỡ của Hàn Kiệt, Vương Nhất Bác đã nhanh chóng thích nghi với môi trường mới, vì để cảm ơn, Vương Nhất Bác đã mời Hàn Kiệt đi ăn trưa, nhưng cậu không thể lay chuyển được Hàn Kiệt, cơm trưa ăn trong nhà ăn của bệnh viện.
So với Vương Nhất Bác thuận buồm xuôi gió, bên này Tiêu Chiến có thể coi là không xong. Hôm nay hắn vui vẻ đến cục thành phố làm việc, tự hỏi liệu Vương Nhất Bác có bị cái đèn ngủ làm cảm động không, còn chưa chờ được tin tức tốt của Vương Nhất Bác, lại nhận được một tin dữ, phòng làm việc nhận được một thông báo khẩn cấp, chung cư Chí Hưởng Tôn Phẩm khu Bắc thành phố Z xảy ra một vụ án mạng.
Tiêu Chiến cùng đồng đội của đội Hình sự lập tức chạy đến hiện trường gây án, trong xe, Tiêu Chiến nghe đội viên báo cáo, người chết là minh tinh lưu lượng đang cực kỳ hot Lâm Hiên, nguyên nhân dẫn đến cái chết vì mất máu quá nhiều, sáng nay dì lao công mở cửa nhà Lâm Hiên, như thường lệ vào trong dọn dẹp, lại phát hiện thi thể Lâm Hiên, bà liền gọi điện báo cảnh sát.
Nhìn những bức ảnh chụp hiện trường, động mạch tay phải của Lâm Hiên bị hung khí sắc bén cắt đứt, cả người trần truồng nằm trong bồn tắm, nước trong bồn tắm nhuộm đỏ màu máu. Toàn bộ hiện trường vụ án cho người ta cảm giác người chết tự sát. Ban đầu, cảnh sát địa phương cũng đưa ra kết luận như vậy, nhưng người đại diện của Lâm Hiên một mực khẳng định đây là một vụ giết người. Kỳ thật hiện trường có một số điểm nghi vấn, cảnh sát địa phương bất đắc dĩ, chỉ có thể đem vụ án báo lên cục thành phố, chuyển giao cho đội Hình sự.
Tiêu Chiến đến chung cư Chí Hưởng Tôn Phẩm, nơi đây thuộc loại chung cư cao cấp, mới xây mấy năm gần đây, vẫn đang trong thời gian cho người thuê, các biện pháp bảo an làm vô cùng tốt, cho nên có rất nhiều đại lão giới kinh doanh cùng nghệ sĩ minh tinh đã tiên hạ thủ vi cường, chọn sống ở đây.
(tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước sẽ chiếm được nhiều ưu thế)
Tiêu Chiến đến hiện trường phát hiện án là phòng 402, đơn nguyên 2, tòa nhà C5, yêu cầu Ngô Hải Lâm kiểm tra camera an ninh của tầng này, vừa bước vào nhà, nhìn thấy hai người cảnh sát Hình sự đang trấn một người phụ nữ ngồi trên ghế sô pha, một thân âu phục đắt tiền, tóc dài mềm mại, khuôn mặt trang điểm bởi vì khóc mà nhòe đi, nhưng không khó nhìn ra khí thế mạnh mẽ của cô ấy, rất có khí tràng, Tiêu Chiến nghĩ cô ấy là người đại diện của Lâm Hiên.
Người phụ nữ nhận thấy Tiêu Chiến bước vào cửa, nhìn khí chất của Tiêu Chiến, hẳn là đội trưởng đội Hình Sự mà hai cảnh sát nói, cô bước qua, tận lực bảo trì dáng vẻ, "Chào Đội trưởng Tiêu, tôi là người đại diện của A Hiên, Ngô Tuệ."
Tiêu Chiến liếc nhìn Ngô Tuệ, quả nhiên là một người phụ nữ mạnh mẽ, nghe tin dữ của nghệ sĩ nhà mình, vậy mà rất nhanh đã có thể khôi phục bình thường. "Trước đây cô nói Lâm Hiên bị người khác giết, cô có thể nói lại chi tiết cụ thể cho đội Hình sự của chúng tôi được không, tiểu Tuyết, giúp tôi ghi chép lại."
(nữ hán tử: ám chỉ những cô gái lạnh lùng, mạnh mẽ)
"Vâng, Đội trưởng Tiêu!" Triệu Tuyết là một trong số ít nữ cảnh sát Hình sự thuộc đội Hình sự thành phố, đừng nhìn bên ngoài xinh xắn dễ thương của cô ấy, thế nhưng kỹ năng cận chiến của cô ấy thuộc hàng giỏi nhất trong đội cảnh sát Hình sự, rất nhiều nam sinh không đánh thắng cô ấy, thật sự là một nữ hán tử (*), hơn nữa còn làm việc cẩn thận và nghiêm túc, cho nên khi Tiêu Chiến đi ra ngoài đều mang theo cô.
Khi Tiêu Chiến vào phòng tắm, bác sĩ pháp y Tần Lượng đang tiến hành khám nghiệm tử thi sơ bộ, Tần Lượng năm nay đã ngoài bốn mươi, nghe nói ban đầu bị sư phụ của mình "lừa" vào cục thành phố, không bao lâu, Tần Lượng ngại đội Hình sự mệt mỏi, muốn nghỉ việc nhưng cục trưởng thành phố Trương Trung Thực sống chết không chịu, Tần Lượng là một bác sĩ pháp y hiếm có, nhiều tiểu tiết dễ dàng bị bỏ qua, Tần Lượng đều có thể chú ý tới, cuối cùng cũng không biết đã lừa gạt như thế nào, Tần Lương ở cục thành phố chờ đợi hơn mười năm.
"Theo phán đoán sơ bộ, thời điểm tử vong từ hai mươi mốt giờ đến hai mươi ba giờ đêm qua, nguyên nhân tử vong là do mất máu quá nhiều, trên cơ thể người chết không có dấu vết xô xát, theo phán đoán sơ bộ, hung khí giết người là dao gọt trái cây.” Tần Lượng cầm lên con dao nhỏ trong túi vật chứng, chuôi dao có hoa văn rỗng, khắc một đầu sói nhỏ màu bạc, ngay cả răng sói cũng thấy rõ, rất tinh xảo.
“Những chi tiết khác còn phải đợi tôi trở về kiểm tra mới có thể cho cậu kết luận.” Tần Lượng vừa nói vừa thu dọn hộp dụng cụ.
“Được, lão Tần.” Tiêu Chiến đánh giá phòng tắm một chút, bởi vì trong phòng ngủ có thiết kế phòng tắm, diện tích cũng không lớn lắm, bồn tắm đặt cạnh tường, đối diện với cửa ra vào, không có rèm, thời điểm dì lao công mở cửa phòng tắm, cửa không khóa, vừa tiến vào đã nhìn thấy thi thể của Lâm Hiên.
Cửa sổ trong nhà Lâm Hiên không có hao tổn gì, không loại trừ suy đoán hung thủ từ bên ngoài vào, theo báo cáo do phân cục bàn giao, bởi vì dì lao công dọn dẹp, trong phòng không còn bất kỳ dấu vết hữu dụng nào, trong phòng tắm chỉ có vân tay và dấu chân của Lâm Hiên, trên con dao gọt trái cây cũng chỉ lưu lại dấu vân tay của Lâm Hiên, về phần Lâm Hiên có bị ảnh hưởng bởi loại thuốc nào hay không, còn phải đợi kết quả khám nghiệm tử thi của Tần Lượng.
“Tiểu Tuyết, bên cô như thế nào?” Tiêu Chiến bước ra khỏi phòng tắm, gọi Triệu Tuyết lại.
"Đội trưởng Tiêu, tôi vừa mới hỏi được Lâm Hiên có khuynh hướng nóng nảy, thường đến gặp bác sĩ tâm lý, tôi cũng tìm thấy thuốc điều trị chứng nóng nảy trong phòng của anh ta. Lâm Hiên là nghệ sĩ nổi tiếng, đối đãi với mọi người đều rất khiêm tốn hữu lễ, lịch sự, rất hợp tác trong công việc, cho nên mọi người nói anh ta cũng không tệ."
“Nếu những lời bàn luận không sai, tại sao người đại diện lại nói anh ta bị giết?” Tiêu Chiến liếc nhìn Ngô Tuệ, đang ghi chép ở phía xa xa.
"Ngô Tuệ nói là đối thủ của Lâm Hiên làm, chính là vị nghệ sĩ nổi tiếng khác - Vương Dật Hiên, hai người bọn họ thuộc cùng hạng nghệ sĩ, ngày ra mắt cũng không chênh lệch nhiều, thường có xung đột về tài nguyên, ban đầu mối quan hệ của họ không tệ, nhưng sau một thời gian dài, tranh chấp lợi ích nhiều hơn, mối quan hệ cũng xấu đi. Ngô Tuệ cũng tiết lộ, gần đây vai nam chính của một bộ phim điện ảnh đang tiếp cận Lâm Hiên và Vương Dật Hiên, bộ phim được nhắm tới một giải thưởng, đối với hai người bọn họ bộ phim này rất quan trọng, nhưng đạo diễn lại nghiêng về Lâm Hiên nhiều hơn, mấy ngày trước, Vương Dật Hiên còn gọi điện mắng Lâm Hiên, cho là anh ta ở sau lưng giở thủ đoạn." Tiểu Tuyết đại khái nói ra tất cả những thông tin mà cô biết.
“Đi điều tra Vương Dật Hiên, xem anh ta có chứng cứ ngoại phạm không, nhân tiện điều tra bác sĩ tâm lý của Lâm Hiên.” Tiêu Chiến cau mày, hắn chợt nghĩ đến nhóm nữ sinh gặp ở sân bay hôm đó, nói sao lại nghe cái tên Lâm Hiên này quen tai như vậy. Bây giờ tin tức của Lâm Hiên đã được phong tỏa, nếu biết thần tượng của mình cứ như thế mà bỏ mình, không biết tâm trạng của bọn họ sẽ như thế nào.
“Lão đại, lão đại, tôi về rồi.” Ngô Hải Lâm thở hổn hển tìm thấy Tiêu Chiến, “Tôi đã xem camera giám sát từ tối hôm qua đến hôm nay, trừ Lâm Hiên ra, chỉ có ba người vào căn hộ của Lâm Hiên, một người là dì lao công sáng nay báo án, một người là nghệ sĩ Vương Dật Hiên, người còn lại thì không rõ, nhưng tôi đã in hình ra, chuyển qua cho bộ phận kỹ thuật tìm kiếm."
Tiêu Chiến lấy bức ảnh chụp của ba người, hắn không biết Vương Dật Hiên, nhưng Ngô Hải Lâm khẳng định như vậy, Ngô Hải Lâm rất thích ăn dưa, đặc biệt là dưa showbiz. Khi nhìn thấy một bức ảnh khác, Tiêu Chiến vô cùng sửng sốt, mặc dù bức ảnh này chỉ thấy đỉnh đầu và nửa dưới khuôn mặt, nhưng với sự quan sát tinh tường của Tiêu Chiến, hắn tuyệt đối sẽ không nhìn nhầm, đây là học trưởng ngày hôm qua ăn tối với Vương Nhất Bác.
“Không cần tìm, tôi nhận ra người này, tiểu Tuyết, cô dẫn theo hai huynh đệ đến lấy lời khai của Vương Dật Hiên, Ngô Hải Lâm, tôi và cậu đến Bệnh viện Nhân dân số 1.” Hắn nhớ rõ ngày hôm qua Vương Nhất Bác nói, vị học trưởng này cũng làm ở Bệnh viện Nhân dân số 1.
“Vâng, lão đại!” Ngô Hải Lâm hoàn toàn tín nhiệm Tiêu Chiến, cậu lập tức lái xe đi.
Trên đường đến Bệnh viện Nhân dân số 1, Tiêu Chiến luôn cảm thấy buồn chán, hắn không muốn Vương Nhất Nhất có liên quan đến vụ án này. Thời gian tử vong của Lâm Hiên là từ hai mươi mốt giờ đến hai mươi ba giờ, thời gian học trưởng hẹn gặp Vương Nhất Bác là khoảng hai mươi giờ. Xuất phát từ bệnh nghề nghiệp, Tiêu Chiến luôn nghĩ đến nhiều khả năng, hôm qua sau khi Vương Nhất Bác ăn tối xong, có lẽ còn đi đâu đó với học trưởng, dường như học trưởng cùng Vương Nhất Bác không phải rất thân thiết, cho dù thân thiết, cũng sẽ không hẹn Vương Nhất Bác ăn tối đúng lúc cậu vừa về nước, ngược lại còn cho người ta thời gian sai, đến cùng bữa ăn tối này có ý đồ khác hay không, Tiêu Chiến thật sự rất khó nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro